Dương Thần

- Hiện giờ sắc trời cũng đã tối dần, Kiền đế Dương Bàn rất có thể vẫn đang còn phê duyệt tấu chương hoặc đang cùng các đại thần thảo luận về việc xuất binh đối với Hoả La quốc. Tên đại thái giám Vương Thao kia, nhất định là đang ở bên cạnh hầu hạ Kiền đế, lúc này không có cách nào triệu gọi hắn được.
Nguyên Phi nghe thấy Hồng Dịch muốn gặp vị đại tổng quản lục cung Vương Thao công công kia cũng chỉ đành lắc đầu, rồi đứng dậy, mở cửa sổ, chỉ chỉ tay ra bên ngoài.
Bên ngoài cửa sổ là một vầng trăng rằm treo cao vời vợi trên bầu trời, đâu đó lác đác một vài điểm sao trời làm bạn với ánh trăng. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như những giọt nước vương vãi rắc xuống mặt đất, khiến cho mặt đất giống như bị một tầng thủy ngân mỏng manh bao phủ.
Hồng Dịch đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía tường cung của Thiên Hương Cư, chỉ thấy ở bên ngoài, cách đó chừng sáu, bảy dặm là toà Nội Các điện cao sừng sững đang đứng đó.
Hơi vận khởi thần niệm một chút, sau đó nhìn lên phía trên của Nội Các điện, hắn liền thấy một mảng ánh sáng màu hồng, phóng thẳng lên trời cao. Toàn bộ Ngọc kinh thành đều nằm trong phạm vi bao phủ của màn ánh sáng màu hồng này. Thứ ánh sáng này toả ra một luồng khí tức uy nghiêm, tựa như ánh sáng của thần vương giữa chúng thần, cả trời đất đều phải thờ phụng.
Đây không cần phải nói cũng biết, đương nhiên là khí tức nhân tiên của Hồng Huyền Cơ rồi.
Thật ra thời gian trước đây Hồng Dịch cũng thấy được thứ này, chẳng qua hiện giờ là làm theo ý tứ của Nguyên Phi mà thôi.
- Tinh Nguyên Thần miếu của Tây Vực phát động "thánh chiến", triệu tập hơn một trăm quốc gia lớn nhỏ, trăm vạn binh sĩ đóng quân trải dài suốt một dải biên cương, chuẩn bị bốn mặt khai chiến. Chuyện này không thể coi thường được, hoàng đế tự nhiên phải thức trắng đêm cùng các đại thần nội các bàn luận quốc sự...
Hồng Dịch cùng Nguyên Phi đứng sánh vai, vừa mới nói một câu, mũi liền ngửi thấy một làn hương nhàn nhạt từ thân thể của Nguyên Phi truyền tới. Làn hương thoang thoảng như lan (hoa lan), như xạ (xạ hương), như mai (hoa mai). Lúc mới đầu thì hoàn toàn không cảm thấy gì cả, nhưng khi cẩn thận ngửi, thân thể hắn liền cảm thấy như đang nằm giữa trăm hoa, khắp miệng mũi đều tràn ngập hương thơm.
Làn hương thơm này không chỉ lấp đầy cả thể xác của Hồng Dịch, mà dường như còn muốn thẩm thấu vào trong cả thần niệm linh hồn.
Trong nháy mắt toàn bộ thần niệm của Hồng Dịch đều tràn ngập hương thơm.
Nhìn về phía Nguyên Phi, Hồng Dịch lại có một thứ cảm giác thân thiết, dường như chính bản thân và Nguyên Phi có điểm gì đó hữu duyên, trong tương lai sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Đôi mắt của Nguyên Phi long lanh nước, thân mặc bộ cung trang sát người, hai hàng tóc mai tung bay, da thịt trắng như tuyết, cánh tay tựa như bạch ngọc, khiến cho Hồng Dịch bỗng sinh ra một chút mến yêu không gì sánh được, lại có chút xung động muốn được che chở cho nàng.
- Hả?
Thứ ý niệm này của Hồng Dịch khẽ động, trong một nhịp hô hấp, mỗi một luồng thần niệm đều chuyển sang kết cấu giống như một viên kim cương, chỉnh tề vuông vắn.
- Nguyên Phi cô nương, đây là môn đạo thuật gì vậy, thật là lợi hại đấy. So với đạo thuật Băng Phách thì còn lợi hại hơn rất nhiều. Tâm thần của tại hạ vừa rồi thiếu chút nữa là thất thủ rồi.
Hồng Dịch nhìn Nguyên Phi, mỉm cười nói.
Vừa rồi từ trên thân thể của Nguyên Phi tản ra một làn hương thơm, không chỉ tràn ngập khắp mũi miệng, hơn nữa lại còn có thể tiến nhập vào trong linh hồn, thậm chí Hồng Dịch trong vô thức cũng trúng phải chiêu này. Đây quả thực là thứ đạo thuật không thể coi thường được.
Tất nhiên, điều này cũng là do Hồng Dịch đối với Nguyên Phi không hề có chút cảnh giác nào cả.

- Trong thiên hạ bát đại yêu tiên, danh hiệu của ta là Hương Hồ vương. Chữ hương này thật ra chính là đạo thuật áp rương của ta đấy. Mới vừa rồi pháp lực của ta tiến nhanh, vì vậy muốn cho công tử thử qua một lần, không nghĩ tới ngay cả một cao thủ như công tử cũng trúng phải chiêu này, thật là vui vẻ.
Nguyên Phi thấy Hồng Dịch tỏ ra hơi ngạc nhiên, không khỏi khẽ cười một tiếng, hiện rõ tư thái của một tiểu cô nương.
- Xem ra thứ Hương Hồn Mộng Lý thật đúng là lợi hại hơn nhiều so với đạo thuật Băng Phách đạo.
- Hương Hồn Mộng Lý? Đây hình như là đạo thuật của Văn Hương giáo ba trăm năm về trước thì phải.
Hồng Dịch nghe được lời này liền suy nghĩ một chút rồi nói.
- Trước Đại Kiền là triều Đại Chu, trước Đại Chu là Đại Tín. Ba trăm năm trước, vào thời điểm những năm cuối cùng của triều Đại Tín, quần hùng trong thiên hạ nổi dậy, trong đó thế lực lớn nhất chính là Văn Hương giáo. Thế nhưng Văn Hương giáo lại bị thái tổ Đại Chu tiêu diệt. Tại hạ đọc sử sách, trong đó có ghi lại rằng đạo thuật của thánh nữ Văn Hương giáo chính là Hương Hồn Mộng Lý. Một khi thi triển liền khiến người cảm thấy như ở trong cõi mộng, tràn ngập hương thơm, đối với thánh nữ quyết một lòng bái phục, cam tâm làm khuyển mã, vô số anh hùng hào kiệt, thậm chí là quỷ tiên siêu thoát luân hồi cũng đều bị thánh nữ Văn Hương giáo thu phục. Phân nửa thiên hạ đều nằm trong tay Văn Hương giáo. Nếu không phải thái tổ Đại Chu xuất thế ngang trời, thì lịch sử của thiên hạ rất có thể đã thay đổi. Không ngờ rằng một chiêu Hương Hồn Mộng Lý này Nguyên Phi cô nương lại lĩnh hội được.
- Đây là do năm đó ta ngẫu nhiên nhặt được bản Nhân Hương Quyền trong Thiên Hương Tam Quyển, bí điển trấn giáo của Văn Hương giáo mà thôi. Chiêu Hương Hồn Mộng Lý này chỉ có thể khiến cho người khác sinh ra cảm tình đối với ta, cũng không có khả năng khiến cho quỷ tiên, võ thánh cam tâm làm khuyển mã cho ta. Thật ra lúc tiến nhập hoàng cung, ta cũng có ý nghĩ muốn sưu tầm đầy đủ Thiên Hương tam quyển của Văn Hương giáo rồi.
Nguyên Phi thoải mái nói.
- Thiên Hương tam quyền. Trong ba quyển bí điển đó, Thiên Hương quyển là đạo thuật tối cao, Địa Hương quyển là thứ hai, cuối cùng là Nhân Hương quyển. Nếu như có được Thiên Hương quyển, trừ phi là thực sự là người tu luyện Thái Thượng Vong Tình đạo, nếu không cũng đều bị hương thơm lôi kéo. Nghe nói năm đó Mộng Thần Cơ xuất đạo, đã từng thánh nữ của Văn Hương giáo có một thời gian vướng mắc, sau đó Mộng Thần Cơ giết chết thánh nữ, từ đó mới khiến cho Đại Chu có thể chiếm thiên hạ, thành lập cơ nghiệp hơn hai trăm năm.
- Là như vậy sao? Không biết Nguyên Phi cô nương có thể mang kinh văn của Nhân Hương quyển đọc qua cho tại hạ nghe một lần được không?
Hồng Dịch vừa nghe xong liền cảm thấy vô cùng hứng thú, nhịn không được liền hỏi.
- Ừ.
Nguyên Phi ngồi xuống rồi nói.
- Ta còn có thể đưa cho công tử xem qua nữa này.
Nói xong, Nguyên Phi khẽ cởi cung trang, lộ ra bộ ngực màu hồng nhạt, sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm khăn lụa hình vuông.
Tấm khăn lụa này mềm mại ấm áp, tản ra một vầng sáng nhàn nhạt. Hiện giờ Hồng Dịch kiến thức khá rộng rãi, vừa nhìn qua liền biết tấm khăn này là do một loại tơ đặc biệt dệt thành.
Nhận lấy tấm khăn lụa, tay của Hồng Dịch nhẹ nhàng cầm lấy. Vừa cầm trong tay liền nhớ đến tấm khăn này là từ trong ngực của Nguyên Phi lấy ra, nằm sát da thịt, phía trên còn đọng lại hương thơm của cơ thể Nguyên Phi, nhẵn nhụi mềm mại, lập tức một cỗ rung động nhè nhẹ bốc lên ở trong tâm tưởng.
Thế nhưng ngay sau đó ánh mắt của Hồng Dịch chợt loé lên, ánh sáng tựa như tuệ kiếm, chặt đứt mọi sự rung động phát sinh trong lòng.
Nguyên Phi nhìn thấy ánh mắt của Hồng Dịch loé lên, khiến cho nàng có một loại cảm giác "trí tuệ", trong lòng không khỏi khẽ động.

- Bằng kiếm của trí tuệ, trong nháy mắt chặt đứt tạp niệm....
Hồng Dịch cũng không biết trong lòng Nguyên Phi đang suy nghĩ điều gì, chỉ nhanh chóng mở tấm khăn lụa ra.
Hắn liền thấy phía trên tấm khăn lụa có viết mấy chữ "Nhân Hương quyển".
Tiếp đó trên khăn lụa còn thêu đủ các chủng loại hoa cỏ, trông rất sống động, tựa như vật sống, có hoa cúc, có hoa lan, có hoa mai, có hoa thược dược, có hoa mẫu đơn, vân vân, chỉ cần vừa nhìn thấy những đoá hoa này, trong mũi Hồng Dịch tựa như ngửi thấy được cả hương thơm. Thứ kinh văn được thêu trên vải lụa này đúng là đạt tới tột đỉnh của đạo thuật.
Trong hoa cỏ có kinh văn xinh đẹp tuyệt trần.
- Thiên đạo chia làm âm dương, âm dương lưu chuyển, hỗn mang viên cực. Nhân đạo chia làm chính tà, hình dạng của chính tà có xấu đẹp, dùng mũi để ngửi, mùi vị chia làm thơm và thối. Hương thơm là chính, người người yêu thích. Mùi thối là tà, người người căm ghét. Đó là vì sao? Nhân chi sơ, tính bản thiện. Bản tính cực thiện, tự nhiên thích hương thơm, tự nhiên ghét hôi thối tanh tưởi...Thiên Hương tam quyển là vì thiên nhân. Nhân Hương quyển là hương thơm của trăm loài hoa, quan tưởng nhập niệm, khiến người ta ngửi thấy trăm hương hoa, bản tính trở nên thân thiết gần gũi. Địa Hương quyển là thu thập hương thơm của thiên dược (thuốc của trời), quan tưởng nhập niệm, khiến người ta ngửi thấy linh hồn của bản thân. Thiên Hương quyển là lấy vạn loại thần hương của đại thiên thế giới, của cực đỉnh thiên trụ, khiến người ta ngửi thấy liền bước lên thánh vị, thông suốt bản tính...
- Kinh nghĩa khai tông, quả nhiên là thượng thừa kinh điển! Hoàn toàn không phải điển tịch tà đạo!
Hồng Dịch vừa nhìn qua vài dòng đầu của bản kinh văn này liền biết ngay đây chính là một bản kinh văn thượng thừa! Không hề tầm thường chút nào.
Nhìn tiếp xuống bên dưới, từng câu từng chữ đều tựa như châu ngọc!
Thì ra bản Thiên Hương tam quyển này, Nhân Hương quyển là quan tưởng lĩnh ngộ hương vị của trăm loài hoa, sau đó dung hoà vào làm một, trong lúc thần niệm khẽ động, hương thơm tản ra, khiến người khác trở nên thân thiết, sinh ra một thứ tình cảm mãnh liệt đối với bản thân, vạn vạn lần không muốn làm tổn thương đến mình.
Còn Địa Hương quyển là lĩnh hội hương thơm của thiên dược, chữa trị thần hồn.
Về phần Thiên Hương quyển là tụ tập ngàn vạn loại thần hương trong đại thiên thế giới, dung nhập một thể, hiểu rõ những điều tốt đẹp trong trời đất, đăng vị thượng thần, khiến cho vạn vật, trăng sao trời đất, các vì tinh tú đều trở nên thân thiết gần gũi với con người.
- Bản tính con người đều là yêu hương thơm, ghét tanh hôi. Kể cả là một đứa trẻ khi mới sinh ra, vừa có chút ý thức, khi ngửi thấy mùi tanh hôi liền khóc ré lên, ngửi thấy hương thơm lại nhoẻn miệng cười. Bản Thiên Hương tam quyển này đúng là thứ điển tịch chí cao, khó trách tại hạ vừa ngửi thấy hương thơm cũng phải thất thần một lúc. Ngay cả bản tính chân như của tại hạ cũng phát sinh ra chút quyến luyến với những chuyện tốt đẹp. Thảo nào đạo thuật của tại hạ cao thâm như vậy cũng không thể nào ngăn cản được. Nếu như trong đấu pháp, cô nương tản ra chút hương thơm này, khiến tại hạ ngây người trong khoảnh khắc, như vậy tại hạ cũng chịu chút thiệt thòi rồi.
Hồng Dịch cảm thán nói.
- Thảo nào ba trăm năm trước Văn Hương giáo thiếu chút nữa là chiếm cả thiên hạ.
- Đánh công tử bị thương cũng chả có tác dụng gì. Công tử có bị đánh chết cũng có thể sống lại như thường. Quá Khứ kinh của Đại Thiện Tự, Thái Thượng Vong Tình của Thái Thượng đạo, đều là khắc tinh của Văn Hương giáo. Tuy nhiên vừa rồi có thể khiến cho công tử thất thần trong chốc lát cũng là do công tử không hề cảnh giác đối với ta, hơn nữa cũng là do đạo thuật của ta có đột phá, Nhân Hương quyển từ đó cũng được nâng cao thêm một bậc. Không biết nếu là Thiên Hương quyển thì sẽ như thế nào nhỉ?
Nguyên Phi ha ha cười, từ tay Hồng Dịch nhận lại tấm khăn lụa.
- Tại hạ cũng không rõ.
Hồng Dịch lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

- Ba trăm năm trước, Mộng Thần Cơ vừa xuất đạo, cùng Văn Hương giáo thánh nữ có một đoạn vướng mắc, đến cuối cùng lại vung kiếm giết chết đối phương. Thái Thượng Vong Tình, không biết quyết đoán đến thế nào đây...Nếu đổi lại là tại hạ, cho dù Nguyên Phi cô nương có đối địch với tại hạ, tại hạ cũng không đành lòng xuống tay.
- Cái này cũng chưa chắc nha? Vừa rồi trong mắt của công tử, ta thấy được trí tụê tựa như kiếm sắc, chặt đứt sự rung động. Nếu đổi lại là công tử chống lại thánh nữ của Văn Hương giáo, cùng công tử đối địch, thay vì dùng kiếm của vong tình như Mộng Thần Cơ, công tử lại dùng kiếm của trí tuệ, kiếm của dũng khí mà xuống tay. Đạo lý bất đồng, thế nhưng kết quả lại tương đồng mà thôi...
Nguyên Phi lặng lẽ nói.
- Ngày hôm nay trò chuyện, quả thực là thoải mái. Tại hạ về trước đây, Nguyên Phi cô nương cũng tranh thủ lĩnh ngộ thật tốt một chút đạo thuật, tiêu hoá thần niệm của thánh giả Đạo Phu.
Hồng Dịch nghe Nguyên Phi nói cũng ngẩn người ra chốc lát, cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười rồi đứng dậy.
- Hả...
Nguyên Phi nhìn Hồng Dịch đứng dậy, cũng hơi chút sửng sốt, tựa như còn hứng thú nói chuyện tiếp. Tuy nhiên nàng cũng không giữ Hồng Dịch lại, chỉ thản nhiên cười, rồi đưa tay chỉ sang gian phòng bên cạnh nói.
- Mấy hôm vừa rồi ba hoàng quý phi khác cũng đưa đến cho ta không ít lễ vật. Công tử qua bên kia xem một chút, đều là những đồ trang sức trân quý. Nói vậy chắc hẳn cũng là do bọn họ loáng thoáng biết được chuyện xảy ra trong Khôn Nguyên cung tối hôm đó, biết được hoàng hậu không làm gì được ta nên đến đây bợ đỡ nịnh nọt ta. Đây là lần đầu tiên việc này xảy ra kể từ khi ta tiến nhập vào hoàng cung suốt mấy năm qua. Không bằng công tử qua đó chọn cho Ngân Sa một vài món trang sức đi?
- Ồ? Xem ra mấy vị hoàng quý phi kia cũng không phải hạng người không biết thức thời. Cũng đúng, ba vị đại hoàng quý phi kia hoặc là nữ nhi của đại học sĩ trong triều đình, hoặc là xuất thân từ các thế gia vọng tộc, trong tay có thế lực lớn, đều kín đáo thông hiểu triều chính. Nếu Nguyên Phi cô nương có ý, vậy thì tại hạ sẽ chọn hai món trang sức về cho Ngân Sa vậy.
Hồng Dịch cười cười, đi sang gian phòng bên cạnh. Quả nhiên cả phòng đều là những món phục trang xinh đẹp, thấp thoáng phía trên những món đồ trang sức này còn có cả những luồng thần niệm khẽ dao động.
- Ồ?
Hồng Dịch đi thẳng về phía trước, mở một chiếc hộp ra, liền phát hiện bên trong là một chiêc trâm cài tóc có phong cách cổ xưa được làm từ sừng tê giác. Phía trên chiếc trâm này có khắc mấy chữ cổ xưa là "Linh" (灵), "Tuệ" (æ&§), "Thục" (æ·), "Quyên" (å¨x).
Từng chữ đều ẩn chứa linh quang, thẩm thấu vào trong trâm, mang theo một thứ vị đạo bách tà bất xâm.
Ngoài ra phía trên thân trâm còn khắc hình một con rắn nho nhỏ. Con rắn này cũng không hề dữ tợn, ngược lại có chút ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
- Đây tuy rằng chỉ là một chiếc trâm gài tóc bằng sừng tê giác thông thường, thế nhưng những chữ trên đó đều là do một vị đại học vấn gia khắc, nếu không cũng không phát ra ánh sáng linh quang như vậy, tụ mà không tán. Đúng là một chiếc trâm đáng giá.
Hồng Dịch lấy chiếc trâm xong liền nhìn qua một lượt, lập tức phát hiện ra chiếc trâm này cũng không phải là một kiện pháp khí. Những chữ trên đó là do một vị đại học vấn gia giống như Tạ Văn Uyên khắc thành, vị thế từng chữ từng chữ mới phát ra linh quang, không tiêu tán, có công dụng đẩy lui tà ma.
Đây là thứ đồ chơi mà các đại học vấn gia thường tặng cho tình nhân.
Cầm lấy chiếc trâm gài tóc xong, thần niệm của Hồng Dịch khẽ động, thi triển một màn hư không ảo ảnh nho nhỏ, bước ra bên ngoài. Trong nháy mắt rời khỏi hoàng cung.
..........
- Hả?
Lúc này, cách Thiên Hương cư bảy, tám dặm, phía bên kia bức tường cao vút dày đặc là toà Nội Các điện sừng sững.

Bên trong Nội Các điện đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài có một đội thái giám tuần tra thủ vệ. Thấp thoáng những âm thanh bàn luận chính sự từ trong Nội Các điện truyền ra bên ngoài.
Hơn mười vị nội các nguyên lão đều đang ngồi tại vị trí, sửa soạn lại tấu chương, cấp báo trước mặt. Kiền đế Dương Bàn, thái sư Hồng Huyền Cơ cũng ở nơi này.
Ngay khi Hồng Dịch rời khỏi cung, ánh mắt của Hồng Huyền Cơ chợt loé lên, hiện ra một tia sắc bén.
- Hoàng thượng, lúc này tà giáo Tinh Nguyên Thần miếu ở Tây Vực đang đầu độc các quốc gia lớn nhỏ khác phát động "thánh chiến" đối với Đại Kiền ta. Hơn trăm vạn đại quân đang đóng tại vùng biên giới. Vừa rồi thần và Ngọc thân vương sắp xếp lại tình báo của bộ binh, đánh giá sát thực qua một lượt, liền phát hiện ra rằng trăm vạn đại quân hoàn toàn không phải là hư báo, mà là sự thực! Tinh Nguyên Thần miếu phát động một cuộc chiến tranh quy mô lớn, mưu đồ không nhỏ, Đại Kiền ta tuy rằng không sợ hãi, thế nhưng quân đội của Thần Uy vương sợ rằng còn chưa đủ. Quả thật phả cần tăng binh lực.
Đúng lúc này, trong Nội Các điện, một vị nguyên lão đại thần vóc người cao gầy, cằm để ba chòm râu dài, tinh thần sáng láng, đứng dậy nói.
Đây là nội các đại học sĩ kiêm bộ binh thượng thư, Phương Nghĩa.
- Ồ, đóng quân trăm vạn là sự thật sao? Không phải man di Tây Vực lại phô trương thanh thế chứ?
Kiền đế khẽ động, nhìn Hồng Huyền Cơ.
- Hoàng thượng, xem ra phải tăng binh cho Tây Vực, tình thế vô cung cấp bách. Hiện giờ trên dải phòng tuyến biên giới, Thần Uy vương đóng tám mươi vạn đại quân, binh lực phân tán, quả thật khó chống đỡ lại.
Đúng lúc này nội các đại thần Nhan Đô đứng lên.
- Nhan Đô, theo ý của khanh thì nên tăng binh lên bao nhiêu?
Kiền đế hỏi.
- Ít thì năm mươi vạn, nhiều thì tám mươi vạn!
Nhan Đô suy ngẫm một chút rồi nói.
- Đúng là hoang đường! Các người bàn luận cả ngày trời cũng chỉ đưa lên cho trẫm một cái chủ ý này sao?
Đột nhiên Kiền đế nặng nề đập tay xuống một cái! Rầm! Toàn bộ đại điện như khẽ rung lên một cái. Kiền đế đứng bật dậy nói.
- Tăng binh, tăng binh, năm mươi vạn, tám mươi vạn đại binh, vừa khẽ động một ngày là tiêu hao trăm vạn ngân lượng, lương thảo. Nếu như đánh suốt mấy tháng, quốc khố cũng phải cạn khô. Chuyện thuế khoá tiền lương vừa hoà hoãn xuống lại căng ra. Thứ trẫm muốn không phải là huy động thực lực của cả nước, trẫm muốn là muốn không phải tổn hao quá lớn mà vẫn có thể dễ dàng chiến thắng trong trận chiến này!
- Thần tội đáng muôn chết!
Ngoại trừ Hồng Huyền Cơ ra, tất cả các nội các đại thần đều rời bàn, quỳ xuống đất.
- Hoàng thượng, thần có một chủ ý.
Đột nhiên, nội các đại học sĩ Lý Thần Quang lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui