Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Lâm Diệu Diệu ăn một miếng nhỏ, Bùi Lang vừa lòng mỉm cười, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho tốt rồi đi thẳng ra ngoài phòng. 
 
Vốn dĩ Lâm Diệu Diệu đã dễ ngủ, mà nay lại có thai, càng là vừa dính gối liền “bất tỉnh nhân sự”, chỉ là lần này, nàng không ngủ bao lâu, chợt cảm thấy bụng hơi ê ẩm một chút, nàng cả kinh mở bừng mắt. 
 
“Cảnh Hi.” Theo bản năng gọi cái tên kia. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thu Nguyệt ở gian ngoài thêu thùa, nghe thấy động tĩnh, vén mành tiến vào, nói: “Tiểu thư ngài kêu nô tỳ sao?” 
 
Lâm Diệu Diệu hơi hơi thở dốc, đè lại lồng ngực: “Không gọi ngươi.” 
 
Thu Nguyệt thấy sắc mặt của nàng không tốt lắm, quan tâm hỏi: “Tiểu thư ngài làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao?” 
 
Lâm Diệu Diệu sờ lên cái bụng không có khác thường: “Không có.” 
 
Thu Nguyệt lại hỏi: “Đúng rồi, phòng bếp nhỏ mới làm bánh hoa quế, nô tỳ lấy tới cho ngài nếm thử nhé?” 
 
Vừa mới nhắc đến ăn, cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay sạch, Lâm Diệu Diệu gật đầu nói: “Cũng được.” 
 
Hiện giờ đã qua mùa hoa quế nở, nhưng Lâm phủ có trồng mấy cây quế bốn mùa, cứ cách hai tháng sẽ có hoa quế mới mẻ. Mấy năm cuối của Lâm Sùng, ông thường xuyên đau răng, đại phu kiến nghị ông nên ăn nhiều món ăn làm từ hoa quế, Lâm Diệu Diệu vì thể hiện lòng hiếu tâm của mình nên cũng học xong cách làm bánh hoa quế, đầu bếp nữ làm còn không bằng nàng đâu nha. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn một miếng xong, Lâm Diệu Diệu đích thân xuống bếp, làm một lồng bánh hoa quế. 
 
“Ngài có thân mình, cũng đừng lăn lộn nha.” Thu Nguyệt nhìn mà kinh hồn táng đảm. 
 

Lâm Diệu Diệu hơi mỉm cười: “Được rồi, ta không yếu đuối như vậy đâu. Đưa cho Vương phi và thế tử chút đi, ở vương phủ quấy rầy một đêm, quá ngượng ngùng.” 
 
Thu Nguyệt nói: “Ngài lại không phải người ngoài, có gì mà ngượng ngùng? Nô tỳ lập tức đưa cho Vương phi và cô gia đây!” 
 
“Cô gia?” Lâm Diệu Diệu trừng mắt nhìn Thu Nguyệt, Thu Nguyệt le lưỡi, cầm hộp đồ ăn chạy đi. 
 
Buổi chiều, Thu Nguyệt trở về, nói là Cảnh Vương Phi với Thế tử đều rất thích bàn điểm tâm này, chia nhau ăn sạch sẽ: “…… Thế tử còn nói, muộn một chút sẽ đến phủ thăm ngài.” 
 
Mi mắt Lâm Diệu Diệu giật giật, đè nỗi rạo rực trong lòng xuống, nói: “Đã biết, ta lại đi hái ít hoa quế.” 
 
Hai người đi hoa viên nhỏ, Lâm Diệu Diệu đứng dưới gốc cây quế, hái một đóa lại một đóa. T
 
hu Nguyệt nhẹ giọng khuyên nhủ: “Để nô tỳ làm đi mà tiểu thư, chờ cô gia thấy được, kiểu gì cũng sẽ trách tội nô tỳ vì không hầu hạ ngài chu đáo." 
 
Lâm Diệu Diệu bỏ hoa quế bỏ đã hái vào rổ, trừng nàng ta, nói: “Đi một chuyến đến vương phủ liền thành người của hắn có phải không? Ai cho ngươi gọi hắn là cô gia? Ta nói phải gả cho hắn sao? Thiếp canh cũng chưa so đâu!” 
 
“Không gả ạ?” Thu Nguyệt nghịch ngợm ngó ngó bụng nàng, “Nhưng mà nơi này phồng lên từng ngày nha.” 
 
Lâm Diệu Diệu hơi đỏ mặt: “Vậy cũng không gả!” 
 
“Không gả cái gì?” Cảnh Hi thong dong đi tới trong sân vắng. 
 
Thu Nguyệt thức thời lui ra. Cảnh Hi tiến lên, nhẹ nhàng ôm chặt nàng từ phía sau, hàm dưới gác trên bả vai mềm mại của nàng, bàn tay to vuốt ve cái bụng hơi nhô lên: “Có nghe lời không? Có nháo nàng không?” 
 
Lâm Diệu Diệu đỏ mặt lắc đầu. Cảnh Hi thơm một cái lên khuôn mặt nhỏ của nàng, hài hước nói: “Vừa nãy người nào đó nói không muốn gả cho ta? Nếu không thì việc hôn nhân này……thôi vậy?” 
 

“Nào có?” Lâm Diệu Diệu xoay người, trừng mắt nhìn hắn, “Chơi lưu manh xong liền quỵt nợ có phải không?” 
 
Cảnh Hi bật cười, cắn lỗ tai nàng, nói: “Rốt cuộc ai chơi lưu manh? Rõ ràng đêm đó ta là người ở dưới đấy.” 
 
Lâm Diệu Diệu xù lông: “Cũng có khả năng đêm đó chàng ở trên!” 
 
Cảnh Hi cười. 
 
Lâm Diệu Diệu trừng hắn: “Không cho cười.” 
 
Hắn nhướng mày: “Càng muốn cười.” 
 
Lâm Diệu Diệu cắn môi, nhón mũi chân, che cánh môi đang nhếch lên của hắn, Cảnh Hi thuận thế ôm sát vòng eo mảnh khảnh của nàng, cố làm sâu hơn nụ hôn này. 
 
Ở sau núi giả cách đó không xa, sắc mặt Bùi Lang trầm như mực, nhìn hai ngươi hôn đến khó tách rời, con ngươi bùng lên hai ngọn lửa ghen ghét. Đây là người gã cực cực khổ khổ nuôi lớn, bản thân gã còn không không nỡ âu yếm đã bị nam nhân khác 'hái', sao có thể cam tâm? 
 
Nhưng mà không sao, rất nhanh thôi, nàng sẽ lại quay về bên gã. 
 
Lâm Diệu Diệu và Cảnh Hi hái hoa quế xong, cùng nhau về Phong Đường Viện. Nàng muốn lại tự tay làm bánh hoa quế cho Cảnh Hi một lần nữa, lại bị Cảnh Hi kéo vào trong phòng, loại chuyện này, giao cho hạ nhân làm là được, sao có thể đĩnh bụng bận rộn ở phòng bếp? Tuy rằng bụng còn chưa hiện. 
 
Hai người ở trong phòng chơi cờ, đại khái Phó Vọng Thư biết Cảnh Hi không thích mình nên cơm chiều thức thời không tới phòng Lâm Diệu Diệu. 
 
Ăn cơm xong, Cảnh Hi hồi phủ, dặn dò Lâm Diệu Diệu đừng chạy loạn, thiếp canh đã trao, mấy ngày nay đang vội chuẩn bị sính lễ, sẽ nhanh tới cửa cầu hôn thôi. 
 

Lâm Diệu Diệu ngoan ngoãn đồng ý, từ hôm nay trở đi, xem như hoàn toàn cảm nhận được cảm giác ở chờ đợi ở khuê phòng là gì, có chút vội vàng nha. 
 
Sau khi trở về phòng, Lâm Diệu Diệu tắm rửa một cái rồi nặng nề mà ngủ, nàng mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy bảo bảo sinh ra, Cảnh Hi thích bé lắm.
 
Ngủ đến nửa đêm, nàng bị một cơn đau đớn kéo dậy. “Thu Nguyệt! Thu Nguyệt!” 
 
Thu Nguyệt phủ thêm áo ngoài, vén mành tiến vào: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” 
 
Lâm Diệu Diệu ôm cái bụng quặn đau: “Ta…… bụng ta đau quá!” 
 
“Bụng, bụng đau? Trời ơi!” Thu Nguyệt che miệng, nuốt tiếng kinh hô vào trong, “Trước tiên ngài hãy nằm yên, nô tỳ lập tức đi mời đại phu!” 
 
Thu Nguyệt nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra ngoài. 
 
Lâm Diệu Diệu nằm trên chiếc đệm giường mềm mại, đôi tay siết chặt đệm chăn, mồ hôi như hạt đậu từ trên trán trượt xuống dưới. 
 
Phía chân trời, bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, soi chiếu bóng đêm y như ban ngày, sau một cái chớp mắt, lại là một mảnh đen tối quỷ dị.
 
 Tiếng sấm vang lên. 
 
Lâm Diệu Diệu che bụng, cảm giác như có thứ gì đang từ trong thân thể trượt ra ngoài, nàng hoảng sợ đến bật khóc: “Đừng mà……đừng mà……” 
 
Bùi Lang đứng ở ngoài cửa, tia chớp lóe lên khiến khuôn mặt xanh mét của hắn lúc sáng lúc tối, hắn siết chặt nắm tay, trong giọng nói hâm chứa một tia run rẩy: “Tại sao lại như vậy? Phệ hồn thảo còn có tác dụng phụ như thế sao?” 
 
Phó Vọng Thư mặt không cảm xúc, nói: “Không biết, ta lại chưa từng ăn.” 
 
Bùi Lang lập tức xoay người, bóp lấy yết hầu nàng ta, một tiếng sấm sét vang ở phía chân trời, cũng không thể lấn át giếng kêu đau đớn Lâm Diệu Diệu. 
 
Bàn tay to của gã chậm rãi siêt chặt: “Có phải ngươi động tay động chân không, có phải hay không?!” 
 

Phó Vọng Thư bị bóp cổ đến thở không nổi, thân thể run rẩy, cười lạnh: “Hiện tại bắt đầu hoài nghi ta? Lúc chàng cho ta thuốc, không nghĩ tới ta sẽ nhân cơ hội này mà giết chết cái thai trong bụng nó sao?” 
 
“Quả thật là ngươi!” Bùi Lang quăng một cái tát trời giáng lên mặt ả ta. 
 
Phó Vọng Thư bị đánh sưng nửa bên mặt, khóe môi rỉ ra tơ máu, ả tùy tiện lau, cười cười: “Chàng đúng là buồn cười, đâu phải chàng không biết ta vẫn luôn ghen ghét nó? Thực ra, chàng đã đoán chắc ta sẽ làm gì chứ nhỉ? Đoán chắc ta sẽ nhân cơ hội khiến nó sảy thai mà, chẳng qua chàng mượn tay của ta, làm chuyện chàng muốn mà không dám làm thôi. Không sao cả, ai bảo ta thích chàng? Làm thanh đao của chàng, ta vui.” 
 
“Phó Vọng Thư!” Bùi Lang rít gào. 
 
Phó Vọng Thư cười châm chọc: “Người xấu ta làm hết, đến lúc chàng lên sân khấu rồi, đi làm anh hùng đi.” 
 
Nói xong, ả xoay người, rời đi không quay đầu lại. Đi đến chỗ rẽ, lại đột nhiên quay về, từ tay áo rộng lấy ra một bình sứ nhỏ, “Ở đây có một viên cố thai hoàn, cho nàng ăn trong ba mươi phút, có lẽ có thể giữ được hài tử.” 
 
Nói xong, ý vị thâm trường mà đi. 
 
Bùi Lang cầm bình thuốc vào phòng. 
 
Lâm Diệu Diệu đã đau đến mất sức, ngơ ngẩn nhìn Bùi Lang. 
 
Bùi Lang nửa ôm nàng vào lòng ngực, mở bình sứ ra, đổ thuốc viên vào tay. 
 
Trong cổ họng Lâm Diệu Diệu khó nhọc nói ra một câu: “Cảnh Hi.” 
 
Tay Bùi Lang dừng lại. 
 
Nàng bắt lấy tay Bùi Lang, khóc lóc nói: “…… Bụng đau quá…… Cảnh Hi…… Có phải bảo bảo đã xảy ra chuyện không…… Cảnh Hi……” 
 
Bùi Lang bóp nát viên thuốc trong lòng bàn tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui