- May mà con kỳ lân này trải qua trận đại chiến với Hồng Huyền Cơ ban nãy, thể lực tiêu hao không ít, bằng không, chỉ với hai nghìn thần niệm hiện giờ của ta cùng một viên chủ thần niệm tám kiếp chỉ sợ cũng không phong ấn được nó. Dù vậy cũng khó có thể cầm cự lâu được, nhưng thật ra chủ ý của ta không phải là muốn phong ấn nó, chẳng qua chỉ muốn giao lưu qua một chút mà thôi.
Ý niệm Hồng Dịch khẽ động. Trên bầu trời, ánh sáng cùng bóng tối kết hợp tương giao.
Một pho tượng Đại Phật Như Lai, nguồn cội của ánh sáng, Một pho tượng Huyền Thiên Đạo Tôn, bản nguyên của bóng tối, chợt hiện lên. Sau đó nhanh chóng hợp nhất, hình thành một pháp đàn Quang Ám Mạn Đồ La Đại Kết Giới thật lớn, mang kỳ lân đang mãnh liệt bay đi phong ấn vào trong đó.
Thế nhưng kỳ lân vừa bị phong ấn liền gầm lên một tiếng thật lớn khiến cho toàn bộ Quang Ám Đại Kết Giới rung chuyển kịch liệt.
- Kỳ lân à kỳ lân, ngươi nên bình tĩnh một chút. Ngươi là thượng cổ thánh thú, là thú cưỡi của thánh nhân, tất sẽ cảm thụ được thần lực, trí lực, pháp lực, nguyện lực trong thần niệm linh hồn của ta chứ?
- Ta cũng không phải muốn bắt hàng phục ngươi, mà là giải cứu ngươi. Ta hiện giờ phải phong ấn ngươi lại, thu nhỏ Quang Ám Đại Kết Giới lại, cho dù ngươi có khả năng thoát ra bên ngoài thì cũng chỉ sợ làm cho bản thân bị trọng thương mà thôi.
Ngay sau khi phong ấn kỳ lân lại, Hồng Dịch nhìn lên Quang Ám Đại Kết Giới lơ lửng giữa bầu trời, ở bên trông, từng đợt thần niệm từ trong linh hồn của kỳ lân thánh thú liên tục tản ra, khiến cho cả kết giới rung chuyển dữ dội.
Vừa nghe thấy lời này của Hồng Dịch, kỳ lân thánh thú vốn đang gầm rít liền khẽ khép mắt lại, yên tĩnh trở lại.
Kỳ lân thánh thú vừa bình tĩnh xuống, thần niệm của Hồng Dịch liền khẽ động, lập tức thu Quang Ám Đại Kết Giới Lại, tiến nhập vào trong cơ thể của hắn.
Vừa rồi hắn thi triển Quang Ám Đại Kết Giới cũng không phải để phong ấn giam cầm kỳ lân, mà chỉ muốn nói chuyện với kỳ lân.
Hiện giờ hành động này quả nhiên có tác dụng, kỳ lân thánh thú cực kỳ có trí tuệ, trong nháy mắt liền cảm nhận được Hồng Dịch không có chút ác ý, hơn nữa còn có thể cảm thấy trong thần niệm của Hồng Dịch có chút gì đó khá đặc biệt.
- Ồ? Ta có thể nhận thấy được ngươi thật sự không có ý nghĩ muốn hàng phục ta. Thần niệm linh hồn của ngươi không ngờ lại bao hàm bốn đạo tâm thái dũng khí, trí tuệ, nhân ái, chính trực. Từ sau thời đại trung cổ chư tử đến giờ, người như vậy vốn đã ít lại càng ít hơn. Bốn đạo tâm thái này của ngươi tuy rằng chưa đạt đến đỉnh cao, chưa đạt tới cảnh giới đại dũng khí, đại trí tuệ, đại nhân từ, đại chính trực thế nhưng cũng coi như vô cùng phi thường rồi. Đạo thuật vừa rồi của ngươi lại là hai môn đạo thuật của hai địch thủ không đội trời chung năm đó, thánh hoàng Nguyên và Huyền, thật không ngờ ngươi lại có thể dung hợp chúng thành một?
Quả nhiên, kỳ lân liền dừng lại, bốn vó phun ra mây mù, đứng lơ lửng giữa không trung, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch một lúc rồi mới mở miệng nói.
Huyền, chính là thượng cổ Huyền Thiên đạo tôn, không phải là thánh hoàng thế nhưng cũng đạt tới thành tựu dương thần.
Biến cố bất ngờ xảy ra, trong lúc Hồng Dịch và kỳ lân nói chuyện, thì từ phía xa xa trên bầu trời truyền tới âm thanh bạo tạc rung trời.
Vừa rồi Hồng Huyền Cơ cùng Vũ Văn thái sư, Bạch Phụng Tiên, Thiên Long đạo chủ Ngao Loan, Khổng Tước Vương giao chiến, chỉ trong khoảng thời gian nửa nén hương, một thời gian không tính là dài cho lắm, Khổng Tước vương thi triển ra Ngũ Hành Hạo Thiên đại trận, chuẩn bị cùng kỳ lân tạo thành trận thế năm đại cao thủ liên thủ phong ấn giam cầm Hồng Huyền Cơ.
Thế nhưng thật không ngờ đao thánh Công Dương Ngu bất thình lình tập kích, dùng Phổ Độ Thần Đao chém xuống, chỉ một liền đánh cho thần hồn của Khổng Tước vương bị trọng thương. Hồng Huyền Cơ chớp lấy cơ hội đó cấp tốc phá Ngũ Hành Hạo Thiên đại trận.
- Công Dương Ngu, ngươi cũng là người Vân Mông chúng ta, vì sao lại mê muội đầu nhập vào Đại Kiền.
Đối mặt với biến cố bất thình lình phát sinh như vậy, Vũ Văn Mục là người đầu tiên vung tay lên. Ngay lập tức một lá cờ sáng lóa tựa như thiểm điện bay đi, quay xung quanh những thần niệm vừa bị nổ tung của Khổng Tước vương, sau đó mang linh hồn của Khổng Tước Vương ngưng tụ trở lại, trở về hình dạng một linh hồn như cũ.
Thế nhưng lúc này thần sắc của Khổng Tước vương có chút suy sụp, thân thể thu nhỏ hẳn lại. Một đao vừa rồi của Công Dương Ngu bất thình lình tập kích, trực tiếp hủy diệt hơn một nghìn thần niệm của hắn, có thể nói đã khiến cho nguyên khí của hắn tổn thương cực nặng.
- Thông Thiên Chiêu Hồn Kỳ, pháp khí bảo vệ thần hồn, quả nhiên là không tầm thường.
Sau khi khôi phục thần hồn, Khổng Tước Vương thở hổn hển nói.
Cây cờ nhỏ lóe sáng như thiểm điện này chính là một kiện pháp bảo áp rương khác của Vũ Văn Mục, Thông Thiên Chiêu Hồn Kỳ, dùng để bảo vệ linh hồn có tác dụng cực kỳ thần diệu.
- Công Dương Ngu, ngươi không dám trả lời ta sao?
Vũ Văn Mục tức giận nói.
Thế nhưng đao thánh Công Dương Ngu sau khi dùng Phổ Độ Thần Đao chém xuống một đao liền lập tức bay vào trong khe nứt màu vàng kim, biến mất giữa không gian, không còn thấy tung tích.
- Giờ không phải là lúc các ngươi nhiều lời!
Hồng Huyền Cơ sau khi phá vỡ Ngũ Hành Hạo Thiên đại trận, liền nhìn thấy một đao của Công Dương Ngu tập kích trúng Khổng Tước Vương, sau đó lại được Vũ Văn Mục cứu.
Hắn biết thứ Công Dương Ngu mặc trên người chính là Huyền Hoàng khải, tuy rằng có năng lực phá không phi hành, thế nhưng còn thua kém Hoàng Thiên Thủy Long Khải rất rất xa.
Bốn đại cao thủ đang có mặt nơi này, bất kể là Vũ Văn Mục, hay là Khổng Tước Vương, hay Thiên Long đạo chủ Ngao Loan, hay Bạch Phụng Tiên, mỗi kẻ đều là tuyệt thế cường giả. Nhất là Tam Giới Thông Thiên Kiếm trong tay Vũ Văn Mục có uy lực vô cùng, đủ để chém nát Huyền Hoàng Khải.
Cũng chính vì thế Công Dương Ngu cũng không đáp lại lời của Vũ Văn Mục mà trực tiếp trốn vào trong hư không.
Nhân tiên tuy rằng lợi hại, thế nhưng đứng trước bốn đại cao thủ như thế này, mỗi một kẻ đều có lực chiến đấu vô cùng cường đại, cho dù là nhân tiên cũng chưa chắc có thể làm gì được họ.
Đương nhiên nhân tiên nếu như thu liễm khí tức mà đánh lén thì cũng khiến cho đám người kia phải cẩn thận cảnh giác hơn rất nhiều.
Giống như Khổng Tước Vương vừa rồi vậy, nếu không phải có Vũ Văn Mục bên cạnh, Công Dương Ngu lại tiếp tục xuất ra một đao nữa, tại thời điểm linh hồn sau khi bị bổ tung, Công Dương Ngu bồi thêm một chiêu, như vậy đủ để tiêu diệt hoàn tòan linh hồn của Khổng Tước Vương.
Hồng Huyền Cơ thấy Công Dương Ngu sau khi tập kích thành công liền tiến vào trong không gian của Hoàng Thiên Ngọc Tỷ, thì cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Hồng Dịch và kỳ lân ở cách đó cực xa. Hai chân chợt nhún một cái, mặc kệ đám người Vũ Văn Mục, Hồng Huyền Cơ lao vút về phía kỳ lân và Hồng Dịch.
- Không hay rồi, kỳ lân đi mau! Ta giúp ngươi ngăn đám người kia! Ngươi nhanh nhanh trốn vào trong hư không loạn lưu mau lên!
- Minh Thần lực, phi đằng biến hóa, chu du cửu du, thiêu đốt ngã niệm, Minh Thần Độn!
Ngay khi nhìn thấy Hồng Huyền Cơ hóa thành một đạo ánh sáng lao đến đây với tốc độ cực nhanh, Hồng Dịch bất thình lình hét lớn lên một tiếng.
Trong một vạn thần niệm một lần lôi kiếp mới vừa mới thu được của Đường Hải Long, có đến ba nghìn khối thần niệm cấp tốc bay vút ra bên ngoài, sau đó đột nhiên xoay tròn, rồi phát ra một chùm âm thanh bụp bụp, hóa thành bột phấn.
Sau đó đám bột phấn này giống hệt như bột hỏa dược diêm sinh mà bùng cháy một cách mãnh liệt, biến thành một luồng ánh sáng xanh biếc, trong nháy mắt bao phủ Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa cùng con kỳ lân vào trong đó, rồi bay vút lên bầu trời.
Tốc độ bay này nhanh đến mức mắt thường khó có thể theo kịp. Chờ đến khi mọi người bừng tỉnh lại thì chỉ còn thấy ở cực cao trên bầu trời có một điểm ánh sáng màu lục chớp lóe lên, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.
- Thiêu đốt thần niệm, Minh Thần Độn!
Thân thể của Hồng Huyền Cơ khẽ động, mãnh liệt nhảy lên, không ngờ lại nhằm thẳng về đốm sáng lục của Hồng Dịch mà lao đi, trong nháy mắt cả thân thể biến thành một điểm nhỏ.
Trong võ đạo có những chiêu thức tàn phá thân thể để tăng cường sức mạnh, ba đại sát chiêu trong Lôi Ngục Đao Kinh là một ví dụ điển hình.
Trong đạo thuật cũng có rất nhiều pháp môn tàn phá linh hồn, thiêu đốt thần niệm để tăng uy lực lên gấp nhiều lần.
Điển hình nhất chính là Hoàng Cực Nghịch Lưu Đại Pháp của Đại Chu thái tổ, bằng vào chiêu này, lão ta từng thiêu đốt thần niệm bản thân mới có thể trốn thoát khỏi sự truy sát của Hồng Huyền Cơ. Long nữ Ngao Loan cũng có một bí pháp như vậy, thiêu đốt ba nghìn thần niệm để tái hiện lại hình ảnh quá khứ tại tàn tích của Đại Thiện Tự.
Loại đạo thuật thiêu đốt thần niệm này cũng không giống như tâm hỏa tự thiêu của Hàn Tiêu Tử, mà là trực tiếp nghiền nát thần niệm bản thân. Thần niệm sau khi bị nghiền nát sẽ rất khó để khôi phục lại như cũ.
Môn đạo thuật mà Hồng Dịch vừa mới thi triển chính là một loại bí pháp được ghi lại trong Minh Thần Luyện Hồn Lục, Minh Thần Độn.
Dù sao hắn cũng vừa mới thu được hơn một vạn thần niệm một lần lôi kiếp của Đường Hải Long, nhất cử thiêu đốt ba nghìn khối thần niệm, mãnh liệt bay vút đi, đồng thời còn mang theo cả kỳ lân.
Tốc độ phi hành của kỳ lân mặc dù nhanh thế nhưng không thể so sánh với Minh Thần Độn được. Đây coi như là tặng cho kỳ lân một mối nhân tình.
Loại thánh thú như kỳ lân, bản thân là tượng trưng cho điềm lành, không thể dùng sức mạnh để hàng phục, chỉ có thể bằng vào tình cảm nhân nghĩa mà kết giao, đắc chi khả hỉ, thất chi bất thương (có được thì vui mừng, không được cũng không chán chường). Dù sao Hồng Dịch giúp đỡ kỳ lân cũng không phải mong muốn nó cảm kích mình, bắt nó hàng phục. Lưu lại một mối nhân tình này, nói chung về sau cũng không thể trở thành địch nhân. Loại tư tưởng như vậy vô cùng tốt lành.
- Minh Thần Độn? Một lần thi triển như vậy, ít nhất một cao thủ một lần lôi kiếp phải thiêu đốt toàn bộ linh hồn mới có thể làm được. Hồng Dịch kia đạo thuật quả nhiên là cao thâm!
Vũ Văn Mục nhìn thấy Hồng Dịch mang theo kỳ lân thoáng chốc bay đi, Hồng Huyền Cơ thì cấp tốc truy đuổi phía sau, không khỏi nhướng mày, thế nhưng hắn cũng không chậm trễ, nhanh chóng phất tay lên. Ngay lập tức rất nhiều thần niệm trong suốt bay vút lên không trung, có đủ một trăm viên, xoay tròn một lúc rồi phát nổ dữ dội, tạo thành từng luồng kiếm quang hình tam giác, sau đó nhanh chóng bao vây lấy đám người, thoáng chốc bay vút đi.
- Vũ Văn huynh quả nhiên là đại thủ bút, ta không thể theo kịp. Thông Thiên Kiếm Độn e rằng là môn đạo thuật gần như đệ nhất thiên hạ rồi.
Khổng Tước Vương được luồng kiếm quang hình tam giác vây lấy, lập tức cảm thấy thân thể vừa chấn động thì đã bay vút lên bầu trời. Điểm sáng lục cùng điểm kim quang phía trước hiện ra một cách rõ ràng trước mắt.
Hắn biết rằng đây là Vũ Văn Mục thiêu đốt thần niệm sáu lần lôi kiếp của bản thân, thi triển ra Thông Thiên Kiếm Độn.
Thần niệm trong linh hồn về cơ bẳn chẳng khác nào máu thịt trên thân thể con người.
Thiêu đốt thần niệm cũng chẳng khác nào cắt da cắt thịt trên người. Những người tu đạo đều chỉ biết một mực bảo vệ thần niệm bản thân tựa như bảo vệ trân bảo, làm gì có chuyện lấy dao tự róc thịt mình ra?
Tuy nhiên những cự kình kiêu hùng như thế này, pháp lực thâm hậu, thần niệm nhiều vô số, bỏ ra chút ít cũng không đáng là mấy.
Giữa bầu trời cao vời vợi, ba điểm sáng tựa như ba ngôi sao băng rạch ngang không trung, trong nháy mắt liền biến mất.
Hồng Dịch sau khi bay được hơn một nén hương liền cảm thấy luồng ánh sáng xanh lục bao quanh người có chút suy yếu, tốc độ phi hành cũng chậm lại thì liền biết lực lượng thiêu đốt thần niệm đã đến lúc dùng hết.
- Đa tạ sự giúp đỡ của ngươi, hiện giờ thể lực của ta đã khôi phục lại rồi!
Tốc độ vừa giảm xuống, kỳ lân thánh thú đang ở bên cạnh Hồng Dịch cũng cảm nhận được, bỗng nhiên liền dừng lại, đứng giữa không trung, đôi mắt thật lớn nhấp nháy nhìn Hồng Dịch.
- Nếu vậy thì tốt rồi! Thế nhưng địch nhân lại đang truy đuổi ngay phía sau. Nếu ngươi đã khôi phục lại thế lực thì có thể tiếp tục bay đi, bằng vào nội đan có thể phá vỡ được tầng tầng lớp lớp bình chướng, tiến nhập vào trong hư không loạn lưu. Sau khi tiến nhập vào trong đó, đám người kia muốn truy đuổi ngươi cũng phải cố kỵ nhiều. Ta giúp ngươi ngăn cản đám người này.
Hồng Dịch vung tay lên, ngạo nghễ nói.
- Người kia mặc Hoàng Thiên Thủy Long Khải, lực lượng vô biên, bá đạo vô cùng. Đạo Thuật của ngươi tuy rằng thần kỳ thế nhưng lực lượng lại không đủ, chưa thể đối phó được với hắn. Hoàng Thiên Thủy Long Khải gần như là vô địch thiên hạ, về cơ bản không có một vật gì có thể phá hủy nó.
Kỳ lân thánh thú nói.
- Ta cũng không phải là không tin tưởng vào ngươi, nhưng thật sự là ngươi không thể chống lại được hắn. Ta cũng không muốn ngươi cứ như vậy mà ngã xuống trong tay hắn. Sau lưng ngươi chắc hẳn là đạo lữ của ngươi phải không. Nếu ngươi chết, bằng vào tu vi của nàng e rằng khó thoát được một chiêu của đối phương.
- Ta sẽ rơi vào trong tay hắn sao? Cũng chưa hẳn là như vậy.
Hồng Dịch mỉm cười, nhìn kỳ lân rồi nói.
- Nếu đã như thế, ngươi cũng đừng đi vội! Ta để cho ngươi xem xem, rốt cuộc ta có thể đánh với hắn một trận hay không!
- Thiên Mang Giác Thần Khải! Nhân Tiên Phân Thân! Càn Khôn Bố Đại!
Hồng Dịch không hề lưu lại chút gì, lập tức phát ra một tiếng rồng ngâm đầy cổ xưa, thâm trầm.
Tiếng ngâm này vừa vang lên, một luồng ánh sáng trong suốt phá vỡ hư không. Dưới ánh mắt đầy khiếp sợ của kỳ lân, một chiến thần cao lớn uy mãnh, tay cầm trường thương, toàn thân bao phủ trong những mũi gai xương nhọn hoắt đầy dữ tợn, sau gáy vờn quanh bởi chín vòng ánh sáng rực rỡ.
Chiến thần bước ra, đứng giữa không trung, bất động, toàn thân tản mát ra từng luồng khí tức uy vũ cuồn cuộn tựa như đại dương.
Đây chính là nhân tiên phân thân của Hồng Dịch đã mặc Thiên Mang Giác Thần Khải trên người, lợi dụng năng lực xuyên phá hư không của Càn Khôn Bố Đại mà cấp tốc chạy vào trong Mãng Hoang.
Nhân tiên phân thân, Thiên Mang Giác Thần Khải, sau gáy lại có Chân Không Đại Thủ Ấn, được thần lực của Bất Hủ Nguyên Thần gia trì, uy lực gần như là vô cùng vô tận.
Mãng Hoang cách Tây vực hàng nghìn dặm, tính theo đường chim bay cũng phải mất mấy ngày mấy đêm mới đến nơi, khoảng cách có thể nói là cực kỳ xa xôi, cho dù là dùng đạo thuật phi hành, trong một vài giờ cũng khó có thể đến đây được. Thế nhưng năng lực xuyên qua hư không của Càn Khôn Bố Đại, một khi sử dụng đến tận cùng thì chỉ trong khoảng nửa canh giờ cũng có thể đến nơi đây. Tuy nhiên nếu như liên tục sử dụng năng lực xuyên qua không gian như vậy, đối với tuổi thọ của Càn Khôn Bố Đại sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
Nhưng lúc này Hồng Dịch cũng không có thời gian lo nghĩ nhiều đến như vậy.
- Thiên Mang Giác Thần Khải!
Ngay khi Hồng Dịch dừng lại giữa không trung, một đường ánh sáng liền dừng lại trên bầu trời, hiện ra hình thể, đó chính là Hồng Huyền Cơ.
- Hồng Huyền Cơ, ngươi muốn bắt hàng phục kỳ lân sao? Trước tiên hãy qua một cửa của ta đã!
Hồng Dịch dựng ngược thần thương lên, hai mắt lóe sáng, dõng dạc nói, toàn bộ thần niệm đều tiến nhập vào trong thân thể hắn.
- Ngươi lại từ Tây Vực chạy đến nơi này sao? Chỉ e rằng thọ nguyên của Càn Khôn Bố Đại cũng không còn nhiều nữa đâu, bất cứ lúc nào cũng có thể nát vỡ! Mất đi Càn Khôn Bố Đại, cho dù ngươi có được kỳ lân thì chỉ sợ là mất nhiều hơn được!
Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Dịch.
- Huống hồ, cho dù ngươi có được Thiên Mang Giác Thần Khải thì vẫn chưa phải là đối thủ của ta.
- Ha ha! Phụ tử quyết đấu!
Đúng lúc này, đám người Vũ Văn Mục cuối cùng cũng đến nơi, đồng loạt hạ xuống.
- Kỳ lân chính là thượng cổ thánh thủ, đại diện cho thánh đạo, không phải là thánh nhân không thể thân cận. Ngươi và ta cũng không phải là thánh nhân, vì thế bản thân kỳ lân được tự do. Ngay hôm nay ta đứng đây, một thương đặt nơi này, ai dám tiến thêm một bước, giết không tha!
Ánh mắt Hồng Dịch lóe lên, lướt qua đám người trước mắt, giọng nói lạnh lùng truyền ra khắp không gian, sau đó giơ ngang thương giữa trời, quay sang nói với kỳ lân.
- Hiện giờ ngươi có thể đi! Để ta xem ai dám đuổi theo ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...