- Vương Phi thật chu đáo, chúng ta mới tiến vào Thần Uy trấn đã chuẩn bị sẵn yến tiệc tẩy trần. Chúng ta sẽ lập tức đến ngay.
Nhìn thấy đoàn kỵ binh từ phương xa rầm rập chạy đến, vó ngựa đang vang rung trời bỗng đột nhiên dừng lại, lặng ngắt như tờ, nhất thời trong lòng Hồng Dịch bỗng dâng lên một loại cảm giác "động như mãnh hổ, tĩnh như xử nữ".
Những binh sĩ này đều là những mãnh sĩ (người dũng cảm mạnh mẽ), so với đám thần điện kỵ sĩ mà tên A Nhĩ Pháp vương tử kia dẫn theo thì không thua kém chút nào.
Người nào cũng được bao phủ trong một khối cương giáp có hình dáng giống như vẩy cá, đao giấu trên thân thể, mơ hồ bắn ra những tia khí tinh huyết mãnh liệt.
Trong đám người này cũng không hề ít tiên thiên cao thủ, nhất là một vài thủ lĩnh không ngờ lại đạt tới cảnh giới tiên thiên đỉnh cấp, linh nhục hợp nhất. Hơn thế nữa, Hồng Dịch còn có thể nhận thấy được tu vi về phương diện tinh thần của bọn họ đều đạt tới cảnh giới đại tông sư, chẳng qua do một vài cản trở của thân thể mà chưa thể bước vào cảnh giới đại tông sư mà thôi.
Tuy nhiên đây cũng là chuyện hết sức bình thường, quanh năm chinh chiến nơi Tây Vực, mặc dù có thể giúp cho tinh thần con người được tôi luyện, thế nhưng chinh chiến lâu dài cũng khiến cho cơ thể phải gánh chịu những tàn phá rất lớn.
Chính vì thế trong quân đội có rất nhiều cao thủ có tu vi tinh thần cực kỳ cường đại, ý chí kiên định vô cùng, đạt tới cảnh giới đại tông sư, thậm chí có cả cảnh giới võ thánh, thế nhưng cơ năng của thân thể lại không theo kịp tinh thần.
Không phải người nào cũng có thể có được thứ thiên tài địa bảo dạng như Nguyên Tẫn Thiên Châu hay máu Tà Thần để tẩm bổ cơ thể.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay sau khi Vô Địch Hầu có được Địa Nguyên Linh Đan lập tức trong đám thủ hạ liền có bốn đại võ thánh.
- Trạng nguyên công danh chấn thiên hạ, vương phi đã sớm nghe danh, từ lâu đã muốn gặp qua trạng nguyên công một lần, chỉ tiếc là thân phận không cho phép. Hiện giờ trạng nguyên công đã đến đây, cùng Thần Uy quân chống lại đại quân Tây Vực, vương phi từ sớm đã chuẩn bị yến tiệc khoản đãi trạng nguyên công rồi.
Vị thủ lĩnh kỵ binh kia hơi cúi người xuống, dùng một loại ngôn ngữ cẩn thận trôi chảy nói.
- Còn về phần thủ hạ của trạng nguyên công, vương phi cũng đã thiết yến khoản đãi trong đại doanh để làm quen với các đại tướng lĩnh trong Thần Uy quân. Sau cùng là sắp xếp cho thủ hạ của trạng nguyên công một tòa lăng bảo để nghỉ ngơi (lăng bảo là những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh, một từ dùng trong địa danh).
- Ồ? Vương phi sắp đặt thật là chu đáo, nếu đã như vậy thì ngươi dẫn đường đi.
Hồng Dịch vừa nghe liền biết ngay vương phi của Thần Uy vương đã là người giúp cho nội chính nơi đây trở nên ngăn nắp quy củ.
Vị Thần Uy vương vương phi này cùng A Địch vương vương phi cũng đều là những nhân vật thần bí. Rất nhiều việc nội chính của Thần Uy vương cũng đều do vị vương phi này làm chủ. Đến tận lúc này Hồng Dịch cũng không biết được vị vương phi này đến tột cùng là nhân vật nào đây.
Tuy nhiên hiện giờ cũng có cơ hội gặp mặt, xem ra cũng không cần phí công suy đoán nhiều.
- Tuân lệnh!
Thủ lĩnh kỵ binh nghiêng người lên ngựa, vung tay lên, hơn ba trăm kỵ binh phía sau lập tức tách ra tựa như rẽ sóng, đứng ở hai bên đường, bất động không nhúc nhích, binh khí giơ lên tạo thành một bức tường sắt thép đầy uy vũ.
Cùng lúc đó, những chậu than ở hai bên đường đều được châm lên, ánh lửa bập bùng trong khói làn khói đen. Thứ được đốt trong những chậu than này không phải là than củi thông thường, cũng không phải là than đá, mà là một loại chất lỏng đen nhánh.
Hồng Dịch biết đây là một loại nhiên liệu của Tây Vực, "Hắc Thủy". Khói sinh ra khi đốt loại nhiên liệu này có thể dùng để chế mực, hơn nữa khối mực sau khi được chế tạo thành, nét mực mượt mà, cực kỳ dễ đọc, hơn nữa sản lượng cực lớn, giá lại rất rẻ, không giống với các loại mực khác, khi sản xuất đều phải chặt gỗ tùng đem đi đốt thu lấy khói, vô cùng lãng phí sức người sức của.
Mực Sa Châu, kiếm Xích Châu, đây đều là những sản vật lừng danh thiên hạ. Sản lượng tiêu thụ hàng năm cực lớn, hơn nữa hệ thống thương nghiệp khổng lồ cùng toàn bộ sinh ý vùng Sa Châu này đều nằm trong tay Thần Uy vương.
Hệ thống thương nghiệp của Sa Châu cũng giống như hệ thống thương nghiệp của Vô Địch Hầu, Thiên Cơ Thương Hành, đều rất nổi tiếng. Vô Địch Hầu từ lâu cũng muốn chấm mút bên này thế nhưng đến tận bây giờ chưa hề thành công.
Từ đó cũng có thể gián tiếp thấy được sự lợi hai của Thần Uy vương vương phi.
Cùng với thời điểm các chậu than được thắp sáng, tiếng kèn lệnh ô ô ô ô, ô ô ô ô vang lên. Âm thanh đầy thê lương thế nhưng trong tòa thành trì nơi sa mạc biên giới Tây Vực lại trở nên uy vũ hùng tráng đến dị thường, trong âm thanh kèn lệnh dường như có một thứ khí tức nhiệt huyệt sôi trào, khiến cho kẻ khác liều mình chiến đấu đến chết.
Hồng Dịch đi qua con đường thật dài liền nhìn thấy tòa cung điện lớn của Thần Uy vương. Tòa cùng điện này có dáng dấp tròn tròn, trông giống như kiến trúc Tây Vực, sàn điện đều được trải những lớp thảm thật dày, vô cùng hoa lệ, tản mát ra thứ khí tức tôn quý không gì sánh được.
Hồng Dịch ngẩng đâu lên nhìn thoáng qua khí tức phía trên tòa cung điện này, thần niệm của hắn mơ hồ cảm nhận được một tia khí tức hoàng giả bao phủ nơi đây.
- Ta cùng Thần uy vương lúc gặp mặt ở trước Thích Khách Đường, dường như hắn cũng không có khí độ xưng hoàng xưng bá như thế này? Tại sao khi đến cung điện của hắn ta lại có cảm giác này nhỉ?
Hồng Dịch trong lòng cả kinh, sau đó lập tức thu liễm lại, hiên ngang tiến vào trong cung điện, đi qua một dải hành lang thật dài. Phía trước bỗng có một luồng hơi nước ập tới, ngay lập tức hắn liền nhìn thấy một hồ nước thật lớn, chu vi cũng lên tới nghìn mẫu, sóng nước xanh biếc lăn tăn gợn, hai bên bờ là những hàng dừa, trong hồ nước có rất nhiều dòng suối nhỏ liên tục phun trào, phát ra những âm thanh ùng ục ùng ục.
Rất dễ có thể nhận thấy, hồ nước nằm trong vương phủ này rõ ràng là thượng nguồn dòng chảy của một ốc đảo trong sa mạc.
Tòa vương phủ này của Thần Uy vương so với bất cứ một tòa phủ đệ nào trong Ngọc kinh thành thì còn tráng lệ nguy nga hơn rất nhiều, đồng thời cũng lớn hơn rất nhiều, quả thực chẳng khác nào một tòa hoàng cung thu nhỏ.
Dù sao Thần Uy vương Dương Thác trấn thủ biên cương nhiều năm, hơn nữa lại còn là vương gia, xây dựng một tòa cung điện như thế này cũng không có gì gọi là quá phận. Huống hồ đám vương gia ở trong Ngọc kinh thành đều có trang viên ở khắp cả nước, mỗi tòa so với vương phủ này cũng lớn hơn nhiều, vì thế Hồng Dịch cũng không quá kinh ngạc cho lắm.
- Trạng nguyên công giá lâm, không đón tiếp từ xa, xin thứ tội.
Ngay khi Hồng Dịch cảm nhận được luồng hơi nước ập tới, nhìn thấy hồ nước rộng nghìn mẫu kia, một giọng nói liền truyền tới. Giọng nói này lượn lờ quanh hồ nước vài vòng xong liền tựa như hợp nhất cùng hơi nước, khiến cho người nghe cảm thấy như thấm vào tận gan ruột.
Hồng Dịch nghe thấy giọng nói này không ngờ lại sinh ra một loại cảm giác "tâm hoa nộ phóng" (nở gan nở ruột).
- Vương phi thân là nữ tử, đương nhiên không thể xuất hiện nơi đầu đường nghênh tiếp tại hạ được, đây là lễ nghi, Hồng Dịch sao dám trách tội được?
Hồng Dịch nói xong, vài người nữ bộc liền dẫn hắn đi qua tầng tầng lớp lớp mành châu, tiến nhập vào trong một đại điện bên cạnh hồ nước.
Vừa tiến vào trong đại điện Hồng Dịch liền nhìn thấy một nữ tử, nữ tử này mặc áo hạc trắng toát, toàn thân tản ra một loại khí tức cao quý cổ xưa.
Nữ tử này đứng phía trước một bức họa lớn được treo trên đại điện. Trong bức họa này vẽ một con tiên hạc đơn độc đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng, dõi mắt nhìn xuống.
Hình dáng của con tiên hạc này mang theo vẻ cao thượng vô cùng, mang ảo nghĩa của một chữ "tiên" biểu đạt một cách cực kỳ tinh tế.
Hồng Dịch nhìn thấy con tiên hạc này xong liền bỗng cảm thấy cho dù là phượng hoàng có đứng trước con tiên hạc này cũng mất đi phần nào cao quý.
Trong khi đó nữ tử mặc áo hạc kia lặng lẽ đứng trước bức họa, không ngờ lại tạo nên một cảm giác giống như hòa hợp với tiên hạc trong bức họa thành một thể.
- Thì ra vương phi không phải là nhân loại, cũng là yêu tiên, chắc hẳn là một hạc tiên tu luyện mà thành, siêu thoát sinh tử.
Hồng Dịch đột nhiên nói.
- Trạng nguyên công quả nhiên là cao minh, tuy nhiên cũng có một từ không được chính xác cho lắm, tiên hạc tiên hạc, chính là tiên, không phải là yêu. Nếu nói ta là yêu tiên, ta quyết không thừa nhận đâu.
Giọng nói của nữ tử này lại vang lên.
- Thần Uy vương vương gia đâu?
Hồng Dịch gật đầu rồi ngồi xuống một chiếc ghế.
- Công tử nói đến Dương Thác? Chàng đang bế quan luyện võ, đột phá cảnh giới nhân tiên, không thể ra đây được, chính vì thế mà ta mới có thể thiết yến khoản đãi công tử.
Nữ tử này thản nhiên nói.
- Trạng nguyên công, người sẽ không vì thế mà trách tội ta chứ?
- Đột phá cảnh giới nhân tiên?
Hồng Dịch hơi hơi nhíu mày lại.
- Thần Uy vương không nên vì cái lợi trước mắt mà mạo hiểm, tránh bị tẩu hỏa nhập ma. Từ trước đến nay, đỉnh cấp võ thánh muốn đột phá đến cảnh giới nhân tiên thì có vô số ngươi, nhưng hầu như tất cả đều tẩu hỏa nhập ma.
Hồng Dịch đương nhiên biết rằng Thần Uy vương Dương Thách là đỉnh cấp võ thánh, võ đạo tuyệt cao, nhưng nếu muốn đột phá cảnh giới nhân tiên thì khó có khả năng. Bởi lẽ Hồng Dịch từng cảm nhận qua khí tượng của hắn, bằng vào trực giác bản thân, Hồng Dịch nhận định rằng Dương Thác còn thiếu một thứ gì đó, hoàn toàn không thể đột phá được tầng ngăn cách này mà tiến tới cảnh giới nhân tiên.
- Đây cũng phải cảm tạ bản tế tự của trạng nguyên công trước Thích Khách Đường của Thứ Đạo Minh, bản tế tự này giúp cho Dương Thác lĩnh ngộ được vài thứ, cho dù chàng không thể đột phá được cảnh giới nhân tiên nhưng vẫn có thể giúp cho võ công của chàng bứt phá rất lớn.
Nữ tử kia cũng ngồi xuống. Vị nữ tử này đương nhiên là vương phi của Thần Uy vương, Tạ Phiên Phiên.
- Cho dù không đột phá cảnh giới nhân tiên nhưng võ công đột tiến cũng là chuyện tốt.
Hồng Dịch gật đầu, sau đó nhìn Tạ Phiên Phiên nói.
- Tuy nhiên hôm nay vương phi mở tiệc khoản đãi tại hạ, dường như cũng không phải chỉ là tẩy trần đơn giản như vậy thì phải?
- Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy. Trước hết ta muốn mời Hồng công tử nhìn qua một vật.
Tạ Phiên Phiên nói.
- Vật gì vậy?
Hồng Dịch nhìn thấy bàn tay của Tạ Phiên Phiên biến ảo tựa như ma thuật, xuất ra một bình ngọc nho nhỏ. Từ trong bình ngọc tản ra một làn hương khí, sau đó Tạ Phiên Phiên hơi nghiêng nghiêng bình ngọc một chút, lập tức một viên linh đan trong suốt như ngọc, tròn tròn, có kích cỡ bằng một ngón tay cái, giống hệt như một thai nhi thu nhỏ, xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.
Linh đan không ngờ lại là một thai nhi thu nhỏ!
Dược vật thần kỳ như vậy thiên hạ chỉ có một thứ.
Ánh mắt của Hồng Dịch khẽ động, bắn ra những tia sáng sắc bén.
- Nhân Nguyên Đại Đan của Thái Thượng đạo!
- Hồng công tử thật tinh tường, không ngờ lại nhận ra đây là hình dạng gốc của Nhân Nguyên Đại Đan. Thứ linh đan này, bất kể là người nào phục dụng đều có thể củng cố tinh nguyên, tiêu trừ mọi họa ẩn, đề cao tiềm lực, là thứ thích hợp nhất để cao thủ trong quân đội sử dụng.
Tạ Phiên Phiên nói.
- Đúng vậy, cao thủ trong quân đội có tâm linh kiên định, ý chí ngưng luyện, thế nhưng quanh năm chinh chiến khiến cho thân thể khó tránh khỏi tồn đọng những họa ngầm, khiến cho rất nhiều cao thủ không thể đột phá được. Nếu như có được Nhân Nguyên Đại Đan thì quả thật có thể giúp cho bọn hộ đề thăng một cấp bậc. Chẳng qua thứ Nhân Nguyên Đại Đan này quá mức trân quý, hơn nữa lại quá mức ít ỏi.
Hồng Dịch nhìn Tạ Phiên Phiên rồi nói.
- Trước đây đúng là rất ít ỏi, thế nhưng bây giờ cũng không ít như vậy nữa. Loại đan dược như vậy, ta có rất nhiều.
Tạ Phiên Phiên nói
- Cô nương có rất nhiều? Rốt cuộc cô nương là ai?
Hồng Dịch hỏi.
- Lẽ nào cô nương là người của Thái Thượng đạo?
- Ta là ai cũng không quan trọng.
Tạ Phiên Phiên chỉ nói.
- Quang trọng hơn là ta muốn được Hồng công tử trợ giúp chút ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...