Dương Thần

"Trúng rồi sao?" Hồng Dịch nhìn Tử Ngọc nha hoàn chạy vào, ung dung đứng dậy, tay phủi phủi y phục, vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh như thường, khí định thần nhàn, bộ dạng giống như hắn đã sớm biết kết quả.
Tử Ngọc thấy Hồng Dịch bộ dáng không hoảng hốt, không vội vàng, cũng không tỏ ra vui sướng, liền cảm thấy kinh ngạc lùi lại một bước, rõ ràng không ngờ hắn lại trấn tĩnh đến như vậy.
"Trong rương là mười mấy đồng tiền hôm qua ta mới đổi, ngươi gọi Hoàng Ngọc, Hồng Ngọc, Lam Ngọc vào cả đây, cùng nhau cầm chỗ tiền này mang ra thưởng cho những người đến báo tin mừng đi."
Hồng Dịch sau khi nói một tiếng, để cho một trong bốn nha hoàn cầm tiền trong rương rồi tất cả đi theo hắn ra ngoài cửa Hầu phủ.
Quả nhiên trước cổng chính Hầu phủ, trong tiếng pháo nổ đì đùng đã xuất hiện một đoàn nha dịch đến báo tin mừng, xung quanh cũng có rất đông người đến xem náo nhiệt, một đoàn nô bộc, hộ viện, nha hoàn, tỳ nữ, lão bà tử cũng từ trong Hầu phủ cũng ùn ùn chạy ra, đứng ở trong sân xem cảnh náo nhiệt này.
"Tên Hồng Dịch này đổi đời rồi, thành lão gia rồi."
"Mặc dù cử nhân lão gia ta cũng thấy qua nhiều rồi, nhưng đệ nhất danh đỗ thủ khoa thì mới là lần đầu."
"Có thể đỗ cử nhân lão gia đều là văn khúc tinh trên trời hạ phạm (tài văn sáng chói như sao trên trời), hơn nữa còn là đứng đầu, nếu sau này có thể đứng đầu cuộc thi hội, sau đó thi đình đỗ trạng nguyên, như vậy chính là liên trung tam nguyên (đỗ đầu cả ba cuộc thi: thi hương, thi hội, thi đình.). Nghe nói chỉ có tể tướng tiền triều Lý Nghiêm mới làm được như vậy."
"Thân sĩ được miễn thuế, hà hà, lần này thì phất lên rồi."
Lúc này Hồng Dịch nghe thấy xung quanh rì rầm bàn tán, có hâm mộ cũng có cả ghen tỵ. Hắn biết rằng khoa cử khảo thí bất luận là ở dân gian hay ở trong phủ đệ của vương hầu công khanh đều có một vị trí trọng yếu.

Mặc dù nói người trong Hầu phủ thấy nhiều hiểu rộng, một cử nhân cũng không giống như một thôn dân bình thường, thế nhưng là thủ khoa bài danh đệ nhất thì rất có phân lượng đấy.
Nhưng trong lúc ngoài cửa đáng náo nhiệt ồn ào, thì ở chính phủ, Triệu phu nhân vẫn ngồi trên ghế, mặt đầy hàn quang, uống từng ngụm trà một, con mèo trắng vốn vẫn nằm trong tay bà ta hiện đang rúc vào góc tường, vẻ mặt sợ hãi, sợ lại bị bà ta bắt được nhổ lông.
Nha hoàn đứng bên cạnh cũng biết đây là triệu chứng cho thấy Triệu phu nhân đang nổi cơn lôi đình, không ái dám thở mạnh, chỉ đứng im lặng bên cạnh.
"Đi nói cho Ngô quản gia một tiếng, viết một bức tín cho Hầu gia, nhắn khuya hôm nay nhất định phải về nhà một chuyến."
Suốt một hồi lâu, Triệu phu nhân niết niết chén trà trên tay, muốn quăng mạnh xuống đất, nhưng cuối cùng cũng nhịn được, nhẹ nhàng đặt xuống, thở ra một câu.
Ở ngoài cửa, Hồng Dịch cũng đem tiền phân phát hết cho đám nha dịch để bọn chúng đi uống rượu, trước cửa dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn đống vỏ pháo vung vãi khắp nơi, một vài hào nô đang quét dọn xung quanh, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ hâm mộ.
"Bây giờ đã là cử nhân rồi, để đến khuya, chọn từ ngữ cẩn thận xin phép phụ thân cho ra ngoài để thành gia lập nghiệp."
Hồng Dịch trong lòng suy nghĩ làm thế nào để nói năng trước mặt Hồng Huyền Cơ, mặc dù với thân phận của mình hiện này, sớm muộn gì cũng chuyển ra ngoài sống, nhưng nhớ tới sát ý ẩn chứa trong ngôn từ của Hồng Huyền Cơ, Hồng Dịch thấy phát lạnh trong lòng.
Đúng lúc này, ở một ngõ phía ngã tư đường, bỗng nhiên xuất hiệu mấy cỗ kiệu dừng lại ở rất xa, một vài người trẻ tuổi xuống kiệu đi về hướng này, Hồng Dịch cũng không nhận ra bọn họ, nhưng đám người trẻ tuổi này trông giống như từng quen biết lâu năm với Hồng Dịch, từng người một đều nhiệt tình chắp tay chào hắn từ xa.

"Hồng huynh, chúc mừng, chúc mừng. Chúc mừng huynh đỗ thủ khoa, đạt vị trí đứng đầu, vi huynh cùng mấy vị huynh đệ đồng niên đến mang chút lễ vật chúc mừng."
Đồng thời người hầu bên cạnh những người này cũng mang một bao lễ vật tới, bên cạnh đó những người này cũng đưa lễ đan (danh mục quà tặng) cho Hồng Dịch xem qua.
"Bạc trắng năm trăm lượng? Tơ lụa ba mươi cuộn? Còn có ba trăm lượng bạc nữa? Giấy trắng mười cuộn...."
Hồng Dịch nhìn danh mục quà tặng, có thể coi lễ vật thế này là quá long trọng, tổng cộng giá trị tính sơ qua cũng hơn hai, ba ngàn lượng bạc.
"Ở đây đều là những người đỗ cử nhân trong cuộc thi?"
Hồng Dịch lúc này mới minh bạch, đám người giống như mình đều đỗ cử nhân, mặc dù không quen nhau nhưng cũng được gọi là đồng niên (đỗ cùng năm gọi là đồng niên).
Trên quan trường, đồng niên là đối tượng có thể giúp đỡ lẫn nhau, kết bè kết phái. Cũng khó trách mọi người thường nói không đồng niên thì không quen biết, nhưng nếu là đồng niên thì còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt.
Mặc dù bây giờ mới chỉ là cử nhân, vẫn chưa làm quan, nhưng những chuyện như kết thân, qua lại giao hảo phải làm từ sớm thì vẫn tốt hơn.
"Những người này đều là con nhà phú hộ trong Ngọc kinh thành, có tiền nhưng không có quyền, bây giờ có công danh trong người, tự nhiên không phải hao phí tiền tài, lễ vật này ta không nhận thì lại ra vẻ thanh cao không hòa hợp với mọi người, đây cũng không phải là chuyện hay."
Những cử nhân này đều là con cháu đám phú hộ trong Ngọc kinh thành, nhưng cũng không phải là con cháu của các vương công Hầu gia, bởi vì những thiếu gia của vương công hầu gia kia đều có cây cao bóng lớn che chở, không cần phải trải qua khoa khảo, chỉ có Hồng Dịch là con của tiểu thiếp mới phải tiến thân bằng con đường khoa cử.

Suy nghĩ kĩ những điểm then chốt này, Hồng Dịch cũng nhận lấy đống lễ vật này, đồng thời ban thưởng cho mấy người hào nô trước cửa này, sau đó lệnh cho bọn họ mang lễ vật đến Quế Hoa sương phòng.
Xử lý xong hết mọi việc, hắn chắp tay nói, "Các vị niên huynh sao biết tin báo hỉ nhanh như vậy? Thật là nhanh nhạy."
"Đâu có đâu có." Một người lớn tuổi hơn trong đám nói: "Tin báo hỉ là từ người đứng thứ bậc thấp nhất cho đến người có vị trí đứng đầu, niên huynh là người đứng đầu, tự nhiên là được biết cuối cùng. Không biết Hồng huynh có rảnh rỗi hay không, có thể cùng chúng ta đến một nơi thôn quê một chuyến được không? Ta được biết ở nơi đó có một vài vị đồng niên nghèo khó, lúc này chắc cũng nhận được tin báo hỉ, chúng ta ra đó coi như là chúc mừng các vị niên huynh ấy. Sau đó còn cùng nhau đến bái kiên tọa sư."
"Tọa sư lần này của chúng ta là Lễ bộ thượng thư Lý Thần Quang đại nhân, cũng may chúng ta sinh ra gặp thời, lại đúng vào lần thi hương ngay dưới chân thiên tử, nếu là thi hương ở nơi khác, đến khi nào mới được Thượng thư đại nhân làm tọa sư như vậy."
Một người có vẻ ít tuổi hơn phe phẩy quạt, ung dung nói.
Đến chúc mừng tổng cộng có sáu người, phân biệt là họ Hàn, Trương, Triệu, Vương, Phương, Lưu. Hồng Dịch nhìn qua mục lục lễ vật, liền biết ngay lai lịch của những người này, bọn họ căn bản gia tài trăm vạn, đấy là không kể gia đình bọn họ đều là những thương nhân gia tài kếch sù, những phú hộ trung lưu.
Nếu như nói gia đình bọn họ là cự thương, hiển nhiên là có quan hệ với vương hầu công khanh, trọng thần triều đình.
Nhưng những phú hộ trung đẳng như bọn họ, ở Ngọc kinh thành cũng không phải là nhiều, trong tay bọn họ lại tập trung lượng lớn tài sản.
"Nếu muốn đi gặp những đồng niên bần hàn nơi thôn quê, tại hạ cũng phải chuẩn bị một chút lễ vật mới được." Hồng Dịch nói.
"Cái đó không cần, phần lễ vật của Hồng Huynh, chúng ta cũng chuẩn bị rồi, cùng nhau lên kiệu đi thôi. Chúng ta cũng là lần đầu ngồi kiệu, muốn thử qua xem tư vị thế nào."

Một thiếu niên họ Hàn cười cười.
Chỉ có cử nhân và quan viên mới được ngồi kiệu, đây là quy củ của hoàng triều Đại Kiền, còn lại bất cứ ai ngồi kiệu đều là phạm pháp.
..............................
Sau một hồi uống rượu kết giao bằng hữu xong, trời đã xế chiều, Hồng Dịch từ thôn quê trở về, sau đó cùng với một đám đồng niên cử nhân đến thượng thư phủ bái kiến tọa sư Lý Thần Quang.
Thế nhưng trước cửa lớn có dán một bảng hiệu lớn. "Tạ tuyệt tiếp khách" (xin miễn tiếp khách, một cách từ chối khéo léo không tiếp khách).
Vì vậy đám cử nhân đành ấm ức quay về.
Hồng Dịch nhìn thấy chuyện như vậy, cũng cảm thấy vui vẻ vì bản thân được chút yên tĩnh, sau khi tạm biệt những người kia, sắc trời đã tối hẳn, cho nên hắn ngồi kiệu hướng về phố buôn bán ở phía trước.
Đây là một cửa hàng nho nhỏ mới khai trương, bàn gỗ mới tinh thoang thoảng mùi nước sơn. Bên trong để đủ loại hàng hóa, nào là kim chỉ, vải vóc, còn một vài thứ linh tinh lỉnh kỉnh khác, đúng là một cửa hàng tạp hóa.
Một tiểu nữ hài mặc áo vải, tay chân nhanh nhẹn hoạt bát, đang cầm một khối gỗ lớn chuẩn bị chẹn cửa đóng cửa hàng, bỗng nhìn thấy một cỗ kiệu dừng lại trước cửa hàng, liền dừng tay lại ngơ ngác nhìn.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Hồng Dịch từ trong kiệu đi ra, tiểu nữ hài mới a một tiếng, vội vàng quỳ xuống lạy, một tiếng "ân chủ tới" từ trong cổ họng phát ra, sau đó hướng vào bên trong cửa hàng la lên: "Gia gia, thúc thúc, ân chủ tới."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui