Dương Thần

"Lãnh tụ chính đạo"!
Mặc dù bị cường địch vây quanh thế nhưng Hồng Dịch sau khi nghe mấy lời này của Tạ Văn Uyên, cả tâm thần đều lâm vào trầm tư.
Đúng vậy, hiện nay, thứ thiên hạ thiếu nhất chính là chính đạo được nhiều người ủng hộ.
Tuy rằng giáo chủ Mộng Thần Cơ là cao thủ đệ nhất thiên hạ, thế nhưng sức ảnh hưởng trong dân chúng không lớn.
Tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt hai mươi năm về trước từng đỗ trạng nguyên, sau khi tiến vào đạo môn, cải cách Chính Nhất đạo, đi theo triều đình, có ý định hợp nho đạo. Thế nhưng do có thân phận ngoại thích (gia đình phía vợ của vua), hơn nữa cho tới tận bây giờ vẫn chưa sáng tác ra tác phẩm kinh điển nào, chưa lập thành lý luận, thế nên trong giới sĩ lâm vẫn không được đánh giá cao.
Còn Phương Tiên đạo, trong con mắt sĩ lâm chỉ là một đám luyện đan chế thuật, dùng đan dược để lấy lòng hoàng thất cùng đám quyền quý giàu có, chẳng khác gì một đám người thế nhân tục tĩu.
Về phần các đại môn phái như Đại La phái thì hoàn toàn ỷ vào thế lực của Hồng Huyền Cơ, về thực chất chỉ là một hào môn thế gia mới nổi, không có bất cứ căn cơ gốc rễ nào.
Hồng Dịch tuy rằng không muốn thành lập đạo môn gì gì đó, hay làm cái gì gọi là lãnh tụ chính đạo. Thế nhưng những lời vừa rồi của Tạ Văn Uyên lại khiến cho hắn không nhịn nổi mà tự ngẫm nghĩ. Bằng vào thân phận của hắn, trạng nguyên công triều đình, á thánh khiến bách thánh tề minh, tính ra cái thân phận này cũng có chút phân lượng.
Càng quan trọng hơn chính là kỳ lân đi theo hắn, là điềm lành quốc gia, đây là khí tượng của thánh nhân, khiến cho danh vọng của hắn tăng lên không ít.
Đương nhiên, một điểm quan trọng hơn hết thảy chính là Tạ Văn Uyên bản thần là tông sư văn đàn, là lãnh tụ nho môn phía nam suốt trăm năm qua, danh vọng cực cao, môn đồ nhiều vô số, có thể nói là trải khắp thiên hạ. Chỉ cần lão đứng ra ủng hộ hắn, như vậy chỉ trong khoảnh khắc hắn thực sự có được chính đạo khí tượng, lãnh tụ thiên hạ.
Huống chi Hồng Dịch còn muốn biên soạn bộ Dịch Kinh, dùng thiên tượng (hiện tượng thiên văn) để giải thích nhân tượng (trạng thái con người), lấy thiên đạo (đạo trời) để xiển thuật (trình bày một vấn đề tương đối sâu sắc) nhân đạo (đạo của con người). Một công trình lớn đế như vậy, bằng vào sức của một người khó có thể hoàn thành được. Cho dù Hồng Dịch có vượt qua bảy lần lôi kiếp, trở thành thần tạo hóa cũng không có khả năng làm nổi.
Thiên tượng vô số, nhân đạo mênh mông, hai lĩnh vực đó muốn kết nối với nhau, quả thực hỗn loạn lộn xộn vô cùng, một người sao có thể xâu chuỗi một cách rõ ràng được?
Tạ Văn Uyên học vấn tinh thâm, học sâu biết rộng, môn hạ bên dưới phần lớn đều là hiền giả, thậm chí còn có rất nhiều bằng hữu từ lâu đã bế môn chuyên nghiên cứu học vấn. Một khi tập trung lại một chỗ, cùng biên soạn kinh thư, quả thực là có thể hoàn thiện được một tác phẩm vĩ đại như Dịch Kinh.
Đến lúc đó công bố với cả thiên hạ rằng, người nào chỉ cần dùng tâm mà đọc qua bộ sách này một lượt, suy ngẫm về bộ kinh điển này, thì đều có thể Tụ Tinh mà Hối Thần, Dưỡng Tinh mà Súc Duệ, siêu thoát sinh tử. (cái này hơi khó diễn giải thành tiếng việt, tại hạ tra từ điển mãi, tạm thời dịch sơ sơ như sau : Tụ tinh mà hối thần: tụ tập tinh hoa thành thần, dưỡng tinh mà súc duệ : nuôi dưỡng lực lượng hùng mạnh).
Đây cũng là hợp với chí nguyện vĩ đại của Hồng Dịch.

Đương nhiên, nếu như Hồng Dịch thực sự biên soạn ra Dịch Kinh, triệu tập thiên hạ sĩ lâm nho môn, trở thành lãnh tụ chính đạo, danh vọng bậc này quả thực là phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ (lật tay làm mây, úp tay làm mưa). Khi gặp phải việc không thể động thủ, chỉ cần dùng ngòi bút thôi cũng có thể giết chết người.
Phải biết rằng, hiện giờ trong thiên hạ, nho giả bế môn cặm cụi đọc sách, nghiên cứu kinh điển, suy ngẫm đạo lý của thượng cổ thánh hiền, tu luyện nguyên thần chân đạo, mặc dù còn chưa xuất khiếu lộ ra thần thông, thế nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều.
Những nho giả này mới thật sự là chân nho, noi theo thượng cổ chứ tử, không sớm bộc lộ thực lực.
Người tu luyện "chân đạo", cả ngày chỉ ngồi tĩnh tâm, nghiền ngẫm tâm tính, diệt trừ tạp niệm, thôn thổ (phun ra nuốt vào) nguyên khí, dưỡng nguyên thần trong nội phủ, làm cho bản thân thêm cường tráng.
Thời thượng cổ, rất nhiều người chỉ tu luyện đạo, không tu thần thông tiểu thuật, cả đời chưa bao giờ xuất khiếu, đây mới là Chân Đạo (đạo chân chính). Bọn họ cho rằng những kẻ vừa mới chỉ có chút thành tựu liền nghịch ngợm tiểu thuật, khu vật hiện hình, tất cả đều là bàng môn tà đạo. Dùng cách nói của thánh hiền thì đây chính là "Tiểu gia tử khí, nan thành đại khí". Thời cổ xưa, mọi người đều cho rằng chỉ có tự thân tham ngộ, tu luyện thành quỷ tiên chân nhân, bộc lộ thần thông thì mới là chính đạo.
Hiện giờ những người như vậy cũng không phải là ít, nếu như có thể tập hợp những người này lại cùng một chỗ, khi đó về phương diện danh vọng vượt qua giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ kĩ lại, Hồng Dịch thân là lãnh tụ chính đạo, chỉ trích Thái Thượng đạo là tà đạo, Mộng Thần Cơ là ma đầu, người trong thiên hạ từ đó mà tru diệt, xem ra chuyện như vậy cũng khó có thể nói trước được.
Thế nhưng những suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu Hồng Dịch mà thôi, không khiến cho hắn có gì gọi là rung động cho lắm, bởi lẽ hiện giờ đang phải đối mặt với cường địch, không giải quyết hêt đám địch nhân trước mắt này thì nói gì cũng là vô nghĩa.
Thế nhưng Tạ Văn Uyên khi nói ra những lời như vậy thì chứng tỏ đã biểu hiện rằng đã đứng cùng chiến tuyến với Hồng Dịch, quyết tâm bảo vệ Viễn Cổ La Sinh Môn mà Hồng Dịch vừa mới đoạt được, khiến cho đại quân Tây Vực tan rã.
- Hừ! Chỉ bằng vào mấy người các ngươi, ngày hôm nay có mọc cánh cũng không thoát được thiên la địa võng!
Một tiếng hừ lạnh vang lên, phát ra từ hoàng đế Hỏa La quốc, A Dục Vương. Vị hoàng đế này bản thân có huyết thống của Ma La đại đế, cường hãn vô cùng.
Ma La đại đế của Tây Vực Hỏa La quốc, thời thượng cổ từng mang binh giao chiến với thành hoàng Ngu, bản thân hắn là một hung thần ác sát, pháp lực ngập trời.
A Dục vương lúc này đang đứng trên một tấm Pháp Huyết Thần Thảm, toàn thân được chùm kín bởi một bộ áo giáp cổ quái. Bộ áo giáp này bao phủ cả người, toàn thân đỏ sậm, trên đầu nhô ra hai chiếc sừng cong cong giống như sừng trâu.
Cùng lúc đó, trên tay hắn cầm một cây chùy cực kỳ lớn, đầu cây chùy to như một trái dưa hấu, chỉ sợ nặng không dưới nghìn cân.
Kiện áo giáp này chính là Ma La Hỏa Vân Khải của thượng cổ Ma La Đại Đế. Còn cây chùy khổng lồ trên tay hắn chính là Ma La Thần Chủy. Kiện áo giáp này tuy rằng không bằng Hoàng Thiên Thủy Long Khải, Thiên Mang Giác Thần Khải, thế nhưng còn vượt rất rất xa so với Tường Vi Huyết Lân Khải hay Huyền Hoàng Khải.

Thân mặc khải giáp dữ tợn, tay cầm Ma La Thần Chủy, A Dục vương lúc này đã hiện rõ khí thế bá đạo tung hoành ngang dọc của bậc quân vương một đế quốc.
Nap Lan Y Hồng vẫn đứng bất động, chỉ nói liên tục ba tiếng "tốt, tốt, tốt".
- Hồng Dịch, ta ẩn nấp trong Cách Đạt thành này đã ba ngày rồi. Vốn còn tưởng rằng công tử phải vượt qua sáu lần lôi kiếp mới dám đến đây cướp đoạt Viễn Cổ La Sinh Môn. Nhưng ta thật không ngờ công tử lại đến sớm như vậy. Vừa rồi ngay khi cảm nhận được một cỗ pháp lực dao động dữ dội trong thành liền lập tức bay đến đây, quả nhiên là công tử.
Long nữ Ngao Loan vừa phi tới nơi liền quay sang nói với Hồng Dịch.
Đô thành của Tây Vực Hỏa La quốc có tên là Cách Đạt Thành. Cái tên này có nghĩa là thành được thần ban ân. Quả thực có quy mô sánh ngang với Ngọc kinh thành, thậm chí còn đồ sộ hơn nhiều, bên trong thành có thành, pháo đài tường lũy mọc lên san sát.
Hồng Dịch lần này tiến vào trong hoàng cung Hỏa La, làm nên động tĩnh cực lớn, khiến cho Vân Hương Hương, Tạ Văn Uyên, long nữ Ngao Loan vốn đang ẩn nấp trong thành cũng kinh động mà xuất hiện, chứ thực ra những người này đều không hẳn là đi theo Hồng Dịch.
- Xem ra hệ thống tình báo của bổn hoàng còn sơ suất, không ngờ lại để cho nhiều nhân vật lợi hại như vậy ẩn nấp trong hoàng thành.
Nhìn thấy từng cao thủ một lần lượt xuất hiện, đầu tiên là Cát Tường Thiên, sau đó là Vân Hương Hương, Tạ Văn Uyên, cuối cùng là long nữ Ngao Loan, sắc mặt của hoàng đế Hỏa La A Dục vương cực kỳ khó coi.
Đến lúc này, lực lượng của Hồng Dịch từ chênh lệch rất xa đã dần dần được rút ngắn lại, thậm chí có thể nói lực lượng của Hồng Dịch đã chiếm thế thượng phong.
Cát Tường Thiên sau khi ăn Minh Thần, trên người loáng thoáng tản mát ra từng cỗ pháp lực dao động mãnh liệt tựa như vực thẳm, khiến cho kẻ khác không cách nào nắm bắt được. Đạo thuật của Vân Hương Hương thì vốn đã thành danh từ ba trăm năm trước, là nhân vật cùng thời đại với Mộng Thần Cơ. Tạ Văn Uyên cũng là hạng người thâm sâu khó lường, long nữ Ngao Loan lợi hại thế nào thì cũng không cần phải nói, bản thân đã mang huyết mạch của thiên long cổ đại.
Càng phải nói đến là thần thông của Hồng Dịch cùng kỳ lân, một khi giao chiến diễn ra thì không có gì có thể nói trước được.
Nhất là đám người bên Tinh Nguyên Thần Miếu lại không đồng lòng, mỗi một vị hoàng giả đều có tâm tư riêng. Không biết chừng một khi giao chiến diễn ra, chỉ cần một ai đó bị trọng thương, lập tức sẽ bị đám người còn lại công kích.
Về phương diện này tuyệt đối không xuất hiện đám người Hồng Dịch. Sự tồn tại của Hồng Dịch gần như là vô cùng đáng tin cậy, khiến cho tất cả mọi người đều có một loại cảm giác an toàn, tin tưởng, tất cả mọi người đều cảm nhận được hoàn cảnh hiện giờ khá vi diệu thế nên đều lặng lẽ đứng giữa không trung.
Đây tuyệt đối là một sự tụ hội lớn của các tuyệt đại cao thủ.

Vù vù vù vù!
Gió đêm Tây Vực mang theo luồng khí giá lạnh đến cùng cực phần phật thổi. Những cao thủ đang đứng giữa không trung này, mỗi một người đều không dám có hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đã đứng bất động tại chỗ suốt hơn nửa canh giờ.
Bục! Bục! Bục!
Đúng lúc này, Hồng Dịch bỗng nhiên cảm thấy Viễn Cổ La Sinh Môn ở trong Quang Ám Đại Kết Giới đang giãy dụa dữ dội, khôi phục lại trọng lượng cực lớn không gì sánh được, thần niệm bản thân lập tức giống như bị cả một tòa núi đè xuống.
Áp lực khổng lồ lan tỏa khắp toàn bộ linh hồn.
- Các ngươi, kẻ nào dám ra tay giết hắn, ta giết kẻ đó trước!
Đột nhiên, từ trong hư không, một giọng nói lạnh như băng vang lên. Ngay sau đó, một vết nứt hiện ra giữa không gian, một luồng kiếm khí màu vàng kim dài vô cùng vô tận bắn ra.
Cỗ kiếm khí này cuồn cuộn tuôn trào, mãnh liệt dữ dội chẳng khác gì biển khơi.
Cỗ kiếm khí sắc bén này còn chưa chạm đến cơ thể liền đã khiến cho linh hồn mỗi một người đều tưởng chừng như sắp bị xé rách ra mà chết!
Hơn nữa trong luồng kiếm khí màu vàng kim này còn ẩn chứa một cỗ thần uy vô cùng cường đại của thượng cổ thánh hoàng, thứ thần uy này vượt qua tất cả các loại thần khí, thậm chí là cả Hoàng Thiên Thủy Long Khải!
Ầm ầm ầm!
Kiếm khí phô thiên cái địa bắn ra, dải ngân hà trên trời cao dường như bị sụp xuống, bốn phương tràn ngập trong ánh sáng vô cùng vô tận, tạo thành một luồng chất lỏng vàng kim tựa như sông thủy ngân, trầm trọng mà uy vũ, cuồn cuộn ập xuống.
Loại kiếm thế này, loại uy nghiêm này, trong khắp cả vòm trời chỉ có một thứ có được, đó chính là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm!
- Vô Địch Hầu Dương An!
Hồng Dịch khẽ động trong lòng.
Thiên Mang Giác Thần Khải liền phát động công năng, ngay lập tức liền nhìn thấy một bóng người mờ nhạt trong hư không, đây là linh hồn của Vô Địch Hầu, thuần túy dùng năng lực xé rách hư không mà đến đây. Thật không ngờ lại có thể xé rách hư không, thế nhưng cũng không phải là sáu lần lôi kiếp, chỉ là bốn lần lôi kiếp, tuy nhiên linh hồn của hắn lại giống như Hồng Dịch, đã trải qua quá trình dung hợp lực lượng không gian.
Đây chắc hẳn là dung hợp không gian lực của Tạo Hóa Hồ Lô. Tuy rằng không cường đại bằng Càn Khôn Bố Đại nhưng cũng đủ để xé rách hư không!

- Vô Địch Hầu quả nhiên đã tách rời linh hồn và thể xác, tu luyện đạo thuật, hơn nữa dường như hắn đã hoàn toàn khống chế được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm!
Bởi lẽ Hồng Dịch cảm giác được rằng, một tia linh tính trên thanh Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm này tựa hồ đã hoàn toàn biến mất! Người nắm giữ được kiện thần khí này cũng không cần đến bốn phẩm đức chính trực, dũng khí, nhân ái, trí tuệ để điểu khiển nữa, bởi lẽ linh tính của thần kiếm đã bị một pháp lực thần thông xóa đi mất rồi.
- Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Chuyện Mộng Thần Cơ và Nguyên Khí Thần liên thủ đúng là sự thật! Được lắm, ta đã sớm nghĩ đến chuyện này, Vô Địch Hầu Dương An sau khi tách rời linh nhục sẽ lập tức kinh động đến thanh thần kiếm này! Cũng chỉ có Nguyên Khí Thần cùng Mộng Thần Cơ mới có thể chấn nhiếp được thanh thanh thần kiếm này, đồng thời cưỡng ép tiêu diệt ý chí linh tính trên đó! Đây là một kiện thần khí mà! Một thanh thượng cổ thần kiếm đấy! Cứ như vậy cường ngạnh bị xóa đi lạc ấn ý chí! Thái Thượng đạo, quả nhiên là lợi hại! Thế nhưng chỉ sợ Mộng Thần Cơ cũng bị tổn thương không nhẹ!
- Đi!
Kiếm quang phô thiên cái địa vừa lóe lên, Hồng Dịch liền hét lớn một tiếng, sau đó từ trong linh hồn bất thình lình tuôn ra vô số Quang Minh Đại Kết Giới, mang toàn bộ đám người Vân Hương Hương bao phủ vào trong đó, rồi phóng vụt lên trời cao.
Không một ai bước ra ngăn cản hắn!
Bởi lẽ tất cả đám người ở đầy đều phải thối lui!
Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm phát huy ra lực lượng cường đại nhất, uy lực kinh người, đủ để đánh trọng thương cao thủ cấp bậc thần tạo hóa bảy lần lôi kiếp!
Nếu như Hồng Dịch không phải trấn áp Viễn Cổ La Sinh Môn, mà đơn giản xuất chiến, cho dù là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm có phát huy ra toàn bộ uy lực thì hắn cũng có thể đánh một trận! Bởi lẽ thành thần kiếm này chẳng qua chỉ là bội kiếm của dương thần, không phải là toàn bộ uy lực thật sự của cao thủ dương thần, nhiều lắm cũng chỉ tương đương với một đòn công kích do cao thủ sáu lần lôi kiếp đỉnh cấp thiêu đốt toàn bộ thần niệm mà thi triển ra!
Nói cách khác, khi Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm phát huy ra toàn bộ uy lực trong một kích thì gần như tương đương với việc Đại Chu thái tổ thiêu đốt tất cả linh hồn, thi triển ra một chiêu Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp.
Bảy lần lôi kiếp, là một khái niệm hoàn tòan khác biệt, là cường giả cấp bậc tạo hóa. Cho dù là cao thủ dương thần cũng không thể nào mang một người bình thường biến thành một tồn tại đạt tới bảy lần lôi kiếp.
Thậm chí là vài cao thủ dương thần liên thủ cũng không thể làm được chuyện này.
Cũng giống như Hồng Dịch hiện giờ, hoàn toàn không thể nào mang Đại Kim Chu biến thành quỷ tiên được, tất cả đều phải dựa vào sự lĩnh ngộ của nàng.
Thế nhưng cho dù là như vậy, uy lực của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng khủng bố đến cực điểm! Muốn làm cao cường giả cấp bậc tạo hóa bị trọng thương cũng không phải là không có khả năng.
Hồng Dịch đang phải trấn áp Viễn Cổ La Sinh Môn, hiện giờ chỉ có thể tạm thời tránh đi nguy hiểm.
Vừa bao phủ lấy mọi người, Hồng Dịch liền mãnh liệt phá không bay đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui