Hồng Dịch lúc này cũng ngồi xuống.
Bằng vào tu vi cao thâm hiện giờ của hắn cũng khó tránh khỏi chấn động tâm linh khi nghe thấy những chính sách mà triều đình ban bố xuống.
Toàn bộ Thiên Châu Đại Kiền, trong hộ bộ ghi lại có ước chừng một tỉ nhân khẩu, nhưng nếu thực sự triệt để điều tra thì chỉ sợ sẽ lên tới một tỉ rưỡi, hai tỉ, thậm chí còn có thể nhiều hơn nhiều.
Ngoại trừ gia nô, võ sư, bí vệ của các hào môn thế gia thì tất cả những người có bản lĩnh trong người, tu luyện võ nghệ, đạo thuật không đăng ký hộ tịch cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nếu như toàn bộ đều kiểm kê thanh tra ra thì sẽ có bao nhiêu đầu người còn chưa nộp thuế đây?
Khi đó thu nhập quốc khố của triều đình hàng năm sẽ tăng lên đến mức nào đây?
Những chính sách này đều liên quan đến đại sự ổn định triều đình, ổn định bách tính.
Hồng Dịch không cần suy nghĩ cũng biết được rằng, nếu như hoàng triều Đại Kiền thực sự làm được chuyện này, thì vô luận là uy tín hay thực lực đều có thể đạt tới một đỉnh điểm cực cao, khi đó Kiền đế Dương Bàn thậm chí có thể chân chính sánh vai với thượng cổ thánh hoàng.
Thậm chí Hồng Dịch còn có một loại cảm giác rằng, nếu chuyện này thành công, Kiền đế Dương Bàn không biết chừng còn có thể khiến cho thực lực tăng lên cực lớn, lòng tin cực đại, thần niệm trở nên cường đại vô cùng, nhất cử đột phá cảnh giới tạo vật chủ.
Thống trị thiên hạ, nắm giữ xã tắc, đây cũng là một loại đại tu hành, đại tích lũy.
Trị quốc cũng giống như hầm nấu một miếng thịt nhỏ, mặc cho ngươi có lực lượng cái thế đến ra sao cũng không thể dùng sức mạnh mà xé thịt, chỉ có thể dùng tâm thông trị, hoàn thiện nhân đậo. Loại rèn luyện này đối với tâm linh tự nhiên là cực kỳ hữu ích.
Thượng cổ thánh hoàng đều lựa chọn cách này mà tu luyện.
Kiền đế Dương Bàn phái ra mấy hoàng tử đi các châu phủ đốc thúc, dụng ý cũng vô cùng rõ ràng. Thứ nhất là để thấy rõ được năng lực của các hoàng tử này, hiểu rõ lực lượng của bọn họ. Thứ hai là để cho bọn họ có việc làm, tránh việc đấu đá trong kinh thành mà hao tổn thực lực.
- Triều đình hiện tại một năm thu nhập từ thuế khoảng bảy mươi triệu đến một trăm triệu lượng bạc, không tính đến lượng quân phí khổng lồ, bổng lộc quan viên, chi phí của hoàng thất, tiền chẩn tai, thì số dư cũng không còn là mấy. Nếu như việc thanh tra kiểm kê nhân khẩu thành công thì thuế thu sẽ tăng lên gấp đôi, như vậy triều đình hoàn toàn có thể trấn an bách tính. Gốc rễ bách tính không loạn thì bất cứ thế lực nào cũng không thể làm gì được.
Thần Uy vương Dương Thác trong lúc nói, khuôn mặt tỏ ra không buồn không vui.
Hồng Dịch thật ra là hiểu rất rõ tâm lý của hắn. Hoàng thất cường đại, làm con cháu của Dương gia như hắn đương nhiên địa vị sẽ càng thêm vững chắc, thế nhưng Dương Bàn nếu càng trở nên cường đại thì một vương gia như hắn lại càng phải lệ thuộc vào hoàng thất.
Huống hồ bản thân Thần Uy vương cũng nuôi dưỡng một đội quân tư nhân khổng lồ, gia nô cao thủ, nhân viên chuyên cung cấp tin tức tình bảo trải rộng khắp cả nước, tính ra cũng phải trên vạn người, tất cả đều không nhập hộ tịch, mà chỉ ghi lại trên sổ sách. Không biết Dương Bàn có thể nhằm vào hắn mà khai đao không? Đây cũng là cả một vấn đề.
- Vương gia chắc hẳn lo lắng triều đình trước tiên sẽ nhằm vào vương gia mà khai đạo phải không? Tuy nhiên lúc này đang đại chiến Tậy Vực, hai bên đóng quân, triều đình muốn động đến Vương gia thì cũng không phải là lúc.
Hồng Dịch đặt tay lên bàn, khẽ nói.
- Thế huynh có lẽ còn chưa biết, Ngọc thân vương đã đến Thứ Châu rồi, tự thân giám sát Niếp Nguyên Cái thanh tra nhân khẩu đấy.
Dương Thác cười hắc hắc nói.
- Hoàng thượng đúng là rất lợi hại, thủ đoạn vận dụng đã lô hỏa thuần thanh. Hồng Dịch thế huynh ủng hộ Ngọc thân vương, trong tay có uy vọng lật trời, chắc hẳn bản thân cũng có dự tính khác.
- Đây là triều đình muốn gây mâu thuẫn giữa tại hạ và vương gia.
Trong lòng Hồng Dịch nhât thời sáng sủa như tuyết.
- Tại hạ ủng hộ Ngọc thân vương, hắn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, công lao này quả thật sẽ khiến cho bản thân hắn có được uy vọng rất lớn. Tuy nhiên lúc này đang diễn ra đại chiến, bất kể việc gì cũng phải trì hoãn xuống. Huống chi, vương gia hoàn toàn không có biểu hiện gì quá vượt trội, so với thực lực to lớn của Vô Địch Hầu còn kém rất rất xa. Ba mươi vạn đại quân của Vô Địch Hầu có khả năng tự cung cấp lương thảo, thậm chí ngay cả quân lượng từ triều đình cũng không cần phát. Thế lực của hắn trải rộng bốn phương, không có lý gì mà hoàng thượng không động đến hắn.
- Hồng huynh ước chừng đã tu luyện đạo thuật đến nhập thần, có điều vẫn không rõ, Vô Địch Hầu từng một lần hướng lên triều đình biểu thị rằng, nguyện ý hiệp trợ thái tử thanh tra nhân khẩu của toàn bộ Thanh Châu, Tạo Châu, Đãi Châu, Giác Châu, Cầm Châu, Kỳ Châu. Toàn bộ bảy châu phía đông này trong hồ sơ của hộ bộ ghi lại có đến ba mươi triệu nhân khẩu, hiện giờ Vô Địch Hầu sau khi tuyên bố sẽ trợ giúp thái tử thì toàn bộ nhân khẩu của rất nhiều thế gia vọng tộc lớn nhỏ tồn tại suốt trăm năm đều được kiểm kê rõ ràng, viết thành giấy tờ chỉ sợ phải nặng đến mười vạn cân. Nhân khẩu lên tới vài trăm vạn. Chuyện này chấn động cả triều chính.
Dương Thác cười khổ nói.
- Thất châu đông phương vốn là thế lực của Vô Địch Hầu, vậy mà hắn lại trợ giúp triều đình, như vậy chẳng phải là tự đào khoét góc nhà của mình hay sao?
Hồng Dịch khẽ động trong lòng, quả thật hắn cũng không ngờ đến chuyện này.
- Xem ra sau khi ta tiêu diệt tên Dương An kiêu ngạo ngông cuồng kia thì đã có một kẻ nào đó đoạt lấy thể xác của hắn rồi? Kẻ này hành sự đúng là không thể nào đoán trước được!
Hồng Dịch trầm mặc một lúc, thầm nghĩ trong lòng.
- Xem ra ta phải đến gặp tên Vô Địch Hầu mới kia một lần mới được, xem xem rốt cuộc hắn là hạng người nào?
- Vốn dĩ triều đình lần này thi hành một chính lệnh tốt, thanh tra nhân khẩu có thể tước đoạt bớt lợi ích của các đại thế gia, thu vào trong quốc khố triều đình, sau đó triều đình lại cấp cho tiểu dân bách tính. Thế nhưng hiện giờ triều đình đã không còn đạo đức nữa rồi, cũng không có người ước thúc, bên trong chắc chắn sẽ kiếm chác một ít bỏ vào túi riêng.
Hồng Dịch không chút kỵ húy nào mà suy nghĩ.
Ở mộ địa long tộc cổ đại, bản thân độc chiến với Nguyên Khí Thần, Kiền đế cùng Con Thuyền Tạo Hóa không những không hỗ trợ, ngược lại thậm chí còn ám toán hắn.
Hồng Dịch lập tức cho rằng bất kể là Kiền đế hay Hồng Huyền Cơ đều đã không còn thích hợp làm hoàng đế, thái sư nữa rồi.
- Sẽ có một ngày để cho bọn hắn phải thoái vị! Quân vương vô đức, đương nhiên sẽ phải thoái vị. Đây cũng là lời của thánh nhân!
Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài.
- Hồng huynh nghe được tin tức này rồi, không biết có suy nghĩ gì?
Dương Thác thấy Hồng Dịch lâm vào trầm tư liền không làm phiền, hắn để cho Hồng Dịch suy nghĩ một hồi rồi mới cất giọng hỏi.
- Không có gì, tại hạ phải đến Thanh Châu gặp Vô Địch Hầu một lần.
Hồng Dịch đứng dậy nói.
- Vương gia ở lại đây chờ tin tức vậy. Dù sao đại chiến Tây Vực còn chưa kết thúc, ở nơi này tạm thời sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn. Tại hạ dám chắc điều này.
Nói xong, thân thể Hồng Dịch liền khẽ động, trực tiếp xé rách hư không, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hồng Dịch đi rồi, Dương Thác ngồi lai một lát. Bỗng nhiên sau lưng vô thanh vô tức xuất hiện một vài người. Những người này ngòai vương phị Tạ Phiên Phiên ra còn có một cường giả võ thánh Tây Vực, người này không ngờ lại là Úc Kim Cương công tước.
Tên Úc Kim Cươgn công tước này là cao tầng Tây Vực bị bắt làm tu bình, thế nhưng hiện giờ lại đầu nhập dưới trướng Thần Uy vương, dường như đã bị vương phi thu phục.
- Phu nhân, Hồng Dịch này càng ngày càng lợi hại, thủ đoạn lại kinh thiên động địa đến vậy.
Nhìn thấy Tạ Phiên Phiên, Dương Thác liền nói.
- Những gì hai người vừa nói thiếp cũng đều nghe được. Hắn muốn đi gặp Vô Địch Hầu, không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa đây?
Tạ Phiên Phiên nói.
- Thái độ của Vô Địch Hầu sao lại kỳ lạ như vậy nhỉ? Quả thực không giống hắn chút nào. Lần trước dâng tấu chương xuất sư, sau lại hàng phục Hắc Lang Vương. Từ những điều này có thể thấy tên Vô Địch Hầu này ngày càng trở nên lợi hại hơn nhiều, thế nhưng tính cách của hắn cũng trở nên càng lúc càng thâm trầm, thâm trầm đến mức không một ai có thể nhìn thấu được.
Dương Thác nghi hoặc nói.
- Vô Địch Hầu Dương Thác thực sự đã bị Hồng Dịch giết chết rồi, thân thể hiện giờ của Vô Địch Hầu đã bị một nhân vật thần bí đoạt lấy.
Trong giọng nói của Tạ Phiên Phiên toát lên một tia lạnh lùng.
- Còn về phần kẻ đã đoạt xá của Vô Địch Hầu rốt cuộc là ai, thiếp cũng không điều tra ra được.
- Kẻ này có thể nói còn lợi hại hơn Vô Địch Hầu rất nhiều.
Dương Thác lâm vào trầm tư, sau đó cũng đứng dậy nói.
- Truyền thư của ta đưa đến Ngọc thân vương ở Xích Châu, nói rằng ta cùng Hồng Dịch đã bàn bạc qua, trước khi đại chiến Tây Vực kết thúc sẽ bảo chứng các châu Tây Vực, tuyệt đối sẽ không tham công.
................
Thanh Châu, cách Sa Châu Tây vực chừng vạn dặm, hiện giờ đã là cuối thu, cỏ cây đã dần dần héo úa. Ngòai ra, cách thành không xa còn có những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ đang được khai khẩn.
Xung quanh những cánh đồng này có rất nhiều kho thóc thật lớn được dựng lên, bên trong đầy ắp lúa gạo.
Lúc này trên con đường đến Thanh Châu đều là các thương đội đang liên tục đi lại, có người Vân Mông, có người Đại Kiền, còn có cả người Tây Vực. Trâu bò, dê ngựa, dụng cụ bằng sắt thép, đồ sứ, tơ lụa, hương liệu, vàng bạc châu báo, các loại dược liệu quý hiếm đều được vận chuyển không ngớt.
Vùng biên quan vốn nhân khẩu rất thưa thớt, hiện giờ cứ mười dặm có một trấn, ba mươi dặm lại có một thành, phồn hoa không gì sánh được. Loại cảnh tượng này gần như còn náo nhiệt hơn cả nam châu, đủ loại hàng hóa chất lượng cao đều tụ hội về đây.
Nhất là sĩ binh ở một số thành trì đều tinh tráng cường hãn vô cùng, cho dù là một binh sĩ gác cửa hạ đẳng nhất cũng đều mặc một kiện giáp mềm được dệt từ tơ huyền cương, trên tay cầm huyền cương chiến đao, lưng hùm vai gấu, một thân mặc trang bị lên tới mấy trăm lượng bạc, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng yên tâm.
Lãnh thổ của bốn tỉnh Thanh Châu thậm chí kéo dài đến tận biên giới phía đông. Bảy châu, hai mươi lăm tỉnh nơi đây gần như toàn bộ đều là địa bàn của Vô Địch Hầu.
Vô Địch Hầu chính là một ông vua không vương miện nơi này. Chính lệnh từ trung ương đến được tay hắn cũng suy giảm đi rất nhều, thậm chí đốc phủ cũng đều là do hắn đề cử, triều đình chưa từng phản bác qua.
Lợi hại hơn nữa chính là những cơ sở ngầm của Vô Địch Hầu. Không một ai biết rõ ở trên lãnh thổ rộng lớn của bảy tỉnh phía đông này có bao nhiêu cơ sở ngầm. Hàng ngày đều có cả chục triệu tin tức tình báo đưa đến phủ đệ của Vô Địch Hầu ở Thanh Châu, sau đó từng bước từng bước được nhân viên thủ hạ phân tích, tiếp đó tổng kết lại thành một bản giản lược, để cho các hồng nhan tri kỷ, các phu nhân của Vô Địch Hầu xem qua, cuối cùng mới đưa lên cho Vô Địch Hầu đọc.
Thậm chí có lời đồn rằng, cho dù là một con ruồi bay tới Thanh Châu, nếu như trên cánh có khắc chữ thì lập tức sẽ bị thám tử của Vô Địch Hầu phát hiện, hoặc giả một vị vương công quý tộc nào đó ở Ngọc kinh thành, đêm tối ngẫu nhiên nhắc đến tên Vô Địch Hầu thì tên kẻ này lập tức được biết đến.
Thế lực đã lớn đến mức đáng sợ như vậy.
Phủ đệ của Vô Địch Hầu nằm ở trung tâm Thanh Châu, ngay trên con đường chính của tòa thành. Cả tòa phù là những kiến trúc cao lớn hùng vĩ liên tiếp nhau, có lâm viên, lâm viên lồng lâm viên, diện tích lên tới hơn mười dặm, bên trong đều là đình thai lầu các, hơn nữa còn có cả mê cung, bên trong mê cung có mê cung, trùng trùng điệp điệp.
Hàng ngày có đến cả triệu nô bộc, hộ vệ cao thủ xuất nhập, thế nhưng lại kỷ luật vô cùng, không có chút tán loạn nào, thể hiện ra một năng lực quản lý khổng lồ, so với quản lý hoàng cung còn tốt hơn nhiều.
Đã từng có một văn nhân danh tiêng đặt cho tòa phủ đệ này của Vô Địch Hầu này là Cực Lạc Thiên Cung.
Thượng cổ thánh hoàng Cực sau khi phá không phi thăng, hoàng hậu của hắn trở nên kêu xa dâm dật, tu kiến một tòa cung điện dâm oa, trải dài suốt ba trăm dặm tên là Cực Lạc Thiên Cung, về sau bị một mồi lửa thiêu rụi.
Văn nhân danh tiếng này liền bị Vô Địch Hầu giết chết, phơi thây ngòai thành, từ đó về sau không một ai dám nhắc đến vấn đề này nữa.
Lúc này, tại một nơi thần bí trong hầu phủ có ha người đang thương lượng một việc bí mật.
Hai người này, một người ngồi, một người đứng.
Người đang ngồi cực kỳ trẻ tuổi, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc cẩm y, trên người không lộ ra chút khí tức nào, tựa như "vô lậu" vậy.
Đạt tới cảnh giới Vô Lậu đáng sợ như vậy thì đã chính là nhân tiên rồi!
Mà người này lại là Vô Địch Hầu!
Còn người đang ngồi mặc một chiếc áo choàng đen nhánh, vóc người cao lớn, khuôn mặt hẹp dài, khí tức lúc có lúc không, chẳng khác gì một con sói hung ác độc địa. Đây chính là kẻ từng hùng bá thảo nguyên, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Hắc Lang Vương Tất Thấp Hoa, cũng là nguyên soái thống lĩnh đội kỵ binh cường đại nhất thảo nguyên Thiết Phật Đồ.
Thế nhưng lúc này hắn lại đang đứng trước mặt Vô Địch Hầu.
- Túng Hoàng, nếu không phải tên Hắc Lang Vương ngấm ngầm độ lôi kiếp, suy yếu đến cực điểm thì ta cũng không thể ngẫu nhiên chiếm được thân thể của hắn đến như vậy, còn có thể gạt bỏ hoàn toàn linh hồn ký ức của hắn! Hiện giờ một thân pháp lực tu vi của hắn đều đã cấp cho ta, tu vi của cao thủ một lần lôi kiếp! Hơn nữa bằng vào thủ đoạn vốn có của ta thì đã đủ để tiêu dao thiên địa rồi.
Hắc Lang Vương Tất Thấp Hoa đứng trước mặt Vô Địch Hầu, dùng một loại ngữ khí ngang hàng nói với Vô Địch Hầu.
Một câu này cũng đủ khiến cho người nghe thấy rợn cả người!
Hắc Lang Vương độ lôi kiếp, trong lúc suy yếu bị kẻ khác chiếm lấy thân thể, đoạt lấy thần niệm linh hồn!
- Chớ nên đắc ý. Tại nơi này, từ thời thượng cổ đã có vô số cao thủ, dương thần cao thủ có thể hóa thành tinh tú, sáng tạo thế giới. Trung cổ chư tử có thể hư không tạo vật, đó chính là tạo vật chủ! Hiện giờ cũng có rất nhiều thánh địa, quỷ tiên, thậm chí còn có cả nhân vật sáu lần lôi kiếp, linh hồn có thể xé rách hư không. Trong dòng lịch sử của thế giới này có vô cùng vô tận đạo thuật, nơi nơi đều có người tu đạo, thao túng thời gian không gian, thậm chí còn có nhân tiên, võ thánh với khí huyết cường đại khổng lồ! Nơi này có vô cùng vô tân tài nguyên, đất đai mênh mông bát ngát, thậm chí không biết chừng cũng là trời tròn đất vuông, bên trong có rất rất nhiều linh đan diệu dược, thần thiết tinh chất. Triều đình lại có lực lượng khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nghe đồn rằng ở Thiên Long cổ đại cùng rất nhiều thượng cổ ma thần đều đã từng sống ở đây.
Vô Địch Hầu dùng một loại ngữ khí thâm trầm, đưa mắt nhìn qua hai tay của mình một lát, sau đó phát ra một tiếng cười lạnh lùng.
- Nơi này chính là tiên giới mà chúng ta vẫn hằng muốn đến, là tiên giới trong truyền thuyết, là nơi ở của thần tiên.
- Tiên giới!
Hắc Lang Vương gật đầu nói.
- Đúng vậy, nơi đây không ngờ còn có sáng thế thần vương, bản thân có thể hóa thành tinh tú, sáng tạo ra thế giới! Cao thủ trung cổ hư không tạo vật không ngờ lại lên tới trăm người! Còn có cả thiên long, kỳ lân cổ đại cùng hàng nghìn hàng vạn môn phái đạo thuật, thánh địa công khai truyền đạo! Nơi đây quả thật là tiên giới trong truyền thuyết của chúng ta! Tuy nhiên dường như tiên giới đã suy yếu rồi, nơi này không phải ai cũng là thần tiên, thiên hạ cũng có bình dân bách tính, cũng có thần tiên, so với những ghi chép của chúng ta không chênh lệch là mấy. Thế nhưng thật ra võ công đạo thuật của chúng ta đúng là được lưu truyền từ tiên giới này mà ra. Mấy ngày gần đây ta cũng tìm hiểu được một chút ngọn nguồn.
- Tiên giới cũng là một thế giới. Một đại thiên thế giới! Đương nhiên là có bình dân. Chúng ta tu vi tuy rằng cao, thế nhưng thế giới này luôn có những nhân vật bí hiểm, nhất định phải cảnh giác cao độ. Điều nực cười nhất chính là tên Vô Địch Hầu này hóa ra cũng là người giống chúng ta, thế nhưng hắn lại si tâm vọng tưởng muốn thống trị tiên giới này.
Kẻ đoạt lấy thân thể của Vô Địch Hầu, dường như tên là Túng Hoành, khe khẽ cười, sau đó đứng dậy nói.
- Tuy nhiên cơ nghiệp của hắn đã được chúng ta tiếp quản, chúng ta cần phải lợi dụng thật tốt cơ hội này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...