Buổi sáng mùa xuân, canh bốn.
Vạn vật chìm trong giấc ngủ, sương mù nồng đậm bao phủ.
Crộc, crộc, crộc.
Tiếng vó ngựa mạnh mẽ vang lên, khiến cho khắp nơi bỗng giật mình tỉnh giấc.
Một đội kỵ binh mãnh liệt từ trong làn sương mù dày đặc phóng vọt ra.
Dẫn đầu đoàn người là thiếu niên toàn thân mặc một bộ trang phục màu sáng bạc, tay giật dây cương, thớt ngựa dưới thân lao đi như bay về phía trước, bốn vó tung lên không dính chút bụi đường, bờm ngựa có màu đỏ rực, trông chẳng khác nào một đám mây lửa.
Đây chính là Hoả La mã Tây Vực.
Thế nhưng hiện giờ có thể thấy được thớt ngựa này so với giống ngựa Hoả La thông thường thì cường tráng hơn rất nhiều! Bốn chân thẳng đứng, cơ bắp cuồn cuộn tựa như sợi thép, hiện ra một cảm giác lực lượng vô cùng dữ dội cùng với một vóc dáng vô cùng ưu mỹ!
Hơn nữa toàn bộ thớt ngựa này tản ra một thứ khí tức uy vũ, túc sát, từ trong làn sương mù lao ra trông không khác nào thiên mã hành không.
Thớt ngựa này chính là Truy Điện của Hồng Dịch.
Sau khi nhận được thánh chỉ của Kiền đế, Hồng Dịch không chậm trễ, vào ngay đêm đó liền cho người thu thập hành lý rồi cưỡi ngựa lên đường.
Lần này hắn mang theo Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Trầm Thiên Dương, Xích Truy Dương, Tinh Nhẫn hoà thượng, Mộ Dung Yến, Kiền thúc, Chu đại tiên sinh cùng với đám người Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên, Dương Anh Minh.
Có thể nói trong chuyến đi Tây Vực lần này, Hồng Dịch gần như mang toàn bộ thân tín trong Lục Liễu sơn trang đi cùng! Cơ hồ không lưu lại một người nào. Còn trong trang viên, quản gia hiện thời là người mượn từ Ngọc thân vương.
Lần này hắn đến Tây Vực, đương nhiên phải phòng bị thật cẩn thận, tránh cho Vô Địch Hầu nhân cơ hội, bắt chước bản thân, một lần tiêu diệt toàn bộ thân tín của mình. Nếu là như vậy thì rất phiền phức.
Hơn nữa đến Tây Vực lần này cùng Hoả La đánh trận, Hồng Dịch đã quyết định rồi, phải khuếch trương thực lực của bản thân! Mà biện pháp duy nhất chính là cướp bóc Tinh Nguyên Thần miếu, hàng phục cường giả.
- Công tử. Chúng ta sắp đến Vinh Châu rồi. Trong một đêm chúng ta đã đi được hơn năm trăm dặm, đến rạng sáng cũng có thể tạm nghỉ một chút. Phía trước đã là địa phận của tỉnh Lạc Tinh thuộc địa phận Vinh Châu.
Trong lúc đoàn người lao vùn vụt về phía trước, thớt ngựa của Xích Truy Dương vọt lên trên.
Thớt ngựa Xích Truy Dương đang cưỡi là Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử, sau lưng mang một thanh bạch cốt chiến đao, sắc bén dị thường. Trên chiến đao còn có một đạo phù lục màu đỏ máu thấm sâu vào chất xương đầy hoa văn của thân đao. Đây là đạo phù lục do Tinh Nhẫn hoà thượng dùng máu của bản thân vẽ lên. Tuy rằng không bằng phù lục ở phía trên thanh Trấn Ngục bảo đao của Hồng Hi, một thứ phù lục được chế luyện từ máu nhân tiên của Hồng Huyền Cơ, thế nhưng cũng thừa sức để đối phó với đạo thuật.
Trên thực tế, đoàn người đi theo Hồng Dịch lần này, toàn bộ cao thủ đều được trang bị những thanh bạch cốt chiến đao có vẽ phù lục như vậy.
Đây là một cỗ chiến lực có thể nói là cực kỳ khổng lồ.
- Nghe nói trong Lạc Tinh sơn trong địa phận tỉnh Lạc Tinh này là một ngọn núi được hình thành từ một ngôi sao lớn từ trên trời rơi xuống cách đây mấy vạn năm về trước. Không biết điều này có phải là thật hay không?
Đại Kim Chu đứng ở trên vai của Hồng Dịch, quơ quơ Hạo Thiên Phiến trong tay.
- Điều này chắc không sai đâu.
Hồng Dịch nói, sau đó làm cho tốc độ của ngựa giảm bớt, rồi cả đoàn người dừng lại.
Hắn quay đầu về phía sau, nhìn đám người Tinh Nhẫn hoà thượng, Xích Truy Dương, Kiền thúc, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ ở bên cạnh, cảm thán thở dài một tiếng.
- Năm ngoái lúc từ Ngọc kinh thành khởi hành, chúng ta chỉ là hai, ba kẻ vô danh tiểu tốt! Ngày hôm nay chúng ta đã trở thành một lực lượng có thể hùng bá thiên hạ rồi.
Quả thực thế lực hiện giờ của Hồng Dịch đã cực kỳ khổng lồ.
Không tính đến bản thân cùng Thiện Ngân Sa, chỉ cần nói đến một mình Tinh Nhẫn hoà thượng thôi, đó cũng đã là một võ thánh có thể đơn độc hành động. Đạt tới cảnh giới đại tông sư thì có Xích Truy Dương, Kiền thúc, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, phụ thể đại thành thì có Chu Đại Tiên Sinh. Ngoài ra tiên thiên tuyệt đỉnh phải kể đến Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu.
Về cơ bản những người này, mỗi người đều có thể đơn độc hành sự, hơn nữa còn có một nhân vật lão luyện như phụ thân của Trầm Thiết Trụ là Trâm Thiên Dương. Lão giả này trải qua một năm tĩnh dưỡng trong Lục Liễu sơn trang, hiện giờ lại được thêm rất nhiều linh dược tẩm bổ, thậm chí còn được phục dụng cả máu Tà Thần, thân thể thoáng chốc gần như trẻ lại hơn hai mươi tuổi, gân cốt dẻo dai, lúc này cũng đã bước vào cảnh giới tiên thiên võ đạo.
Tuy nhiên lão cũng không định luyện võ tiếp mà chuyển sang bắt đầu tu luyện đạo thuật. Nhờ vào sự thần kỳ của máu Tà Thần, tu vi đạo thuật của lão tiến triển cực nhanh, gần như chỉ trong mấy ngày đã tu luyện đến cảnh giới dạ du.
- Đúng vậy! Tuy nhiên hiện giờ chúng ta đến Tây Vực, chỉ sợ sẽ xảy ra xung đột với Thần Uy vương! Triều đình không cho công tử lưu lại trong kinh thành cũng là vì sợ ảnh hưởng của công tử với văn đàn quá lớn, bản thân lại có tiền tài, lo nếu để công tử ở kinh thành lâu sẽ kết giao với nhiều sĩ phu, được nhiều người ủng hộ.
Chu đại tiên sinh nói.
- Đó là điều hiển nhiên. Đối với Thần Uy vương, lúc trước ta cũng có chút cố kỵ, thế nhưng hiện giờ cũng không có vấn đề gì cả. Tuy nhiên mọi người cũng phải cẩn thận, sau khi tiến vào trong quân đội ở Tây Vực sẽ gặp phải nhiều sức ép cùng lôi kéo, phải chuẩn bị thật kĩ lưỡng. Ta sẽ đưa cho mọi người vàng bạc tài bảo đủ sử dụng. Mọi người cứ trực tiếp lôi kéo dụ dỗ quan quân trong quân đội của Thần Uy vương cho ta, nắm giữ được quân đội của Thần Uy vương, như vậy đối với việc Ngọc thân vương đăng ngôi bảo toạ sẽ giúp ích rất nhiều.
Hồng Dịch hiểu rất rõ điều này.
- A Dịch, khi nào chúng ta đến Chân Cương môn ở Nguyên Đột?
Đại Kim Chu bỗng nhiên hỏi.
- Ngay ngày hôm này. Sở dĩ hôm này ta lập tức khởi hành, phi ngựa nhanh đến Vinh Châu chính là muốn tranh thủ chút thời gian. Triều đình lệnh cho ta trong vòng một tháng phải có mặt báo danh trong đại doanh quân đội, tiếp nhận quân quyền. Về phương diện thời gian quả thật có chút gấp gáp, tuy nhiên cũng không thành vấn đề. Chúng ta nhân thời gian một tháng này đi đến Nguyên Đột Chân Cương môn một chuyến, phụ giúp Bạch Tử Nhạc đoạt ngôi vị chưởng môn!
Hồng Dịch mang kế hoạch đã sớm chuẩn bị nói ra.
- Hả? Ngọn núi phía trước?
Ngay khi Hồng Dịch vừa nói đến đây liền bất ngờ dừng lại. Bằng vào sự mẫn cảm của mình, Hồng Dịch cảm thấy dường như phía trước có thứ gì đó.
- Mọi người dừng ngựa lại, ở trên ngọn núi mười dặm phía trước hình như có người chặn đường chúng ta.
- Hả? Là ai? Lại có kẻ dám cản đường chúng ta sao!
Đại Kim Chu vừa nghe thấy liền phóng người đi, thế nhưng lập tức bị Hồng Dịch vươn tay tóm lấy cái bắp chân nhỏ nhắn, kéo lại ngồi trên lưng ngựa.
- Ta biết là ai rồi. Ta cũng muốn gặp hắn một lần, để xem xem cao thủ do đích thân Mộng Thần Cơ bồi dưỡng lợi hại ra sao!
Hồng Dịch nói.
Phía sau gáy của hắn bỗng hiện ra mấy vòng hào quang ánh sáng, sau đó phóng lên cao, bao vây lấy thân thể, nâng thân thể lên giữa không trung. Vừa bay lên trên, soạt! Làn sương mù dày đặc bị xé rách ra. Mọi người chỉ cảm thấy một cỗ sóng dao động làn toả khắp bầu trời. Vù một tiếng, không gian chấn động, bóng người lập tức biến mất.
- A! Thân thể của A Dịch phi hành lại nhanh như vậy sao? Chân Không Đại Thủ Ấn quả nhiên là lợi hại, sau khi luyện hoá Minh Thần xong, tốc độ phi hành còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh nữa.
Đại Kim Chu sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nàng cũng muốn đuổi theo, thế nhưng lúc này phải bảo vệ sự an toàn của đoàn người thế nên đành phải ủ rũ ở lại.
Xa xa, trên núi Lạc Tinh.
Ở trên một vách núi dựng đứng, một tiểu nam hài chừng bảy, tám tuổi đang đứng. Tiểu nam hài này một thân cẩm y, hai mắt nhìn về con đường bị sương mù dày đặc bao phủ phía trước, trên mặt hiện ra một sự lão luyện không hề phù hợp với tuổi tác.
Nam hài này chính là tiểu thần đồng tám tuổi Phương Viên, người làm nên một áng văn chương cẩm tú, đỗ thám hoa trong cuộc thi vừa rồi.
Tuy nhiên lúc này, ngay từ lúc còn sáng sớm, hắn đã đứng ở trên một vách núi thuộc địa phận Vinh Châu, cách Ngọc kinh thành đến hơn năm trăm dặm, trông có vẻ cực kỳ quỷ dị, từ đó có thể thấy thực lực của hắn không hề tầm thường chút nào.
- Tên Hồng Dịch này lúc ở Ngọc kinh thành ta không có cơ hội để chỉnh sửa. Hiện giờ hắn bị thánh chỉ truyền xuống điều ra bên ngoài, ta muốn xem xem hắn có bản lĩnh gì lợi hại mà lại dám chèn ép ta khắp chốn như vậy? Màn sương mù vậy xem ra cũng có chút thú vị. Kim Khẩu Ngọc Ngôn, thiên địa nguyên khí, nghe ta truyền lệnh, ngưng kết thành quần mã (đàn ngựa).
Phương Viên chắp tay ra sau lưng, trong lúc từng chữ từng chữ phát ra, thanh âm từ trong miệng truyền ra bên ngoài lập tức khiến cho làn sương mù trong phạm vi xung quanh hắn tựa như trở nên có sức sống, nhanh chóng tự động di chuyển, biến thành từng thớt ngựa sương mù vô cùng thần tuấn.
Những thớt ngựa sương mù này trông vô cùng sống động, bốn vó tung bay giữa không trung, không ngờ lại tạo thành những âm thanh crộc crộc chấn động không khí.
- Thiên địa nguyên khí, nghe ta truyền lệnh! Quần Mã Thần Binh!
Phương Viên chỉ ra một ngón tay. Ngay lập tức trên thân thể của mỗi một con ngựa bằng sương mù này xuất hiện một thần binh toàn thân mặc trọng giáp, trong tay cầm trường thương, tựa như thiên binh thiên tướng, chỉnh tề xếp thành một hàng, trải dài suốt một vùng không gian hơn mười dặm trên bầu trời!
Vó ngựa vang dội giống hệt như tiếng sấm sét đánh xuống, khiến cho cả ngọn núi như rung lên, một tảng đá lớn bị chấn động lăn ầm ầm xuống phía dưới.
Thiên quân vạn mã sương mù vừa hình thành, cả đất trời đều vang vọng tiếng vó ngựa. Thứ khí thế này thật sự rất khổng lồ, đây cũng không phải là ảo ảnh hư huyễn, mà là cảnh trí vô cùng chân thực.
- Thiên địa nguyên khí, nghe ta truyền lệnh!
Phương Viên lại cất giọng hô, âm lượng của tiếng hô này cực kỳ lớn, lập tức bao lấp toàn bộ tiếng vó ngựa phía trước.
- Vô Cực Thiên Âm, quả nhiên là không tầm thường chút nào! Không hổ là đạo thuật của thượng cổ thánh hoàng 'Cực'! Thiên địa nguyên khí, nghe ta truyền lệnh! Khẩu khí thật lớn! Đúng là nắm giữ thiên hạ! Tuy nhiên ngươi còn chưa đạt thành tựu dương thần mà đã muốn hiệu lệnh toàn bộ nguyên khí trong thiên hạ sao? Ta nghe nói vị thần chí cao vô thượng của Tinh Nguyên Thần miếu được gọi là 'Nguyên Khí Thần', nếu nói như vậy thì đạo thuật của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần miếu, Tam Đại Dự Ngôn Thuật, chắc hẳn cũng có một "Thiên địa nguyên khí, nghe ta truyền lệnh" như thế này nhỉ! Thế nhưng đạo thuật của ngươi quá mức kém cỏi, nếu như ngươi vượt qua được lôi kiếp thì uy lực của Vô Cực Thiên Âm chắc hẳn sẽ mạnh hơn rất nhiều!
Đúng lúc này, một giọng nói từ xa xa truyền đến. Giọng nói này tuy rằng không to như âm thanh của Phương Viên, thế nhưng Vô Cực Thiên Âm của Phương Viên lại không thể lấn áp được.
- Là ai! Vạn mã bôn đằng! (vạn ma chồm lên)
Ánh mắt của Phương Viên khẽ động, chỉ ra một ngón tay. Thoáng chốc, ở phía trên bầu trời, đàn ngựa hí lên vang dội, đội thần binh lập tức hướng về phía phát ra âm thanh, mãnh liệt lao đến, trông chẳng khác nào dòng thác bằng sắt thép cuồn cuộn dâng lên, âm thanh hò hét vang lên đinh tai nhức óc!
- Thiên địa nguyên khí, bảo hộ thân ta. Vô Cực chúng thần, duy trì sự trường sinh của ta!
Phương Viên lại quát lớn một tiếng.
Nhất thời không khí xung quanh hắn ầm ầm biến đổi, dường như có một cỗ lực lượng hùng hồn từ trong hư không mờ mịt cuồn cuộn tuôn ra, bao vây lấy thân thể cuă hắn, cả thân thể chấn động mãnh liệt rồi bay bổng lên bầu trời.
Cùng lúc đó, trong luồng không khí xung quanh thân thể của hắn lại xuất hiện nhiều vết nứt nhỏ tựa như sợi chỉ, những vết nứt này giống như trực tiếp nối liền với rất nhiều tiểu thiên thế giới khác. Bên trong khe nứt tản ra vô số luồng thần niệm tinh thuần, nâng thân thể của hắn lơ lửng giữa không trung.
Những luồng thần niệm này đồng thời cũng bảo vệ thân thể của hắn. Chu vi xung quanh thân thể của Phương Viên đều được bao phủ bởi những vết nứt này, bất cứ thứ gì cũng không thể đến gần được, chỉ cần hơi tiếp xúc với những vết nứt này lập tức sẽ bị lực lượng sinh diệt của các tiểu thiên thế giới kia nghiền nát thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, ở phía xa xa đột nhiên xuất hiện một bàn tay cực lớn lấp lánh sáng, trực tiếp bay lên không trung, quét ngang một cái.
Thiên quân vạn mã do sương mù ngưng tụ thành không ngờ lại giống hệt như kiến hôi, lập tức nổ tung toàn bộ, tiêu tán thành hơi nước. Tiếng hò hét vang dội đất trời liền biến mất vô hình vô tung.
- Chân Không Đại Thủ Ấn!
Phương Viên kinh hãi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...