- Đúng là đạp mòn gót sắt không tìm ra, bỗng dưng lại hiện lên trước mắt. Ngày đó ở trong vương phủ, tên đại thái giám Âm Liên Hoa kia đánh thân thể ta bị thương, tuy lúc sau dùng thần hồn báo thù thế nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Ta đã nói rằng không cho hắn sống quá mùa xuân, lúc này mùa xuân đang dần trôi nhanh qua, thế nhưng ta lại không có thời gian tìm hắn. Nếu cứ như vậy chẳng khác nào nói không giữ lấy lời. May mà vừa vặn gặp được hắn ở đây! Ta sẽ không khách khí nữa đâu!
Hiện tại Hồng Dịch đang ở trong một loại trạng thái ẩn tàng, xung quanh được bao phủ bởi một tấm màn hư không ảo ảnh kích cỡ nhỏ.
Tất cả mọi người không một ai có thể nhìn thấy hắn, thế nhưng hắn lại có thể nhìn thấy mọi người.
Toà Hùng Thành này cũng không phải là đô thành của Nguyên Đột quốc, cho dù có cao thủ thì Hồng Dịch cũng đủ tự tin dám khẳng định rằng không một ai có thể phát hiện ra hắn. Phải biết rằng thần niệm hiện giờ của hắn đã sinh ra điện mang, tương đương với cao thủ trải qua hai lần lôi kiếp, muốn nhận thấy hành động của hắn thì phải là loại cường giả như đỉnh cấp võ thánh hoặc là cao thủ vượt qua hai lần lôi kiếp.
- Ngay hôm nay các ngươi hãy để lại mạng ở đây cho ta thôi!
Hồng Dịch khẽ cười thầm. Nhìn ba người tiến vào trong phủ đệ của thành chủ Hùng Thành, thân thể chiến thần khẽ động, liền bay qua tường thành đi vào bên trong.
- Hả? Âm Liên Hoa, ta cảm thấy vừa rồi dường như có người quan sát chúng ta thì phải.
Sau khi vào phủ đệ thành chủ, tên đạo sĩ râu đen đứng bên cạnh Âm Liên Hoa liền khẽ nhíu mày, đột nhiên dừng lại, nhìn ra phía ngoài cửa, thế nhưng cung không phát hiện ra điều gì.
- Chẳng lẽ có cao thủ nào đó chú ý đến chúng ta sao?
Âm Liên Hoa cả kinh nói, mỗi một sợi lông trên chiếc áo khoác ngoài dày cộm bằng da gấu của hắn đều dựng đứng cả lên, trông chẳng khác nào một con nhím, sinh mệnh lực khổng lồ trong thân thể bắt đầu cuồn cuộn vận chuyển, khoé mắt, lỗ tai, trái tim, kinh mạch đều chuyển động theo một quy luật vô cùng kỳ lạ.
Trong chu vi hai, ba dặm xung quanh, tất cả mọi động tĩnh dường như đều được thu vào trong tai của hắn. Có thể nói sự mẫn cảm của Âm Liên Hoa đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
- Ừ, hình như vừa rồi có người quan sát chúng ta, thế nhưng lúc này ta lại không cảm nhận thấy bất cứ điều gì khác thường hay ý niệm thần hồn gì cả.
Sau khi Âm Liên Hoa đề cao cảnh giác, liền ngờ hoặc nói.
- Hai vị quá đa nghi rồi. Hùng Thành này cũng không phải đô thành Thái Tinh của Nguyên Đột quốc. Hiện giờ tất cả các cao thủ chân chính đều đã tề tụ về Thái Tinh, làm gì có thời gian đến nơi này? Trong toà Hùng Thành này toàn bộ đều là tai mắt của Hầu gia, bất cứ đường tơ kẽ tóc nào chúng ta đều có thể nắm bắt được hết. Gần đây cũng không có người nào thân phận xuất hiện cả.
Tên võ thánh mặc áo đen đầu tiên cảnh giác nhìn xung quanh một lượt, sau đó nói một cách bình tĩnh.
- Có thể nói rằng không có tâm linh nào không nhiễm bụi trần, thế nhưng ta tiến nhập vào cảnh giới võ thánh đã hơn mười năm, thanh tâm quả dục (giữ tâm trong sáng minh mẫn, tiết chế dục vọng ), luôn luôn giữ vững tâm linh sáng rõ, cực kỳ mẫn cảm! Chân Không đạo nhân nói không sai. Chúng ta rõ ràng là bị người khác theo dõi! Mọi người không nên tỏ ra bất thường, cứ gặp qua Bạch Tử Thu rồi tính sau.
Âm Liên Hoa the thé cười, hai tay dấu trong tay áo, từ trong miệng truyền ra một âm thanh cực kỳ nhỏ.
Ba người gật đầu, đi thẳng lên tầng trên, tiến vào phòng của thành chủ bên trong phủ đệ.
Trong phủ đệ thành chủ, thủ vệ tuy rằng nghiêm ngặt thế nhưng suốt dọc đường đi không có một ai ngăn cả ba người bọn họ, rất dễ nhận thấy ba người này đã chiếm được quyền uy rất lớn ở Hùng Thành.
Bên trong thính đường của thành chủ Hùng Thành có một người trẻ tuổi đang ngồi viết lách thứ gì đó, người này thân mặc y phục màu trắng, khuôn mặt thanh tú, ước chừng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi.
- Ba vị, các ngươi đã đem ta nhốt ở trong phòng suốt hai ngày nay. Nói vậy trong hai ngày hai đêm này các ngươi hẳn đã khống chế toàn bộ binh mã của Hùng Thành rồi phải không?
Thanh niên này vừa nhìn thấy ba người đi tới cửa, lập tức đứng dậy, tiến về phía trước.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa bước ra, ở phía trước bất ngờ loé lên vài luồng ánh sáng rực rỡ, cản lối đi của hắn.
- Bạch Tử Thu, ta khuyên ngươi không nên phí công vô ích nữa! Đại thần thông "Chỉ Xích Thiên Nhai" của bần đạo là thứ mà ngươi không thể phá giải được đâu! Ngươi cho rằng ngươi là Bạch Viên vương Bạch Tử Nhạc sao? Bản thân ngay cả là quỷ tiên cũng không tu luyện thành mà cũng dám chống lại bần đạo sao? Tốt nhất ngươi nên đầu hàng chúng ta, bần đạo bảo đảm già trẻ lớn bé gia tộc ngươi được bình an! Nếu không đừng trách chúng ta bất chấp mọi thủ đoạn!
Đạo sĩ râu đen lạnh lùng cười, đưa mắt nhìn thanh niên chẳng khác nào nhìn một con kiến hôi.
- Không ngờ tổ chức các ngươi lại thâm nhập sâu đến như vậy! Chỉ trong vài năm gần đây mà ngay cả bên trong Tuyết Hùng quân của ta cũng cài người vào được, mua chuộc rất nhiều quan quân, thật không ngờ hiện giờ sự việc đã đến mức này rồi. Tuy nhiên nếu như Bạch Tử Nhạc biết, các ngươi chắc chắn không tránh khỏi cái chết bi thảm đâu.
Bạch Tử Thu lạnh lùng nói.
- Khá khen cho một Vô Địch hầu, quả nhiên là một kẻ lợi hại, tai mắt trải rộng khắp bốn phương tám hướng! Ngay cả ta cũng không biết rằng hắn lại có thể mua chuộc nhiều quan quân trong Tuyết Hùng quân đến như vậy!
- Hầu gia tài trí mưu lược kiệt xuất, thủ đoạn của người chỉ bằng vào một kẻ như ngươi có thể nhận ra được sao? Bạch Tử Nhạc, Bạch Viên vương thì sao nào? Hắn tất sẽ phải hàng phục dưới trướng của Hầu gia! Không thuần phục chỉ có chết mà thôi!
Tên võ thánh áo đen lạnh lùng nói.
- Ta cũng không ngờ rằng Hầu gia lại có thủ đoạn cao tay đến như vậy. Từ lúc trước, khi ta phân công một lượng lớn mật thám, gián điệp, tiến vào khắp các nơi của Nguyên Đột quốc, mua chuộc rất nhiều quan viên, quan quân. Hiện giờ Chân Cương môn vừa xảy ra biến cố, quả nhiên như rắn mất đầu, thậm chí ngay cả Nguyên Đột quốc vương cũng tham gia vào đại sự tranh đoạt chức vị trưởng môn, không quan tâm đến triều chính, để cho Hầu gia đắc thủ!
Âm Liên Hoa âm hiểm cười, trong giọng nói tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
- Lão Âm, ngươi cùng Chân Không đạo nhân lần này đến ra mắt Hầu gia, chắc hẳn cũng thấy được tài trí kiệt xuất của Hầu gia rồi chứ? Thái tử Dương Nguyên lúc nào cũng vụng vụng trộm trộm, làm sao có thể sánh với sự quyết đoán mạnh mẽ của Hầu gia được! Nói thật cho hai người biết, Hầu gia nắm giữ trong tay Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, chính là người tuân theo mệnh trời! Hai người đầu nhập dưới trướng của Hầu gia, so với thái tử thì tốt hơn rất nhiều.
Võ thánh áo đen nói.
- Không sai, không sai. Những năm gần đây thái tử liên tục có những hành động mờ ám, lần này lại chịu thua thiệt lớn, bị Ngọc thân thương nắm thóp sau lưng, ngay cả Vô Sinh lão mẫu cũng bị bắt giam, vậy mà cũng không chuộc được lại! Điều này khiến cho ta cảm thấy nguội lạnh trong lòng! Ta từng gặp qua Hầu gia một lần, quả thật là nhân tài nghiêng trời lệch đât, là loại người có thể làm đại sự. Chân Không đạo nhân ta tất nhiên là chim khôn chọn cành mà đậu rồi.
Đạo nhân râu đen nói, tiếp đó lại ngần ngừ một chút.
- Tuy nhiên Chân Không Đại Thủ Ấn của thái tử đã luyện đến cảnh giới tầng thứ chín, đạt tới thành tựu Bất Hủ Nguyên Thần, Đấu Mỗ Huyền Linh. Một chiêu vừa thi triển ra liền làm đông kết không gian, tới lui như thiểm điện, nhấc chân một cái liền vượt qua nghìn dặm. Hơn nữa trên tay thái tử lại còn có một vài kiện pháp bảo rất lợi hại. Nếu như để hắn biết chúng ta phản bội lại hắn thì sợ rằng....
Âm Liên Hoa do dự nói.
- Không sao hết, tất cả đều có Hầu gia đứng ra bảo đảm! Thái tử thì đã sao nào! Nếu như thái tử không biết điều, Hầu gia liền cho hắn nếm thử tư vị sống không bằng chết!
- Được rồi, bây giờ còn tên Bạch Tử Thu này thì giải quyết thế nào đây? Giết hay không giết?
Chân Không đạo nhân nói.
- Hiện giờ chúng ta tuy rằng khống chế được quân đội, thế nhưng nếu để lâu thì nhân tâm sẽ loạn động! Quân đội cũng sẽ xảy ra binh biến, dù sao hắn cũng là thành chủ Hùng Thành, có khả năng trấn an lòng người, hơn nữa chúng ta cũng không có thời gian dây dưa lâu ở Hùng Thành, phải thật nhanh tiến sang thành trì khác, khống chế quân đội và chính trị, mở đường cho Hầu gia. Tuy nhiên nếu như thật sự hắn không hợp tác thì cũng chỉ còn cách giết chết!
Võ thánh áo đen tiến lên một bước nói.
- Bạch Tử Thu, ngươi còn không hàng phục, ta chỉ còn cách giết chết toàn bộ già trẻ lớn bé nhà ngươi! Ngươi cũng táng thân theo bọn họ luôn! Còn nếu như ngươi đáp ứng, chịu ra sức cho Hầu gia, Hầu gia chắc chắn sẽ bảo đảm rằng sau khi đại sự thành, lập ngươi làm quốc chủ Nguyên Đột quốc.
- Hừ, quốc chủ Nguyên Đột quốc, ta tự nhận rằng không có năng lực, làm sao đảm đương nổi! Lời hứa hẹn này của Hầu gia có chút thái quá rồi!
Bạch Tử Thu lạnh lùng cười nói.
- Ha ha ha ha!
Võ thánh áo đen cười ha ha, nói.
- Ngươi không làm được sao? Hầu gia bảo ngươi làm được, ngươi có thể làm được. Trước khi đi Hầu gia có nhờ ta chuyển cho ngươi một đôi câu đối, để cho tự ngươi xem qua mà cân nhắc!
- Chân Không đạo nhân, mang cho hắn xem đi!
- Được!
Chân Không đạo nhân giương tay lên, một tấm lụa lớn xuất hiện trong phòng, bay lên chính giữa thính đường, phía trên có viết chữ, mỗi nét đều thể hiện khí thế hùng bá thiên hạ.
Vế trên là: Thuyết nhĩ năng hành, nhĩ tựu năng hành! Bất hành dã hành!
Vế dưới là: Thuyết nhĩ bất hành, nhĩ tựu bất hành! Hành dã bất hành!
è¯´ä½ è’½è¡R, ä½ å°±è’½è¡R! ä¸è¡Rä¹xè¡R!
è¯´ä½ ä¸è¡R, ä½ å°±ä¸è¡R! è¡Rä¹xä¸è¡R!
Tạm dịch:
Nói ngươi có thể đi được là ngươi có thể đi được! Không đi không được!
Nói ngươi không thể đi được là ngươi không thể đi được! Muốn đi cũng không được!
Vắt ngang bức câu đối là dòng : Bất phục bất hành! ( Không phục không được)
Một bức đối liễn vô cùng đơn giản mà lại mang theo khí thế chủ toạ của thiên địa tạo hoá, câu chữ vô cùng tinh tế sâu sắc.
Từng từ từng chữ lưu chuyển trên tấm lụa tựa như thần linh sáng thế.
Bạch Tử Thu vừa thoáng nhìn qua, đầu tiên cũng coi thường, sau đó liền ngưng trọng dần, cuối cùng sắc mặt tái nhợt, ngã ngửa về phía sâu, ngồi bệt xuống chiếc ghế.
Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Tử Thu như vậy, ba người đều nhìn nhau, đắc ý cười cười.
- Khẩu khí của tên Vô Địch hầu này thật sự quá ngông cuồng!
Lúc này Hồng Dịch cũng chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra trong phòng. Hắn cũng thật không ngờ rằng toàn bộ Hùng Thành lại tệ hại đến mức như vậy. Vô Địch hầu chỉ mới vừa đến đây đã cài vào một lượng lớn gián điệp, mua chuộc quan quân, nhân lúc Chân Cương môn xảy ra chuyện liền lập tức phát động quân biến, không chế được quân đội, giam lỏng thành chủ. Chỉ cần Bạch Tử Thu hàng phục, lập tức toàn bộ trăm vạn quân dân của Hùng Thành cùng với tài phú vô tận liền rơi vào trong tay của Vô Địch hầu.
Thủ đoạn của tên Vô Địch hầu này quả thật là rất nhiều.
Trong mấy năm gần đây, khi đánh đông dẹp bắc, không ngờ hắn lại có thể cài những quân cờ nằm vùng như vậy.
Tuy nhiên nếu chỉ có vậy thì không nói làm gì. Thứ làm cho Hồng Dịch thực sự không thể nhịn nổi nữa chính là câu đối kia.
Kể cả là thượng cổ thánh hoàng cũng không có giọng điệu phách lối đến như vậy. Có trời đất chứng giám, Hồng Dịch chưa từng thấy một thứ văn tự hay đối liễn nào có giọng điệu phách lối đến như vậy.
Chỉ vài câu, ngôn ngữ không hoa lệ, chữ viết không có tính tượng hình, thế nhưng lại thể hiện ý cảnh, chẳng khác nào "Thần sáng thế", "Chủ nhân của tạo vật".
Văn tự đạt tới bậc này, sự kết hợp giữa từ ngữ câu cú đến mức như thế, thậm chí ngay cả bản thân Hồng Dịch là văn trạng nguyên văn cũng không dám làm. Kẻ này quả thực đúng là loại người điên cuồng, là đệ nhất cuồng nhân trong thiên hạ.
- Khá khen cho một câu "bất phục bất hành". Được lắm Vô Địch Hầu, ngươi đúng là quá mức cuồng vọng rồi! Ba người các ngươi, ngày hôm nay biết điều thì mau chóng thần phục ta, nếu không lập tức bị giết chết! Bức đối liễn này ta sẽ thu lấy, đợi khi ta trực tiếp gặp Vô Địch Hầu trả lại cho hắn.
Ngay khi ba người Âm Liên Hoa, Chân Không đạo nhân, võ thánh áo đen, tung ra bức đối liễn thì từ trên bầu trời, một đạo âm thanh khổng lồ bao phủ xuống, đi kèm với đạo âm thanh này là một tấm màn lớn hình vỏ trứng.
Tượng chiến thần do Hồng Dịch hoá thân thành xuất hiện trong phủ đệ thành chủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...