Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Khi Lâm Diệu Diệu bị nhét vào xe kéo của Hoàng đế, toàn thân đều đang phát run.
 
Nàng không biết Hoàng đế triệu nàng vào cung làm gì? Nàng chỉ là một phu nhân chốn khuê phòng, ngày thường ngoại trừ dạo phố, chơi mạt chược, cũng không có sở thích khác, phần lớn thời gian đều an phận thủ thường ở trong hậu viện, thay Bùi Lang trông nom đứa con có chút hư đốn của hắn.
 
Nàng và Hoàng đế… không quen, không biết!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Tại sao Hoàng đế muốn bắt nàng?
 
 
Nếu như nói Bùi gia đã làm việc gì đại nghịch bất đạo, Lâm Diệu Diệu tuyệt đối không tin. Thân thể cha mẹ chồng nàng không tốt, nhiều năm trước đã dời về quê hương sinh sống, mọi việc ở Bùi gia đều do Bùi Lang xử lý. Mà Bùi Lang lại là biểu ca của nàng, cùng nàng lớn lên, người hiểu hắn nhất còn không phải nàng sao? Đến lá gan mở rộng tài sản trong nước còn không có, nói gì đến mưu phản?
 
 
Nếu nói là đắc tội với người khác thì có thể có khả năng này, nhưng Bùi Lang là một thương gia, hiểu biết về quyền lực có hạn, cho dù có đắc tội cũng không phải là nhân vật lợi hại gì, nhưng sao lại làm phiền đến Hoàng đế tự mình hạ lệnh bắt bọn họ vậy hả?
 
 
Nói đến vị Hoàng đế này, dường như có lai lịch khá lớn, nghe Bùi Lang nói, hắn cũng không phải con của Tiên hoàng, mà là Thế tử của một thân vương, về phần là vị thân vương nào, nàng chưa kịp biết rõ thì Bùi Lang đã bị bắt, ngay sau đó, nàng cũng bị bắt.
 
 
Đương nhiên, nàng được đối đãi tốt hơn Bùi Lang một chút, Bùi Lang bị trói, kéo đi sau con ngựa ở phía trước, ít nhất nàng còn có một cái “kiệu” để ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Nhưng đây mới là điều tra tấn người nhất, không phải sao?
 
 
Hắn – phu quân nàng đang bị giày vò đến nỗi sống không bằng chết trước mắt nàng, còn nàng được ngồi thoải mái trong một cái “kiệu”, không nghĩ ra được cách gì.
 
 
Sau đó, làm cách nào để tiến cung, Lâm Diệu Diệu không nhớ rõ, Bùi Lang và nàng bị chia ra đưa đến nơi nào, nàng cũng không nhớ rõ, chớp mắt một cái chỉ thấy nàng đang nằm trên long sàng lạnh như băng, ánh sáng lờ mờ xung quanh.
 
 
Lâm Diệu Diệu muốn ngồi dậy, cảm thấy xấu hổ khi phát hiện quần áo không biết bị cởi ra lúc nào, trên người chỉ có một bộ áo mỏng, áo yếm, quần lót, cái gì cũng không có!
 
 
Nàng hoảng sợ toát một tầng mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân mặc long bào màu vàng sáng đứng trước mặt mình.
 
 
Thân thể nam nhân cao lớn, do ngược sáng nên gương mặt ẩn giấu ở một nơi tối tăm.
 

 
Chợt nghĩ đến thân thể đang lộ ra cảnh xuân của mình, Lâm Diệu Diệu giật bắn người, ôm chặt hai tay nói: “Ngươi là ai?” 
 
 
Nam nhân nhẹ nhàng cúi người xuống, vẫn như trước không thấy rõ mặt hắn, nhưng trực giác nói cho Lâm Diệu Diệu biết, hắn đang cười, nụ cười nguy hiểm lạnh như băng.
 
 
Hắn nắm cằm của nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo làm cho Lâm Diệu Diệu không chịu được run rẩy, hắn lại coi như không phát hiện sự khác thường của nàng, tay kia trượt vào trong quần áo nàng.
 
 
Lâm Diệu Diệu muốn trốn, thân thể giống như bị hóa đá: “Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”
 
 
Nam nhân thu hẹp khoảng cách truyền đến một tiếng cười khinh thường: “Không nhớ rõ trẫm, phải không? Lâm Diệu Diệu.”
 
 
---------------------------------
 
 
Ban đêm, tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
 
Ánh sáng mờ nhạt từ trong căn phòng, đốt một chậu than hồng tốt nhất, bên cạnh chậu than là một khung cửa sổ bằng gỗ lê được điêu khắc tỉ mỉ, một cơn gió đêm thổi vào, làm cho cửa sổ kêu lên những tiếng vù vù.
 
 
“Nhớ rõ…… Nhớ rõ……. Ta nhớ rõ……” Lâm Diệu Diệu giật mình, từ trong mơ tỉnh dậy, nhìn quanh căn phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trước là khẽ giật mình, sau đó lập tức nhẹ nhàng thở ra.
 
 
“Từ mama, mama nói xem, Tam tiểu thư đã ngủ mê man ba ngày rồi, sao đến giờ còn chưa tỉnh? Không phải là… không tỉnh lại nữa chứ?” Ngoài cửa, bỗng nhiên vang lên tiếng nói chuyện, là của một nha hoàn nhỏ tuổi.
 
 
“Ngươi, nha đầu kia! Sao Tam tiểu thư có thể không tỉnh lại? Chỉ là bị phong hàn mà thôi, lại thêm uống thuốc nhiều ngày như vậy, nghỉ ngơi ít ngày nữa rồi cũng sẽ tốt lên thôi. Cái mỏ quạ của ngươi nha, nếu để phu nhân nghe được sẽ đánh ngươi đấy!” Giọng nói của Từ mama lộ ra sự nghiêm khắc.
 
 
Đan Hạnh cười hì hì: “Phu nhân tới miếu để thắp hương cầu phúc cho Tam tiểu thư rồi, buổi tối mới về.”
 
 
“Vậy ngươi cũng không thể mất quy củ như thế!”
 
 
“Biết rồi, Từ mama.”
 

Nghe thấy giọng nói hơi lớn của tiểu nha hoàn, Lâm Diệu Diệu có chút ngẩn ngơ, đã ba ngày rồi, đây không phải là nằm mơ chứ? Mình thật sự trở về rồi, trở lại năm sáu tuổi đó.
 
 
Nàng nhớ mang máng một năm này mùa đông cực kỳ lạnh, nàng đi ra phía sau núi, bất tỉnh trong đống tuyết, lúc được người phát hiện thì cơ thể đã đông cứng lại như khúc gỗ. May mắn phát hiện kịp lúc, khó khăn lắm mới nhặt lại được một mạng, nhưng cũng từ đó, thân thể nàng không còn tốt như trước.
 
 
Lâm Diệu Diệu hết sức kinh ngạc, Đan Hạnh nhịn không được lại mở miệng: “Nói đến lúc ấy, thật sự đúng là may mắn khi có biểu thiếu gia, nếu không phải ngài ấy nhanh trí tìm được Tam tiểu thư, thì với thân thể của Tam tiểu thư, sợ là còn chưa đợi được người tới cứu, chính mình đã chết cóng ở sau núi.”
 
 
“Ơ kìa, ta vừa mới nói với ngươi thế nào hả? Mở miệng ngậm miệng đều nói chết, dù phu nhân không phạt ngươi, ta cũng muốn kéo rách miệng ngươi!” Từ mama chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói.
 
 
Đan Hạnh ngượng ngùng nói: “Được, được, được, được rồi, con không nói là được. Nhưng mà vừa rồi con cũng đâu có nói sai đâu, biểu thiếu gia chính là phúc tinh của tiểu thư nhà chúng ta, mama nói xem từ lúc biểu thiếu gia ở trong phủ đến giờ, tiểu thư nhà chúng ta được ngài ấy chiếu cố bao nhiêu? Nhà mẹ đẻ của phu nhân không ổn, phải chạy qua lại hai bên, đối với Tam tiểu thư lơ là, đều là do Biểu thiếu gia mỗi ngày chăm sóc, tính tình Tam tiểu thư cũng không hiền lành như vậy.”
 
 
Từ mama trầm ngâm một chút: “Mặc dù không hiền lành, lại có chút kiêu ngạo.”
 
 
Nhiều năm không nghe thấy xưng hô biểu thiếu gia, Lâm Diệu Diệu giật mình sửng sốt hồi lâu mới nhớ biểu thiếu gia trong lời các nàng nói là ai.
 
 
Biểu ca của nàng, Bùi Lang.
 
 
Bùi Lang là cháu ngoại của Nhị lão thái gia Thanh Châu, mẫu thân mất sớm, phụ thân cưới vợ kế, nghe nói người vợ kế kia cũng rất lợi hại, thu thập những di nương thông phòng đều nghe lời, sợ bà đối xử hà khắc với Bùi Lang, Nhị lão thái gia đem Bùi Lang về nhà. Chỉ là nhà hắn cũng không yên bình lắm, suy nghĩ một hồi liền sai người đưa thư cho Đại lão thái gia.
 
 
Đại lão thái gia lớn hơn đệ đệ mình mười tuổi, từ nhỏ đã chăm sóc hắn cho đến lớn, giống như cha, biết được hoàn cảnh của Bùi Lang, không nói hai lời, liền đưa Bùi Lang đến kinh thành, đối xử với Bùi Lang như cháu nội ruột, thậm chí có vài phần thương tiếc. Mà Bùi Lang này cũng rất biết quy củ, cũng không được cưng chiều mà sinh ra kiêu ngạo, ngược lại học tập cũng rất nổi bật, là người trung hậu hiền lành, cả nhà từ lớn đến nhỏ, không ai không yêu thích hắn.
 
 
Lâm Diệu Diệu cũng rất thích, từ nhỏ đã thích, đặc biệt là sau lần Bùi Lang cứu nàng trở về này, Lâm Diệu Diệu hận không thể biến thành một cái đuôi nhỏ trên người Bùi Lang.
 
 
Đương nhiên, đây đều là những chuyện của trước kia.
 
 Giờ đây, chỉ cần Lâm Diệu Diệu nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến người nam nhân hết lần này tới lần khác giày vò nàng trên long sàng kia ------------
 
“Nếu tiếp tục kêu tên kẻ kia, trẫm sẽ cho người chặt hắn ra, làm thành bánh bao cho nàng ăn!”
 

 
Trong đầu hiện lên âm thanh y như ác ma của người kia, Lâm Diệu Diệu sợ run cả người!
 
 
“Tam tiểu thư tỉnh rồi sao?” Đan Hạnh nghe được tiếng động, vội vàng tiến đến vén rèm, rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, kêu kêu quát quát, làm việc không cẩn thận bằng người lớn tuổi, vén cái rèm kia lên cao, toàn bộ gió lạnh đều thổi vào, thổi vào trúng Lâm Diệu Diệu làm nàng hắt hơi một cái.
 
 
Lúc này, có muốn giả bộ ngủ cũng không được rồi.
 
 
Đan Hạnh đi tới, hai mắt sáng ngời nói: “Thật sự tỉnh rồi! Từ mama, mama mau tới đây, Tam tiểu thư tỉnh rồi!” 
 
 
Từ mama nghiêng người đi vào, kéo rèm lại: “Vậy sao? Ta nhìn xem.” Đi đến trước giường, nhìn nhìn đôi mắt ngây thơ mờ mịt trợn to của đứa nhỏ, chân mày vui vẻ: “Thật sự là tỉnh rồi! Tam tiểu thư đã ngủ ba ngày rồi, có biết là làm cho bà lão như ta sốt ruột muốn chết hay không? Về sau ngàn vạn lần đừng nghịch ngợm như vậy nữa!”
 
 
Lâm Diệu Diệu ngơ ngác nhìn Từ mama, thầm nghĩ Từ mama cũng thật trẻ, thật thon thả nha, không giống như lão bà mập mạp tóc hoa râm trong trí nhớ một chút nào.
 
 
Từ mama phát hiện ánh mắt Tiểu thư nhà mình nhìn mình rất kì lạ, liền sờ lên trán nàng: “Không có nóng, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?”
 
 
“Ai đang nói chuyện ở bên trong? Diệu Diệu tỉnh rồi phải không?”
 
 
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Ôn Nhu, thân thể nhỏ nhắn của Lâm Diệu Diệu thoáng cứng ngắc, khó tin ngẩng đầu, nhìn về phía cửa ra vào.
 
 
Màn che bị vén lên, một phu nhân mặc áo khoác lông chồn tuyết trắng đi đến. Nhìn tuổi tác, bất quá chỉ mới hơn hai mươi, dung mạo tinh tế xinh đẹp, trời sinh có một đôi môi biết cười, lại có sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng; ánh mắt sâu không thấy đáy, có một phần sắc bén, lại không giấu được vẻ đẹp của nữ nhân đã có chồng, đúng là một trong bốn mỹ nhân của kinh thành - Diêu thị, cũng là Tam phu nhân của Lâm gia, mẫu thân của Lâm Diệu Diệu.
 
 
Muốn nói vì sao Lâm Diệu Diệu có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là di truyền từ Diêu thị.
 
 
“Ngài đã về rồi? Mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?” Từ mama nhanh nhẹn cầm lấy áo choàng Diêu thị cởi xuống, dùng vải mềm lau lau, treo lên kệ.
 
 
Diêu thị tiện tay tháo hoa tai xuống: “Thuận lợi! Rút được quẻ tốt nhất!”
 
 
Từ mama nhận hoa tai, đặt vào hộp trang sức: “Khó trách Tiểu thư tỉnh, là Bồ Tát nghe được tiếng lòng của phu nhân.”
 
 
“Ừ, đúng là như vậy.” Diêu thị ngồi xuống bên cạnh giường, liền ôm đứa con gái đang trợn to mắt vào lòng: “Sao lại nhìn nương chằm chằm như vậy? Giống như là nửa đời người chưa được nhìn thấy vậy?”
 
 
Còn không phải là nửa đời người không được nhìn thấy sao? Nếu nàng nhớ không sai, chính là mùa đông này mẫu thân nàng qua đời. Trùng hợp lúc ấy nàng lại đến nhà Nhị lão thái gia ở Thanh Châu, cũng không kịp gặp mặt mẫu thân lần cuối. Đã qua nhiều năm như vậy, nằng đã không còn nhớ rõ hình dáng của mẫu thân rồi, phụ thân thì vẽ không ít bức tranh, nhưng cuối cùng cũng không phải người thật, không xinh đẹp như vậy, cũng không có sức sống như vậy.

 
 
Lâm Diệu Diệu ôm chặt cổ mẫu thân.
 
 
Diêu thị bị ôm đến sắp không thở được, cũng không biết sao một đứa trẻ sau khi hôn mê vài ngày lại có sức lực lớn đến vậy?
 
 
“Ôi, con sao vậy? Ngày trước muốn ôm con một chút, con cái gì cũng không cho, hận không thể leo lên nóc nhà lật ngói thôi. Là do tỉnh lại không thấy mẫu thân, nên khó chịu?” Trong lòng Diêu thị thật ra có chút ngọt ngào.
 
 
Lâm Diệu Diệu hít hít cái mũi nhỏ: “Vâng.”
 
Diêu thị buồn cười, nở nụ cười: “Mẫu thân đồng ý với con, về sau sẽ luôn ở cùng con. Ngủ mấy ngày chắc con đã đói bụng đúng không? Ta cho người nấu cho con chút cháo.” Quay sang nói với Từ mama: “Kêu phòng bếp nấu cháo mang đến, cho một chút đường đỏ, loãng một chút, đừng quá đặc, sợ không tiêu hóa được.”
 
 
“Vâng.” Từ mama đáp.
 
 
“À, còn có.” Diêu thị mở miệng, Từ mama vừa đi được vài bước liền quay người lại, Diêu thị nói: “Không phải ngươi, ta nói với Đan Hạnh.”
 
 
Từ mama cười cười, sau đó đi ra ngoài.
 
 
Đan Hạnh lên tiếng: “Phu nhân.”
 
 
“Tam tiểu thư tỉnh, ngươi nhanh chóng đi Tri Huệ viện báo tin, để tránh cho lão nhân gia lo lắng.”
 
 
“Vâng.” Đan Hạnh kính cẩn thưa, ở trước mặt Diêu thị, không dám có nửa phần tùy tính.
 
 
Diêu thị lạnh nhạt nói: “Còn việc mấy nha hoàn lơ là, tiểu thư tỉnh lại là phúc khí của các nàng, coi như tiểu thư tích đức, tội chết có thể tha, nhưng tiểu thư dưới sự chăm sóc của các nàng mà lại lạc đường chạy tới sau núi, còn suýt nữa chết cóng, không dạy dỗ các nàng một trận sao còn có gia phong! Đánh mười bản sau đó đuổi ra khỏi phủ, vĩnh viễn không thu người!”
 
 
“Nô tỳ tuân mệnh.” Chân Đan Hạnh có chút mềm lui ra ngoài, khi một chân đã bước qua cánh cửa, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, quay lại nói với Diêu thị: “Phu nhân, có cần phải… cho biểu thiếu gia hay tin không? Ngài ấy cũng rất lo cho Tam tiểu thư.”
 
 
Diêu thị dừng một chút, nhìn con gái trong lòng.
 
 
Lâm Diệu Diệu cho rằng mẫu thân muốn hỏi ý kiến của nàng, đáy lòng bắt đầu có mâu thuẫn, một bên muốn nhìn thấy Bùi Lang, còn một bên lại không có mặt mũi nào gặp Bùi Lang, chưa đợi nàng nghĩ ra đáp án, chợt nghe thấy Diêu thị nói: “Không cần.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận