"Tử lôi hỏa dược của Phương Tiên đạo? Thứ này rất lợi hại đấy, không phải phương pháp luyện chế sớm đã thất truyền rồi sao? Tại sao ở đây lại có thứ này? Bạo Viêm Thần Phù kiếm là thứ gì vậy?" Hồng Dịch nghe cuộc nói chuyện lập tức biết ngay đây là những đạo sĩ đầu mục của hai tà giáo Vô Sinh đạo, Chân Không đạo đến đây ám sát phụ thân Hồng Huyền Cơ.
Đồng thời hắn cũng biết mấy kẻ đạo sĩ này dùng thứ gì để đối phó với Hồng Huyền Cơ, là tử lôi hỏa dược của Phương Tiên đạo.
Phương Tiên đạo có sở trường luyện đan, bên cạnh đó cũng có thể mang các loại quặng tiêu thạch (KNO3), lưu hoàng (lưu huynh hay diêm sinh, sulfur S), mộc thán (củi đã đốt thành than) cùng với một số thứ khác bỏ vào lò luyện đan nấu chảy ra, rồi luyện chế thành các loại hỏa dược có uy lực cường đại.
Hỏa dược mà Phương Tiên đạo luyện chế cũng không giống như các loại hỏa dược, pháo hoa thông thường, mà chúng đều có uy lực cực lớn, có thể dùng để khai sơn thải thạch, Đại Kiền vương triều khai thác các loại quặng đồng, quặng bạc, quặng vàng đều dùng đến những thứ hỏa dược này.
Trong đó có uy lực lớn nhất là Tử Lôi hỏa dược, thuốc nổ có màu tím, trông rất diễm lệ.
Loại Tử Lôi hỏa dược này chỉ với một lượng bằng nắm tay có thể làm nổ tung một ngôi nhà.
Nhưng loại hỏa dược này vô cùng ít, hơn nữa trong thời gian luyện chế cũng vô cùng nguy hiểm, rất nhiều Phương Tiên đạo sĩ trong lúc luyện chế chỉ cần hơi bất cẩn một chút là lò đan liền nổ tung, cả đại điện đều tan thành tro bụi.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao lúc luyện đan, rất nhiều đạo sĩ không đứng tại chỗ luyện mà để mấy đồng tử trông coi, tránh việc lò luyện đan chẳng may phát nổ giết chết bọn họ.
Trong lúc hỏa dược kịch liệt phát nổ, sinh ra lượng lửa cực kì hung mãnh, không khí chấn động, không chỉ thể xác bị nổ tung mà ngay cả âm thần đều bị nổ tung đến hồn phi phách tán, ngàn vạn may mắn mới có thể thoát chết được.
Hồng Dịch trước đây đọc qua Đạo kinh, trong đó có nói rằng phương pháp luyện chế Tử Lôi hỏa dược này đã thất truyền từ lâu, hơn nữa thứ nguy hiểm như vậy, năm đó Đại Kiền vương triều đã nghiêm cấm đạo sĩ Phương Tiên đạo luyện chế, các đạo sĩ Phương Tiên đạo cũng không có người nào dám bất chấp sống chết để luyện chế thứ nguy hiểm như vậy.
"Chưởng giáo ban cho Bạo Viêm Thần Phù kiếm, trên thân kiếm là Tử Lôi hỏa dược bí truyền của Phương Tiên đạo, được chưởng giáo với bản lĩnh cao cường, dùng bút lực xuyên thấu kim thạch khắc lên thân kiếm..."
Hồng Dịch lẩm nhẩm lại mấy lời nói của mấy đạo sĩ kia, trong lòng dần dần minh bạch thứ Bạo Viêm Thần Kiếm kia rốt cuộc là thứ gì.
Trong đạo gia có một đạo pháp gọi là Thần Lôi phù, chuyên dùng để chế yêu diệt quỷ, thần lôi phù pháp cũng không phải ẩn chứa lôi điện phong vân trong đó, mà là hỏa dược bùng nổ ra.
Đạo sĩ có bản lĩnh cao cường, lấy hỏa dược làm mực. Trong lúc viết thì tập trung toàn thân, tinh thần dồn lên đầu bút, khu động thuốc bột (ở đây được hiểu là bột thuốc nổ), toàn bộ thẩm thấu vào lá bùa, liền trở thành lôi phù.
Lôi phù sau khi hình thành thì dùng ý niệm trong đầu phát động. Dùng phù cũng giống như ném pháo, có thể sinh ra hỏa quang mãnh liệt tạo nên tổn thương rất lớn đối với âm thần.
"Có ba loại lôi phù uy lực cực mạnh. Mạnh nhất là làm từ kim thạch, tiếp đó là làm từ gỗ, cuối cùng là làm bằng giấy."
Hồng Dịch nhớ tới miêu tả đơn giản về lôi phù trong Đạo kinh.
Từ miệng mấy người đạo sĩ này, thanh Bạo Viêm Thần Phù kiếm chắc hẳn cũng là một loại lôi phù, nhưng nếu đó là kiếm thì cũng chính là loại vật liệu kim thạch, uy lực lớn vô cùng, không thể coi thường, không có ai có thể đỡ được.
Trong lúc Hồng Dịch suy nghĩ trong đầu, mấy đạo sĩ kia đã phân nhau hành động, trong đó bốn đạo sĩ mau chóng chuyển mình phi lên tường cao của Hầu phủ, lúc đặt chân xuống không vang lên một tiếng động nào, so với khi mèo nhảy lên cây còn linh hoạt gấp bội phần.
Bốn đạo sĩ này nhanh chóng tiếp cận nhà chính của Hầu phủ, dừng lại ẩn núp bên ngoài, không tiến gần thêm sợ linh cảm của Hồng Huyền Cơ phát hiện ra.
"Bốn kẻ này đều là cao thủ!"
Hồng Dịch lập tức nhận ra.
Ở đây tất cả có năm đạo sĩ, trong lúc bốn đạo sĩ tiếp cận nhà chính, đạo sĩ còn lại ngồi xuống nhắm mắt lại, yên lặng đả tọa trong một góc tối, tĩnh tâm vận chuyển thần hồn.
Khoảng chừng một nén nhang trôi qua, bỗng nhiên trong nhà chính rực rỡ ánh đuốc, thiết giáp chấn động, trường đao rời vỏ, nỗ cơ giật lên.
"Hay cho một Võ Ôn Hậu, thật sự rất lợi hại, linh giác lại có thể cường đại như vậy, có thể phát hiện ra bọn ta, không thể đợi được nữa."
Đạo sĩ đang tĩnh tọa bỗng nhiên mở hai mắt, lẩm bẩm một câu, toàn thân cứng lại, rồi nhắm mạnh hai mắt.
Ông!
Một âm thanh tựa như long ngâm từ trong hư không truyền đến, Hồng Dịch liền thấy bên cạnh đạo sĩ này xuất hiện một thanh đoản kiếm lóe ra tử quang.
Thanh đoản kiếm này so với chủy thủ còn ngắn hơn, căn bản không thể dùng để giết địch, thế nhưng trên thân kiếm đều chằng chịt các văn tự tử sắc.
Những tử sắc văn tự này thật giống như được trạm chổ mà thành, lại trông giống như những đóa hỏa diễm lấp lánh.
Hồng Dịch thấy rõ ràng trong lúc thanh kiếm này bay lên, từ đỉnh đầu đạo sĩ kia thoát ra một bóng người, bóng người này đưa tay ra bắt lấy thanh kiếm.
Nhân ảnh này bắt kiếm, lăng không bay thẳng lên, xuất ra một kiếm thế, rồi mãnh liệt bay về phía nhà chính, chẳng khác gì thiên ngoại phi tiên.
Thân thể đạo sĩ kia vẫn ngồi dưới đất, bóng người cầm kiếm này là thần hồn của hắn nên mới có khả năng bay lên trời. Thần hồn đã đạt tới cảnh giới khu vật.
"Quá nhanh! Tốc độ nhanh như Truy Điện mã."
Hồng Dịch thấy thần hồn của đạo sĩ này cầm lấy thanh kiếm, bay thẳng đi, tốc độ tuy không thể bằng tiễn do cường cung, tật nỗ bắn ra, nhưng lại ngang với tốc độ tuấn mã, Hồng Dịch thầm nghĩ thần hồn mình còn rất lâu mới có khả năng phi hành nhanh như vậy.
Thần hồn đối phương rất mạnh.
"Hả?"
Ngay đúng lúc thần hồn đạo sĩ này cầm kiếm bay về hướng chính phủ, đột nhiên dừng lại giữa không trung, con mắt mạnh mẽ giương lên, liền nhìn thấy Hồng Dịch.
Bốn mắt nhìn nhau!
"Không xong! Ta sao lại quên mất đối phương thần hồn xuất xác, hắn cũng có thể nhìn thấy ta."
Hồng Dịch thấy ánh mắt của đạo sĩ này nhìn qua, trong lòng chấn động.
"Hừ!"
Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, vung tay lên.
Bỗng nhiên Hồng Dịch cảm thấy trước mắt một mảnh kim quang rực sáng, trong kim quang hiện lên một pho tượng thần tướng giống như thiên thần lực sĩ, toàn thân mặc giáp vàng, tay cầm hoàng kim đại phủ, uy phong lẫm liệt, một phủ hướng về phía đầu hắn mà bổ mạnh xuống.
Một búa bổ xuống.
Hồng Dịch liển cảm thấy toàn thân hầu như bị chém nát, hồn phi phách tán.
"Lục đinh lục giáp? Dạ Xoa Vương!"
Trong nháy mắt Hồng Dịch cũng quan tưởng ra một pho tượng Dạ Xoa Vương hướng tới đạo sĩ mà đánh.
Thoáng chốc hắn đã nhận ra thần tướng thân mặc giáp vàng tay cầm kim phủ kia là thần tướng trong đạo môn Đinh Giáp Quan Tưởng pháp. Cũng giống như Dạ Xoa Vương, đều có thể quan tưởng ra được, dùng để làm tổn thương thần hồn của địch nhân.
Hai đạo quan tưởng này đều vô cùng nhanh, trong lúc Hồng Dịch bị Đinh Giáp thần tướng bổ xuống, đạo sĩ kia cũng dính một xiên của Dạ Xoa Vương.
Nhưng đạo sĩ kia trúng một xiên cũng không bị hồn phi phách tán như Hồng Dịch tưởng tượng, thân thể chỉ hơi lay động một chút sau đó liền vung tay ra, một pho tượng Đinh Giáp thần khác lại hiện lên, chém đứt đôi Dạ Xoa Vương.
Thần hồn của đạo sĩ này thật qua kiên cường, tuy bị Dạ Xoa Vương đâm trúng, nhưng thương tổn không nặng.
Hồng Dịch "trông thấy" thân thể của mình bị đánh tan ra, hắn biết rằng nếu thân này bị tan ra thì thật sự hồn phi phách tán, may mà hắn có kinh nghiệm, trong thoáng chốc, ý niệm trong đầu quan tưởng, tiến nhập vào giữa hư không, đi đến cảnh giới Di Đà.
Trong thoáng chốc, thân thể vốn tựa như mây khói sắp tan biến liền lập tức tụ lại, thần hồn được củng cố lại.
"Dạ Xoa Vương!"
Hồng Dịch quan tưởng đến quá khứ Di Đà một hồi, thần hồn liền tụ lại, ý niệm trong đầu vừa xoay chuyển, một pho tượng Dạ Xoa Vương khác liền xuất hiện, nhanh chóng lao tới phía đạo sĩ, một xoa lại vung lên đâm thẳng vào trái tim đối phương.
"Thần Hồn sao khôi phục nhanh như vậy? Không thể như vậy! Không thể như vậy!"
Đạo sĩ trúng một xiên này, thần hồn liền rớt xuống mặt đất, một tay che ngực, môt tay phất ra, liền quan tưởng ra Đinh Giáp thần tướng chém nát Dạ Xoa Vương.
"Đi."
Sau khi đạo sĩ triệu hồi ra Đinh Giáp thần tướng chém nát Dạ Xoa Vương, hắn liên chỉ tay, thần tướng liền lao tới trước mặt Hồng Dịch, một búa bổ xuống chém tan Hồng Dịch.
Thế nhưng Hồng Dịch vừa tan ra liền lập tức ngưng tụ, sau đó lại quan tưởng Dạ Xoa Vương từ hư không hiện ra, lao thẳng đến đâm xuyên qua người đạo sĩ.
Đạo sĩ khiếp sợ thật rồi!
Cái này chẳng khác gì hai người luận võ, ngươi chém ta một đao, ta chém ngươi một đao, thế nhưng trong đó một bên sau khi bị chém trúng, vết thương lập tức lành lại.
Thần hồn của đạo sĩ so vơi Hồng Dịch thì mạnh mẽ hơn nhiều, thế nhưng chịu nổi sự tiêu hao như vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...