Dương Thần

- Rốt cuộc là ai làm? Là ai? Đáng chết, Tạp Tây đâu rồi? Sao lại chết nhiều dũng sĩ như vậy?
Ngay trong nháy mắt sau khi Hồng Dịch xông vào trong cánh cửa ảo giác, khắp đại trướng bồng Khung Lư bỗng xuất hiện một trận gió lạnh thấu xương thổi phần phật đến, trong luồng gió này mang theo những âm thanh ti ti, ti ti , tựa như hàng vạn con rết đang bò tới, người khác nghe mà dựng hết cả tóc gáy, đồng thời trong gió còn truyền đến những mùi hôi tanh nồng nặc đến buồn nôn.
Tiếp đó, luồng gió thổi đến chính giữa trướng bồng, sau khi xoay tròn một hồi liền hiện ra một đạo nhân mặc trường bào màu nâu. Đạo nhân này tuy rằng mặc đạo y thế nhưng tướng mạo lại giống như lai tạp giữa người Đại Kiền với người Tây Vực, tóc đen nhưng mũi cao, mắt nâu, trong con ngươi phát ra những tia sáng lập lòe trông tựa như trong hốc mắt có những con rết vừa ác vừa độc đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra cắn chết người.
- Cao thủ! Kể tập kích ám sát đại doanh chúng ta tuyệt đối là cao thủ! Thiên Ngô tôn giả ta cũng không phải là đối thủ của hắn!
Đạo sĩ con lai tự xưng là Thiên Ngô tôn giả này, lúc đầu khi nhìn thấy khắp trướng bồng Khung Lư chất đầy thi thể thì chấn động mãnh liệt, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.
Soạt soạt soạt.
Ngay khi hắn còn đang chấn động, lập tức vài đạo gió khác phần phật lao vào trong trướng bồng, lại thêm năm người nữa xuất hiện. Năm người này ăn mặc khác nhau, có trang phục Tây Vực, có trang vực Thiên Châu trung thổ, chỉ biết bọn họ đều là người tu đạo, hơn nữa rõ ràng tu vi đều không thấp.
- Thiên Ngô, lúc ngươi vào đây có phát hiện ra điều gì không?
Một đạo nhân cao gầy trong năm người kia bước ra hỏi.
Người này dường như chỉ có da bọc xương, thân mặc một bộ trường bào màu trắng, tay cầm cây quyền trượng bằng xương trắng, trên quyền trượng gắn một chiếc đầu lâu, rõ ràng đây là một tu sĩ Tây Vực.
- Ma Ni đại nhân, không phát hiện được bất cứ điều gì. Thế nhưng vừa rồi sự dao động mãnh liệt vừa rồi của thiên địa tinh thần là truyền từ trung tâm đại doanh mà ra, không biết đây là chuyện gì?
Thiên Ngô tôn giả khom người, thi hành lễ của kẻ bề dưới đối với người bề trên theo lễ tiết Tây Vực rất đầy đủ. Rất rõ ràng lão giả tu sĩ cao gậy, giống hệt như bạch vô thường này có địa vị cực kỳ cao.
- Dựa vào những ghi chép bí mật trong Huyết Nguyên Khí Tập Võ Đạo thì đây là hiện tượng thiên địa biến động khi võ thánh đột phá nhân tiên. Ta cũng kinh ngạc mất một lúc mới khôi phục lại tinh thần, còn tưởng là Tạp Tây tiến giai.
Lão già được gọi là Ma Ni đại nhân này quơ quơ cây quyền trượng bằng xương trắng tron tay, ánh mắt bắn ra những tia sáng lập lòe nói.
- Xem ra Tạp Tây đại nhân đã xảy ra chuyện rồi. Tạp Tây đại nhân là thân đệ đệ của Tạp Ân đại nhân, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta....
Sắc mặt của Thiên Ngô tôn giả khó coi đến cực điểm.

- Địch nhân quá mức cường đại, Tạp Ân đại nhân chắc sẽ không trách mắng chúng ta quá mức. Ta thân là phó đoàn trường Cự Pháp quân đoàn của đế quốc, nhiệm vụ hàng đầu là tiêu diệt quân đoàn bí mật của hoàng thất dị đoan Đại Kiền, Tạo Hóa Ảnh Vệ, bảo hộ Tạp Tây đại nhân chỉ là thứ yếu. Đây cũng là mệnh lệnh mà Tạp Ân đại nhân truyền xuống. Tạp Ân đại nhân lần này xuất động, chính là đích thân đối phó với đầu mục của Tạo Hóa Ảnh Vệ Đại Kiền là Khâu, một kẻ thần bí khó lường.
Ma Ni lưỡng lữ đôi chút, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa ảo ảnh thật lớn treo ở trên tấm vải phía trên, chậm rãi nói.
- Việc của Tạp Tây, ta sẽ bẩm báo với bề trên, các ngươi không cần phải kinh hoảng.
- Địch nhân chẳng lẽ tiến nhập vào cánh cửa ảo ảnh hay sao? Hay là Tạp Tây đại nhân thấy địch nhân quá mức cường đại mà tiến nhập vào đó?
Thiên Ngô tôn giả nhìn cánh cửa ảo ảnh, dường như cũng có chút sợ hãi nói.
- Cánh cửa ảo ảnh là hóa thân của Viễn Cổ La Sinh Môn, nó thông đến đâu ngay cả ta cũng không biết. Đây là lĩnh cực thuộc về chí tôn Nguyên Khí Đại Thần. Nếu như Tạp Tây đại nhân vì trốn truy sát, tiến nhập vào cánh cửa ảo ảnh thì đã không còn thuộc về trách nhiệm của chúng ta nữa. Giữ nguyên hiện trường nơi này, không được đảo lộn, sự việc ở đây cũng không được loan truyền ra ngoài! Bảo mật nghiêm ngặt, tránh cho đại quân rối loạn, ta sẽ bí mật hồi báo lại cao tầng của đế quốc, đợi quyết sách của bề trên!
Ma Ni nghiêm khắc hạ lệnh.
- Rõ!
Mấy cao thủ đạo thuật còn lại đều cúi người xuống, lễ phép tuân lệnh.
- Tạo Hóa Ảnh Vệ của Đại Kiền?
Lúc này, những câu đối thoại của đám người kia đều truyền đến tai Hồng Dịch.
Điều khiến cho Hồng Dịch kinh ngạc chính là đám người vừa tiến vào bao gồm cả Ma Ni và Thiên Ngô đều là quỷ tiên lâu năm! Tuy rằng còn chưa vượt qua lôi kiếp thế nhưng đạo thuật tuyệt đối là tinh thâm, khí tức thâm trầm, hoàn toàn có thể sánh ngang với Kim Chu pháp vương. Đám quỷ tiên này, vốn dĩ là những nhân vật có thể ngạo thị thiên hạ, cưỡi mây đạp gió, thế nhưng giờ lại tổ chức thành Cự Pháp Quân Đoàn gì gì đó, mơ hồ tạo thành thế cân bằng với Tạo Hóa Ảnh Vệ của hoàng triều Đại Kiền.
Tạo Hóa Ảnh Vệ, cụm danh từ này Hồng Dịch còn chưa từng nghe nói qua. Hắn chỉ biết hoàng thất Đại Kiền có một đội quân bí mật trông coi hoàng lăng là Càn Khôn Long Vệ. Thống lĩnh Càn Khôn Long Vệ là Đao Thánh Công Dương Ngu. Còn về phần thống lĩnh của Tạo Hóa Ảnh Vệ, người có tên Khâu mà Ma Ni tôn giả vừa rối ra, về cơ bản Hồng Dịch hòan toàn không có chút ấn tượng gì về kẻ này. Bất cứ loại điển tịch, thứ sách gì cũng không nhắc đến kẻ này.
- Xem ra hoàng thất Đại Kiền ngoại trừ Đao Thánh Công Dương Ngu ra thì còn ẩn tàng nhiều thủ đoạn.
Hồng Dịch nhíu nhíu mày nói.

- Không biết kẻ được gọi là Khâu kia đạo thuật như thế nào? Đội hộ vệ bí mật của Đại Kiền, Càn Khôn Long Vệ, tất cả đều là tu luyện võ đạo, còn quân đoàn Tạo Hóa Ảnh Vệ này chắc hẳn đều tu luyện đạo thuật rồi.
Lúc này Hồng Dịch đã tiến nhập vào trong cánh cửa ảo ảnh, một thứ được gọi là hóa thân của Viễn Cổ La Sinh Môn.
Ngay khi vừa tiến vào cánh cửa ảo ảnh, Hồng Dịch lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại có tính chất gấp khúc ập tới khiến cho thần niệm cũng trở nên méo mó, thậm chí là cả cơ thể cũng có xu hướng bị vặn vẹo.
Từng luồng sóng dao động kịch liệt, từng đợt âm thanh huyên náo, từng luồng khí lưu hỗn độn liên tục xoáy tròn khiến cho hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nghe được bất cứ thứ gì. Chẳng khác nào một người chìm vào trong biển rộng, bị cuốn vào dòng nước xoáy, chỉ còn tuyệt vọng vô cùng vô tận, từ đó khiến cho tâm linh sinh ra muôn vàn ảo giác, lúc thì như ác quỷ nơi địa ngục, lúc thì giống như dung nham lưu hoàng, đủ loại khung cảnh khủng khiếp lần lượt hiện ra trước mắt, cả thể xác lẫn linh hồn chìm vào trong thế giới ảo giác, không thể tự thoát ra được.
Thế nhưng Hồng Dịch tu vi thâm hâu, lại vừa lĩnh ngộ được đạo nhân tiên, bằng vào sự lĩnh ngộ Thiên Địa Phong Lôi, bốn phẩm đức của bậc quân tử, bắc cây kiều vàng đến niết bàn, tuy rằng cây cầu này còn chưa hoàn thiện, quyền ý còn bạc nhược, thế nhưng ý niệm, khí thế lại lớn lao vĩ đại, đủ để đánh tan bất cứ loại ảo giác nào.
Không cần thi triển ra bất cứ loại đạo thuật nào, Hồng Dịch mang quyền ý tinh thần mà bản thân vừa mới lĩnh ngộ, phóng thích hoàn toàn ra. Trong nháy mắt, các loại âm thanh huyên náo hỗn độn, tất cả ảo giác trước mắt đều cuồn cuộn tản ra, những làn sương mù hỗn độn dày đặc, dưới chiếc cầu vàng mà mắt thường không nhìn thấy được, lập tức tản ra, hiện lên khung cảnh chân thực.
- Trong hỗn độn, khí trong lành hóa thành bầu trời, khí nhơ bẩn lắng xuống hóa thành mặt đất, lẽ nào đây là trung thiên thế giới được sáng tạo ra?
Nhìn màn khí hỗn độn bị cây kim kiều của mình làm tản ra, sau đó tách làm hai phần rõ rệt, trong lòng Hồng Dịch bỗng xuất hiện ý cảnh "thanh trọc phân minh"(trong sạch, nhơ bẩn phân biệt rõ ràng) tựa như thuở khai thiên tích địa.
Quyền ý của Hồng Dịch hiện giờ sau khi tu luyện thành nhân tiên, khi phóng xuất ra đủ để bao phủ phương viên hơn mười dặm.
Khi hỗn độn khí cùng những ảo giác vô cùng vô tận trong phương viên hơn mười dặm trước mắt tản đi, Hồng Dịch liền nhìn thấy khung cảnh chân thực vốn có.
Hơn mười dặm bên ngoài màn khí hỗn độn loáng thoáng hiện lên một tòa pháo đài thật lớn, nhìn qua có thể thấy rõ nó mang theo phong cách của Tây Vực. Từng xe từng luồng, từng luồng khí tức của các loại lương thực ngũ cốc, lúa mạch, từ trong pháo đài bốc lên, truyền vào trong không khí, lan tới lỗ mũi của Hồng Dịch, khiến cho Hồng Dịch càng thấm thía hơn ý nghĩa của hai từ "đại tắc".
Không hề nghi ngờ gì nữa, ở phía xa xa, dưới sự bao phủ của màn khí hỗn độn chính là kho lương thực.
Ngoài ra, ở trung tâm của tòa pháo đài chất đầy lương thực đó là một hồ nước thật lớn, bên trong tràn đầy nước xanh biếc.
Hồng Dịch nhìn tòa pháo đài ở phía xa xa, bàn tay liền phất mạnh một cái.

Ầm ầm, gió nổi lên, toàn bộ khí tức hỗn độn xung quanh đều biến mất. Nhất thời Hồng Dịch liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như được trở về với đại thiên thế giới.
Ngay khi màn khí hỗn độn biến mất, Hồng Dịch đưa mắt nhìn xuống dưới chân, hắn nhận ra đây là bùn đất chân thật, không phải là do khí hỗn độn biến hóa thành.
Rất rõ ràng, cánh cửa ảo ảnh mà hắn vừa đi qua không phải thông đến một tiểu thiên thế giới, mà chẳng qua chỉ là đưa hắn đến một nơi khác trong đại thiên thế giới.
Cánh cửa ảo ảnh này chỉ là một cánh cửa thông đến nơi khác, hoàn toàn không phải là bản thể của Viễn Cổ La Sinh Môn.
Nếu như mang ra so sánh với Viễn Cổ La Sinh Môn thì cánh cửa ảo ảnh vừa rồi chẳng qua chỉ là một vài thần niệm mà một người tu đạo lưu lại ở bên ngoài mà thôi.
Nơi này chính là trung tâm của Tây Vực, nơi chứa đựng lương thực của Hỏa La đế quốc.
Đây là một tòa thành trì cực kỳ lớn, bên trong là những tòa pháo đài nhỏ hơn nối tiếp nhau liên miên không ngớt. Tràn ngập trong không khí đều là mùi của lúa gạo, Hồng Dịch ngửi thấy luồng khí tức đậm đặc này, trong lòng phán đoán rằng nơi này chỉ sợ có đến trên nghìn vạn thậm chí là trên một trăm triệu gánh gạo.
- Được lắm, cánh cửa ảo ảnh này không ngờ lại thông đến kho lương thực của Hỏa La đế quốc. Thế nhưng cánh cửa ảo ảnh này đúng thật là quá mức lợi hại. Khi tiến vào, cho dù là cao thủ bốn lần lôi kiếp cũng khó có thể thoát thân được. Chẳng lẽ chỉ có những kẻ được gia trì thần lực của Nguyên Khí Thần mới có thể yên lành đi qua hay sao? Nhưng mà tại sao trên người của Tạp Tây lại không có thần lực của Nguyên Khí Thần?
Hồng Dịch quay đầu lại nhìn về phía sau một chút.
Sau lưng hắn là một tấm bình chướng bằng đất thật lớn, bên trong là một cánh cửa ảo ảnh cao cao, tản ra những màn ánh sáng hỗn độn, không biết thông về đâu.
Tất cả đều đã rõ ràng.
Hắn vừa từ trướng bồng chủ soái trong đại doanh quân địch ở biên giới Tây Vực tiến vào cánh cửa ảo giác. Sau khi chống đỡ được màn ảo giác bên trong, lúc ra không ngờ lại tiến đến trọng địa của Hỏa La đế quốc, kho trữ lương thực.
Hồng Dịch biết đây đã là trung tâm của Hỏa La quốc rồi.
Đi qua một cánh cửa có thể đến một địa phương được định sẵn, loại thần thông này đã vượt qua năng lực xé rách hư không, hoặc là từ năng lực xé rách hư không tiến lên thêm một tầng nữa. Loại cảnh giới như vậy Hồng Dịch còn chưa từng gặp qua, thậm chí còn chưa từng nghe nói quá.
- Hừ, đám binh sĩ canh phòng nơi này chẳng lẽ phát hiện ra ta sao?
Hồng Dịch vừa từ cánh cửa ảo ảnh bước ra liền nhìn thấy từng đội kỵ binh tay cầm đuốc đi tới đi lui phía trước, tựa hồ đang canh giữ cánh cửa này vô cùng nghiêm mật.
Ở một trăm bộ phía trước cánh cửa, binh sĩ liên tục đẩy những xe lương thực từ trong tòa thành tiến vào cánh cửa ảo ảnh, bên cạnh đều có những đội ky binh đi kèm sát bảo vệ.

Khi Hồng Dịch bước ra khỏi cánh cửa ảo ảnh, đám binh lính này tựa như kẻ mù, không hề nhìn thấy Hồng Dịch, bởi lẽ Hồng Dịch thi triển ra hư không ảo ảnh, bao phủ lấy hình thể, những binh lính bình thường sao có thể nhìn thấy hắn được?
- Nơi này là kho lương thực lớn nhất của Hỏa La quốc, đáng tiếc không phải là nơi chúng ta muốn đến.
Tôn Vi Vi nhìn khung cảnh trước mắt một lúc nói.
- Chúng ta đành vào lại cánh cửa ảo ảnh, tìm kiếm bản thể của Viễn Cổ La Sinh. Tuy nhiên bằng vào pháp lực của công tử cũng đủ để thiêu rụi tòa thành trì này, khiến cho nguồn lương thực của đại quân Tây Vực sụp đổ.
- Hủy thành trì, đốt lương thực?
Hồng Dịch nhíu nhíu mày nói.
- Lương thực nơi này nhiều vô cùng, hủy diệt chúng chẳng khác nào hủy diệt mồ hôi công sức của biết bao nhiêu người trồng trọt. Việc làm trái với thiên đạo như vậy ta không thể làm. Tốt nhất chúng ta đoạt lấy bản thể của Viễn Cổ La Sinh Môn. Đống lương thực này nếu như đưa trở về trung thổ thì có thể khiến cho không biết bao nhiêu người được ăn no, cứ vậy phá hủy đi quả thực thật đáng tiếc.
Nói xong Hồng Dịch mang theo Tôn Vi Vi một lần nữa tiến vào trong cánh cửa ảo ảnh, màn ảo giác vô cùng vô tận lần thứ hai bao phủ lấy Hồng Dịch.
Thế nhưng Hồng Dịch lần nãy lại thong thả bước đi, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Không biết đi được bao lâu, Hồng Dịch hơi hơi nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên mang toàn bộ khí tức bản thân thu liễm lại, rồi mang hơn phân nửa thần niệm bản thân dung hợp với võ đạo quyền ý, hóa thành một cây cầu vàng nho nhỏ, mãnh liệt bay về bốn phương tám hướng xung quanh, xuyên qua màn khí hỗn độn tìm kiếm.
- Đã tìm được căn nguyên khí tức của màn ảo ảnh này rồi. Đi qua màn ảo giác này chắc chắn sẽ đến được bản thể của Viễn Cổ La Sinh Môn. Nếu như không phải ta lĩnh ngộ được bỉ ngạn chi kiều thì sao có thể tìm ra được một cách dễ dàng như vậy?
Đột nhiên cỗ thần niệm đang xuyên qua màn khí hỗn độn khắp bốn phương tám hướng bỗng cảm nhận được một chỗ tản ra khí tức cường đại dị thường, Hồng Dịch liền cười lạnh một tiếng, thần niệm cấp tốc thu lại trong thân thể, sau đó nhảy vọt về phía đó.
Ầm ầm...
Tiếng nổ vang lên.
Từ một cánh cửa ảo ảnh khác, Hồng Dịch bước ra, mặt đất dưới chân hắn được phủ một loại thảm hoa lệ trân quý vô cùng. Đây dường như là lông của một loại khỉ vàng ở phía bắc tây vực, theo những ghi chép về văn hóa tây vực thì lông của loại khỉ này thường dùng để dệt thảm trải trong hoàng cung Hỏa La quốc.
Hồng Dịch vừa đặt một chân ra khỏi cánh cửa ảo ảnh lập tức cảm giác được vài luồng khí tức cường đại dị thường ập tới, chỉ cách trong gang tấc. Loại khí tức này có thể sánh ngang với những bậc kiêu hùng cự phách như giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu, Đại Chu thái tổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui