Dương Thần

Hồng Dịch cũng không ngờ rằng, tại thời điểm trọng yếu như lúc này, bản thân lại một lần nữa lĩnh ngộ bản bí pháp thượng cổ của Vu Quỷ đạo này, đột phá quan khẩu!
Lẽ ra vào sáng ngày hôm nay, lúc ở trong phủ đệ của Ngọc thân vương, Hồng Dịch thi triển ra đạo thuật trong Chiến Thần ma kinh, hiển hoá thành một pho ma tượng chiến thần, vậy mà có thể lấy cứng chọi cứng, chặn lại sự công kích của tên đại thái giám võ thánh Âm Liên Hoa, thể hiện uy lực chân chính của bản đạo thuật thượng cổ Chiến Thần ma kinh.
Từ một trận đấu này, Hồng Dịch đã lĩnh ngộ sâu thêm một tầng đối với bản kinh thư thời thượng cổ này.
Thì ra từ sau khi phục dụng máu Tà Thần, lĩnh ngộ của Hồng Dịch đối với bản thượng cổ kinh thư này đã vượt hơn hẳn tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng, cũng nhờ tu luyện chiến thần ma kinh mà đã khiến cho nền tảng đạo thuật của hắn trở nên kiên cố hơn rất nhiều.
Ngoài ra còn có Quá Khứ kinh làm gốc rễ, bản tính chân như kiên cố không gì phá vỡ nổi, không bị cải biến, không bị dao động, bất luận luyện tập thứ đạo thuật gì thì thần hồn cũng không mảy may chịu bất cứ loại thương tổn nào cả. Đó cũng là nguyên nhân khi Hồng Dịch tu luyện đạo thuật lại không cần kiêng kỵ chút gì, tâm linh không hề bị cản trở ngăn cản.
Thiện Ngân Sa định mang Thần Tiêu đạo Lôi Pháp của bản thân cùng kinh nghĩa của Quá Khứ kinh dung hợp lại làm một. Nếu như thành công thì Thần Tiêu đạo Lôi Pháp của Thiện Ngân Sa sẽ tiến thêm một tầng nữa, đến một cảnh giới mà không thể nào tiêu diệt, khi thi triển ra bất cứ thứ lôi thuật gì thì địch nhân muốn đánh tan cũng phải dùng mười thành lực lượng mới có thể làm nổi!
Tuy nhiên, đạo lý vẫn chỉ là đạo lý, đạo thuật muốn dung hợp với đạo thuật là một việc vô cùng khó khăn.
Thiện Ngân Sa định hợp nhất ba kinh, kết quả là thiếu chút nữa bị tẩu hoả nhập ma, vì vậy cũng không có can đảm thử lại nữa.
Thế nhưng việc mà Thiện Ngân Sa không làm được, thì Hồng Dịch, vào lúc đêm khuya tiến nhập hoàng cung, khi chứng kiến cảnh hoàng hậu thừa cơ ức hiếp Nguyên Phi, không ngờ lại làm được! Về phương diện đạo pháp bắt đầu tiến hành đột phá.
Bởi lẽ việc của Nguyên Phi có thể nói rằng khiến cho Hồng Dịch liên tưởng đến mẫu thân của mình, vì thế trong lòng bỗng sinh ra một cỗ áp lực lên tới cùng cực, một sự tức giận phẫn nỗ bạo phát ra ngoài.
Đạo càng cao, ma càng cao. Sự phẫn nộ này là một cỗ thần niệm cực lớn, đạo thuật của Hồng Dịch càng lớn mạnh, thì cỗ thần niệm lại càng cường đại. Một khi bộc phát thì gần như ngay cả đạo tâm của hắn cũng không trấn áp nổi.
Tuy nói rằng "một xích đạo tâm có thể trấn áp một trượng ma tâm", thế những cỗ khí phẫn nộ này dâng lên rất cao, nếu nói đạo tâm cao một xích thì cỗ khí này cao đến hai trượng, thậm chí là ba trượng, như vậy thì sao có thể áp chế được? (1 trượng = 10 xích hay 10 tấc)
May mà Hồng Dịch có đạo thuật cao thâm, đối với mỗi ý niệm sản sinh trong đầu đều nắm một cách rõ ràng. Ngay khi cỗ khí phẫn nộ bạo phát, hắn lập tức dung nhập vào trong luồng ý niệm bất khuất của Chiến Thần ma kinh, dự định dựa vào luồng ý niệm bất khuất của chiến thần để áp chế sự phẫn nộ trong lòng.
Thế nhưng thật không ngờ rằng, ý niệm phẫn nộ gặp ý niệm bất khuất, thật chẳng khác nào đôi huynh đệ song sinh, không những không áp chế lẫn nhau, ngược lại giống hệt như đổ dầu vào lửa, bùng phát mãnh liệt, nuôi dưỡng ý cảnh của thượng cổ chiến thần chân chính.
Điều này cũng giống như con sâu phá kén biến thành bướm vậy, từ trong luồng ý niệm của Hồng Dịch bỗng nhiên phảng phất có một âm thanh từ thời cổ đại hồng hoang, từ thời viễn cổ xa xưa đến mức không thể xa hơn được nữa, đang vang vọng truyền lại.
Hồng Dịch hầu như không nhận ra được thứ âm thanh này xuất phát từ đâu, không phải là từ mặt đất bao la, mà dường như xuất phát từ trong vũ trụ vô cùng vô tận, từ trong không gian âm u tối tăm không ai biết đến.
Trong tâm của hắn tựa hồ có một thứ gì đó đang cựa quậy, đang sống lại.
- Tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt có đạo thuật quá mức tinh thâm! Nếu như ta đột phá ngay tại chỗ này, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ không kịp ứng phó!
Hồng Dịch biết, nếu như bản thân đột phá tại đây, không chừng sẽ phát sinh sự việc gì đó khó có thể lường trước được, vì thế hắn tận lực áp chế lại.
Lúc này, hắn gần như vận chuyển toàn bộ tâm thần của bản thân, mọi giác quan đều trở trỗi dậy.

Còn những người bên cạnh đứng nhìn thì chỉ thấy tiểu thái giám đứng bên cạnh Nguyên Phi, cả người đang run rẩy, sắc mặt khi trắng khi vàng, tựa như bị tình cảnh trước mặt doạ cho hoảng sợ đến ngây ngốc.
Tuy nhiên cũng chỉ là một tiểu thái giám, chẳng ai quan tâm đến việc sống chết của hắn.
Trong hoàng cung Đại Kiền, mỗi ngày đều có những tiểu thái giám bởi vì phạm tội mà bị đánh chết, sau đó được đưa ra ngoài thành thiêu xác.
- Ồ? Hôm nay đã trễ thế này mà hoàng hậu nương nương còn triệu ta đến đây, thì ra là vì việc này sao? Muốn trừ yêu diệt quỷ trong cung sao? Trên người của ta cũng không có yêu khí gì, dường như việc này cũng không cần thiết lắm. Nếu như hoàng hậu nương nương không còn chuyện gì khác thì ta xin phép trở về nghỉ ngơi đây. Còn về phần yêu khí, ta nghĩ rằng trong Khôn Nguyên cung của hoàng hậu nương nương hình như có đôi chút đấy, hay là tự bản thân trừ pháp cho mình đi.
Lúc này, trong đại điện, Nguyên Phi nghe được câu nói của hoàng hậu, trong lòng sao có thể không biết là chuyện gì được? Nàng cười lạnh một tiếng, sau đó đột nhiên dùng một loại ngữ khí không hề bận tâm, nói.
- Nguyên Phi nương nương, người nói với hoàng hậu nương nương như vậy sao?
Một thanh âm thành khẩn vang lên.
Hoá ra là tên tử bào thái giám đứng bên cạnh hoàng hậu nói.
- Thì ra là Phong công công, tuy nhiên ngươi chỉ là một thái giám hèn hạ, ai cho phép ngươi lớn mật nói năng như vậy với ta? Ta đường đường là công chúa của Nguyên Đột đế quốc, là một trong tứ đại quý phi! Còn ngươi là ai?
Nguyên Phi nhìn tử bào thái giám, vốn đang mỉm cười liền trở nên lạnh lùng, rồi sau đó chuyển dời lên thân thể của tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt.
- Hắc hắc, hắc hắc. Nguyên Phi nương nương quả nhiên không hổ là Hương Hồ vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, uy phong, can đảm, xứng danh là tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ. Từ lâu đã ngưỡng mộ thiên hạ nhất tuyệt Băng Phách Hàn Quang của Hương Hồ vương. Ngày hôm này Phong mỗ muốn được mở rộng tầm mắt xem sao.
Tên tử bào thái giám Phong công công kia nghe thấy Nguyên Phi quở mắng lại không chút tức giận nào, vẫn dùng một loại ngữ khí thành khẩn nói.
- Còn về phần ai cho ta lá gan để nói, đương nhiên là hoàng hậu nương nương, còn có cả hoàng thượng! Hoàng thượng tuy rằng thương yêu Nguyên Phi nương nương, thế nhưng người không muốn một nương nương có pháp lực thần thông, thứ hoàng thượng muốn là một Nguyên Phi nương nương toàn tâm toàn ý với người, không hề muốn có một Hương Hồ vương thần thông quảng đại, lòng dạ khó lường bên người.
- Ồ? Đêm khuya truyền chỉ triệu ta vào Khôn Nguyên cung cũng là ý của hoàng thượng hay sao? Nếu đã như vậy thì không biết hoàng thượng hiện đang ở đâu?
Ánh mắt của Nguyên Phi chợt loé lên, vai khẽ nhún xuống, chân quét nhẹ xuống mặt điện, dường như muốn tiến về phía trước.
- Bảo vệ hoàng hậu!
Một mụ ma ma vừa thấy Nguyên Phi có động tác muốn bước về phía trước liền lập tức rít lên chói tai.
Tiếng rít này vừa vang lên, vù vù vù vù, hơn mười thái giám cao thủ nhất thời xuất hiện tựa như những cái bóng mờ, chắn ở phía trước hoàng hậu họ Cơ, trong tay người nào người đấy đều cầm một thanh nhuyễn kiếm sắc bén.
Những thanh nhuyễn kiếm này đều được rút ra từ đai lưng, nhìn qua cũng biết là thứ thần binh lợi khí, chém sắt cắt ngọc.
Trên thân của những thanh nhuyễn kiếm này còn có những đạo phù chú văn tự, trông giống như được thẩm thấu vào bên trong.

Nếu như là cao thủ đạo thuật, nhìn qua mỗi chuôi nhuyễn kiếm này thì đều có thể cảm nhận được trên thân kiếm có ngưng tụ một luồng khí dương cương cực kỳ nồng đậm, giống như được tế luyện qua máu của cao thủ võ đạo từ trong lò.
- Trảm quỷ huyền binh? Hoàng thất Đại Kiền năm đó sau khi tiêu diệt Đại Thiện tự liền đào bới tháp lâm, mang tro cốt của những đại cao tăng các đời trước móc lên, dùng thủ pháp tôi than để luyện thành một nhóm huyền binh, nghe đồn rằng có thể tạo nên thương tổn cực lớn đối với quỷ tiên. Nếu nói vậy thì những thanh nhuyễn kiếm kia cũng là một trong số huyền binh như thế.
Nguyên Phi nhìn những thanh nhuyễn kiếm trước mắt, khuôn mặt hơi động dung, sau đó mỉm cười, cười một cách lộng lẫy xinh đẹp, thiên kiều bá mị.
Trong lúc nàng cười, ngay cả một vài thái giám dường như cũng phải dao động tâm thần.
- Đúng vậy.
Hoàng hậu họ Cơ dùng một loại ngữ khí nắm đại quyền trong tay, nói.
- Đúng là hoàng thượng muốn đối phó với ngươi. Hoàng thượng chính là thánh minh thiên tử, nhất thống thiên hạ, xây dựng cơ nghiệp muôn đời. Lần này áp chế đựơc Vân Mông, sau đó sẽ khởi binh nhằm sang Nguyên Đột. Ngươi nghĩ rằng sự việc hôm nay là do ta muốn đối phó với ngươi sao? Sai rồi.
- Vậy hoàng thượng đâu?
Nguyên Phi lại hỏi.
- Hoàng thượng hôm qua dời giá đến Tuyết Châu, tiếp kiến tộc trưởng các bộ lạc lân cận Nguyên Đột quốc, trước khi đi hoàng thượng lệnh cho ta tuỳ cơ ứng biến. Tuy nhiên Nguyên Phi, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu, cũng không làm gì với ngươi cả, chỉ là phong ấn đạo thuật của ngươi, biến ngươi thành một nữ nhân bình thường mà thôi, sau đó thành thành thật thật ở bên cạnh hoàng thượng, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Ngữ khí của hoàng hậu vẫn bình thản như trước.
- Thật không?
Nguyên Phi ung dung bước tới. Đám cao thủ thái giám và ma ma đứng xung quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bước chân của nàng, vô cùng cẩn trọng.
Hoàng hậu nhìn về phía Nguyên Phi đang bước lại gần, ngón tay có móng dài như ngà voi khẽ gõ xuống.
- Chỉ sợ rằng không phải là lệnh của hoàng thượng mà thôi. Hoàng hậu, giả truyền thánh chỉ, chỉ riêng tội danh này cũng đủ cho để tống ngươi vào lãnh cung đấy.
Nguyên Phi dừng lại.
- Hoàng hậu, ngươi sợ ta đến như vậy sao? Có nhiều thái giám, cao thủ như vậy, ngay cả tông chủ Chính Nhất đạo cũng có mặt để áp trận. Thế nhưng chỉ vậy thôi mà ngươi nghĩ rằng có thể đối phó được ta hay sao?
Trong giọng nói của Nguyên Phi tràn đầy một sự tự tin cường địa. Thứ phong tình thiên kiều bá mị kia, cùng với dáng dấp giơ tay nhấc chân, tất cả đều thể hiện sự thoải mái tự nhiên của một yêu tiên, không hề tỏ ra chút hối hận sợ hãi nào.
- Hoàng hậu, ta vừa nghe thấy ngươi truyền chỉ đến liền biết được tâm tư của ngươi. Vậy vì sao ta lại còn đến Khôn Nguyên cung như thế này nhỉ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thực sự ngốc đến mức đó sao? Chê cuộc sống này dài quá sao? Ta tu luyện nơi núi sâu hơn sáu mươi năm, cuối cùng cũng siêu thoát sinh tử, chẳng lẽ ngày hôm nay, chỉ vì một chút câu thúc của lễ pháp người phàm mà lại hồ đồ đến đây nhận cái chết hay sao? Thôi được, hôm nay ta đành giết ngươi vậy.

Nguyên Phi nói xong, năm ngón tay liền xòe ra!
Xuy xuy xuy xuy!
Từ trên năm ngón tay, một luồng không khí cực kỳ lạnh trong nháy mắt ngưng tụ lại, lòng bàn tay của nàng biến thành màu trắng sữa. Trong nháy mắt một khối băng cầu to bằng đâu người ngưng tụ lại thành hình, sau đó khẽ xoay tròn.
Luồng không khí lạnh đến cực độ thoáng chốc bao phủ xuống toàn bộ đại điện.
Trong chớp mắt, toàn bộ đèn đuốc tắt ngấm, trên nền sàn của cung điện bị bao phủ bởi một luồng sương mù trắng dầy đặc.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, những tên thái giám, ma ma có võ công thấp, thậm chí là cao thủ đại tông sư, thân thể đều bị luồng giá rét cực độ bao phủ, cả người rét run, răng va cầm cập, tựa hồ như bị đóng băng lại, không cách nào cử động được.
- Hồ vương, cần gì phải như vậy?
Một tiếng than nhẹ từ trong miệng của tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt truyền ra. Đây là tông chủ của Chính Nhất đạo, hắn vừa khẽ mở miệng liền thổi ra một luồng khí lưu ấm áp.
Nhất thời một cỗ khí giống như mùa xuân cuồn cuộn mênh mông tràn ngập cả đất trời ập tới, toàn bộ đèn đuốc lại được thắp sáng, cùng lúc đó luồng sương mù màu trắng trên nền cung điện hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Đồng thời, những luồng khí lưu ấm áp này liền phân ra thành vô số luồng khí nhỏ hơn, tiến nhập vào trong mạch máu đã bị đông cứng của những tên thái giám, ma ma, sau đó khẽ xoay tròn. Ngay lập tức cả người trở nên hồng hào, trông giống như vừa được ăn thứ linh dược địa bổ gì đó.
- Không hổ danh là tông chủ Chính Nhất đạo, trạng nguyên công của triều đình hai mươi năm trước, thổi một luồng khí liền phá giải được đạo thuật của ta. Đáng tiếc đạo thuật của ngươi tuy rằng cao thâm hơn so với ta, thế nhưng so với sự quỷ bí của yêu đạo thì còn kém ta đôi chút. Người đọc sách cuối cùng cũng chỉ là người đọc sách mà thôi, không thể nào hiểu hết được thủ đoạn yêu đạo quỷ bí của ta. Đấu pháp không phải là đạo thuật của ai cao thâm hơn thì có thể thủ thắng được đâu.
Bị một hơi thở của Cơ Thường Nguyệt phá giải đạo thuật, Nguyên Phi khẽ cười một tiếng nhẹ nhàng, sau đó trên tay của nàng lại hiện lên màu trắng sữa, hàn khí ngưng tụ lại thành một quả cầu trắng.
- Băng Phong Thiên Lý! Băng Phong Cầu!
Trong nháy mắt khi đạo thuật bị phá, khối Băng Phong Cầu trong tay Nguyên Phi lập tức ầm ầm một tiếng, nổ vụn thành vô số mũi tên băng, bay đầy trời, bắn ra bốn phía xung quanh.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt. Xoẹt, xoẹt, xoẹt!
Luồng khí lạnh lần này mãnh liệt hơn lần trước gấp mười lần, một lần nữa bao phủ xuống đại điện!
Rắc rắc rắc rắc!
Từng phiến gạch lát sàn cung điện bị tên băng bắn vào, không ngờ bị đông cứng lại rồi nứt vỡ thành mảnh vụn.
A a! A a! Ối! Ối!
Luồng mưa băng vừa phát nổ, nhất thời toàn bộ Khôn Nguyên cung chìm trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ!
Hai, ba mươi tên thái giám bị tên băng bắn tới lập tức dùng kiếm bổ xuống. Thế nhưng kiếm vừa chạm vào tên băng, thì toàn thân lập tức bị luồng khí lưu mà trắng sữa bao phủ, sau đó hét lên một tiếng thảm thiết, cả người liền biến thành một khối tượng băng.
Một vài thái giám sau khi bị đóng băng lại, thân thể hơi chao đảo, ngã xuống nền nhà cứng như kim loại, lập tức rắc rắc, vỡ tan thành từng mảnh, chăng khác nào đồ gốm sứ.
- Không hay!

Tiểu Ngạo công công là cao thủ đỉnh cấp đại tông sư, chỉ nửa bước nữa là trở thành bán thánh giả, trong làn mưa băng ập tới liền lập tức phản ứng lại. Đầu tiên là hô lên một tiếng kịch liệt, sau đó hai tay múa lên, bóng chưởng chớp nhoáng, huyết khí bắn dữ dội lên tên băng, đánh nát một vài mũi tên.
Thế nhưng cho dù là như vậy thì thân thể của hắn vẫn bị một luồng sương mỏng bao phủ lại, trông giống như vỏ trứng, cả người lập tức rung mạnh lên, lớp vỏ trứng liền vỡ vụn, thế nhưng thân thể tím ngắt khôn còn giọt máu.
Còn tên tử bào thái giám, Phong công công, thân thể khẽ chớp động, trong nháy mắt di chuyển đến trước mặt hoàng hậu, cứng rắn ngăn cản sự tập kích của những mũi tên băng, toàn thân cũng bị đông cứng thành tượng băng, tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc, hai mắt của hắn loé lên, toàn bộ băng đá liền nứt vỡ ra, thế nhưng ánh mắt của hắn cũng biến đổi.
Còn đám ma ma kia hoàn toàn bị hoá thành băng đá, hơi thở cũng không còn, toàn bộ đều tử vong.
Trong một cái chớp mắt, toàn bộ Khôn Nguyên cung chỉ còn lại rất ít người! Một là hoàng hậu, một là Phong công công, một là Tiểu Ngạo công công, một là tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt, ngoài ra còn có Hồng Dịch trong cơ thể của thái giám Tiểu Diệp Tử. Còn toàn bộ những người khác đều bị giết chết, tất cả đều trở thành tượng băng!
Đạo thuật của Nguyên Phi bá đạo như vậy!
Hương Hồ vương trong thiên hạ bát đại yêu tiên cuối cùng cũng thể hiện ra bản sắc cường đại vốn có!
Yêu tiên nào có phải là hạng người dễ trêu chọc vào?
- Yêu nghiệt!
Cơ Thường Nguyệt cũng không ngờ tới Nguyên Phi lại bá đạo đến như vậy! Một chiêu Băng Phong cầu trong nháy mắt lại giết nhiều người như vậy! Vì thế không khỏi khẽ quát lên một tiếng, từ trong mi tâm một luồng ánh sáng chợt loé lên, phóng ra ngoài, lưu chuyển một vòng rồi hình thành một chiếc bảo kính hình bát giác!
Trên mặt của tấm bảo kính này toả ra ánh sáng lấp lánh sáng chói, tựa như ánh sáng mặt trời soi sáng vạn vật.
Bảo kính vừa hiện lên, ánh sáng lấp lánh trên mặt kính nháy mắt chiếu thẳng lên người của Nguyên Phi.
Trong chớp mắt thân thể của Nguyên Phi bị chấn trụ lại! Bất cứ thứ thần niệm gì cũng đều không thể xuất khiếu ra ngoài!
- Đại Minh Bảo Kính Thuật!
Từ trong miệng của Nguyên Phi thốt lên một tiếng khiếp sợ.
Loại đạo thuật này không ngờ lại giống như Thái Vũ tháp, Trụ Cực chuông của Thái Thượng đạo! Đều là những pháp khí hình thể được ngưng tụ từ sự lĩnh ngộ pháp tắc của đất trời! Uy lực cực lớn, sở hướng vô địch!
- Hồ vương, hôm nay ta phế đi đạo hạnh của người! Hừ!
Cơ Thường Nguyệt nói.
- Hận trời bất công, hận đất bất bình! Chiến! Chiến! Chiến! Chiến!
Đúng lúc này từ trong thân xác của tên tiểu thái giám mà Hồng Dịch phụ thể, một pho ma tượng chiến thần bước ra.
Pho ma tượng chiến thần này, tay cầm cự chuỷ, khẽ vung lên rồi nện thẳng xuống mặt của tấm Đại Minh Bảo Kính!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui