Chương 102
Tác giả: Giản Diệc Dung
Qua mấy ngày, La thị dẫn theo Diệp Thiên đi Thiện Giác Tự dâng hương, Yến Vân Hi cũng muốn đi theo . La thị hẹn Bạch phu nhân là muốn Bạch Cạnh Sương và Diệp Lệ có cơ hội gặp mặt, Yến Vân Hi đi theo cũng không vấn đề gì, dù sao Diệp Lệ có thể thuận tiện bảo vệ sự an toàn của nàng.
Xe ngựa ngừng dưới chân núi, mấy người leo bậc đá xanh lên núi. Diệp Lệ và Yến Vân Hi không có cảm giác mệt mỏi nhưng Diệp Thiên và La thị mới đi được một nửa đã toát mồ hôi.
Mắt thấy sắp tới nơi rồi nên La thị không muốn thuê nhuyễn kiệu, Diệp Lệ liền đỡ cánh tay mẫu thân trợ lực cho bà, còn Yến Vân Hi lôi kéo Diệp Thiên, thở dài lắc đầu “Thiên Thiên muội muội, muội không thể như vậy được , thân mình quá mảnh mai cũng không tốt.”
Diệp Thiên im lặng, kỳ thật nàng không tính là mảnh mai, rất nhiều người đều ngồi kiệu từ chân núi mà nàng chỉ ra chút mồ hôi mà thôi , cũng không phải rất mệt, nàng hoàn toàn có thể đi bộ một mạch đến chùa.
“Cưỡi ngựa, bắn tên, võ nghệ…… bây giờ muội muốn học là quá muộn.” Yến Vân Hi nghĩ nghĩ “Vậy mỗi ngày muội hãy đi bộ trong hoa viên đi, như vậy ít nhiều cũng có thể giúp thân thể khỏe mạnh.”
Hai người kéo tay nhau, Diệp Thiên có thể cảm giác được trên tay Yến Vân Hi có một lớp chai hơi mỏng giống tay ca ca, đương nhiên vẫn tinh tế hơn nhiều, “Điện hạ, tài nghệ bắn tên của ngài cao siêu như vậy đều do luyện tập từ nhỏ sao?”
Yến Vân Hi gật đầu “Mẫu hoàng nói ta là Hoàng Thái Nữ, không thể làm mất mặt mũi hoàng gia, mỗi chuyện đều phải làm được kết quả tốt nhất, cho dù là cưỡi ngựa bắn tên hay đọc sách văn chương đều không thể bị người khác đánh bại.”
“Vậy chẳng phải là quá vất vả hay sao.” Diệp Thiên đồng tình nhìn nàng một cái “Làm Hoàng Thái Nữ cũng không dễ dàng.”
Yến Vân Hi nhíu mày “Còn không phải sao, khi còn nhỏ ta cũng từng khóc nháo qua, thậm chí đánh cả sư phó dạy ta võ nghệ, đốt cháy một chồng sách lớn. Tuy nhiên đến ngày hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ, cái gì cũng không thay đổi, lâu dần ta đành phải chấp nhận thôi.”
Diệp Thiên sờ vết chai mỏng trên tay nàng, thở dài “Nữ hoàng cũng vì muốn tốt cho ngài, thương càng nhiều thì trách nhiệm càng sâu, rốt cuộc tương lai ngài sẽ trở thành quốc quân, trên vai gánh vác trọng trách quan trọng, học nhiều một chút đối với ngài cũng có lợi.”
La thị khe khẽ thở dài, bà không muốn nữ nhi trở thành một nữ tử ngây thơ hồn nhiên cái gì cũng không hiểu, nhưng lại không muốn cuộc sống của nàng gian nan như Yến Vân Hi, dù sao nàng cũng là một nữ hài tử, từ nhỏ khẳng định đã ăn không ít khổ.
Diệp Lệ cũng đưa mắt nhìn Yến Vân Hi. Muội muội do một tay hắn chăm sóc, muội muội có bao nhiêu yếu đuối mềm mại hắn là người rõ nhất, mỗi lần té ngã đều muốn khóc. Hắn rất khó tưởng tượng một nữ tử phải học tập cưỡi ngựa bắn tên võ nghệ giống như mình, không đúng, nàng so với mình càng vất vả hơn, ít nhất trên mảng văn chương học vấn mình không cần đạt được thành tựu xuất sắc.
Thiện Giác Tự ở giữa sườn núi, mấy người “Tình cờ” gặp Bạch phu nhân đi dâng hương, đương nhiên còn có Bạch Cạnh Sương ở bên cạnh.
Diệp Lệ biết mục đích của lần dâng hương này, đôi mắt nhanh chóng nhìn lướt qua Bạch Cạnh Sương, bên tai có chút ửng đỏ . Ngược lại, Bạch Cạnh Sương bình tĩnh hơn nhiều, nàng thờ ơ nhìn Diệp Lệ vài lần.
Chào hỏi xong, La thị và Bạch phu nhân kéo tay nhau đi dâng hương, Diệp Lệ tránh ở một bên nghe ba người Diệp Thiên, Yến Vân Hi, Bạch Cạnh Sương nói chuyện.
Diệp Thiên và Yến Vân Hi có thể được người từng duyệt qua vô số mỹ nhân là Văn Đế bầu thành cực phẩm, dung mạo tất nhiên cực kỳ xuất chúng. Tuy nhiên Bạch Cạnh Sương cũng không thua kém hai người, nàng nhã nhặn lịch sự thanh nhã mang khí chất của một tiểu thư khuê các. Ba người đứng chung một chỗ, tự nhiên hấp dẫn đông đảo ánh mắt của khách hành hương. Mặc dù vậy ai cũng không phải người mù, ba người đều mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá, lại có thị nữ đứng bên người, vừa nhìn liền biết không phải người thường, vì thế cũng không có ai dám tiến lên quấy rầy.
Đương nhiên, người bình thường không dám tới quấy rầy, nhưng luôn có một số người cho rằng mình là người không bình thường.
Một nam tử ngơ ngác bước thẳng tới “Bá” một tiếng mở quạt xếp trong tay ra, tự cho rằng mình rất tiêu sái mà phe phẩy vài cái “Mấy vị cô nương tại sao lại đứng ở chỗ này, có phải vì quá mệt mỏi hay không, tại hạ xin mời mấy vị cô nương đến sương phòng nghỉ tạm .”
Diệp Thiên nhíu mày nhìn quạt xếp trong tay hắn. Người này có bệnh đi, hiện tại đang là mùa đông, hắn không sợ tự quạt mình thành tảng băng sao.
Yến Vân Hi nhẹ nhàng cười “Chúng ta cũng định đến sương phòng, vì vậy không cần làm phiền vị công tử này. Vừa rồi công tử làm động tác phe phẩy quạt xếp khiến ta cảm thấy…… Phá lệ tiêu sái đấy.”
“Phải không?” Nam tử vui vẻ hỏi, quạt xếp trong tay lại càng không muốn sống mà quạt phần phật. Nhìn thấy Yến Vân Hi mắt ngọc mày ngài mỉm cười nhìn mình, hắn càng không muốn dừng lại, chỉ là mới quạt được vài cái đã hắn đã bắt đầu hắt xì.
Diệp Thiên và Bạch Cạnh Sương liếc nhau, cả hai đều trộm nghẹn cười, cảm thấy Yến Vân Hi thật có ý tứ.
Quạt xếp trong tay nam tử kia vừa dừng lại Yến Vân Hi liền lộ ra biểu tình tiếc nuối, nam tử nhìn thấy vậy lại lập tức phe phẩy “Mấy vị cô nương…… Hắt xì…… Là trong phủ…… Hắt xì……?”
“Ca ca!” An Hữu Trân chạy tới, tức muốn hộc máu mà lôi kéo tay áo nam tử “Huynh chạy đến đây làm gì?”
…… Thì ra là ca ca của An Hữu Trân, trách không được lại có đức hạnh này, Diệp Thiên và Bạch Cạnh Sương đều có chung một loại cảm giác khó trách như thế.
“Đừng kéo ta.” An Hữu Bảo vung cánh tay “Ta đang cùng mấy vị cô nương nói chuyện đấy.” Mắt thấy sắp hỏi được phủ đệ, xuống chút nữa có lẽ sẽ hỏi được danh tính đối phương.
An Hữu Trân khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái “Cái gì mà mấy vị cô nương, đây là Diệp tiểu thư đính hôn với Dự Vương biểu ca, người này là Bạch tiểu thư của Vinh An Bá phủ.” Người còn lại là Yến Vân Hi nhưng nàng ta chưa từng gặp qua.
An Hữu Bảo hít hà một hơi, thì ra người xinh đẹp nhất này chính là người đính hôn cùng Dự Vương, không thể chọc. Mặt khác , một trong hai người còn lại là người của Vinh An Bá phủ, một người ngay cả danh tính cũng chưa biết. Bá phủ cũng không thể tùy tiện trêu chọc, người không danh tính này thật ra lớn lên thật xinh đẹp, có lẽ có thể xuống tay.
“Vậy vị cô nương này thì sao, là tiểu thư phủ nào?” An Hữu Bảo vừa nói chuyện vừa muốn chạm tay vào Yến Vân Hi.
Đôi mắt sáng của Yến Vân Hi híp lại, ngón tay cử động, nàng đang định thu thập hắn thì liền thấy một bàn tay to tiến tới gắt gao nắm chặt cổ tay An Hữu Bảo.
“Ai u, mau buông ra, đau chết tiểu gia!” An Hữu Bảo kêu rên.
Diệp Lệ buông tay, thuận thế đẩy cổ tay của hắn hướng ra phía ngoài , An Hữu Bảo lùi lại vài bước, trừng mắt quát: “Ta chính là thế tử của phủ Xa Dũng Hầu, ngươi là ai?”
“Thế tử Tế Bình Hầu phủ Diệp Lệ.” Diệp Lệ nhướng mày.
Vậy chẳng phải là đại cữu của Dự Vương sao? Người này cũng không thể chọc, An Hữu Bảo lập tức héo rũ. An Hữu Trân reo lên: “Ngươi làm gì mà đẩy ca ca ta? Các ngươi không cần ỷ nhiều người khi dễ chúng ta!”
Yến Vân Hi quay đầu hỏi Diệp Thiên, “Người kia là ai?”
“Xa Dũng Hầu phủ An Hữu Trân.”
Yến Vân Hi hừ một tiếng, “An Hữu Trân? Ta thấy nàng ta là an có bệnh đi?” Rõ ràng là ca ca nàng ta muốn động thủ động cước, ai thèm khi dễ hai người bọn họ?
Khi Yến Vân Hi nói chuyện còn mang theo chút khẩu âm của Nữ La Quốc, nghe vào tai hơi khác người kinh thành, “An có bệnh” trong miệng nàng dường như trở thành“Yêm có bệnh”.
“Phốc ——” Diệp Thiên không nhịn được cười.
“Xuy ——” Bạch Cạnh Sương cũng cười ra tiếng , vừa nhìn thấy An Hữu Trân nàng lại nhớ tới phong hào “Không biết liêm sỉ” của hầu gia. Hiện tại lại thêm một cái “Yêm có bệnh”, nàng cảm thấy sau này khả năng vừa nhìn thấy An Hữu Trân nàng liền muốn bật cười.
“Ngươi, các ngươi lại khi dễ người!” An Hữu Trân dậm chân, nước mắt lưng tròng bỏ chạy. An Hữu Bảo vừa nhìn thấy tình hình này, vội vàng đuổi theo.
Yến Vân Hi vô tội nhìn sang Diệp Thiên và Bạch Cạnh Sương đang cười không thể kiềm chế ở bên cạnh. Nàng không cảm thấy mình đang khi dễ người nha, người bị nàng khi dễ qua sao có thể sinh long hoạt hổ mà chạy loạn như vậy ?
Diệp Lệ thấy không có chuyện gì liền tránh sang một góc.
Diệp Thiên nhìn thân ảnh ca ca, cười tủm tỉm nói với Bạch Cạnh Sương : “Ca ca của muội tốt hơn nhiều so với ca ca của An Hữu Trân.”
“Không sai.” Bạch Cạnh Sương gật đầu đồng ý.
Trong đôi mắt hạnh của Diệp Thiên hiện lên một tia mờ mịt, nàng nói như vậy là muốn khiến Bạch Cạnh Sương thẹn thùng. Nhưng tại sao khi đề cập tới ca ca nàng ấy một chút cũng không thẹn thùng mà lại trả lời giống như đang nhắc tới một người không liên quan?
Nàng suy nghĩ, sau đó thử thăm dò nói một câu “Ca ca muội tập võ từ nhỏ, là một người cần mẫn.”
“Đó là vì hắn có tâm muốn vươn lên.” Bạch Cạnh Sương bình luận.
Diệp Thiên càng thêm mờ mịt, không phải nữ tử đều nên thẹn thùng sao, cho dù là người hào phóng cũng không có khả năng trấn định giống như Bạch Cạnh Sương . Bộ dáng của người này giống như đang bình luận về một người qua đường không quen biết.
Yến Vân Hi cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Cạnh Sương.
La thị cùng Bạch phu nhân dâng hương xong ra ngoài, hai người cố ý trì hoãn trong đại điện một lát để đủ thời gian cho hai người trẻ tuổi nhìn nhau cho rõ ràng.
Sau khi Bạch phu nhân dẫn Bạch Cạnh Sương rời đi, Diệp Thiên nhanh chóng chạy đến bên người Diệp Lệ “Ca ca, huynh cảm thấy thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Diệp Lệ giả bộ hồ đồ, lỗ tai chậm rãi ửng đỏ.
Diệp Thiên nhớ tới bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Cạnh Sương kia, không biết vì sao trong lòng nàng có chút bất an. Tới sương phòng, nàng lén lút nói với La thị “Nương, chúng ta đừng quá gấp, con luôn cảm thấy có chút không yên tâm.” Đây chính là việc hôn nhân của ca ca, đó là người sẽ sống với ca cacả đời, một chút cũng không thể qua loa.
“Xác thật có chút không đúng.” La thị đã từng gặp qua nữ tử tự nhiên hào phóng, nhưng cũng không hào phóng đến loại trình độ này, bộ dáng Bạch Cạnh Sương càng giống như là không thèm để bụng. “ may mắn thay muốn quyết định một mối hôn sự cũng không thể nhanh như vậy, trì hoãn một hai năm vẫn được. Chúng ta đừng nóng vội đi cầu thân , quay về ta sẽ bảo phụ thân con đi điều tra thử xem Vinh An Bá phủ có điều gì không thích hợp hay không.”
Thời điểm trở về, Diệp Thiên và La thị ngồi xe ngựa, Diệp Lệ và Yến Vân Hi cưỡi ngựa.
Yến Vân Hi giục ngựa đi đến bên người Diệp Lệ “Chuyện tên ăn chơi trác táng kia cảm ơn ngươi, tuy nhiên ta có thể tự mình thu phục.” Một tên ăn chơi trác táng mà thôi, nàng tùy tiện động tay là có thể phế bỏ hắn, không cần người khác phải ra tay tương trợ.
“Ngài là nữ tử, không cần quá hiếu thắng.” Diệp Lệ không tán thành nhìn nàng một cái. Cho dù nàng biết chút võ nghệ nhưng cũng không cần thiết mọi chuyện đều tự mình giải quyết.
Yến Vân Hi chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên có người nói mình không cần quá hiếu thắng. Trước kia câu nàng nghe nhiều nhất chính là: “Con là Hoàng Thái Nữ, trữ quân một nước, mọi việc đều phải tự mình nghĩ cách giải quyết, tương lai trở thành quốc quân chẳng lẽ còn muốn người khác trợ giúp mình?”
Yến Vân Hi trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Lệ, “Bạch Cạnh Sương không thích ngươi.”
“Ngài, ngài nói cái gì?!” Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Lệ trầm xuống dưới, đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng.
“Bạch Cạnh Sương không thích ngươi.” Yến Vân Hi lặp lại một lần nữa “Ta cảm thấy chuyện này đối với ngươi rất quan trọng, giống như Tế Bình Hầu cưới mẫu thân ngươi, Dự Vương muốn cưới Thiên Thiên muội muội. Bọn họ đều thật lòng thích đối phương, ta cho rằng nếu ngươi muốn thành thân cũng nên có tình cảm với đối phương mới đúng.”
“Ngài thì biết cái gì?” Diệp Lệ có chút bực bội “Một người có thích người khác hay không lại không viết ở trên mặt.”
“Không viết ở trên mặt nhưng lại thể hiện trong ánh mắt.” Đôi mắt sáng của Yến Vân Hi nghiêm túc nhìn Diệp Lệ “Ngươi xuất sắc như thế đáng lẽ phải có một thê tử thật lòng ái mộ ngươi mới phải.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...