- Cát Tường Thiên, xem ra cô nương còn không phân biệt rõ ràng đâu là ân, đâu là lợi. Ân giả (người thi ân), giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn, vô tư không vụ lợi, không màng hồi báo. Lợi giả (người lợi dụng), thêu hoa trên gấm, có tâm tư, mong hồi báo.
Hồng Dịch nhìn vào đôi mắt có chút thơ ngây của tôn thần linh Cát Tường Thiên, lắc đầu, hiện ra vẻ ngưng trọng giảng giải đạo lý.
- Ngày đó, Bạch Viên vương là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp người khi gặp nạn, không màng đến cầu báo, hoàn toàn là xuất phát từ tấm lòng, không mảy may có chút tâm tư nào. Do vậy ta mới lấy dũng tuyền tương báo tích thủy chi ân (lấy dòng suối lớn báo đáp ơn huệ đã tặng cho một giọt nước nhỏ). Còn hiện giờ, cô nương đối với ta lại như thêu hoa trên gấm, có tâm tư, muốn được hồi báo, vậy không thể gọi là ân huệ được, chỉ có thể là giao dịch mà thôi.
- A? Còn khác nhau như vậy sao?
Đôi mắt của Cát Tường Thiên chớp chớp, sau đó ngẫm nghĩ một hồi.
- Đương nhiên là khác nhau rồi, bất đồng rất lớn là khác, liên quan đến nhân tâm con người. Huống hồ Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Đại Kết Giới cùng Quang Minh Mạn Đồ La Đại Kết Giới từ xưa đến này chưa từng có ai dung hợp qua, vừa rồi mới chỉ hơi va chạm chút xíu đã sinh ra vụ nổ lớn như vậy, tuy rằng ta có được ích lợi, thế nhưng nếu như thực sự tu luyện thì trong linh hồn ta vừa phải tồn tưởng đạo nghĩa của Huyền Thiên Quán, vừa phải tồn tưởng Quá Khứ đại phật. Ánh sáng và bóng tối ngộ nhỡ xảy ra xung khắc, không thể dung hợp, như vậy thần hồn ta sẽ bị phân liệt, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nguy hiểm vạn phần, thậm chí có thể khiến linh hồng trực tiếp nổ tung, mất mạng đương trường.
Hồng Dịch quay sang Cát Tường Thiên nói.
- Cô nương suy nghĩ kỹ đi, nếu được chúng ta liền giao dịch. Còn nếu cô nương muốn mưu lợi, muốn ta báo đáp nhiều hơn thì hoàn toàn không có khả năng?
- Không thể cho thêm cho lời nào sao?
Cát Tường Thiên sau khi nghe xong, vội vàng vung tay lên, lúng ta lúng túng thu lại ban chỉ, khối thần niệm tám kiếp rộng một mẫu ở trên bầu trời liền dừng xoay chuyển, kinh văn ở phía trên cũng lập tức biến mất.
- Ta phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Nói xong, Cát Tường Thiên lại cho ngón tay vào miệng mút mút, trông giống như đang mút kẹo hồ lô vậy.
- Nếu thế cô nương suy nghĩ đi.
Hồng Dịch khoanh chân ngồi xuống, từ đầu đến cuối vẫn không liếc qua đoạn kinh văn vừa hiện lên ở phía trên.
Là ân hay là lợi, về điểm này hắn hoàn toàn nói rõ cho Cát Tường Thiên.
- Ai! Thiệt thòi rồi, thiệt thòi rồi...Ngươi giúp ta đoạt lấy một viên Hỗn Thiên Nguyên Khí Xá Lợi, coi như thành giao dịch. Hỗn Thiên Nguyên Khí Xá Lợi quá mức trân quý, đối với ta cực kỳ quan trọng, đám Phá Hư thần, Đại Hắc thần, Ưu Nhạc Thiên kia cũng muốn, không có sự giúp đỡ của ngươi ta không thể nào đoạt được.
Cát Tường Thiên mặt mày ủ rũ.
- Vốn ta còn muốn ngươi đưa cho ta một ít lợi ích khác, chẳng hạn như cho ta mượn dùng Thiên Mang Giác Thần Khải một chút, hiện giờ xem ra còn chịu thua lỗ rồi.
Lúc nàng ta chau mày ủ rũ, đôi mắt to, hai lỗ mũi nhỏ, cái miệng xinh xinh đều cau lại thành hình tròn, biểu hiện ra sự hối hận vô cùng.
- Thiên Mang Giác Thần Khải chính là bản mệnh thần khí, ta phải bỏ ra cực kỳ nhiều công sức mới luyện hóa được, sao có thể đơn giản cho mượn như vậy được?
Hồng Dịch khẽ cười nói.
- Lỗ vốn rồi, lỗ thật rồi...
Cát Tường Thiên lẩm bà lẩm bẩm, bàn tay vân vê góc áo, vòng ánh sáng trên đầu lúc phình ra lúc co lại, hiển hiện ra tâm tình của nàng ta không bình tĩnh chút nào, chẳng qua lúc này mọi chuyện cũng coi như xong, đoạt được Hỗn Thiên Nguyên Khí Xá Lợi thì còn tốt hơn bất cứ thứ gì khác.
Nói xong, nàng ta lại vung tay lên, lập tức khối thần niệm có chu vi đủ một mẫu kia lần thứ hai bắt đầu chuyển động. Đoạn kinh văn bí mật vừa rồi cùng đồ tượng, thần niệm lại xếp thành hàng lối, ở trung tâm trấn áp pháp đàn là Huyền Thiên đạo tôn lại hiện lên hình thể vốn có.
- Lần giao dịch này của chúng ta, cô nương cho ta xem qua phương pháp tu luyện Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới, ta giúp cô nương đoạt lấy một viên Hỗn Thiên Nguyên Khí Xá Lợi. Ngoài ra không có bất cứ thứ gì gọi là nhân quả cùng ân oán và tình nghĩa.
Hồng Dịch đưa mắt nhìn về phía Cát Tường Thiên.
Cát Tường Thiên lắc lắc tay, gật đầu.
Nhận được sự chấp nhận của Cát Tường Thiên, Hồng Dịch mới đưa mắt nhìn lên khối thần niệm thật lớn trên bầu trời.
- Đây là thần niệm của Ám Hoàng đạo nhân, thần niệm của quán chủ đời thứ nhất Huyền Thiên Quán, người sáng lập ra cơ nghiệp ba ngàn năm thánh địa Huyền Thiên Quán, đại truyền nhân của thái cổ (thời đại cổ xưa) Huyền Thiên đạo tôn, nhân vật mà ngay cả chiến thần Thương cũng không làm gì được sao?
Nhìn viên thần lớn thật lớn ở phía trên, hai mắt Hồng Dịch chớp lóe lên liên tục.
Đoạn kinh văn bên trên viên thần niệm này mãnh liệt lưu chuyển hiện lên trong đồng tử bên mắt trái của hắn. Tại trung tâm đồng tử bên mắt trái của hắn, một pho tượng đen nhánh, đại diện cho trời đất thuở sơ khai nhất, đại diện cho mảng tối tăm không một tia sáng.
Huyền Thiên đạo tôn hiện ra, tựa như từ trong kinh văn dần dần ngưng luyện thành vật chất.
Còn ở trong đồng tử bên mắt phải của hắn, vô số đoạn kinh văn của Quá Khứ Kinh liên tục lưu chuyển, những tia ánh sáng vô cùng vô tận hội tụ lại trong mắt phải của hắn.
Tại mắt phải của hắn, ở sâu bên trong màn ánh sáng vô tận, một tôn Quá Khứ Đại Phật hiện lên, phiêu bồng bất định, đến cuối cùng mới hiện ra thân thể. Ánh sáng vô cùng tận, thọ nguyên vô cùng tận. Tia ánh sáng đầu tiên từ trong thiên địa hôn ám tối tăm thuở sơ khai, từ trong con mắt bên phải của hắn lóe lên, bắn ra bên ngoài.
Trong mắt trái của hắn là Huyền Thiên đạo tôn, đại diện cho bóng tối.
Trong mắt phải của hắn là Quá Khứ đại phật, Di Đà phật, vô lượng quang, hóa thân của Đại Nhật Như Lai, đại diện cho ánh sáng.
- Hả? Đây là sao nhỉ? Tại sao lại gặp tình huống như thế này?
Cát Tường Thiên nhìn sắc mặt của Hồng Dịch, tựa hồ cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó giương tay lên quơ quơ, vậy mà không ngờ ở trung tâm bên trong đồng tử của nàng ta lóe lên một ấn ký bắn ra.
Gần như ngay cùng lúc đó, Cát Tường Thiên cũng nhìn thấy được ở trong con ngươi ở mắt trái và mắt phải của Hồng Dịch hiện lên khung cảnh ánh sáng cùng bóng tối đan xen vào nhau.
- Hắc Ám Mạn Đồ La, Quang Minh Mạn Đồ La, chưa từng có ai luyện tập quá. Hồng Dịch hiện giờ mới chỉ là lĩnh ngộ được kinh nghĩa mà thôi. Thế nhưng chàng có khả năng đánh chết bất cứ kẻ nào. Ngươi không nên tiến về phía trước nữa, bằng không ta sẽ động thủ đấy.
Thiện Ngân Sa ngồi khoanh chân đả tọa, lạnh lùng nói.
- Hừ. Ngươi nghĩ rằng ta là Hắc Thiên ma thần chuyên môn giảo trá, đánh lén sao? Nhìn thế thôi chứ ta cũng là Cát Tường Thiên, là thần linh ban hạnh phúc, an khang cho con người đấy.
Cát Tường Thiên nhìn thấy ánh mắt của Thiện Ngân Sa liền chun mũi lại, hừ một tiếng, xoay đầu đi.
- Ồ? Một lư xá rất tốt?
(Lư xá được hiểu là nhà cửa đơn sơ, ở đây là câu nói của Ám Hoàng đạo nhân, ám chỉ thể xác của Hồng Dịch là một cơ thể tốt để phụ thể linh hồn vào)
Ngay khi trong con ngươi ở mắt trái Hồng Dịch xuất hiện bóng hình của Huyền Thiên đạo tôn cùng Hắc Ám Mạn Đồ La đại trận, hơn nữa còn đang không ngừng tổ hợp sắp xếp, diễn luyện theo sự huyền diệu của đại trận này, thì đột nhiên, viên thần niệm có chu vi một mẫu đang lơ lửng trên bầu trời bỗng xảy ra biến hóa.
Viên thần niệm này của Ám Hoàng đạo nhân dường như cảm ứng được Hồng Dịch đang quản tưởng nó, đột nhiên liền biến thành một chùm khí đen đậm đặc, sau đó phát ra một âm thanh trầm lắng. Cùng lúc đó, chùm khí đen liền tán ra, rồi biến thành vô số kinh văn, mãnh liệt lao như bay về phía con ngươi của Hồng Dịch, dường như muốn tiến sâu vào bên trong đồng tử của Hồng Dịch vậy.
- Nguy rồi! Ám Hoàng đạo nhân! Ngươi lại có thể hồi phục sao? Ngươi đã ngủ sau suốt ba mươi năm, ngay cả ta cũng cho rằng ý thức của ngươi đã tiêu tán, làm sao lại còn tồn tại được? Hóa ra ngươi ngấm ngầm mưu tính lừa gạt ta! Không được, ta đang buôn bán, ngươi không được quấy phá chuyện sinh ý của ta! A a a !
Nhìn thấy tình huống như vậy, Cát Tường bỗng nhiên nhảy lên la hét, tựa như một con mèo bị đạp trúng đuôi, hai tay liền chập lại.
- Cát Tường Như Ý!
Một cỗ chú ngữ từ trong miệng của Cát Tường Thiên truyền ra bên ngoài, cùng lúc đó, vòng ánh sáng trên đỉnh đầu nàng khẽ động, trực tiếp phóng vọt đi, chụp lấy viên thần niệm kia, nhanh chóng biến nó thành kinh văn.
- Cát Tường Thiên, đạo thuật của ngươi đều là do ta dạy. Ý thức của ngươi cũng là ta giúp ngươi ngưng tụ thành. Ngươi có thể đánh lại ta được sao? Đây là một lư xá cực tốt đấy, đừng cản trở ta thi triển Huyền Thiên Đại Trọng Sinh pháp.
Một giọng nói cuồn cuộn từ giữa hư không truyền ra khắp cả đất trời.
- Huyền Thiên Đại Trọng Sinh, vĩnh viễn bất diệt, vạn thế bất hủ. Phá!
Thanh âm này vừa khẽ động, thần niệm liền hóa thành một chùm kinh văn cùng những tiếng động nhộn nhạo. Rầm một tiếng, quấn lấy vòng ánh sáng của Cát Tường Thiên, nghiền nát thành bột phấn. Sau khi vòng ánh sáng của Cát Tường Thiên nổ ung, chùm kinh văn của viên thần niệm kia trong chớp mắt liền hóa thành một đạo nhân đầu đội mũ miện màu ám kim, tay áo phần phật bay trong gió.
Đạo nhân này vừa xuất hiện liền trực tiếp xé rách không gian, xuất hiện cách trước mặt Hồng Dịch ba xích, một chưởng hướng về phía đỉnh đầu Hồng Dịch mà đè xuống.
Huyền Thiên Trọng Sinh pháp!
Biến hóa bất thình lình xảy ra!
Không một ai có thể ngờ rằng khối thần niệm tám kiếp kia, khối thần niệm của Ám Hoàng đạo nhân, dưới sự khống chế của Cát Tường Thiên, trong lúc diễn hóa thành kinh văn lại đột nhiên sống lại như vậy.
Đối mặt với biến hóa không lường trước như vậy, gần như cùng một lúc, Thiện Ngân Sa và Cát Tường Thiên cùng xuất thủ.
Thiện Ngân Sa vừa xuất thủ, liền thi triển ra Thần Tiêu đạo lôi pháp.
Thần Tiêu đạo tôn hiện ra, hai nhãn cầu hóa thành hai đạo thiểm điện hình cầu, một viên hướng lao về phía Ám Hoàng đạo nhân, một viên giáng về phía Cát Tường Thiên.
Xẹt xẹt xẹt xẹt!
Cát Tường Thiên bị một kích đánh trung, toàn thân lập tức cháy sém! Một kích này khiến cho nàng đau buốt đến mức phải ré lên oa oa, rồi bị đánh bay đến hơn ba bốn mươi dặm mới rơi xuống mặt cát.
Còn Ám Hoàng đạo nhân đối mặt với đạo lôi điện này, chỉ phất tay áo một cái, lập tức tựa như xuất hiện một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy quả cầu lôi điện chuyển hướng, bay về phía bờ cát phía xa xa. Ầm một tiếng, mặt cát bị nổ tung, tạo thành một hố sâu chu vi ba bốn dặm.
- Ngân Sa! Đừng xuất thủ, để ta tới!
Đúng lúc này, Hồng Dịch đột nhiên cất giọng nói.
Vô số tia bóng tối cùng Huyền Thiên đạo tôn ở trong mắt trái của hắn lập tức biến mất, đồng thời Đại Nhật Như Lai ở mắt phải hắn cũng biến mất. Ánh sáng lẫn bóng tối tựa hồ đều ẩn sâu vào bên trong đồng tử của hắn.
Thần niệm của hắn nhanh chóng phục hồi trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Đồng thời từ trong mi tâm, Thiên Mang Giác Thần Khải cuồn cuộn bao tuôn ra.
- Thiên mang địa thương...Chiến thần anh linh...Vĩnh hằng bất diệt, vạn thế bất hủ....
- Ám Hoàng đạo nhân, "Thương" cùng ngươi không chết không thôi!
Ngay sau đó, bất thình lình ở mi tâm của Hồng Dịch, một con mắt ẩn tàng vô hình vô thể bỗng mãnh liệt xuất hiện, mở ra.
Từ trên con mắt ngầm này phát ra một luồng sóng dao động cường đại đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Cỗ lực lượng này tựa hồ như đến từ nơi sâu thẳm nhất bên trong hư không loạn lưu, lại tựa như đến từ thiên ngoại thiên, thậm chí hình như lại đến từ chín tầng địa ngục, đến từ dung nham luyện ngục.
Cùng lúc đó, trên bầu trời, viên thần niệm tám kiếp của Ám Hoang đạo nhân run lên dữ dội, giống như hắn cảm nhận được cỗ khí tức cường liệt tản ra từ trên Thiên Mang Giác Thần Khải.
Con mắt dựng đứng ở giữa mi tâm của Hồng Dịch chính là con mắt ngầm do Thiên Mang Giác Thần Khải biến thành.
Một địch thủ cách đây ba nghìn năm, một trận đại chiến kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, tựa hồ tại thời khác này lại sắp sửa tiếp diễn.
Thiên Mang Giác Thần Khải chính là khải giáp của chiến thần Thương. Còn viên thần niệm đang lơ lửng trên bầu trời kia chính là thần niệm của Ám Hoàng đạo nhân.
Thiên Mang Giác Thần Khải bị Hồng Dịch khẽ thôi động, toàn thân liền chồi ra một loạt những gai xương dữ tợn. Đồng thời cùng lúc đó, đột nhiên Thương Mang thần thương xuất hiện trong tay Hồng Dịch, sau đó tiện tay đâm về phía trước, vừa vặn đón lấy đao nhận thủ chưởng (dùng tay làm đao) của Ám Hoàng đạo nhân do viên thần niệm kia hóa thành.
- Hả? Thương! Anh linh của ngươi không ngờ còn chưa bị diệt!
Ám Hoàng đạo nhân do viên thần niệm hóa thành vừa thấy mũi thương lao đến, bất thình lình liền vươn ra một ngón tay, đâm mạnh về phía trước.
Ám Hoàng Nhất Chỉ!
Ầm!
Mũi thương, đầu ngón tay va chạm, một cỗ lực lượng cực lớn từ đầu ngón tay bắn phá ra. Cát vàng trên mặt đất, thậm chí ngay cả Pháp Huyết thần htảm cũng bị thổi bật lên, từng luồng khí lưu vô hình thổi phần phật về phía hồ nước trong ốc đảo, tạo thành một con sóng lớn cao bằng mấy đầu người, cuộn lên bổ nhào xuống mặt cát bên bờ.
Rắc rắc!
Đón một thương này, thân thể của Ám Hoàng đao nhân lập tức giải thể, hóa thành vô số kinh văn đen nhánh, phiêu tán ra bốn phía.
- Linh Hồn Qua Toàn!
Hồng Dịch khe khẽ gầm lên. Lập tức một vòng lốc xoáy thật lớn bao phủ xuống hồ nước trong ốc đảo, hút sạch toàn bộ những dòng kinh văn đen nhánh đang chạy tứ tán ra xung quanh. Thế nhưng những kinh văn đen nhánh này có lực lượng cực kỳ lớn, lốc xoáy linh hồn không ngờ lại không thể hút hết được.
- Chân Không Đại Thủ Ấn!
Đối diện với tình huống như vậy, Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch mãnh liệt tế ra. Chín tầng ánh sáng bàng bạc tựa ánh trắng bắn ra dữ dội, tiếng phạm xướng lan truyền, hư không bị đông kết, đại thủ vung lên liền đóng băng toàn bộ những kinh văn đen nhánh kia, sau đó chụp lại vào trong tay. Những kinh văn này sau khi lọt vào trong lòng bàn tay liền ngưng kết lại thành một viên thần niệm lớn có chu vi đủ một mẫu.
Ở măt trên của viên thần niệm này hoàn toàn trống không, không có bất cứ một thứ gì, ánh sáng đen nhánh tựa như hoàn toàn thu liễm vào bên trong, lộ ra một loại chất liệu trong suốt.
Cùng lúc đó, màn ánh sáng của viên thần niệm này chợt sáng rực lên, từ bên trong liên tục truyền ra những âm thanh rắc rắc rắc rắc, ầm ầm ầm, tựa như âm thanh của lôi đình, điều này giống như ở bên trong khối thần niệm trong suốt có kích thước một mẫu này có một thế giới lôi đình thu nhỏ vậy!
Từ bên trong viên thần niệm loáng thoáng xuất hiện rất nhiều thứ, lờ mờ, lúc ẩn lúc hiện.
Đây là thần niệm tám kiếp thuần túy!
Sự cường đại của thần niệm tám kiếp!
Bóng dáng của Ám Hoàng đạo nhân dường như hoàn toàn biến mất, tựa hồ chưa từng xuất hiện.
- Lôi Pháp Diệt Thần Võng!
Năm ngón tay của Thiện Ngân Sa khẽ động, một tấm lưới sấm sét cực lớn bay về phía xa xa, chụp xuống Cát Tường Thiên mới la hét ầm ĩ, tay phủi phủi quần áo, từ trong đống cát bay lên.
- Ngân Sa! Đừng làm vậy! Chuyện này không liên quan đến Cát Tường Thiên, chẳng qua chỉ là ký ức của Ám Hoàng đạo nhân còn lưu lại trong viên thần niệm này quấy phá mà thôi. Ta sớm đã biết rằng trong viên thần niệm kia còn lưu lại ký ức, muốn đoạt xá sống lại. Thân thể của ta là thân thể võ thánh, sau khi đoạt xá sống lại có thể mang thần niệm hấp thụ tinh huyết, tiếp đó diễn hóa chẳng mấy chốc mà khôi phục. Trong điển tịch của Đại Thiện Tự có ghi lại rằng bí pháp thần bí nhất, hắc ám nhất, ác độc nhất chính là Huyền Thiên Trọng Sinh pháp, có thể mang thân thể võ thánh đang sống sờ sờ ra đấy mà chuyển hóa thành thần niệm. Thế nhưng hôm nay rốt cuộc hắn cũng dẫm phải đinh sắt rồi!
Hồng Dịch nhìn khối thần niệm tám kiếp tinh thuần đã bị triệt bỏ toàn bộ ký ức của Ám Hoàng đạo nhân đang lơ lửng trên bầu trời, không nhịn được mà nói.
- Cỗ ký ức lưu lại trong viên thần niệm này, nếu như không quấy phá thì hóa ra lại trái với tính toán của ta. Cũng may đây mới chỉ là một khối thần niệm, nếu như có thêm trên dưới một trăm viên nữa thì có lẽ Ám Hoàng đạo nhân sẽ có được ký ức hoàn chỉnh, một khi như vậy hôm nay ta đúng là không thể trị được hắn, không tránh khỏi kết cục bị đoạt xá.
- Thế nhưng hiện giờ viên thần niệm tám kiếp này có thể làm chủ thần cho thần niệm của ta, trở thành một viên định hồn châu (ngọc định hồn), trấn áp sự xung đột giữa Hắc Ám Mạn Đồ La cùng Quang Minh Mạn Đồ La đại trận.
Linh hồn Hồng Dịch khẽ động, toàn bộ thần niệm linh hồn đều bay ra, uốn quanh viên thần niệm tám kiếp kia rồi bắt đầu xoay tròn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...