Dưỡng thành hoàng hậu nho nhỏ

Chương 121
Tác giả: Giản Diệc Dung

“Ngô ——” Diệp Thiên hoàn thành mũi thêu cuối cùng của bộ giá y, nàng xoa mắt duỗi eo, đánh giá giá y đỏ thẫm trước mắt. Gía y này nàng phải thêu gần một năm mới hoàn thành, nữ hồng của nàng không quá tốt nhưng vẫn một hai phải đích thân thêu, tuy nhiên lại không kiên nhẫn ngồi bất động cả ngày. Vì thế mỗi ngày nàng đều lấy ra thêu một chút, Lục Phỉ nhìn đến sốt ruột muốn giúp nàng nàng lại không chịu.
“Trân, Phỉ! Mau tới mau tới!” Diệp Thiên vẫy tay với hai người, cao hứng chỉ vào giá y “Xem, mau xem, rốt cuộc ta cũng thêu xong rồi!”
Bạch Trân thở phào một hơi thật dài, cuối cùng cũng hoàn thành. Còn một tháng nữa là đến ngày đại hôn, trời biết nàng có bao nhiêu lo lắng, rất sợ đến ngày thành thân tiểu thư vẫn không có giá y mặc.

 
Lục Phỉ rối rắm nhìn giá y, khả năng nữ hồng của tiểu thư nhà mình được xem là tốt, nhưng so với tú nương chuyên môn thì kém xa. Nếu mặc giá y này ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến nhiều người nghị luận không xứng với thân phận vương phi của tiểu thư.
“Đừng rối rắm!” Diệp Thiên duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Lục Phỉ “Đây là giá y do chính tay tiểu thư nhà tỷ thêu đó!” So sánh thì kém tú nương nhưng nàng vẫn muốn mặc giá y tự tay mình thêu gả đến Dự Vương phủ. Lại nói, hoa sen tịnh đế cùng phượng điểu bên trên do chính tay phụ thân vẽ cho nàng, cho dù nàng thêu công không tốt, có vài nét bút hoạ sĩ này của phụ thân cũng không ai dám nói giá y trông khó coi.
 
“ Giá y phải do tự tay tân nương tử thêu như vậy tâm nguyện mới được tác thành, sau khi thành thân mới càng hạnh phúc mỹ mãn.” Phùng ma ma bước vào phòng. Vốn dĩ bà cũng đau lòng tiểu vương phi không muốn để nàng động thủ, nhưng nếu có thể tự mình thêu tự nhiên sẽ càng cao hứng hơn một chút. Bà kéo bàn tay Diệp Thiên qua nhìn, lòng bàn tay hơi đỏ, một năm này mỗi ngày bà đều giúp Diệp Thiên bảo dưỡng ngón tay, bởi vì bà sợ sẽ để lại chai tay. Cũng may, hoa văn trên giá y của nàng khá đơn giản. Vạt áo và cổ tay áo thêu một vài bông hoa sen tịnh đế , phượng điểu trên lưng cũng mang đường nét ngắn gọn, chỉ với vài nét bút ít ỏi nhưng lại mang một loại thần thái bễ nghễ nhìn chúng sinh. Không thể không nói Tế Bình Hầu không hổ là Trạng Nguyên lang kinh tài tuyệt diễm, có thể khả năng vẽ của ông không bằng họa sĩ chuyên nghiệp nhưng trước khi Tế Bình Hầu vẽ phượng điểu và hoa sen tịnh đế khẳng định đã suy xét tới tình huống thực tế của tiểu nữ nhi, vì thế các đường nét đều không quá phức tạp, ngón tay Diệp Thiên cũng không phải chịu tội.

 
Lời này Diệp Thiên rất thích nghe, nàng cười tủm tỉm gật đầu, sau đó phân phó Bạch Trân cất giá y đi. Ngoại trừ việc thêu giá y nàng còn phải làm vài món xiêm y cho Dự Vương, cũng may đó đều là những đồ mặc bên trong không cần quá tỉ mỉ khéo léo, chỉ cần chính tay nàng làm là được.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Diệp Thạc nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng.
“Làm sao vậy?” Diệp Thiên lập tức khẩn trương. Từ trước đến nay tâm đệ đệ đều rất lớn, hiếm có chuyện gì khiến hắn kích động như vậy.
“Ca ca làm hoàng đế!” Diệp Thạc túm lấy ống tay áo nàng, dùng sức nhảy hai cái “Ca ca làm hoàng đế!”
Ca ca? Hoàng đế? Diệp Thiên sửng sốt một chút, ngay sau đó nàng phản ứng lại “Đại La Quốc?”
“Đúng rồi, chính là Đại La!” Đôi mắt đen lúng liếng của Diệp Thạc sáng lấp lánh “Ca ca và Hoàng Thái Nữ đồng thời xưng đế, bọn họ đều là hoàng đế, Hoàng Thái Nữ là Vân đế, ca ca là Dạ đế!”
 
“Thật tốt quá!” Diệp Thiên cao hứng ôm chầm lấy Diệp Thạc, dùng sức xoay hai cái. Ca ca và Hoàng Thái Nữ đồng thời xưng đế hiển nhiên bọn họ đã đánh tới hoàng thành, hơn nữa còn chiến thắng trận chiến kéo dài trong suốt một năm nay, điều đó đồng nghĩa với việc ca ca và Vân Hi tỷ tỷ đều an toàn. Trời mới biết một năm này nàng lo lắng biết bao nhiêu, đao kiếm không có mắt, cho dù thân thủ của ca ca và Vân Hi tỷ tỷ đều không tồi nhưng trên chiến trường tình thế phức tạp, có đôi khi không phải dựa vào vũ lực của một người là có thể dành chiến thắng. Nếu không phải ca ca thường xuyên viết thư cho nàng, nàng sẽ thật sự ăn ngủ không yên.
Bạch Trân và Lục Phỉ nhìn nhau, Lục Phỉ thè lưỡi, thật không nghĩ tới lúc trước thế tử gia cùng tiểu thư nhà mình không có cha nương bảo vệ, khắp nơi đều bị lão thái thái và nhị phòng áp chế. Hiện tại tiểu thư nhà mình là thân vương phi, thế tử gia lại là hoàng đế, để xem còn ai dám khi dễ hai người bọn họ.

Phùng ma ma cũng cực kỳ vui vẻ, đại cữu chủ tử nhà mình trở thành hoàng đế Đại La, đồng nghĩa với việc trợ lực của chủ tử tăng lên rất nhiều, hành sự cũng thuận tiện hơn. Bà nhìn sang chiếc giá y đỏ rực kia, không được, bà phải làm cho nó càng rực rỡ lóa mắt hơn.

 
Diệp Thiên hưng phấn lôi kéo Diệp Thạc đến Tư Xa Đường. Thư của ca ca còn chưa tới, đây là tin tức phụ thân nhận được, nàng muốn chính mắt nhìn một lần.
Kỳ thật chuyện Diệp Lệ và Yến Vân Hi xưng đế từ hơn một tháng trước, chẳng qua đường xá xa xôi, tin tức truyền tới không nhanh như vậy, hoàng cung còn nhận được tin tức chậm hơn Dự Vương mấy ngày.
“Ha ha ha.” Văn Đế cười to hai tiếng dẫn tới một trận ho khan kịch liệt. Đại thái giám cuống quít tiến lên vỗ lưng nhuận khí giúp ông, Văn Đế khoát tay, gương mặt đỏ bừng “Lúc trước trẫm ban thế tử Tế Bình Hầu cho Hoàng Thái Nữ chính là vì ngày hôm nay. Vốn tưởng rằng Diệp Lệ nhiều nhất vớt được chức vị hoàng phu, không nghĩ tới hai người này không chỉ đánh thắng phản loạn mà Diệp Lệ còn lên làm hoàng đế, tốt, thật sự quá tốt!”
 
Văn Đế hưng phấn đứng lên đi lại hai bước. Lúc trước mình ban Diệp Lệ cho Hoàng Thái Nữ thật đúng là biết nhìn xa trông rộng. Diệp Lệ làm hoàng đế Đại La mà mình lại nắm một nhà Tế Bình Hầu ở trong tay, vậy Đại La kia còn không phải hữu cầu tất ứng. Nếu ngày nào đó có ngoại địch xâm lấn, ông có thể yêu cầu Đại La liên thủ cùng Đại Tề, đến lúc đó xem quốc gia nào dám không có mắt mà khiêu khích Đại Tề?
“Đây là chuyện tốt, chúng ta hãy tổ chức yến hội chúc mừng một phen, truyền lệnh cho Hoàng Hậu mau chóng sắp xếp, tức phụ của lão tứ cũng tới tham dự.” Ông xua tay với đại thái giám, đại thái giám vội vàng phái người đi truyền đạt khẩu dụ.
 
Diệp Thiên thực sự không thích yến hội trong cung, một chút cũng không ấm áp náo nhiệt như gia yến tại hầu phủ. Tuy nhiên Văn Đế đã hạ lệnh, nàng chỉ có thể làm theo.
Dự Vương tới đón nàng, hai người cùng nhau ngồi xe ngựa tiến cung.
Tiêu Ngôn Phong lười biếng dựa lên vách xe, mắt phượng tinh tế đánh giá Diệp Thiên. Đợi lâu như vậy rốt cuộc tiểu nha đầu của hắn cũng trưởng thành. Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, đôi mắt hạnh doanh doanh tựa làn nước mùa thu, chiếc cổ mảnh khảnh bị cổ áo gắt gao bọc lấy khiến người dối diện nhịn không được mà mơ màng tưởng tượng về phong cảnh phía dưới động lòng cỡ nào.

Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, Diệp Thiên vặn vẹo thân mình, hờn dỗi nói: “Ngôn ca ca ~”
Tiêu Ngôn Phong mỉm cười kéo qua tay nàng qua nhẹ nhàng vuốt ve hai cái “Thiên Thiên thêu xong giá y rồi sao?” Tháng sau sẽ đại hôn, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ thượng một tháng nữa thôi.
 
Diệp Thiên gật đầu, “Thêu xong rồi. Phụ thân vẽ cho ta hoa sen tịnh đế cùng phượng điểu đều rất đẹp, nhưng nữ hồng của ta không tốt nên không thể mang lại cảm giác xuất thần, dường như nha đầu Lục Phỉ kia không quá vừa lòng đâu.” Nếu để Lục Phỉ ra tay khẳng định sẽ tốt hơn mình nhưng nàng vẫn muốn tự tay thêu giá y duy nhất trong đời.
“Chỉ cần chính tay Thiên Thiên thêu, đó chắc chắn là giá y tốt nhất, quý giá nhất.” Dự Vương nhìn kỹ đầu ngón tay nàng, may mắn không lưu lại lỗ kim hay vết chai gì đó. Hắn mở hộc tối trong xe ngựa, lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ tinh xảo ra đưa cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên cầm trong tay cảm thấy nặng trĩu, vừa mới mở hộp ra trong xe ngựa liền sáng ngời, lộng lẫy y hệt đá quý. Diệp Thiên nâng một viên lên nhìn kỹ mới phát hiện đó là đá quý bị mài mỏng, trên mỗi viên đá quý còn đục thêm hai lỗ kim “Cái này dùng để làm gì , tại sao phải mài mỏng như vậy?” Viên đá quý đang yên ổn lại bị mài thành nhỏ xíu , quá lãng phí, một hộp này cũng không biết tốn bao nhiêu đá quý.
 
“Cái này tặng Thiên Thiên may lên giá y, chắc chắn rất lộng lẫy.” Dự Vương giải thích nói: “Nếu sử dụng đá quý hoàn chỉnh thì giá y quá nặng, mài mỏng một chút Thiên Thiên sẽ không bị mệt.”
Diệp Thiên nghiêng đầu tưởng tượng bộ dáng chiếc giá y được đính đá quý lên sẽ như thế nào, không thể không thừa nhận rằng nó lộng lẫy hơn nhiều so với hiện tại“Cảm ơn Ngôn ca ca, ta rất thích.” Hắn quá cẩn thận mà suy nghĩ cũng cực kỳ chu đáo. Mặc kệ có phải quá mức lãng phí hay không Diệp Thiên cũng thực sự cảm động.
Dự Vương cười nói: “Không cần cảm tạ, chỉ cần Thiên Thiên làm thêm cho ta hai bộ trung y là được, sau này ta chỉ mặc đồ Thiên Thiên làm thôi.”
“Ta làm không tốt.” Diệp Thiên có chút ngượng ngùng.
Dự Vương nhéo nhéo lòng bàn tay nàng “Chỉ cần là đồ Thiên Thiên làm, ta đều cảm thấy tốt nhất.”
“Vậy sau này ta sẽ làm xiêm y cho Ngôn ca ca.” Diệp Thiên cười đáp ứng. Hắn tốt như vậy, lại đối xử tốt với mình đến mức không thể tốt hơn. Đừng nói tới trung y, nếu hắn muốn thì ngay cả áo ngoài nàng cũng nguyện ý tốn chút công phu làm cho hắn.

 
Hôm nay người tới tham gia yến hội không ít. Thái Tử Phi và Bình Quận Vương Phi thân mật ngồi một chỗ cùng nói chuyện, vừa thấy Diệp Thiên tới mấy người liền mỉm cười gật đầu chào hỏi, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia dò xét cùng địch ý.
Diệp Thiên chỉ mỉm cười đáp lễ chứ không đi qua đó. Lần trước Bình Quận Vương Phi hạ dược Thái Tử Phi, nàng cũng suýt nữa bị mắc mưu, đối với Bình Quận Vương Phi đang mỉm cười hòa khí kia có thể cách xa bao nhiêu nàng liền cách xa bấy nhiêu. Ai biết nàng ta còn âm mưu thủ đoạn hại người gì hay không. Rốt cuộc, Dự Vương nhà mình cũng là hoàng tử, đồng thời là người có khả năng bước lên ngôi vị hoàng đế, có lẽ Bình Quận Vương Phi sẽ thuận tiện đánh chủ ý lên đầu mình .
 
Về phần thái độ của Thái Tử Phi, trong lòng Diệp Thiên cũng rõ ràng. Lần này Dự Vương quay lại lục bộ làm việc rất quyết đoán và mạnh mẽ, hơn nữa lại được đông đảo triều thần ủng hộ. Cộng thêm việc ca ca nàng trở thành hoàng đế Đại La khiến Dự Vương gia tăng thực lực, không còn là hoàng tử chơi bời lêu lổng ăn chơi trác táng trước đây nữa. Đối với Thái Tử mà nói hiện tại Dự Vương là người có uy hiếp rất lớn, Thái Tử Phi tràn ngập lòng đề phòng với mình cũng là chuyện đương nhiên.
Diệp Thiên tùy ý đi loanh quanh, hầu hết nữ quyến tới tham gia nàng đều nhận thức. Người khiến nàng kinh ngạc nhất chính là An Hữu Trân của Xa Dũng Hầu phủ. Từ sau khi An Hữu Trân đẩy ngã mình , cả nhà Xa Dũng Hầu phải ăn bản tử nàng chưa từng gặp lại người này. Tại sao hôm nay nàng ta lại tới đây.
 
An Hữu Trân cũng nhìn thấy Diệp Thiên, nàng ta “Đặng đặng” vài bước đi đến trước mặt Diệp Thiên “Nhìn cái gì?! Ngươi đừng cho rằng ta mặt dày tới nơi này, ta nhận được thiệp mời của Hoàng Hậu nương nương nên mới đến góp mặt.” Hoàng Hậu nương nương đúng là ân nhân của mình. Lần trước cứu mạng mình, lần này lại mời mình tới tham gia yến hội giúp mình một lần nữa hòa nhập vào nhóm quý nữ trong kinh thành.
Diệp Thiên không nói gì mà quay đầu bước đi, với loại người này nàng thật sự không có gì để nói. Tuy nhiên, từ khi nào Hoàng Hậu nương nương lại bắt đầu chú ý tới loại người này, nghe phụ thân nói ngày đó vì có Hoàng Hậu cầu tình nên An Hữu Trân mới nhặt được một mạng.
Diệp Thiên âm thầm lưu tâm. Nhìn thấy An Hữu Trân đi loạn khắp nơi, Hoàng Hậu gọi Thái Tử Phi qua nói chuyện một hồi lâu . Một lát sau, cung nữ bên cạnh Hoàng Hậu đến bên người An Hữu Trân thấp giọng dặn dò điều gì đó. Biểu tình An Hữu Trân thật sự rất kích động, nàng ta liên tục gật đầu đồng thời lén lút đưa mắt nhìn về phía Hoàng Hậu vài lần.
An Hữu Trân và Hoàng Hậu? Diệp Thiên không khỏi trở nên cảnh giác.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui