Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lễ vật năm mới Thôi gia đưa đương nhiên không chỉ mấy hộp phô mai, bọn họ đi biển buôn bán, hàng năm giao tiếp cùng thương đội ngoại quốc nên có không ít đồ vật mới lạ, lấy châu báu cùng hương liệu là chính, còn có một ít thảm và hàng dệt len.
 
Lâm Diệu Diệu được cho một tấm thảm lông cừu tròn nhỏ màu đỏ, còn ấm áp hơn cái trong phòng lão phu nhân, tiểu chồn tuyết rất thích, thậm chí không dán nàng đòi ôm, cả ngày nằm trên thảm vui mừng.
 
Rất nhanh, Quách gia cũng đưa tới lễ vật năm mới, Quách gia ở xa, ba tháng trước đã cho người xuất phát, đến Lâm gia đã là nửa đêm, làm cho Quách thị đau lòng hết sức, lôi kéo cháu trai nhà mẹ đẻ quở trách một trận, để hắn về sau không cần phiền toái như vậy, kêu quản sự đưa là được, nếu không thì nhờ một tiêu cục, trời giá rét này, cả người đều đông lạnh hỏng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quách gia đưa là món ăn thôn quê địa phương, vài loài nấm cùng lá trà.
 
Kỳ thật mấy thứ này Kinh thành không phải không bán, chỉ là giá cả vô cùng sang quý, nhưng dựa vào tài sản của Lâm gia, cũng không phải mua không nổi, vì sao phải từ xa tặng tới? Chẳng lẽ vì tiết kiệm tiền cho Lâm gia?
 
Lâm Diệu Diệu hoang mang nhìn mẫu thân.
 
Diêu thị hơi hơi mỉm cười, vuốt đầu nữ nhi nói: “Con còn nhỏ, không hiểu những cong cong thẳng thẳng trong lối đối nhân xử thế, đây mặc dù là tặng lễ, nhưng đưa không phải là  lễ, là tấm lòng. Từ xưa con dâu ở nhà chồng đều là túi trút giận, nhà mẹ đẻ có người đi thăm, ngoại trừ kéo gần quan hệ hai nhà nội ngoại, cũng là thể hiện nhà mình coi trọng nữ nhi, không cho nhà chồng coi thường. Tương lai khi con lớn lên gả chồng, ta cũng muốn chuyển đồ vật từng rương từng rương một sang nhà chồng cho con đấy, có nhà mẹ đẻ chống lưng, cuộc sống của con sẽ tốt hơn.”
 
Lâm Diệu Diệu ngạc nhiên, khó trách Lâm gia cái gì cũng không thiếu, nhà mẹ đẻ phu nhân Tam phòng vẫn như nước chảy tặng đồ cho Lâm gia, chính là cho nữ nhi thêm thể diện.
 
”Tổ mẫu không giống như vậy…… Như vậy không phải người tốt, bà gây khó xử cho mọi người sao?” Lâm Diệu Diệu trợn tròn đôi mắt hỏi.
 
Diêu thị mím môi, cười nói: “Đương nhiên không có, tổ mẫu con là một người rất hiền lành.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái này đúng nha.
 
Tổ mẫu luôn đối xử với nàng vô cùng tốt, làm cho nàng nghĩ rằng tổ mẫu đối với ai cũng đều tốt như vậy, bây giờ nghĩ lại, tổ mẫu đối con cháu cực kỳ cực kỳ tốt, đối con dâu…… Có lẽ vẫn bày một chút tính khí mẹ chồng. Nếu không, sao mỗi lần bọn họ ngồi ăn cơm, mẫu thân cùng hai vị bá mẫu đều đứng ở một bên hầu hạ.
 
Có chút đau lòng mẫu thân, nhưng mà cũng không trách cứ tổ mẫu được, thật mâu thuẫn!
 
“Vậy…… Chúng ta phải đáp lễ sao?” Lâm Diệu Diệu hỏi.
 
Diêu thị cười: “Đương nhiên là phải đáp lễ, có tới có lui mới gọi là tình người, một bên cho thì thành bố thí rồi.”
 
Lâm Diệu Diệu gật gật đầu, đời trước nàng vô cùng phiền khi xử lý những việc này, một chuyện không hiểu liền đi hỏi Bùi Lang, mà mỗi lần như vậy Bùi Lang đều nói loại chuyện nhỏ này nàng không cần tự mình lo liệu, giao cho quản gia là được, dần dần, nàng cũng mặc kệ, tình trạng kinh tế trong nhà như thế nào, nhân mạch như thế nào, hoàn toàn không biết.
 
“Nếu như…… Gặp phải gia đình không có tiền phải làm sao?” Lâm Diệu Diệu lại hỏi.
 
Diêu thị nhìn gương sửa sửa tóc mai: “Cái này phải xem là nhà chồng không có tiền, hay là nhà mẹ đẻ không có tiền…… Dù sao trong chuyện hôn nhân, nhất định chú ý đến môn đăng hộ đối, đừng tìm ngưỡng cửa quá cao, e rằng phải chịu khi dễ; cũng đừng tìm bậc cửa quá thấp, sợ gia đình người ta có ý đồ với tiền bạc của con.” Nói xong, như ý thức được mình kéo chuyện này đi xa, nhíu mày, “Ta nói chuyện này với một đứa nhỏ như con để làm gì nhỉ?”
 
Lâm Diệu Diệu lập tức im bặt.

 
Hôm sau, Diêu gia cũng cho người đưa lễ vật năm mới tới.
 
Diêu gia vốn là dòng dõi thư hương trong Kinh thành, tổ tiên trước đây đều là Đại học sĩ, không biết sau này thế nào lại bỏ văn theo võ nhưng không lăn lộn nổi một đường làm quan danh giá, đến thế hệ của Diêu phụ thì mở một cái tiêu cục, làm ăn phát đạt, rất có danh tiếng trên giang hồ.
 
Hai vị cữu cữu đều là người thô kệch giơ đao múa kiếm, phụ thân chỉ là thư sinh nho nhã yếu ớt, khi cầu hôn mẫu thân đã bị bọn họ gây khó dễ không ít, nghe nói có một lần phụ thân bị mấy cữu cữu chuốc say, tìm không ra đường về nhà, hôn mê một đêm ở chuồng ngựa, sáng sớm, là bị nước tiểu ngựa nóng hầm hập tưới tỉnh. Lúc muốn gặp mặt mẫu thân thì trèo tường, chui lỗ chó…… Chuyện mất mặt gì cũng đều làm, nhiều lần bị mấy cữu cữu đánh đuổi đi, nhưng vẫn nhiều lần không sợ chết mà lăn lộn đi vào.
 
Tóm lại, phụ thân phải mất nửa cái mạng mới cưới được mẫu thân, cũng không biết có phải do có được không dễ dàng hay không mà phụ thân vô cùng quý trọng mẫu thân, thành thân nhiều năm không có một thiếp thất, nha hoàn cũng không ngủ, mẫu thân mang thai nàng sinh, ở cữ, phụ thân làm hòa thượng suốt một năm, làm cho lão phu nhân rất tức giận.
 
Sau này khi mẫu thân qua đời, phụ thân cũng không cưới ai, sống cô đơn khổ sở, ba mươi tuổi chết đi do buồn bực sầu não, trước khi chết, vẫn luôn ôm bài vị của mẫu thân, nói muốn hợp táng cùng mẫu thân.
 
“Diệu Diệu, sao con khóc?” Diêu thị sờ sờ đầu nữ nhi.
 
Lâm Diệu Diệu hoàn hồn, lau trên mặt nước mắt, nói: “Con…… Con…… Phô mai bị Tiểu Bảo ăn hết rồi, con không còn.”
 
Diêu thị cười khúc khích: “Không có tiền đồ!”
 
Lâm Diệu Diệu rũ mắt.
 

Diêu thị kéo tay nàng: “Được được, đừng buồn nữa, nương sẽ cho người hỏi thăm, xem có thể mua loại phô mai này hay không, mua mười hộp về cho con ăn đến no, hửm?”
 
“Vâng.” Lâm Diệu Diệu hít hít cái mũi.
 
Từ ma ma dẫn đoàn người tiến vào Phong Đường viện: “Phu nhân, người xem ai tới?”
 
Diêu thị thuận thế nhìn lên, đôi mắt sáng lên: “Đại tẩu?”
 
Một phu nhân trung niên mặc áo ngoài màu tím, áo khoác lụa dài màu vàng cam họa tiết hình hoa đi đến, nàng mặc vàng đeo bạc, trang điểm hết sức trang trọng, màu da hơi tối, khuôn mặt không xinh đẹp bằng Diêu thị, nhưng cũng là một người đoan chính thanh nhã.
 
Nàng cầm tay Diêu thị, kích động mà nói: “Lam Nhi!”
 
Diêu thị kinh hỉ nói: “Sao Đại tẩu lại tự mình đến? Họ nói với muội, lễ vật năm mới của Diêu gia tới rồi, muội còn đang suy nghĩ, có phải là vị quản gia nào đưa tới hay không? Đang muốn đi phòng khách thì thấy tẩu.”
 
“Không phải khoảng thời gian trước vất vả cho muội sao? Ta đang lo không có cơ hội nói lời cảm ơn với muội.”
 
“Đại tẩu nói lời này với muội là khách khí lắm quá đấy.” Diêu thị nhìn nhìn phía sau Đại tẩu, “Không dẫn hai huynh muội Cầm nhi tới sao?”
 
Diêu Đại phu nhân cười nói: “Sao lại không tới? Biết ta tới gặp cô cô, trời còn chưa sáng đã gọi ta dậy.” Xoay người, hướng ngoài cửa vẫy vẫy tay: “Hai đứa các con mau tiến vào đi.”
 
Một bé trai mi thanh mục tú cùng một bé gái thanh lệ đáng yêu nắm tay đi đến, bé trai ước chừng 10 tuổi, bé gái 6, 7 tuổi, chính là biểu ca Diêu Sóc, biểu tỷ Diêu Tương Cầm của Lâm Diệu Diệu.
 

Kiếp trước mẫu thân mất sớm, Lâm Diệu Diệu cùng Diêu gia qua lại không nhiều lắm, ấn tượng đối huynh muội này không đặc biệt sâu sắc lắm, chỉ nhớ mang máng Diêu gia có vị biểu ca theo quân, còn làm đến nhất phẩm Đại tướng quân uy chấn khắp nơi, không biết có phải là vị trước mắt này hay không ——
 
“Diệu Diệu, mau chào hỏi. Đại cữu mẫu của con, Sóc Biểu ca cùng Cầm Biểu tỷ, còn nhớ rõ không?” Diêu thị kéo Lâm Diệu Diệu đi tới trước mặt ba người.
 
Lâm Diệu Diệu lễ phép hành lễ: “Đại cữu mẫu, Sóc Biểu ca, Cầm Biểu tỷ.”
 
Diêu Đại phu nhân ôn hòa cười: “Diệu nhi thật ngoan, ngoan hơn hai hũ nút nhà ta nhiều.”
 
“Ai là hũ nút?” Diêu Tương Cầm không vui mà bĩu môi nhỏ.
 
Diêu Sóc cúi đầu không dám nhìn người, trên mặt có chút xấu hổ.
 
“Hai đứa con mau chào hỏi đi!” Diêu Đại phu nhân vỗ vỗ bả vai hai người.
 
Diêu Sóc ngoan ngoãn kêu một tiếng cô cô cùng biểu muội, Diêu Tương Cầm lại hừ hừ nói: “Con là hũ nút, con sẽ không chào hỏi!”
 
Diêu Đại phu nhân mày nhăn lại: “Đứa nhỏ này!”
 
Diêu thị vội đỡ nàng: “Được rồi Đại tẩu, để bọn nhỏ tự chơi đi, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận