Dương Thần

- Hầu gia, Khang nhi chúng ta thân là Thuỷ Dương tuần phủ, võ nghệ cao thâm, còn có Ngô đại quản gia đến tận nơi bảo vệ, hiện giờ tại sao ngay cả Ngô đại quản gia cũng mất tích, Khang nhi lại trở thành như vậy hả Hầu gia? Khang nhi thế nào cũng là trưởng tử của chúng ta, là quan lớn của triều đình, tướng soái một phương, xảy ra chuyện như vậy, chàng nhất định phải điều tra! Dốc sức điều tra! Điều tra xem là ai? Rồi ngàn đao phanh thây!
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, tai của Triệu phu nhân khẽ động, liền biết ngay là Hồng Huyền Cơ đang đi tới, tiếng than khóc thảm thiết như một mụ đàn bà hung tợn cũng ngừng lại, thu liễm tâm tình, thế nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói.
- Nàng kêu la ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa! Phong thái của một phu nhân được triều đình sắc phong đâu rồi? Phu nhân được triều đình sắc phong, nhất cử nhất động đều phải có khí độ ung dung tự tại! Thất thố như nàng lúc này một khi truyền ra ngoài sẽ đánh mất hết thể diện của Võ Ôn Hầu phủ chúng ta!
Hồng Huyền Cơ trầm tĩnh đi đến, hai mắt đặt trên thân thể của Hồng Khang đang nằm trên giường, ánh mắt vẫn không hề lay động, qua một lúc mới thu trở lại, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh khiển trách Triệu phu nhân.
- Được! Hồng Huyền Cơ, té ra Khang nhi không phải là con của chàng, chàng không đau lòng! Chúng ta chỉ có hai đứa con trai! Huống hồ Khang nhi lại có tiền đồ như vậy! Thiếp bất chấp tất cả, chuyện của Khang nhi nhất định không phải vô duyên vô cơ mà xảy ra như vậy, chàng nhất định phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là tên tạp chủng nào làm ra! Đúng rồi, chắc chắn là tên tạp chủng Hồng Dịch kia rồi! Từ năm ngoái Khang nhi đã gửi phi ưng truyền thư nhiều lần, nói rằng tên tiểu tạp chủng này rất lợi hại! Triệu Phi Dung cũng là do nó giết! Đúng rồi, còn nữa, còn nữa!
Triệu phu nhân vội vội vàng vàng nói.
- Thiếp còn nghe được tin tên tiểu tạp chủng kia lại tham gia võ cử, đạt được võ trạng nguyên, hơn nữa nghe mọi người nói rằng nó đã tu luyện thành võ thánh! Nhất định, nhất định là ăn được thứ linh đan diệu dược gì rồi. Không được, không được rồi, năm đó thiếp đã nói rằng không nên cho tên tiểu tạp chủng này ra khỏi phủ, kết quả nó có cơ hội tu luyện đạt thành tựu, trở thành tai hoạ cho chúng ta. Hầu gia, nhanh, mau nhanh nhân cơ hội tên tiểu tạp chủng này còn chưa trưởng thành, đến giết nó, giết nhanh, giết sạch sẽ.
- Được rồi! Các người đều ra ngoài hết đi!
Hồng Huyền Cơ quát lên một tiếng, dẫm nhẹ một cái.
Cả mặt đất mơ hồ khẽ chấn động. Đám lão mụ tử, nha hoàn cùng với những thị vệ đầy cảnh giác đứng ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nghênh địch, tất cả đều hơi giật mình, nhanh chóng quỳ xuống sau đó lui cả ra ngoài.
Trong chốc lát, toàn bộ nhà chính của Hầu phủ chỉ còn lại Hồng Huyền Cơ và Triệu phu nhân.
- Hầu gia, thiếp đồng ý với chàng nín nhịn cả một đời, thế nhưng hiện giờ không thể nào nhịn được nữa. Khang nhi xảy ra việc như vậy đã là cực hạn của thiếp rồi. Thiếp nói cho chàng biết, nếu như chàng không đi giết tên tiểu tạp chủng Hồng Dịch kia, thì đích thân thiếp sẽ mang Hi nhi cùng binh lính đi san bằng cái Lục Liễu sơn trang ở ngoài thành kia.
Triệu phu nhân ngồi xuống, hung hăng nói.
- Hồ đồ! Ai cho nàng tự quyết định như vậy?
Hồng Huyền Cơ lạnh lùng nói.
- Nàng ở nhà, không được làm bất cứ điều gì! Biết điều thì an an phận phận, càng không nên xúi giục Hi nhi hồ đồ theo. Về việc của Khang nhi, sớm muộn gì ta cũng cho nàng một cái công đạo. Huống hồ, đây chỉ là linh hồn của Khang nhi tạm thời tản ra nên mới trở thành một cái xác trống không. Tình huống như vậy người khác không thể cứu được, thế nhưng đối với ta thì chưa chắc! Chỉ cần thân thể của Khang nhi còn sống, ta vẫn còn nhiều cơ hội để cứu chữa.

- Cái gì? Khang nhi còn có thể cứu chữa sao?
Triệu phu nhân đứng bật dậy.
- Đàn bà thì biết cái gì! Mấy ngày gần đây Ngọc kinh sợ rằng có nhiều biến động lớn. Nàng an an phận phận ở nhà cho ta, để ý việc trong nhà đi.
Thanh âm của Hồng Huyền Cơ vẫn rất bình tĩnh truyền ra, tựa như không có chuyện gì quá lớn xảy ra.
- Người đâu, mang Khang nhi vào mật thất cho ta.
- Dạ! Hầu gia!
Ngay khi Hồng Huyền Cơ ra lệnh một tiếng, từ bên ngoài bỗng có hai người mặc áo khoác màu tử kim, trông giống như áo giáp lại không phải áo giáp, đi vào, nhấc thân thể của Hồng Khang lên, trực tiếp rời đi.
- Nàng tạm thời đi nghỉ ngơi đi, đừng mang thêm phiền phức cho ta nữa!
Hồng Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng rồi cũng bước ra bên ngoài.
- Người đâu, chuẩn bị kiệu cho ta!
Chờ Hồng Huyền Cơ đi rồi, hai mắt Triệu phu nhân chợt loé lên một tia hàn quang, trực tiếp phân phó.
- Dạ, tiểu thư.
Một bà lão đi đến đáp lại. Nghe lời xưng hô liền có thể biết ngay đây là lão nhân của Triệu gia, đi theo Triệu phu nhân đến Hầu phủ, cũng là dạng người tâm phúc của Triệu phu nhân như mụ Tằng ma ma đã bị Hồng Dịch giết chết.
- Tiểu thư muốn đi đâu?
- Hoàng cung, ta muốn đi bái kiến hoàng hậu và thái hậu.

Triệu phu nhân lạnh lẽo nói.
Phủ đệ Võ Ôn Hầu, Lang thư ốc.
Đi qua tầng tầng lớp lớp giá sách, đến trước một bức tường, Hồng Huyền Cơ đưa tay ra đẩy một cái.
Ầm ầm ầm!
Bức tường này không ngờ lại là một cánh cửa, khi bị đẩy liền lộ ra một lối đi thông xuống một mật thất rất lớn.
Trong mật thất có rất nhiều gian phòng, ở chính giữa là một quảng trường rộng.
Ở trên quảng trường có đặt hai cỗ quan tài bằng thuỷ tinh.
Bên trong một cỗ quan tài thuỷ tinh lại có một nữ nhân đang nằm. Nữ nhân này có khuôn mặt tươi đẹp, trên y phục có đeo một miếng ngọc bội, đầu gối lên một khối hàn ngọc, hai tay nắm chặt, ở giữa hay tay là một quả cầu bằng ngọc, khuôn mặt tươi tắn như đang sống, nhìn qua không ngờ lại là Triệu Phi Dung, nữ nhân năm đó bị Hồng Dịch đâm một kiếm xuyên tim, tiêu diệt linh hồn mà chết!
Hiện giờ vết kiếm đâm trên cơ thể của Triệu Phi Dung một điểm cũng không nhìn thấy, trông giống hệt như từng được Thần Liệu thuật của Tinh Nguyên Thần miếu chữa trị qua.
Trong cỗ quan tài thuỷ tinh còn lại thì hoàn toàn trống trơn.
Tông chủ Đại La phái, "Phi Nhi", đang ngồi khoanh chân trên một pháp đàn ở bên ngoài mật thất, tựa như đang tu luyện thứ đạo thuật gì đó. Từng luồng thần niệm từ trên đầu của nàng ta tản ra. Mỗi một luồng thần niệm đều hiện rõ hai màu trắng, đen, liên tục lưu chuyển, trông giống như Âm Dương Hỗn Động Đại Trận.
Sau đó những thần niệm này bỗng nhiên biến hoá, màu sắc trắng, đen dần dần biến mất, xếp thành hình tứ diện, từ từ xếp chồng lên nhau, tựa như xếp gỗ vậy, kết thành một hình dạng giống như bảo tháp.
Toà bảo tháp này không ngờ lại chính là Thái Vũ tháp của Thái Thượng đạo.
Hồng Huyền Cơ nhìn Thái Vũ tháp do thần niệm của vị tông chủ Đại La phái Phi Nhi này kết thành, không khỏi lắc đầu, chuyển ánh mắt đi.

Ầm ầm!
Thái Vũ tháp vừa dựng lên lập tức giống như gặp phải động đất, rầm rầm đổ sụp xuống.
- Phi Nhi, đạo thuật của nàng cuối cùng vẫn không thể lĩnh ngộ được.
Hồng Huyền Cơ nói.
- Ừ, chỉ còn mỗi một cửa ải nữa thôi mà không thể đột phá được.
"Phi Nhi" mở mắt, thở ra một hơi thật dài, sau đó nhìn về phía thân thể của Hồng Khang đang được hai người thị vệ khiêng xuống. Nàng ta tiến đến gần, không nhịn được nói.
- Khang nhi quả nhiên là xảy ra chuyện. Tuy nhiên đây là thủ đoạn đạo thuật. Là ai làm vậy?
- Nàng không nên hỏi nhiều! Chờ khi ta phấn toái chân không là có thể giúp bọn chúng ngưng tụ thần niệm, tái tạo lại linh hồn!
Hồng Huyền Cơ thản nhiên nói.
.............
Đại Kiền năm thứ ba mươi sáu, mùng chín tháng ba, đây là ngay khoa cử triều đình bắt đầu.
Cuộc thi lần này không chỉ là kỷ niệm sáu mươi năm lập quốc của Đại Kiền, mà còn là khoa thi có quy mô tổ chức lớn nhất từ trước đến giờ.
Khắp các châu, tỉnh, phủ, huyện trong cả nước có đến chín ngàn, gần xấp xỉ một vạn cử nhân đều tề tụ về Ngọc kinh thành để tham gia cuộc thi này. Đây là cảnh tượng trước đây chưa từng có.
Trong những cuộc thi trước đây, số lượng của nhân chỉ khoảng từ năm cho đến sáu nghìn người, số lượng rất ít ỏi, nếu như có chiến loạn thì cùng lắm cũng chỉ khoảng ba nghìn người.
Hôm nay, gần như là từ canh ba, khi trời còn tối đen như mực, mắt không nhìn rõ năm ngón tay, toàn bộ Ngọc kinh thành đều đã nhốn nháo sục sôi, nơi nơi đều thắp đuốc, treo đèn lồng, người đến người đi, ngựa xe như nước!
Cửa thành của Ngọc kinh cũng đã mở từ sớm, rất nhiều cử nhân trú ở ngoại thành cũng nhanh chân bắt đầu tiến vào trong thành.
Tiếng hô hoán, gọi nhau ầm ĩ, tiếng ngựa hí, tiếng bánh xe lộc cộc, trong đó còn xen lẫn cả tiếng quát đầy uy nghiêm của các đội binh sĩ để duy trì trật tự.
Ngày hôm nay triều đình điều động hai doanh ngự lâm quân, tổng cộng năm nghìn tinh binh đều được điều đến đường lớn tại trường thi để giữ gìn an ninh.

Kể cả là như vậy toàn bộ khung cảnh cũng hỗn loạn, lộn xộn vô cùng, trông chẳng khác nào một chảo mỡ đang sôi vậy.
- Khung cảnh này quả thật là quá hỗn loạn, sao lại có nhiều người như vậy?
Tiểu Mục giúp Hồng Dịch mang theo giấy, bút, nghiên, mực. Tinh Nhẫn hoà thượng, Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ cùng một vài hộ vệ có võ công đóng vai nô bộc, tất cả đều đi xung quanh Hồng Dịch, tránh bị người khác va vào.
Ở con đường lớn dẫn đến trường thi phía trước có một chiếc xe ngựa bị vây kín, Hồng Dịch chính là từ trong chiếc xe đó đi ra. Đưa mắt nhìn đoàn người chen lấn phía trước, liếc mắt nhìn về phía sau cũng đều là lúc nhúc người, đèn đóm sáng trưng, xe ngựa, kiệu tử đông nghịt.
- Hễ là cử nhân lão gia, ít nhất bên cạnh cũng có bảy tám nô bộc, đấy là chưa nói đến những cử nhân xuất thân từ những hào môn, thế gia, mỗi một người bên cạnh chỉ sợ có đến gần trăm nô bộc. Cuộc thi lần này về hình thức khá phức tạp, ai dám không mang theo nhiều nô bộc chứ? Chín nghìn cử nhân, trung bình mỗi một người mang theo bảy, tám nô bộc, tổng cộng cũng đến mười vạn người, như thế không hỗn loạn sao được. Cho dù Ngọc kinh thành có lớn hơn đi chăng nữa cũng không chứa hết được từng đấy người cùng tập trung một chỗ.
Hồng Dịch mặc một thân áo lụa màu đen ánh bạc, đầu đội ngân quan, dưới chân đi giày mây, cả người tản ra khí thế ngọc thụ lâm phong của bậc vương tôn công tử.
- A Dịch, sao huynh không đến trường thi từ sớm, để cho người của Ngọc thân vương chiếu cố. Ở đây nhiều người chen chúc nhau quá.
Đại Kim Chu từ trong cỗ xe bên cạnh ló đầu ra, nàng ta đúng là nín nhịn được trước khung cảnh náo nhiệt này.
- Quốc gia đại điển như vậy, đừng nói là Ngọc thân vương, ngay cả là thái tử, hoàng hậu cũng đều không thể can thiệp. Hoàng thượng cũng phải tuân theo quy củ. Lễ pháp nghiêm khắc không thể tưởng tượng được đâu.
- Kim Huấn Nhi, lúc huynh vào trường thi rồi, muội sau khi xem náo nhiệt xong phải trở về ngay, tuyệt đối không được lén lút vào bên trong, nếu không sẽ gặp phải bất trắc đấy!
Hồng Dịch nhìn cái đầu nhỏ nhắn của Đại Kim Chu từ cỗ xe bên cạnh ngó ra, vội vàng nói.
- Thu đầu vào ngay, hôm nay có nhiều cao nhân tụ tập, kẻo bị người khác phát hiện.
Đại Kim Chu thè lưỡi, vội vã rút đầu vào trong kiệu.
- Hả? Tiểu hài nhi này là...?
Ngay sau đó, Hồng Dịch liền nhìn thấy từ một con đường dẫn đến trường thi có một cỗ kiệu đang chậm rãi chen chúc trong đám người đi tới. Hai bên cỗ kiệu là hai hàng nô bộc mặc cùng một màu áo đang ra sức gạt đám người chen chúc phía trước để mở đường đi tới. Sau đó cỗ kiệu dừng lại, từ bên trong, một tiểu hài nhi tám tuổi bước ra.
Tiểu hài nhi chừng bảy, tám tuổi nay, một thân cẩm y, nghiễm nhiên cũng là một cử nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui