Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Khi xe ngựa đến Tây phủ, Lâm Diệu Diệu còn chưa tỉnh ngủ, lúc đầu là ngủ trên giường, nhưng giường kia nhỏ quá, tư thế ngủ của nàng lại không tốt, mới trở mình mấy cái đã lăn xuống dưới.
 
Thế mà nằm trong lòng ngực của Cảnh Hi thì lại an phận hơn chút.
 
Cảnh Hi ôm thân thể mềm mại nho nhỏ trong ngực, nghe nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy khe khẽ, đáy mắt đều là một mảnh ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lâm Trường An đứng chỗ người gác cổng đợi hồi lâu, lâu đến mức ngón chân đã sắp đông cứng mà vẫn không thấy người nào đó xuống xe ngựa, hắn ném đậu phộng xuống, phủi tay đi lên trước.
 
“Ngươi ngủ rồi hay gì thế? Cô nương Di Hồng viện còn chưa để ta đợi lâu như này đâu! Mau xuống dưới, tháo mặt nạ cho ta!” Lâm Trường An vừa nói vừa xốc mành lên, khi hắn nhìn thấy cái người mặt lạnh như Diêm La không dễ gần kia, ôm cháu gái mà giống như ôm bảo bối khiến tròng mắt xém rớt ra ngoài.
 
Hắn không có nhìn lầm chứ?
 
Đây thật sự là Cảnh Hi? Là Cảnh Hi mà....ai chạm vào một chút thôi là đã hận không thể đánh chết kẻ đó?
 
Lâm Trường An nhìn đối phương, lại nhìn tiểu nha đầu không hề có hình tường mà ngáy đều đều như con sên trong lòng đối phương, cảm thấy bản thân thật đáng thương!
 
Cảnh Hi lấy áo choàng bọc kỹ Lâm Diệu Diệu, ôm nàng xuống xe ngựa, bên ngõ nhỏ kia Triệu tổng quản đã bước lên, nhìn thẳng vào Cảnh Hi, nói: “Gia, nên hồi phủ thôi.”
 
Cảnh Hi nhàn nhạt mà ừ một tiếng, giây lát sau, nói: “Ở chỗ này chờ ta.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa có xong sao?
 
Triệu tổng quản cạn lời nhìn tiểu chủ tử nhà mình đi vào Lâm phủ.
 
Lâm Diệu Diệu ngủ đến trời đất u ám không biết gì cả, ngay cả được Cảnh Hi ôm về Phong Đường Viện cũng không biết, Diêu thị và Lâm Sùng không ở nhà, là Từ ma ma tiếp đãi Cảnh Hi.
 
Hôm qua ở cửa hông, Cảnh Hi giải vây cho Từ ma ma, Từ ma ma còn chưa nói lời cảm tạ y, thấy y tới, không biết vui vẻ cỡ nào: “Tứ gia, ngài tới rồi!” Nhìn tiểu thư nhà mình bị bọc thành cái bánh chưng, bà phì cười, “Ai da, ngủ sao? Thật là vất vả cho Tứ gia quá! Đưa nô tỳ đi!”
 
Bà vươn tay muốn ôm Lâm Diệu Diệu.
 
Móng vuốt nhỏ của Lâm Diệu Diệu lại nắm chặt vạt áo của Cảnh Hi, kéo cũng không kéo ra được.

 
Từ  ma ma vừa xấu hổ vừa buồn cười, trước kia Tam tiểu thư cùng lớn lên với biểu thiếu gia mà cũng không thấy dính biểu thiếu gia như này. Mới quen biết Tứ gia được bao lâu mà đã không giống người ngoài rồi, cũng may tính cách của Tứ gia tốt, đổi lại là người khác, cho dù có là thân thích thì cũng bị làm phiền.
 
Từ ma ma dùng sức, cuối cùng cũng ôm Lâm Diệu Diệu về: “Thật nặng nha!” Nhìn Tứ gia, cười nói: “Ngài trước vào nhà ngồi một lát, Tam gia và phu nhân lúc nữa mới về cơ.”
 
“Không cần.” Cảnh Hi liếc nhìn Lâm Diệu Diệu một cái, xoay người rời khỏi Phong Đường Viện.
 
Từ ma ma ôm Lâm Diệu Diệu về phòng, trên giường, Tiểu Bảo cũng đang ngủ say, Từ ma ma buồn bực: “Kỳ quái, hai người ước hẹn trước rồi sao?”
 
Một người một thú nằm trong chăn ngủ ngon lành.
 
Cảnh Hi trở về Vương phủ, Cảnh Vương đã ở thư phòng đợi cả đêm, trên mặt đất đen nghìn nghịt người quỳ, tất cả đều không dám thở mạnh.
 
“Hầu hạ Thế tử như nào? Người không tìm thấy là sao? Tìm không  thấy thì lập tức mang đầu đến gặp bổn vương!”
 
Hắn lớn tiếng dọa người khiến một phòng thái giám run như cầy sấy.
 
Cảnh Hi ngồi trên xe lăn, được Triệu tổng quản đẩy vào, quét mắt liếc mọi người trong phòng một cái, dựa lưng vào ghế bẻ ngón tay.
 
Triệu tổng quản tiến lên bẩm báo: “Vương gia, đã tìm thấy Thế tử, Thế tử không có việc gì, mong ngài yên tâm.”
 
“Tìm thấy ở đâu?” Cảnh Vương trầm giọng hỏi.
 
“Ở trong ngăn tủ thư phòng nhỏ của Chỉ Lan viện.” Triệu tổng quản mặt không đỏ, tim không run mà nói.
 
Cảnh Vương muốn răn dạy, lại nghe ba chữ “Chỉ Lan viện” thì cơn tức nghẹn ở cổ họng, ra hiệu cho Triệu tổng quản, Triệu tổng quản hiểu ý, dẫn mấy tên thái giám bị dọa suýt tiểu ra quần rời khỏi thư phòng.
 
Cảnh Vương thở dài, đến trước mặt Cảnh Hi, ngồi xổm xuống, nhìn hắn nói:” Vì sao không nói tiếng nào đã trốn học?”
 
Theo đuổi tức phụ.
 
Cảnh Hi bĩu môi: “Đi học không thú vị.”

 
Cảnh Vương thấm thía nói: “Đi học không phải vì để chơi, Hi Nhi cần học tập, như vậy thì tương lai mới có thể quản lý tốt vương phủ.” Tuy là ngốc tử, nhưng chẳng sợ biết nhiều mấy chữ cũng là chuyện tốt.
 
Cảnh Hi hừ hừ: “Đậu thái phó không thích con, hắn chỉ thích Cảnh Lịch.”
 
Cảnh Vương há miệng thở dốc, vươn tay muốn sờ đầu nhi tử, Cảnh Hi quay đầu đi, tay hắn bị hớ giữa không trung.
 
Hắn buông tay, nói: “Đậu thái phó thích học trò nào nghiêm túc nghe giảng, nếu con nghe lời giống Lịch Nhi thì Đậu thái phó sẽ thích con thôi.”
 
Cảnh Hi ngửa mặt lên trời.
 
Cảnh Vương lại nói: “Đậu thái phó là lão sư mà Hoàng bá bá của con mời đến, con phải ngoan ngoãn nghe lời y, biết chưa?”
 
“Biết rồi ạ.” Cảnh Hi tâm không cam, tình không nguyện mà nói.
 
Cảnh Vương nhìn dáng vẻ này của nhi tử, không biết tại sao lại nhớ nha đầu Lâm phủ kia, bật cười.
 
Cảnh Hi liếc xéo hắn: “Cười cái gì?”
 
“Ta nhớ đến Tam tiểu thư Lâm gia, hai đứa thật đúng là giống nhau.” Các loại cảm xúc, động tác nhỏ đều mang theo hương vị của nhau, đây chắc hẳn là tướng phu thê trong truyền thuyết.
 
Cảnh Hi nhếch môi: “Đó là tức phụ của con, đương nhiên giống con rồi!”
 
Cảnh Vương bị lời của hắn chọc cười, cũng không truy cứu chuyện hắn trốn học nữa. Nói thật, hắn cũng sớm ngứa mắt Đậu thái phó, ỷ vào việc mình là lão sư của Thái tử mà không để võ tưỡng như bọn họ vào mắt. Mỗi lần đến dạy Hi Nhi học đều vác theo cái mặt thối tám đời, nghĩ hắn không dám làm gì sao? Chỉ là ngại tình cảm với hoàng huynh nên không tiện động thủ mà thôi.
 
“Chân của con đỡ chưa?” Cảnh Lịch nói Hi Nhi mặc kệ quy củ mà khí phách hiên ngang đi ra, đây chứng tỏ có phải chân của nhi tử có chuyển biến tốt, có thể chữa khỏi không?
 
Không đợi Cảnh Hi trả lời, Triệu tổng quản đã đứng ngoài cửa bẩm báo: “Vương gia, Tần công công tới.”
 
**

 
Lâm Diệu Diệu ngủ một giấc đến giờ Hợi, bỏi vì đang bị bệnh nên đã nhiều ngày nàng đều nghỉ trong phòng mẫu thân.
 
Biết mình được Tứ thúc đưa về, trong lòng có chút ngọt, mà khi Từ ma ma nói cho nàng biết nàng vẫn luôn khò khè khẽ ngáy, còn túm chặt vạt áo của Tứ thúc không buông thì Lâm Diệu Diệu hận không thể tìm cái khe đất chui vào!
 
Tại sao nàng có thể mất mặt như vậy?
 
Nhất định Tứ thúc chê cười chết nàng rồi!
 
“Lão Tứ là người tốt......” Gian ngoài, Diêu thị thì thầm với trượng phu: “Chuyện khác không nói, chỉ riêng việc hắn đối xử với Diệu Diệu của chúng ta thì không còn gì soi mói, thiếp nghĩ, có nên tìm cơ hội cảm tạ hắn không?”
 
Lâm Diệu Diệu gật đầu như giã tỏi!
 
Lâm Sùng nói: “Nàng muốn cảm tạ như thế nào? Đừng quên lão phu nhân chính là coi hắn thành cái gai trong mắt.”
 
“Thiếp không nói cho lão phu nhân biết chẳng phải sẽ được sao?” Diêu thị nhẹ nhàng nói, tựa như sợ đánh thức nữ nhi, cũng giống như nhu tình như nước trước mặt trượng phu, “Lão tứ và Lang ca nhi cùng tuổi với nhau nhỉ? Lang ca nhi đã bắt đầu nghị hôn rồi, di nương của lão Tứ đi sớm, loại chuyện này chắc chắn không ai có thể thu xếp thay hắn. Nhưng hắn không thể cả đời cô đơn được, không bằng chúng ta làm chủ, tìm cho hắn một cô nương gia thế trong sạch?”
 
“Ý kiến này hay.” Lâm Sùng đồng ý.
 
Hay cái gì mà hay? Tứ thúc là nam tử xuất sắc như đám mây trên trời cao, người bình thường xứng đôi sao? Cho dù Phó tỷ tỷ đẹp như tiên tử thì nàng cũng thấy không xứng với Tứ thúc!
 
Lâm Diệu Diệu không vui, xoa đầu Tiểu Bảo, Tiểu Bảo bị xoa đến tỉnh.
 
Tiểu Bảo nhõng nhẽo trong lòng Lâm Diệu Diệu.
 
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Diệu Diệu vẫn còn xụ xuống.
 
Tiểu Bảo nhảy lên vai nàng, nghịch nghịch tóc.
 
Lâm Diệu Diệu không để nó tùy ý nghịch như thường ngày mà túm nó xuống, ngã đầu ngủ.
 
Đêm nay, nàng mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy cha mẹ thực sự tìm cho Tứ thúc một cô nương tài mạo song toàn, không chỉ lên lên có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn mà còn tài trí hơn người, học phú ngũ xa, còn là một tay chữ tốt, ngủ không ngáy khò khè.....
 
Nhưng mà nàng không thích cô nương kia, không hề thích chút nào!
 
**
 

Trong thư phòng, Tần công công ngồi trên ghế cười tủm tỉm buông phất trần xuống: “Chân của Cảnh Thế từ tốt lên là một chuyện thật đáng mừng.”
 
Cảnh Vương khách khí nói: “Không phải tốt lắm, nó khoe khoang đi một vòng lại bắt đầu mệt mỏi. Chuyện buổi chiều ủy khuất Đậu thái phó rồi, bổn vương sẽ tự mình thỉnh tội với Đậu thái phó và Hoàng thượng.”
 
Tần công công cười nói: “Vương gia nói gì vậy kìa? Người một nhà, cái gì thỉnh tội hay không thỉnh tội? Hoàng thượng đau lòng Thế tử nhất đâu phải ngài không biết, chuyện kia có bao lớn đâu? Cũng là Đậu thái phó chiếm lý không tha người. Chẳng qua là bọn người đọc sách đến nhiều, đều có một chút thanh cao cổ hủ, còn mong Vương gia và Thế tử khoan dung.”
 
Cảnh Hi vẫn mặt không cảm xúc mà bẻ ngón tay.
 
Cảnh Vương cảm thấy trong lời nói của Tần công công có ẩn ý.
 
Quả nhiên, Tần công công nói tiếp: “Cảnh thế tử hai ngày nữa là trong mười lăm nhỉ? Đây cũng là tuổi nên nghị thân rồi. Hoàng thượng nói tuy Cảnh Thế tử khác với người thường nhưng suy cho cùng vẫn là huyết thống hoàng thất, không thể bị khinh mạn.”
 
Tay Cảnh Hi dừng lại.
 
Thân mình Cảnh Vương cũng khẽ khựng, có phải chuyện này.....đột ngột quá không? Trước đó không hề có tiếng gió nào!
 
Tần công công vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: “Ngày mai, vài vị thiên kim thế giá đúng lúc tiến cung vẽ tranh cho Hoàng hậu nương nương, ý của Hoàng thượng là, không ngại để Thế tử vào cung một chuyến.”
 
Đây là muốn chỉ hôn cho Cảnh Hi.
 
**
 
Lâm Diệu Diệu cả một đêm đều nằm mơ thấy giấc mộng đáng ghét kia, tỉnh lại, vành mắt đều đen.
 
Diêu thị sờ sau lưng nàng, không có ẩm mới mặc quần áo cho nàng: “Đêm qua con làm sao thế? Lăn qua lộn lại.”
 
“Con nằm mơ! Một giấc mộng cực kỳ cực kỳ đáng ghét!” Lâm Diệu Diệu thở phì phò nói. Nàng rất ít khi nằm mơ, dù có mơ thì khi mở mắt sẽ quên ngay, nhưng cái này rõ ràng đến mức dường như còn từng xảy ra, ở trong đầu vứt mãi không được.
 
Diêu thị cười, thắt nút cho nàng: “Giấc mộng đáng ghét gì thế? Ác mộng?”
 
Là ác mộng thì còn đỡ, dọa tỉnh thì không có việc gì nữa. Đây nàng mơ thấy Tứ thúc cưới một cô nương lạ, sau đó không để ý đến nàng nữa, nàng tìm Tứ thúc nói chuyện, Tứ thúc lại lạnh mặt giống như người xa lạ, loại cảm giác này đúng là khó chịu!
 
Trời tờ mờ sáng, xe ngựa hoàng cung đến Cảnh Vương phủ.
 
Cảnh Hi ngồi trong phòng, đếm những tờ giấy mà Lâm Diệu Diệu viết cho mình: một tờ, hai tờ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận