Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lâm Diệu Diệu nín khóc mỉm cười, vừa nãy thật sự hù chết nàng, nàng cho rằng Cảnh Hi không nhớ nàng nữa, chỉ cần tưởng tượng trong sinh mệnh của chàng không có dấu vết của mình, trái tim đau như cắt. Mới chỉ nghĩ thôi mà mình đã khó chịu rồi, không biết kiếp trước mình quên chàng 15 năm, mãi cho đến chết, cũng không nhớ ra quá khứ của hai người, không biết chàng đã chịu đựng như thế nào.
 
Cảnh Hi nhìn nàng lúc thì cười, lúc thì nhìn mình đầy áy náy, khẽ nhắm mắt: “Ta quên nàng, liền khó chịu như vậy?”
 
“Ừ.” Lâm Diệu Diệu nghẹn ngào gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cảnh Hi nói: “A, vậy thì cũng nên thật sự quên một chút.”
 
“Cái người này!” Lâm Diệu Diệu \ trừng hắn, tay nhỏ đấm đấm lên ngực hắn, làm cho hắn ho khan kịch liệt một trận, Lâm Diệu Diệu lập tức luống cuống, sao vừa bị chàng ta kích thích đã quên mất người đang bị thương?
 
Cảnh Hi cầm lấy bàn tay không biết nên để đâu của Lâm Diệu Diệu, suy yếu cười, ánh mắt như một hồ nước sâu rộng không thấy đáy, phản chiếu rõ khuôn mặt nhỏ bối rối của Lâm Diệu Diệu.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt hắn, cũng thấy được sự vui sướng khi mất mà lại tìm được, Lâm Diệu Diệu không biết Cảnh Hi nhớ rõ chuyện kiếp trước nên đương nhiên không hiểu tình cảm sâu sặng trong mắt hắn, nàng chỉ cảm thấy bị hắn nhìn chăm chú, lồng ngực có loại cảm giác nóng bỏng không nói thành lời.

 
Lấy lại bình tĩnh, nàng nói: “Không hỏi ta, có bị Bùi Lang làm gì không à?”
 
“Không hỏi.” Hắn nói.
 
Lâm Diệu Diệu ngực càng thêm nóng hổi: “Cảnh Hi……”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão bà bà bưng bát thuốc nóng hầm hập đi vào, nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của người cùng với Lâm Diệu Diệu khóc đến sưng đỏ hốc mắt, hiểu ý cười: “Tình cảm cha con hai người thật tốt.”
 
Cha con?!
 

Cảnh Hi ngẩn ra.
 
Lâm Diệu Diệu cúi đầu không dám nhìn hắn.
 
Lão bà bà cười nói: “Người trẻ tuổi, yên tâm dưỡng thương, chờ khỏi hẳn lại đi tìm thê nhi ngươi, nhất định có thể tìm được.”
 
Thê nhi ở đâu ra? Ánh mắt rét lạnh của Cảnh Hi bắn thẳng về phía Lâm Diệu Diệu, Lâm Diệu Diệu hận không thể tìm cái hố chôn mình xuống.
 
Đợi sau khi lão bà bà rời đi, Cảnh Hi nặng nề quét mắt liếc Lâm Diệu Diệu: “Sao ta không nhớ mình có một nữ nhi lớn như này?”
 
Lâm Diệu Diệu ngập ngừng nói: “Bà bà nói như vậy……”
 
“Bà ta nói nàng liền nhận? Ta có già như vậy sao?” Giọng nói của Cảnh Hi rất lạnh lùng, Lâm Diệu Diệu run lập cập, nhích người sang bên kia, nói: “Ai bảo chàng hơi lớn tuổi……”
 
Đây là thật sự ngại hắn già? Cảnh Hi tức giận: “Lâm Diệu Diệu!”
 
Không khí kiều diễm trước đó giữa hai người lập tức thay đổi.
 
Lâm Diệu Diệu sợ hắn tức lên sẽ làm xằng bậy, ngượng ngùng nhéo nhéo ngón tay nói: “Tuy rằng tuổi hơi lớn, nhưng hoàn toàn không nhìn ra đâu, bà bà nhận sai là do ánh mắt của bà ấy không tốt……” Râu dài như này, không nhận thành cha nàng mới là lạ, trong lòng nói thầm như vậy, ngoài miệng lại nói: “Ta không thể không thừa nhận, quan binh đang đi tìm chúng ta, ta liền nói dối chúng ta là một nhà bốn người để lừa lừa bọn họ.”
 
Nhắc tới quan binh, Cảnh Hi buông tha Lâm Diệu Diệu, bảo Lâm Diệu Diệu nói lại chuyện tìm kiếm tỉ mỉ một lần, khi nghe thấy đám quan binh đang tìm một đôi phu thê tuổi xấp xỉ bọn họ thì gần như lập tức xác định bọn họ chính là mục tiêu của quan phủ.
 
“Chúng ta cư nhiên bay tới Lâm Giang, trời ạ……” Lâm Diệu Diệu cảm khái.
 
Cảnh Hi nhìn nàng một cái, nói: “Không phải bay tới Lâm Giang, là vốn dĩ đã ở Lâm Giang.”
 
“Ý chàng là……nơi chúng ta xảy ra chuyện đã là ở trong Lâm Giang?” Tuy Lâm Diệu Diệu sinh sống ở Lâm Giang 10 năm, nhưng không phải mỗi cái ngóc ngách đều rõ ràng, đặc biệt đêm đó lại tối lửa tắt đèn, sao nàng biết đất mình dẫm lên thuộc địa phận Lâm Giang?

 
Cảnh Hi ừ một tiếng, con ngươi hiện lóe lên tia sáng lạnh đầy sâu xa: “Cuối cùng Cảnh Uyên cũng ngồi không yên.”
 
Cảnh uyên, tên huý của Nhị hoàng tử.
 
Lâm Diệu Diệu không rõ nguyên do, chớp chớp mắt hỏi: “Nhị hoàng tử ngồi không yên là có ý gì? Không phải Nhị hoàng tử đã bị biếm thành thứ dân, còn bị giam lỏng ở trong phủ sao?”
 
“Chẳng qua chỉ là chút thủ thuật che mắt thôi.” Cảnh Hi lạnh nhạt nói.
 
Lâm Diệu Diệu chấn động: “Giả phạt nha……”
 
Cảnh Hi cười lạnh.
 
Lâm Diệu Diệu lại nói: “Ta vẫn luôn cho rằng Lâm Giang bị Hoàng đế tiếp quản, nơi này là địa bàn của Hoàng đế, quan sai ngày hôm qua tới tìm chúng ta nhất định là phụng mệnh Hoàng đế cơ, xem ra ta còn quá ngây thơ rồi.”
 
Cảnh Hi nhìn vẻ mặt sốt ruột nóng nảy của nàng, kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe: “Năm đó, Nhị hoàng tử bởi vì hãm hại cái thai của Lâm trắc phi, cũng cấu kết với Phó Vọng Thư hại chết mẫu phi ta mới bị hạch tội. Những tội này, đều là chuyện khiến Hoàng đế vui mừng, nói không chừng cũng là Hoàng đế ngầm đồng ý. Vậy nên, sao Hoàng đế có thể thật sự khiển trách Nhị hoàng tử? Chẳng qua chỉ cho thiên hạ một đáp án, bịt miệng dân chúng thôi. Bề ngoài là phạt hắn, kỳ thật là ‘giam lỏng’ ở Lâm Giang vương phủ để bảo vệ hắn. Thuận tiện, sai hắn âm thầm nuôi dưỡng thế lực, mượn thế lực này để đối phó với Cảnh Vương phủ.”
 
“Trời ơi, cẩu Hoàng đế này, đúng là Thái Âm……” Nói được một nửa, nhận ra mình nói chuyện quá trắng trợn, Lâm Diệu Diệu vội che miệng nhỏ lại, “Thực xin lỗi.”
 
Cảnh Hi khẽ liếc mắt, dám mắng Hoàng đế, lá gan này, trong một đêm trưởng thành không ít.
 
Hắn nào biết rằng, từ sau khi Lâm Diệu Diệu khôi phục ký ức bị mất, nàng đã hận chết Hoàng đế cùng Nhị hoàng tử, hai kẻ đã chia rẽ bọn họ.
 
“Sau đó thì sao?” Lâm Diệu Diệu chớp mắt nhìn Cảnh Hi, Cảnh Hi nhướng mày, nàng xê dịch trở về, túm tay áo Cảnh Hi, nói: “Thật muốn biết nha.”
 

Cảnh Hi bị ánh mắt nóng lòng của nàng chọc cười, nói: “Nhưng dù sao Nhị hoàng tử cũng là thứ dân, trên dưới triều đình có biết bao đôi mắt đang nhìn chằm chằm, trong dân gian cũng có nhiều bá tánh đang quan sát, muốn thoát khỏi thân phận tội nhân, trở về Kinh thành, quay về làm hoàng tử cao cao tại thượng thì Cảnh Uyên cần có một cái lý do danh chính ngôn thuận, hoặc là, công lao. Mà có công lao nào tốt hơn so với công lao bắt được nghịch tặc không?”
 
Lâm Diệu Diệu bừng tỉnh: “Chàng nói vậy ta đã hiểu rồi, chúng ta là nghịch tặc, năm đó Nhị hoàng tử là bị chúng ta vu oan hãm hại. Những chứng cứ chàng thu thập được đều là lời bịa đặt vô căn cứ của chàng. Hoàng đế muốn diễn một vở kịch như vậy, đúng không?”
 
Nàng một câu “chúng ta”, hai câu “chúng ta”, Cảnh Hi nghe mà trong lòng mềm mại ấm áp, vuốt ve tay nhỏ mềm mại của nàng nói: “Ừ, lúc tìm thấy nàng, đúng là ở biên giới thành Lâm Giang, bọn họ muốn dẫn dụ ta đi vào Lâm Giang, tiến vào bẫy rập bọn họ thiết kế tốt. Nói không chừng, ở nào đó không muốn người biết, ngay cả long bào và nghĩa quân đều đã chuẩn bị đầy đủ cho ta rồi, chỉ chờ ta vào Lâm Giang, tang chứng vật chứng có đủ. Nhị hoàng tử ‘bắt được nghịch tặc, đánh trống minh oan’, triều đình và bá tánh đều sẽ thương hại và áy náy với hắn, hắn quay về làm hoàng tử là chuyện hợp lý, mà ta mưu nghịch, Cảnh Vương phủ cũng không thể thoát sạch, một mũi tên trúng hai đích.”
 
Lâm Diệu Diệu nghe, trái tim nhỏ đập bùm bụp bùm bụp.
 
Cảnh Hi làm người hai đời, không biết đã tìm đường sống trong chỗ chết bao nhiêu lần, sớm quen với những âm mưu quỷ kế rồi. Đời này, địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, còn có thể chậm rãi tính toán. Đời trước hai bàn tay trắng, đấu đá lung tung, Lâm Diệu Diệu lại ở trong tay đám người kia, đấy mới thật sự là mỗi bước đều như đi trên đao.
 
Hắn không sợ chết, chỉ sợ mình chết rồi, Lâm Diệu Diệu không còn giá trị lợi dụng nữa, chờ đợi Lâm Diệu Diệu sẽ là cái gì, hắn không dám nghĩ.
 
Bùi Lang là gã ngu, tự cho là mình đầu nhập vào Nhị hoàng tử thì sẽ đạt được đồ vật gã mơ ước, không nghĩ tới, một khi hắn chết, Lâm Diệu Diệu và Bùi Lang đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao hoàng thất.
 
Chết thì xong hết mọi chuyện, điều đấy không đáng sợ, sợ là sợ nàng là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, lỡ đâu bị thằng khốn nào làm nhục.
 
Cho nên hắn muốn tồn tại, chết cũng phải sống.
 
Thời điểm gian nan nhất đã qua, đời này, người bày mưu lập kế chính là hắn, kẻ nào muốn tách cướp nàng đi, đúng là người si nói mộng!
 
Nhìn nhìn vẻ mặt lo lăng của Lâm Diệu Diệu, hắn cười khẽ: “Sợ cái gì, không phải không trúng kế của bọn họ sao?”
 
Lâm Diệu Diệu đỏ mắt, nói: “Biết là kế, còn đuổi theo?”
 
Không đuổi theo, để nàng bị bắt đi một lần nữa? Cảnh Hi vươn tay, lau giọt nước mắt lăn dài trên má nàng: “Bọn họ không đoán được nàng sẽ chạy trốn giữa đường, cũng không đoán ra lúc ta đuổi theo nàng thì sẽ mất tích. Hiện tại, kế hoạch của bọn họ toàn rối loạn.”
 
Lâm Diệu Diệu hít hít cái mũi: “Ý của chàng là ta cứu chàng một mạng sao?”
 
Cảnh Hi nhướng mày: “Ý ta là người tốt sẽ có hồi báo.”
 
Lâm Diệu Diệu bật cười, thứ như duyên phận, có đôi khi thật sự rất kỳ quái, hắn cứu mạng nàng, kết quả là, cũng là cứu chính hắn.

 
“Thuốc nguội rồi.” Lâm Diệu Diệu bưng chén thuốc lên, bón hắn uống từng muỗng từng muỗng. Trước mắt, tuy là vào ổ sói, nhưng chỉ cần có hắn ở bên, nàng không sợ gì cả.
 
Vào đêm, lang trung đã về, ông là lang trung duy nhất ở làng trên xóm dưới, lúc không có việc gì thì ngồi khám trong nhà, nếu mắc bệnh không thể di chuyển thì ông cũng sẽ tự mình tới cửa khám bệnh. Hôm nay, ông vừa từ nhà một thai phụ về.
 
Ông vừa vào cửa, bé trai lập tức không mút ngón tay, ngoan ngoãn ngồi ở trên băng ghế, giúp nãi nãi lột đậu phộng.
 
Ông kiểm tra thân thể cho Lâm Diệu Diệu cùng Cảnh Hi, Lâm Diệu Diệu không có vấn đề lớn, Cảnh Hi tuy đã hạ sốt, nhưng vừa bị nội thương, vừa bị ngoại thương, nguyên khí tổn hao nhiều, không thể xuống giường. Lang trung thay thuốc chữa ngoại thương cho hắn, lại phối một toa thuốc thảo dược mới, bảo thê tử đi sắc thuốc.
 
Lang trung ít khi nói cười, không nói nhiều lắm, cũng không tò mò quan hệ giữa Lâm Diệu Diệu cùng Cảnh Hi, không hỏi nửa câu. Ngân lượng trong người Lâm Diệu Diệu và Cảnh Hi đã trôi mất ở trong sông, nhưng chiếc vòng vàng trên cổ tay vẫn còn, Lâm Diệu Diệu tháo vòng tay vàng xuống đưa cho lão lang trung, coi như đây là phí chữa trị và tạ lễ.
 
Thật ra lễ này có hơi quý trọng, nhưng ông không nói gì, nhận.
 
Lão bà bà hỏi nên xưng hô với hai người như thế nào, Lâm Diệu Diệu tùy tiện lấy một cái họ, Trần.
 
Lão bà bà liền gọi Trần lão gia, Trần cô nương, chỉ là mỗi khi bị gọi là “Trần lão gia”, ánh mắt Cảnh Hi đều có chút vi diệu.
 
“Ta nấu canh đậu với xương, cho hai cha con ngươi nếm thử.” Lão bà bà đưa cho Lâm Diệu Diệu một chén canh xương đậu nóng hầm.
 
Cảnh Hi tĩnh dưỡng mười ngày, đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, chỉ là đi không xa lắm, trước mắt đang nằm ở trên ghế mây trong sân phơi nắng, nghe lão bà bà nói xong, khóe môi nhếch lên, ý vị thâm trường nói: “Nữ nhi ngoan, còn thất thần làm gì? Còn không mau lại đây hầu hạ cha?”
 
Hắn nhấn mạnh hai chữ “hầu hạ”, trong đầu Lâm Diệu Diệu tự động hiện lên một hình ảnh: Hắn vừa đè nàng làm chuyện ngượng ngùng, vừa bắt nàng mở miệng gọi hắn là ‘cha’……
 
A a a a —— điên mất rồi!

 
____________
Tác giả có lời muốn nói: 
Lâm Diệu Diệu: A a a! Nội tâm của bảo bảo hỏng mất!!!!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui