Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Ngày mùng ba, Phó Vọng Thư bị Thải Linh đánh thức, thật lòng, nàng không  thích đến Vương phủ, lần trước bị vắng vẻ, đến nay nghĩ lại vẫn đầy bụng xấu hổ.
 
Thải Linh chọn một bộ váy áo bằng gấm Tô Châu màu hồng nhạt: “Tiểu thư, người xem cái này thế nào?”
 
“Ta không muốn……” Phó Vọng Thư mới vừa mở miệng, Đào Hồng mang thức ăn vào, đặt thức ăn lên bàn nói: “Tiểu thư, tất cả mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn  người cùng Biểu thiếu gia, người cũng mau chút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt Phó Vọng Thư khẽ động: “Biểu ca cũng đi?”
 
Đào Hồng nói: “Đúng vậy, Lâm trắc phi bảo Tam phu nhân dẫn các tiểu thư, thiếu gia đi theo, người nhiều náo nhiệt nhiều.”
 
Phó Vọng Thư nhấp môi, tiếp nhận áo.
 
“Tiểu thư, người hỏi Tam phu nhân xem nô tỳ có thể cùng đi với người được không?” Thải Linh nuốt nước miếng hỏi.
 
Không đợi Phó Vọng Thư trả lời, Đào Hồng buồn cười nói: “Thôi đi Thải Linh, ta với Liễu Hồng còn không được đi, ngươi cảm thấy ngươi có thể đi?”
 
Vương phủ là nơi phú quý, không phải người nào cũng có tư cách tiến vào, ngoại trừ Diêu thị và các thiếu gia tiểu thư, chỉ dẫn theo Đan Quất cùng một nha hoàn lanh lợi khác. Tối qua Lâm Hinh bị tiêu chảy, có chút suy yếu, cho nên ở lại trong phủ nghỉ ngơi, nàng là đích nữ không đi, thứ nữ Lâm Mị cũng không tiện đi, Đại phòng chỉ có Lâm Hoán Chi cùng Bùi Lang; bên Nhị phòng kia, Thôi thị không yên tâm Lâm Viện 4 tuổi, cũng bảo ở lại trong phủ.
 
Lâm Sùng cùng Lâm Hoán Chi, Bùi Lang một xe; Diêu thị, Lâm Diệu Diệu, Phó Vọng Thư một xe.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêu thị không cho mang theo Tiểu Bảo.
 
Tiểu Bảo lặng lẽ bò lên trên càng xe, dù người ta nói chồn không sợ lạnh, nhưng con chồn này đã đông lạnh y như con nhím, Diêu thị vừa tức giận vừa buồn cười, vớt nó vào trong xe.
 
Cảnh Vương phủ tọa lạc ở phố Trường Hưng, toàn bộ đường phố đều thuộc Cảnh Vương phủ, nhưng mỗi lần người Lâm gia bái phỏng Vương phủ, chưa từng thấy cánh cửa giữa ở phố Trường Hưng mở ra, bởi vì, đó là cửa chính.
 
Nhưng mà hôm nay, cửa chính mở, một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi đến, trên xe ngựa, có khắc tộc huy của Cố gia—— Thanh Loan.
 
Kỳ thật, bởi vì biết hôm nay người nhà mẹ đẻ Cảnh Vương phi cũng sẽ tới cửa bái phỏng, Lâm Sùng đã cố tình xuất phát sau giờ trên thiếp mời vì muốn cho người Cố gia đi vào phủ trước, không nghĩ đã tới muộn như này mà vẫn đụng phải xe ngựa của Cố gia, người ta vẻ vang đi cửa chính, bọn họ chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi đi cửa hông ở ngõ nhỏ.

 
Lâm Sùng đi một mình thì không sao, nhưng nghĩ đến thê nữ trong chiếc xe ngựa khác, có chút hụt hẫng.
 
Diêu thị cũng thấy được xe ngựa của Cố gia, ôm chặt nữ nhi trong lòng, không nói cái gì.
 
Có thể nói cái gì?
 
Cố gia có một Hoàng hậu, một Cảnh Vương phi, một người Tể phụ, một người Thái phó, thật xứng với danh đệ nhất thế gia.
 
Người ta không dừng xe ngựa lại để người Lâm gia đến dập đầu đã không tồi rồi, đi cửa chính không phải đúng lý thường tình sao?
 
Điều làm mọi người vui mừng chính là, tiếp đãi bọn họ là Triệu tổng quản, Triệu tổng quản bỏ qua Cố gia, lại tới thu xếp thay bọn họ, cũng coi như một loại an ủi.
 
Triệu tổng quản dẫn Lâm Sùng tới thư phòng của Vương gia trước, sau đó lại dẫn Diêu thị cùng bọn nhỏ đến sân Lâm Trắc phi.
 
Trong đám trẻ con này, Lâm Trắc phi chỉ chưa gặp Bùi Lang, không khỏi lôi kéo hắn đánh giá trên dưới một phen: “Đây là con của biểu tỷ sao?”
 
Diêu thị cười gật gật đầu: “Đúng vậy, Lang nhi, mau tới thỉnh an cô cô.”
 
Bùi Lang quy quy củ củ hành lễ, so với Phó Vọng Thư ngây ngô, hắn thong dong hơn nhiều, một thân khí chất cao quý, lại không giống con cái nhà nghèo.
 
Không hiểu sao, Lâm Trắc phi phát hiện mình không có cách nào xem nhẹ hắn như Phó Vọng Thư, kéo tay hắn qua, nói: “Khi biểu tỷ còn trên đời, đã từng dạy ta bện vòng tay.”
 
Bùi Lang nghe vậy, chỉ nhợt nhạt cười.
 
Dù sao cũng đã gặp qua Vương gia, Lâm Trắc phi kêu Tĩnh Hương đi đến chính viện một chuyến, nói muốn để người nhà mẹ đẻ thỉnh an Vương phi.
 
Vương phi lại bảo trở lại: “Tâm ý của Lâm Trắc phi cùng các vị chủ tử, Vương phi nhận là được, thỉnh an thì không cần, bên kia cũng bận rộn, sợ thất lễ với các vị, ngược lại lại làm cho không được tự nhiên, cứ do Lâm trắc phi chiêu đãi thật tốt là được, các nơi trong phủ có thể thoải mái chơi đùa.” Còn ban thưởng không ít đồ vật.
 
Giống tác phong của Thái Hậu, Lâm Diệu Diệu nghĩ thầm, sau khi tiểu bạo quân đăng cơ, Cảnh Vương Phi đúng theo lẽ thường lên làm Thái hậu, nàng cũng từng đi thỉnh an Thái hậu, mỗi lần đều được báo là Thái Hậu đang lễ Phật, sau vài lần lạnh nhạt, nàng cũng lười đến.
 

Lâm Trắc phi cười cười, nói: “Vậy chúng ta chơi đùa cùng nhau vậy. Đúng lúc hoa sen ở Vương phủ nở, Tĩnh Hương, ngươi dẫn tiểu các chủ tử đi thưởng hoa sen đi, ta cùng với Tam tẩu nói chuyện riêng một lát.”
 
“Vâng.”
 
Tĩnh Hương dẫn theo đoàn người Lâm Diệu Diệu đi hồ sen.
 
Hoa sen vì gieo hạt vào mùa hè, nếu muốn ở ngày đông giá rét nở ra, gần như là không có khả năng, nhưng Cảnh Vương phủ làm được.
 
Đi thẳng theo hướng phủ Tây, có một đường đi thông ra sau núi, ở ngã rẽ thứ ba thì rẽ trái, có thể thấy được một cái động rộng ba mét, cao hai mét, trong động là đường thủy, phải đi bằng thuyền.
 
Đây là hang động do người làm, phía dưới toàn bộ đều là nước ấm, từ tiền triều đến nay, đã truyền lưu trăm năm, nghe nói năm đó Cảnh Vương chính là nhìn trúng cái động này mới thỉnh Hoàng đế ban tòa nhà này cho hắn làm Cảnh Vương phủ.
 
“Thật ra đây là một suối nước nóng.” Lâm Hoán Chi nhỏ giọng nói với Phó Vọng Thư: “Nhà chúng ta cũng có suối nước nóng, ở ngay trong sơn trang, hôm nào dẫn muội đi chơi.”
 
Phó Vọng Thư trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.
 
Khi tới gần cửa động, mọi người nhìn thấy một nhóm nha hoàn quần áo ngăn nắp vây quanh một người nữ tử áo đỏ từ bên cạnh đi tới, nàng kia nhìn qua không đến hai mươi, thân hình vô cùng to lớn, trang điểm cực kì dày, vừa đi, thịt mỡ run lên, phấn trang điểm từng chút rớt xuống.
 
Lâm Hoán Chi giống như thấy quỷ, che ngực lại: “Tĩnh Hương tỷ, nàng nàng nàng nàng…… Nàng là ai vậy?”
 
Tĩnh Hương cười nói: “Là Vinh quận chúa.”
 
Vinh quận chúa, nguyên danh Cố Vi Vi, Cố gia Đại tiểu thư. Huynh trưởng của Cảnh Vương Phi có tổng cộng 4 nữ nhi, chỉ có nàng là con vợ cả, Cảnh Vương Phi vô cùng yêu thương nàng. Có người nói Cố Vi Vi mập mạp như vậy tất cả đều do Cảnh Vương Phi nuông chiều, cũng có người nói Cố Vi Vi không phải từ nhỏ đã mập mạp mà là khi còn nhỏ từng sinh bệnh nặng, sau khi khỏi hẳn thì ngày càng phồng lên như khí cầu.
 
Cố Vi Vi yêu cái đẹp, mỗi ngày đều trang điểm cho mình hoa hòe lộng lẫy, đáng tiếc, điều này không giúp nàng ta thăng hạng nhan sắc mà khuyết điểm bên ngoài đã khiến hôn sự của nàng nhiều lần thất bại. Người quá ưu tú thì coi thường nàng; người không đủ ưu tú thì nàng lại coi thường người ta. Kéo dài 3 năm, khó khăn gả ra ngoài vào sinh nhật 17 tuổi, ai ngờ đêm động phòng hoa chúc phu quân lại lăn đùng ra chết.
 
Về nguyên nhân cái chết thì có quá nhiều suy đoán, nhiều đến mức hơi khó nghe. Cố Vi Vi sa sút tinh thần một đoạn thời gian, vì an ủi nàng, Hoàng đế phá lệ phong nàng làm nhất phẩm Vinh quận chúa.
 
Kiếp trước Lâm Diệu Diệu đã gặp qua Vinh quận chúa, khi đó nàng đã vào cung, một lần dạo Ngự Hoa Viên thì đụng phải Vinh quận chúa đang chặn đường tiểu bạo quân, cầu tiểu bạo quân ban cho nàng ta một vị đại thần. Tiểu bạo quân không đồng ý, nàng ta chạy đến tẩm cung Thái hậu một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, sau đó Thái hậu tự mình hạ chỉ tứ hôn, ai ngờ người nọ đào hôn.

 
Từ đó về sau, chắc có lẽ Vinh quận chúa nhận ra hôn nhân là vô vọng, không còn tâm tư chờ đợi nữa, ở trong phủ nuôi một đống nam sủng, sống cuộc sống xa hoa lãng phí.
 
Tổng kết của Lâm Diệu Diệu đối với Vinh quận chúa chính là —— gái lỡ thì không gả được.
 
Tĩnh Hương do dự không biết có nên tiến lên thỉnh an Vinh quận chúa hay không thì Vinh quận chúa đã cất bước đi vào trong động, Tĩnh Hương quay đầu lại, cười với mọi người: “Chúng ta cũng vào đi thôi, hồ sen ở lều ấm, mỗi ngày chỉ mở ra một canh giờ, nếu chậm sẽ không xem được đâu.”
 
Mọi người tiến vào động phủ, nha hoàn của Vinh quận chúa chờ ở cửa động, Tĩnh Hương chào hỏi cùng các nàng, phân phó thái giám bên trong chèo thuyền nhỏ tới, để mấy đứa nhỏ ngồi lên.
 
Thuyền không che đậy gì, không lớn, tính luôn thái giám chống thuyền, vừa đủ cho bọn họ ngồi xuống, thân thuyền hơi hơi lay động, Phó Vọng Thư có chút sợ hãi, liếc mắt nhìn Bùi Lang một cái.
 
Bùi Lang nói: “Diệu Diệu lại đây, biểu ca ôm muội.”
 
Lâm Diệu Diệu chớp chớp mắt, đúng là nàng hơi sợ nước thật, nhưng…… Nhưng……
 
“Muội muốn Đại ca ôm.”
 
Lâm Hoán Chi ôm Lâm Diệu Diệu ngồi lên đùi mình.
 
Phó Vọng Thư nhấp môi cười, ngồi xuống gần Bùi Lang.
 
Thuyền nhỏ lảo đảo lắc lư chèo đi, trên vách đá treo đèn, ánh sáng sáng ngời mà nhu hòa, rơi vào nước từng gợn, như kim châu kích động.
 
Chỗ phía trước ước chừng mười lăm mét, một chiếc thuyền có nhiều cột buồm xa hoa đang dập dềnh, bên ngoài khoang thuyền treo một tấm rèm màu ngọc châu, liếc mắt một cái, màu sắc đa dạng, lộng lẫy bắt mắt.
 
Vinh quận chúa ưu nhã ngồi bên trong khoang thuyền, nhấc cánh tay như hoa lan lên, nhẹ nhàng ngắt một miếng bánh hạt dẻ, liếc mắt nhìn thiếu niên đối diện một cái, nàng xinh đẹp cười nói: “Tiểu Hi Nhi hôm nay sao nghĩ đến mời tỷ thưởng thức hoa sen vậy? Không phải đệ rất không thích người đại mập mạp là tỷ sao?”
 
Cảnh Hi làm lệch một góc thảm da hổ, vẻ mặt vô tội nói: “Đệ lúc nào không thích biểu tỷ? Nói biểu tỷ là đại mập mạp là Cảnh Lịch chứ không phải đệ.”
 
Vinh quận chúa vui tươi hớn hở cười, buông bánh hạt dẻ, ném cho Cảnh Hi ánh mắt quyến rũ: “Biểu tỷ có đẹp không?”
 
Cảnh Hi hiền lành nói: “Đẹp.”
 
Vinh quận chúa cười đến không thấy đôi mắt: “Vẫn là ánh mắt của Hi Nhi tốt, bọn họ đều là người mù!” Thu lại nụ cười, nàng thở dài, “Đáng tiếc nha, đệ là tiểu ngốc tử, bằng không biểu tỷ nhất định sẽ cưới đệ về nhà yêu thương!”
 
Khóe miệng Cảnh Hi co rút: “Biểu tỷ.”

 
“Hử?”
 
“Hi Nhi đẹp không?”
 
“Tiểu Hi Nhi đương nhiên đẹp nha! Đệ chỉ kém biểu tỷ chút xíu thôi à, ngoài biểu tỷ, đệ chính là người đẹp nhất trên đời này!”
 
Cảnh Hi nhìn về ra bên ngoài: “Vậy biểu tỷ nói xem, là đệ đẹp, hay là hắn đẹp?”
 
“Hắn? Hắn nào?” Vinh quận chúa theo ánh mắt hắn, từ khe hở của rèm ngọc châu nhìn ra ngoài, nhìn thấy một thiếu niên khoác áo choàng màu bạc, thiếu niên mi thanh mục tú, khí chất cao lớn, trái tim của Vinh quận chúa ‘bịch bịch’ run lên!
 
“Kia là ai?” Nàng hỏi.
 
Tiểu thái giám ở một bên hầu hạ trà nước nói: “Quận chúa hỏi người nào? Người ôm đứa nhỏ hay là người không ôm đứa nhỏ?”
 
“Có người không ôm đứa nhỏ sao?” Cả người Vinh quận chúa đều mất bình tĩnh.
 
Tiểu thái giám thầm nghĩ có nha, ở phía sau đấy, ngoài miệng lại đáp: “Kia là Lâm gia Đại thiếu gia, Lâm Hoán Chi.”
 
Mày Vinh quận chúa nhăn lại, người Lâm gia? Người nhà mẹ đẻ của hồ ly tinh kia? Hồ ly tinh kia lớn lên cũng chẳng có gì đặc biệt, sao cháu trai trổ mã lại anh tuấn đến như vậy, để nàng nhìn đến mặt cũng đỏ lên.
 
Nàng dán mắt lên khe hở trên rèm châu, không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Hoán Chi, nhìn nhìn, Lâm Hoán Chi cúi đầu nói chuyện cùng Lâm Diệu Diệu, tầm mắt nàng chợt nhảy dựng, dừng ở phía sau lưng Lâm Hoán Chi, trên mặt một thiếu niên khác.
 
Lâm Hoán Chi đã thanh nhã phong lưu, người nọ lại càng thêm một bậc, mặt mày như họa, khí chất như ngọc, ánh mắt thanh đạm, ẩn lộ ra hình như còn có một cỗ u buồn……
 
Vinh quận chúa nhìn đến ngây ngốc.
 
__________ 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Bùi Lang: Cứ có cảm giác ai đó âm thầm tính kế ta!
 
Bạo quân: Cười xấu xa, cười xấu xa, cười xấu xa, cười xấu xa….

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận