- Người này tu luyện chính là công phu của Tinh Nguyên Thần miếu, hơn nữa còn là cao thủ có thần niệm đã vượt qua lôi kiếp. Cao thủ lôi kiếp của Tinh Nguyên Thần miếu chỉ có năm người, thứ nhất là giáo hoàng, ngoài ra là bốn đại tế tự của bốn đại điện phủ. Những người này đều là những nhân vật trọng yếu, nắm giữ máu Tà Thần trong tay.
Ánh mắt của Thiện Ngân Sa từ trên bầu trời thu về, nàng và Hồng Dịch, cả hai người cũng không mang thần niệm bay lên trời để giao phong với luồng thần niệm nóng rực kia.
Bởi lẽ lúc này trong Ngọc kinh thành có rất nhiều cao thủ, nhiều dòng chảy ngầm đang lặng lẽ lưu chuyển, vô số thế lực đang ngấm ngầm hành động, tuyệt đối không thể công khai xuất hiện như vậy được, nếu không sẽ làm bại lộ thân phận của bản thân.
Loại hành động mang thần niệm bay ra một cách ngông cuồng như vậy chẳng khác nào giữa ban ngày ban mặt, cởi hết quần áo, trần truồng chạy giữa đường phố để cho người khác nhìn ngó một cách rõ ràng. Người như vậy, nếu không phải là ngu xuẩn đến cực điểm thì cũng là kẻ tự đại, ngông cuồng đến cực điểm.
- Người của Tinh Nguyên Thần miếu à? Lại là một đại tế tự nữa sao?
Hồng Dịch gật đầu.
- Ta đã sớm xem qua văn thư của binh bộ, Tây Vực Hoả La quốc đang nhanh chóng điều binh, hơn một trăm quốc gia lớn nhỏ nơi Tây Vực đều đã nhận được tin tức phát động "Thánh Chiến" của Tinh Nguyên Thần miếu đối với Đại Kiền ta. Binh mã, lương thảo, đều do hoàng đế Hoả La quốc A Dục vương đích thân điều phối. Dọc theo đường biên giới phía tây toàn bộ đều là phòng tuyến đóng quân, hiện giờ Thần Uy vương đang phải chịu áp lực rất lớn. Nếu như có một ngày dải phòng tuyến phía tây bị đột phá, bị những man nhân hung hãn Tây Vực này liều chết tấn công, đốt nhà giết người, lập tức sẽ khiến cho một nửa lãnh thổ Đại Kiền bị chọc thủng, tình hình rất nghiêm trọng.
- Lúc ta tu luyện đột phá quỷ tiên, thần hồn đã từng đi qua Tây Vực. Dân phong nơi này dũng mãnh, thân thể cường tráng, hơn nữa thờ phụng Nguyên Khí Thần của Tinh Nguyên Thần miếu, bất kể là người phương nào không thờ phụng đều bị quy là dị đoan, lập tức bị thiêu chết một cách dã man. Nếu như để cho bọn chúng công phá phòng tuyến biên giới, quả thật sự việc sẽ trở nên vô cùng phiền phức. Đã từng có một đội thuyền Tây Vực từ bờ biển phía tây xuất phát, đến biển nam buôn bán nô lệ, khi đi qua Xuất Vân quốc chúng ta cũng từng đốt thuyền cướp đoạt của cải.
Thiện Ngân Sa suy nghĩ một lát, rồi nói cho Hồng Dịch biết qua về phong thổ Tây Vực, nơi bản thân từng đi qua.
Hồng Dịch lặng lẽ suy nghĩ, ánh mắt chớp loé, trong suốt không một tia tạp chất.
- Chờ ân oán với Hồng Huyền Cơ chấm dứt, ta cũng yên lòng, có thể chu du khắp nơi, nhìn xem thiên hạ rộng lớn đến chừng nào.
- Ta thấy hiện giờ chàng khó có thể thoát khỏi những ràng buộc này.
Thiện Ngân Sa về tới thư phòng, ngồi xuống ghế, vươn tay về phía đống sách trên bàn, cầm lấy một quyển, thoáng lật ra xem hai ba trang, ánh mắt loé lên tựa như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi đột nhiên nói.
- Luồng thần niệm vừa rồi, nếu như ta không nhớ lầm thì chắc hẳn là thánh giả Đạo Phu, đại tế tự Minh Thần điện của Tinh Nguyên Thần miếu, hai mươi năm trước từng thi giải một lần! Từ khi sinh ra đã hưởng thụ một cuộc sống xa hoa, lần này tới Đại Kiền chắc hẳn cũng phải mang theo người hầu hạ. Ta thấy không bằng chàng tìm kiếm hắn một phen, để xem xem chân thân của hắn toạ lạc nơi nào? Chúng ta bằng vào thế sét đánh không kịp bưng tai, giết chết hắn, cướp đoạt máu Tà Thần của hắn!
- Ồ? Sinh ra đã hưởng thụ cuộc sống xa hoa sao? Vậy thì lần này tiến nhập Đại Kiền, hắn nhất định ẩn giấu ở trong thương đoàn của một đội Hồ thương nào đó. Hồ thương của Tây Vực toàn bộ là đều do Thiên Cơ Thương Hành của Ưu Lộ Lai Đặc quản lý, nắm giữ mạng lưới tình báo rất lớn. Không thể tưởng tượng được lần này ta bắt được Ưu Lộ Lai Đặc lại có thể từ nàng ta biết đựơc nhiều việc như vậy. Tuy nhiên nếu muốn chặn giết thánh giả Đạo Phu thì có lẽ nên vào trong hoàng cung nhờ Nguyên Phi cô nương trợ giúp một tay, Băng Phách thần thông của nàng cũng rất lợi hại.
Hồng Dịch nghe được một vài tính cách của Đạo Phu từ miệng của Thiện Ngân Sa, trong chốc lát liền đưa ra một vài suy đoán.
- Ừ, chàng vào cung tìm Nguyên Phi đi. Rất lâu rồi ta còn chưa gặp lại nàng. Năm đó khi gặp nàng, nàng còn chưa thi giải, cũng không biết hiện giờ hình dáng ra sao nữa?
Thiện Ngân Sa cầm lấy một chiếc bút lông tinh xảo, viết vài chữ ở trên giấy thơm, thuận miệng nói.
- Những chữ viết này là như thế nào vậy? Nàng muốn bắt chước bút ý của Quá Khứ Kinh sao?
Hồng Dịch nhìn thấy từ nét bút của Thiện Ngân Sa, trên trang giấy thơm trắng như tuyết hiện ra một nét chữ, vì thế thân thể tiến về phía trước, khẽ nâng cổ tay của Thiện Ngân Sa lên, thân thể áp vào lưng của nàng, giúp nàng sửa lại một chút tư thế viết chữ.
Thiện Ngân Sa lúc đầu có điểm không thoải mái, tròn xoe mắt nhìn Hồng Dịch, sau đó nhìn Hồng Dịch cầm chặt lấy cổ tay của mình, bút lông ở trên trang giấy khẽ vạch ra những đường nét, tạo thành những chữ viết cùng đồ hình. Những chữ này so với chữ viết của nàng ban nãy hoàn toàn khác nhau, rất dễ nhận thấy chữ của nàng viết ra còn thiếu một loại linh khí nào đó.
- Ừ? Nếu như nói chữ của ta là vật chết, thì những chữ này của Hồng Dịch thật giống như sống lại. Khẽ cảm thụ dường như có thể nhận thấy được những nét chữ này còn có cả hô hấp. Quả nhiên ý cảnh khi Quá Khứ kinh đại thành có điểm khác biệt. Đúng là cao thủ vượt qua lôi kiếp.
Ý niệm của Thiện Ngân Sa khẽ động, thấy Hồng Dịch vừa dừng bút lại, lập tức tâm thần toàn thân chìm đắm trong ý cảnh của nét chữ Hồng Dịch.
Chữ viết của Hồng Dịch hiện giờ biểu đạt ý niệm của thiên địa mà bản thân cảm ngộ được khi vượt qua lôi kiếp. Một vài nét chữ, văn tự này có thể giúp cho Thiện Ngân Sa lĩnh ngộ nhiều hơn, huống chi hiện giờ có sự bảo vệ của Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa về cơ bản không cần phải phân ra thần niệm để bảo vệ bản thân, từ đó có thể toàn tâm toàn ý chìm đắm trong sự lĩnh ngộ với đạo thuật.
- Hả!
Nhìn thấy Thiện Ngân Sa chìm đắm trong những nét chữ, toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ. Một thân mặc áo lụa mỏng màu vàng nhạt, tóc tựa mây trời, hàng mi xa xăm như núi cao, thần tình chăm chú, thanh lệ tuyệt luân, trong lòng Hồng Dịch khẽ động, nội tâm có một chút xôn xao.
Dạy mỹ nhân đọc sách viết chữ, đây là giấc mộng của một thư sinh, nhất là có thể phát sinh một thứ gì đó nóng bỏng hương diễm thì không cần phải nói.
Trong lòng Hồng Dịch khẽ động, bàn tay bất giác không kìm lại được, nhẹ nhàng trượt xuống, luồn vào trong y phục của Thiện Ngân Sa, tiếp xúc với một khối nhuyễn ngọc ôn hương, nhất thời thần niệm trở nên vô cùng khoan khoái.
Giấc mộng thời niên thiếu, trong khoảnh khắc thành hiện thực.
........
Tây Vực, trên dải phòng tuyến vùng đất cát.
Một toà binh trạm thật lớn, những dãy nhà trải dài với chiều cao hơn ba mươi đầu người, những bức tường thành khổng lồ cùng cửa ải hiểm yếu đầy nguy nga hùng vĩ, đứng cao chót vót trên dải phòng tuyến biên giới.
Trong một toà đại trấn phồn thịnh, cát vàng, lạc đà, cây Hồ Dương, các thương nhân với đủ loại y phục nhiều màu sắc, những đoàn người mạo hiểm, binh sĩ, tất cả tạo thành một quang cảnh khác biệt nơi phòng tuyến biên giới.
Đại trấn này có tên là "Thần Uy trấn". Gọi là trấn, thế nhưng thực ra so với một tỉnh thành còn lớn hơn nhiều. Bởi lẽ vương phủ của Thần Uy vương Dương Thác uy danh lẫy lừng Đại Kiền, thống lĩnh tám mươi vạn binh mã, nằm ngay trong đại trấn này.
Phủ đệ của Thần Uy vương so với vương phủ của bất kỳ vị thân vương nào trong Ngọc kinh thành đều lớn hơn rất nhiều. Bởi lẽ lãnh thổ nơi này toàn bộ đều nằm dưới sự khống chế của Thần Uy vương. Trên toàn bộ dải đất phòng tuyến biên giới này, Thần Uy vương là vị vương giả duy nhất. Kể cả là tổng đốc Sa Châu cũng phải nằm dưới sự khống chế của Thần Uy vương.
Những toà nhà cao lớn, từng mảng, từng mảng kiến trúc nối tiếp nhau, từ phía xa xa nhìn lại có thể nhận thấy trong dãy kiến trúc này có những toà nhà hình tháp, có những đài quan sát tinh tú, đàn tế thờ cúng.
Quả thực khối kiến trúc này có diện mạo mô phỏng giống như hoàng cung ở Ngọc kinh thành.
Nếu nói đây là phủ đệ của Thần Uy vương, không bằng nói rằng đây là một toà cung điện giữa sa mạc, thể hiện rõ uy phong của một vị vương giả.
- Nghe nói trong khoa thi võ trạng nguyên ở Ngọc kinh thành lần này lại xuất hiện một đỉnh cấp võ thánh, võ lực ngập trời, chấn kinh toàn trường, rốt cuộc là thật hay giả?
Ở trung tâm phủ đệ của Thần Uy vương là một cung điện mái vòm cực lớn, khí thế hùng vĩ. Kiến trúc của toà đại điện này không hề giống với trung thổ, mà có xu thế tiếp cận với phong cách kiến trúc nơi Tây Vực.
Trên sàn điện, khắp nơi đều trải thảm sặc sỡ sắc màu, lộng lẫy loá mắt, ánh sáng châu ngọc tạo nên một không khí xuất trần. Đây cũng là một kiểu phong cách của Tây Vực.
Bởi lẽ Thần Uy vuơng chinh chiến nhiều năm, bắt được một lượng lớn nô lệ là thợ thủ công Tây Vực, bắt bọn họ xây dựng phòng ốc, tường thành. Vì thế mà dải phòng tuyến nơi biên giới này tự nhiên mang theo văn hoá của Tây Vực.
Lúc này, trong toàn bộ đại điện, không khí cực kỳ tĩnh lặng.
Trong sự tĩnh lặng, chỉ có một thanh âm rất ngọt vang lên.
Giọng nói ngọt ngào này không phải xuất ra từ một nữ tử, mà là từ miệng của một nam nhân.
Nam nhân này đầu đội xích kim quan, thân mặc một bộ nho sam màu trắng, trong tay cầm một quyển sách. Bề ngoài trông khá trẻ, ước chừng chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi, rất tuấn tú, nhìn qua chẳng khác nào đệ tử của những quý tộc, sĩ phu cao quý trong triều đình.
Thế nhưng người này lại là Thần Uy vương Dương Thác, đại thống lĩnh tám mươi vạn hùng binh, trấn thủ biên quan hai suốt mươi năm.
Lúc này, trước mặt Thần Uy vương Dương Thác có một người toàn thân mặc áo đen đang quỳ, khuôn mặt của người này cũng được che bằng một tấm vải đen,.
- Đúng vậy, vương gia, đây là một thứ tử của Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ, tên là Hồng Dịch! Tin tức này là do chúng ta mua được từ một tên thợ thủ công ở Công Bộ, ngoài ra tên này còn cho biết, cùng ngày đó Hồng Dịch tại luyện võ trường, trong cuộc thi đao thuật đã chấn gãy Đại Tắc Thần Đao.
Người toàn thân được bao phủ bởi vải đen này đứng dậy, vung tay lên.
Vù vù vù!
Từ phía xa xa xuất hiện bảy, tám bóng đen, trong tay cầm những mảnh gãy của một thanh đại đao, sau đó nhanh chóng đặt xuống nền thảm, xếp lại cùng một chỗ.
- Hả? Thanh Đại Tắc Thần Đao này tuy rằng không phải là pháp khí, thế nhưng là dựa theo quy tắc lễ pháp mà chế tạo thành, dùng hàn thiết cùng nhiều loại cát khoáng chế tạo, cứng rắn không gì sánh được, trọng lượng lên tới chín trăm chín mươi chín cân. Thanh đao này không phải là do va chạm mà gãy, mà hoàn toàn là bị lực lượng chấn gãy. Quả thực đây là lực lượng của võ thánh đỉnh cấp! Thậm chí, thậm chí, ta còn cảm nhận được cỗ lượng lực, khí tức này gần như đã tiếp cận với cảnh giới nhân tiên! Không thể nào! Nhi tử của Hồng Huyền Cơ sao có thể cũng tu luyện thành nhân tiên được?
Thần Uy vương Dương Thác lắc đầu nói, sau đó cũng không hỏi thủ hạ thêm nữa, lập tức quyết đoán.
- Chuyện này phải điều tra thật kỹ, trong ba ngày, không, trong hai ngày, ta phải có được toàn bộ tin tức về tên Hồng Dịch này do phi ưng từ Ngọc kinh truyền đến đây.
- Rõ!
Mấy bóng đen kia nhanh chong lui xuống.
- Vương gia, vừa nhận được phi kiếm truyền thư từ Ngọc kinh thành tới đây.
Ngay khi mấy bóng đen kia vừa biến mất liền có một đạo sĩ đi đến.
Vị đạo sĩ này, tiên phong đạo cốt, mang dáng dấp của một trung niên, trên vầng trán có một đoàn huyễn ảnh như có như không. Hắn gặp Thần Uy vương Dương Thác cũng chỉ hơi khom người xuống, từ đó có thể thấy được người này có địa vị vô cùng cao.
- Thiên Huyễn, trong phi kiếm truyền thư nói về chuyện gì.
- Thánh giả Đạo Phu của Tinh Nguyên Thần miếu, Minh Thần điện, đã trà trộn vào trong thương đoàn của người Hồ, tiến nhập Ngọc kinh, hơn nữa còn thi triển đạo thuật, ngông cuồng lượn lờ trên bầu trời Ngọc kinh thành. Từ hậu cung truyền tin tức đến, nói rằng hoàng thượng cực kỳ bất mãn.
Vị đạo sĩ Thiên Huyễn này liền nói rõ mọi việc.
- Ta đã lệnh cho binh lính nghiêm ngặt phong toả mọi tuyến đường, xuất động rất nhiều cao thủ kiểm tra các thương đoàn của người Hồ, thế nào lại để cho thánh giả Đạo Phu trà trộn vào trong như vậy được? Cho dù kẻ này đạo thuật cao thâm, thần hồn tiến nhập Đại Kiền, có lẽ chúng ta không thể phòng được, thế nhưng ngay cả thân thể của hắn cung tiến được vào lãnh thổ Đại Kiền, hơn nữa còn dám lớn mật khiêu khích như vậy sao? Nếu như bản vương suy đoán không sai, tên này chắc hẳn đã ẩn nấp dưới sự bảo hộ Thiên Cơ Thương Hành của Vô Địch Hầu, tiến nhập vào trong Đại Kiền! Hừ! Vô Địch Hầu xem trọng thương nghiệp, bảo vệ Hồ thương ngoại quốc, thậm chí nhiều lúc ngay cả thương nhân Vân Mộng quốc, chỉ cần giao nộp tiền lệ phí cũng được hắn bảo hộ tiến nhập vào trong Đại Kiền buôn bán. Điều này quả thật là hoàng đường!
Thần Uy vương Dương Thác nói.
- Ừm, ta đã báo cho sư huynh Vạn Tượng của ta rồi. Hắn sẽ đích thân ra tay điều tra chuyện này.
Vị Thiên Huyễn đạo nhân này nói.
- Ta hôm nay đến đây cũng là muốn từ biệt Vương gia. Ta cũng muốn đến Ngọc kinh một chuyến xem sao, cùng Vạn Tượng sư huynh liên thủ giết chết thánh giả Đạo Phu! Báo mối thù năm đó!
- Được, đi đường cẩn thận. Vạn Tượng đạo các ngươi hiện giờ cũng chỉ còn Vạn Tượng và Thiên Huyễn ngươi. Năm đó ta dẫn binh đánh tan Hoả La, giải cứu thần hồn các ngươi, hơn nữa còn lựa chọn thân thể thật tốt để cho các ngươi đoạt xá chuyển sinh. Hiện giờ các ngươi tu luyện đã đại thành, cũng là lúc báo thù rồi!
- Hừ! Tinh Nguyên Thần miếu giam giữ thần hồn hai huynh đệ chúng ta suốt sáu mươi năm, định mang thần hồn chúng ta luyện thành pháp bảo, thế nhưng đâu có thể ngờ được chúng ta còn có một đường sống? Mối thù này tất phải báo. Ta và sư huynh bế quan hai mươi năm, đã mang pháp bảo của sư môn là hoạ đồ Thiên Huyễn Vạn Tượng tế luyện thành công. Cho dù là lôi kiếp cao thủ như thánh giả Đạo Phu, tuy không giết chết được hắn, nhưng cũng đủ khả năng phong ấn hắn!
Thiên Huyễn đạo nhân nói xong liền vung tay lên. Một hoạ quyển (tranh vẽ được cuộn tròn) được trải dài xuống sàn, người vừa bước vào trong bức hoạ quyển, lập tức bức tranh liền cuộn lại, bao lấy thân thể, phóng thẳng lên không trung. Bức hoạ quyển này vậy mà giống hệt như Pháp Huyết Thần Thảm, là một pháp khí có khả năng phi hành. Tuy nhiên so với những pháp bảo có thể xuyên qua hư không như Càn Khôn Bố Đại, Tạo Hoá Hồ Lô thì còn kém hơn một bậc.
-Hồng Dịch, Hồng Dịch.
Dương Thác nhìn Đại Tắc Thần Đao nằm dưới sàn điện, trong miệng lẩm bẩm nói.
- Nhi tử của Hồng Huyền Cơ lợi hại như vậy sao?
............
Ban đêm.
Trong hoàng cung Ngọc kinh thành.
Thiên Hương Cư.
- Cái gì? Công tử đã tìm ra đựơc nơi ẩn trốn của thánh giả Đạo Phu? Ở ngay trong một trang viên do Hồ thương kiến tạo tại Vinh Châu sao? Chỉ cách Ngọc kinh thành có bốn, năm trăm dặm sao?
Ngồi đối diện với Nguyên Phi chính là Hồng Dịch.
- Ta còn định nói cho công tư biết tin tức mà tên đại nội tổng quản Vương Thao vừa mới thông báo cho ta. Không ngờ công tử vậy mà lại biết hết mọi việc? Tuy nhiên tin tức thánh giả Đạo Phu bị Hồng Huyền Cơ đánh trọng thương, thực lực suy giảm hơn một nửa, chắc hẳn công tử không biết nhỉ?
- Cái gì? Đạo Phu bị Hồng Huyền Cơ đánh trọng thương? Xem ra ta đoán không sai. Tuy nhiên ta bắt được Ưu Lộ Lai Đặc, hỏi ra một số sự việc của Thiên Cơ Thương Hành, về phương diện tin tức tình báo có thể nói là nắm rõ hơn bất cứ ai. Nếu như hắn bị thương nặng, thì đây là một thời cơ rất tốt. Ngay đêm nay chúng ta lập tức động thủ, bay đến Vinh Châu! Dùng thế thái sơn đè trứng, tiêu diệt thánh giả Đạo Phu. Sau đó ta sẽ luyện hoá thần hồn của hắn, rồi đưa vào trong thần hồn của cô nương, vận chuyển một tầng thần niệm thuần dương, khiến cho cô nương trở thành bán lôi kiếp chân nhân! Việc này không nên chậm trễ! Ta mang cô nương xuất cung!
Hồng Dịch nói xong, thần niệm khẽ động, bao quanh lấy Nguyên Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...