Toàn bộ hoàng cung tổng cộng có ba vạn sáu ngàn gian phòng, cung nữ, thái giám có đến hai, ba vạn người. Chính cung thì có Càn Cương điện, Khôn Nguyên điện, Dưỡng Tâm điện, Nhật Hoa điện, Nguyệt Hoa điện, Tử Ngọ điện, Phụng Tiên điện, Nội Các điện, Phiêu Vân điện, Ngọc Long điện, Thái Cực điện, Lang Gia điện, Sơn Hải điện, Vinh Phú điện, Lễ Nghi điện, vân vân, tổng cộng có ba mươi sáu đại điện. Nếu không phải lúc trước được Ngọc thân vương nói qua một lượt thì sợ rằng có quanh quẩn nơi này đến sáng cũng không tìm ra được.
Thần hồn của Hồng Dịch chui vào lòng đất, đi thẳng một đường, xuyên qua con hào hộ thành rồi từ trên một vách tường trong thành chui ra. Hai chân hạ xuống trên một nền đất màu ám kim đen tuyền {tác giả: hoàng cung ở trái đất chỉ có hơn chín ngàn phòng ốc, hoàng cung trong thế giới Dương Thần so với trái đất còn lớn hơn nhiều}.
Nhìn thấy con đường dài típ tắp trước mặt, hai bên là cung điện sừng sững cùng những dãy phòng ốc trải dài, ngoài ra còn có những thái giám đang xách đèn lồng đi tuần tra.
Hồng Dịch liền nhớ lại những phân bố địa lý có được từ Ngọc thân vương.
Tuy rằng Hồng Dịch có bản lĩnh nhìn qua một lần là không thể quên được, thế nhưng vẫn bị những đại điện rải rác phân bố trong hoàng cung làm cho đau đầu nhức óc.
Cách phân bố vị trí trong hoàng cung thật sự còn phức tạp hơn cả những thứ kinh văn thâm ảo nhất, khó có thể nắm bắt được tất cả.
Chỉ riêng một phủ đệ Võ Ôn Hầu thôi, khi tiến vào bên trong cũng khó có thể kiếm được đường ra, trong khi đó toàn bộ hoàng cung này, so với Võ Ôn Hầu phủ còn lớn hơn gấp trăm lần! Phức tạp hơn gấp trăm lần! Đương nhiên là khó có thể tra tìm ra.
Nhất là Hồng Dịch không thể ngang nhiên phóng xuất thần niệm, thăm dò bốn phía xung quanh.
Muốn làm như vậy trừ phi có được bản lĩnh của Mộng Thần Cơ, còn không thì chẳng khác nào tự tìm lấy cái chết!
Hơn nữa những hiểu biết của Ngọc thân vương về sự phân bố trong hoàng cung cũng chỉ là một phần mà thôi, cũng không phải là toàn bộ. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Hồng Dịch phải hành sự hết sức cẩn thận.
Chân hạ xuống mặt đất, trong lúc đi lại không ngờ lại có cảm giác không được thoải mái cho lăm.
Hồng Dịch cúi xuống nhìn nền đất dưới chân, là một phiến nền sàn có màu đen tuyền, phía trên còn lấp lánh nhiều điểm sáng như sao trời.
Nền đất của hoang cung không phải là các phiến đá hay các phiến bạch ngọc, mà đều được lót bằng loại gạch xuất xứ từ Cẩm Châu, được luyện chế từ một loại đất sét có tên là Ô Kim .
Loại đất sét Ô Kim này khi được nung chế thành sẽ cứng như thép, phẳng như gương, có màu sắc đen tuyền, mang theo một chút ánh sáng lấp lánh như sao trời, tản ra một loại khí tức thánh khiết mà thần bí.
Lúc thần hồn của Hồng Dịch vừa chui ra từ mặt đất, cảm thấy bản thân có chút khó chịu, liền suy nghĩ giây lát, lập tức biết được loại đất sét Ô Kim này trong lúc nung chế ra, ở trong lò nung có dùng máu để tế luyện qua.
Loại gạch này khi chế luyện đều phải dùng máu của những người cực kỳ cường tráng để tế luyện, có khi dùng cả máu của hổ để đổ vào lò luyện.
Dùng loại gạch này để xây dựng thành cung điện thì có thể phòng ngừa quỷ vật, âm hồn tác quái, bách tà bất nhập.
- Chậc chậc, trong tiểu thuyết bút ký có ghi lại, Cẩm Châu khi cống nạp gạch cho triều đình, mỗi một lò gạch đều phải giết một con mãnh hổ, lấy máu huyết của mãnh hổ có thể đẩy lùi tà ma. Không ngờ đây lại là việc có thật!
Hồng Dịch nhớ lại những tư liệu ghi lại trong sử sách, từ đó càng khẳng định hơn suy đoán của bản thân.
Trên nền hoàng cung này, quả thật có một loại thần niệm sát ý oai vũ, nếu như là những đạo sĩ chỉ mới tu luyện đến cảnh giới nhật du thì khó có thể chống lại được, tuy nhiên đối với cao thủ lôi kiếp quỷ tiên như Hồng Dịch mà nói thì cũng chỉ hơi cảm thấy khó chịu một chút mà thôi.
- Đại nhân tuần tra ban đêm phải cẩn thận một chút, nghìn vạn lần không nên để xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu không chúng ta đều sẽ bị phế bỏ võ công, giáng đến Thanh Châu, biến thành nô tài đấy!
Trong lúc Hồng Dịch đang chậm rãi đi trên con đường rộng thênh thang, đưa mắt ngắm nhìn hoàng thành thì phía xa xa, một đội thái giám cầm đèn lồng đang đi về phía hắn, thái giám đầu lĩnh của đoàn người này thân mặc lục bào, không ngờ lại là một tiên thiên cao thủ.
Nhất là bên cạnh tên thái giám này lại dắt theo một con ngao khuyển, toàn thân màu tím, có một vài vùng lông khác màu quanh cổ, trông giống hệt như sử tử. Thân thể của của con ngao khuyển này không có bất cứ mùi tanh hôi nào cả, hơn nữa còn tản ra một mùi hương thơm như hoa, rất dễ nhận thấy hàng ngày đều được tắm bằng dầu thơm tắm rửa.
Đây là loại cực phẩm ngao khuyển, Tử Ngao, ngang với Ngao Sư vương, đều là bậc đế vương trong giới ngao khuyển, so với sư tử còn hung mãnh hơn nhiều, cũng cực kỳ thông minh, hiểu ý người, còn có khả năng nhìn rõ những thứ mà mắt thường không nhìn thấy được, ví dụ như âm khí thần niệm.
Một đội thái giám tổng cộng có mười hai người và một con tử ngao. Một đoàn đội như vậy chính là một tiểu đội tuần tra.
Trong khoảng thời gian ăn một bữa cơm, Hồng Dịch đã bắt gặp bảy, tám đội thái giám như vậy tuần tra qua, từ đó có thể thấy được hoàng cung canh gác nghiêm mật như thế nào!
- Thanh Châu trước đây là vùng đất cằn đá sỏi, là vùng sát biên giới với Vân Mông quốc, hiện giờ nghe nói đã được Vô Địch hầu làm thay đổi hoàn toàn rồi! Khắp nơi đều là đồng ruộng phì nhiêu, nhà cửa san sát, so với sự ngột ngạt ngày này qua ngày khác ở trong hoàng cung thì tốt hơn rất nhiều.
Đội thái giám này thong thả đi ngang qua chỗ Hồng Dịch đứng, nhỏ giọng trò chuyện bàn luận.
Tuần tra là một việc buồn tẻ nhàm chán vô cùng, trong lúc tuần tra to nhỏ trò chuyện cũng có thể nói là thú vui của đám thái giám không có tự do này.
- Lo nghĩ nhiều như vậy làm gì, tuần tra xong chúng ta đi uống chút rượu, ăn vài miếng thịt, rồi ngủ một giấc thật thoải mái.
Một thái giám khác nói.
- Đúng là không có tiền đồ! Tuần tra xong, trở về phòng, các ngươi đều phải luyện võ! Phải nhanh chóng tiến nhập cảnh giới tiên thiên, như thế mới có hy vọng trở thành tiểu đầu mục! Ta tiến nhập tiên thiên, nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, bước vào cảnh giới đại tông sư, rồi chỉ cần bợ đỡ thêm chút ít là cũng có thể được Phong đại công công coi trọng mà thăng là tổng quản một điện, có quyền có thế.
Tên thái giám mặc lục bào mắng một tiếng.
- Chúng ta là hoạn quan, thật ra là đối tượng tốt nhất để luyện võ. Chúng ta không giống người thường, người thường có thứ đó thì sẽ phải phát tiết, khó tránh khỏi tiêu hao nguyên lực. Chúng ta ngay cả muốn phát tiết cũng không có chỗ để phát tiết, tinh lực sung mãn, như vậy càng có thể dùng để hoá thành khí lực! Các ngươi không nghĩ rằng sau khi bị thiến, mỗi ngày không phải là luôn cảm thấy dư thừa sức lực hay sao? Ngựa bị thiến còn có thể làm việc thêm mười năm, đạo lý này cũng đúng với cả con người. Trong giới thái giám chúng ta cũng có không ít cao thủ đấy! Chậc, các ngươi chỉ cần luyện võ công đến cảnh giới võ thánh thôi thì sẽ uy phong vô cùng, khi bước ra ngoài thì ngay cả vương gia e rằng cũng phải nể ngươi ba phần đấy!
- Thang công công, võ đạo của ngài cao cường, hay là tối nay, khi ngài luyện công, ngài hãy chỉ điểm đôi chút cho chúng ta, chúng ta cũng muốn được thăng quan tiến chức.
Mấy thái giám kia vội vàng khom người nói.
Nghe những lời này Hồng Dịch cũng phải bật cười.
Đúng vậy, thái giám bị thiến, mặc dù còn chỗ đó, thế nhưng không phát tiết được, tinh lực tích trữ lại, càng ngày càng trở nên sung mãn, cực kỳ thích hợp để luyện võ.
Hơn nữa thân thể bị thiến rồi coi như cũng gián tiếp chặt đứt thứ đó của thần hồn. Đối với việc tu luyện đạo thuật cũng có sự trợ giúp. Ví dụ nếu như là một thái giám, thì ảnh hưởng của Ngọc Nữ Thiên Ma đối với ngươi sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với người thường.
Trong lịch sử cũng có một vài bậc thầy một lòng truy cầu võ đạo mà tự thiến, khiến cho tinh lực không thể phát tiết ra ngoài.
Thái giám luyện võ, quả thật đúng là có ưu thế hơn rất nhiều so với người thường, điều này cũng cùng một đạo lý với việc thiến ngựa.
La, ngựa, trâu, dê khi bị thiến thì sẽ có sức lực bền bỉ dẻo dai hơn, di chuyển nhanh hơn, làm việc lâu hơn, tính tình cũng càng thêm ôn thuần hơn.
Đó chính là thứ đạo lý này!
Rì rầm, rì rầm!
Đội thái giám này lúc đi ngang qua Hồng Dịch không hề cảm nhận thấy điều gì, chỉ có con cực phẩm Tử Ngao kia hơi mở mắt một chút, nhếch hai lỗ mũi lên, thế nhưng khi không phát hiện ra thứ gì liền cúi đầu xuống tiếp tục bước đi.
Dưới màn hư không ảo ảnh của Hồng Dịch, đám thái giám này về căn bản không cách nào có thể nhìn thấy được Hồng Dịch, cho dù là mặt đối mặt cũng không thể cảm nhận thấy cũng như chạm vào đựơc.
Muốn cảm nhận được sự tồn tại của Hồng Dịch, thì trừ phi là võ thánh có tu vi cực cao, tâm linh phẳng lặng như nước, khi tà ma bên ngoài vừa đến gần liền lập tức cảm ứng được, thì mới có thể nhận ra được sự tồn tại của Hồng Dịch.
Loại võ thánh này chính là đỉnh cấp võ thánh, cách nhân tiên chỉ một bước cực nhỏ.
Kể cả như loại cao thủ như lão thái giám Âm Liên Hoa cũng không thể đạt được cảnh giới như vậy.
Trừ phi là Hồng Dịch sinh ra sát ý đối với hắn, sau đó tiếp cận, khi đó hắn mới có thể cảm ứng được.
Nếu như Hồng Dịch không có sát ý hay địch ý với hắn thì tâm linh của hắn khó mà cảm nhận thấy sự tồn tại của Hồng Dịch.
- Đi về phía Tây cung thôi, Nguyên Phi hiện giờ được sắc phong làm hoàng quý phi, địa vị cực kỳ cao, chỉ dưới thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu. Ngọc thân vương nói rằng nàng cư ngụ ở Tây cung, trước hết ta đến đó để xem nàng có gặp phải chuyện gì không. Nàng ở trong hoàng cung đã lâu, đối với mọi việc trong hoàng cung chắc hẳn nắm rõ hơn Ngọc thân vương rất nhiều. Tiện thể ta hỏi nàng xem ở trong nội khố của hoàng cung có thư tịch bí quyết gì không? Những thứ như xá lợi, hài cốt của các hoà thượng Đại Thiện tự không biết có được cất giấu ở trong hoàng thất không nhỉ? Nếu có cơ hội ta sẽ tìm cách lấy ra, an táng xuống đất. Móc mộ đào xương, hành động này của triều đình quả thật là bất nhân bất nghĩa!
Hồng Dịch chậm rãi bước đi, hắn cũng không phi hành mà từ từ đi xuyên qua những con đường trải dài trong hoàng cung. Rẽ trái rồi lại ngoặt phải, đi tới đi lui, qua nhiều cánh cổng lớn, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, những bông tuyết bắt đầu rơi nhẹxuống mặt đất, khắp nơi là một mảnh tĩnh lặng hiền hoà, ẩn chứa sức sống dào dạt của vạn vật.
Đột nhiên Hồng Dịch phát hiện ra, giữa đêm khuya dạo chơi trong hoàng thành xem ra cũng là một việc khá thú vị, vì thế không nhịn được mà thi hưng dâng lên.
Tuy nhiên cho dù ý cảnh khiến bản thân nổi lên thi hứng thì cũng không phải là lúc làm thơ, Hồng Dịch liền dập tắt cảm hứng mới xuất hiện trong lòng, tiếp tục đi về phía Tây cung, nơi Nguyên Phi cư trú.
Hoàng cung rộng thênh thang, ngoại trừ chính cung, hậu cung ra, thì ở phía sau còn có một khu lâm viên cùng một dãy cung điện, bên trong còn có thư khố hoàng gia, ngự hoa viên, hồ nước, còn có cả nội khố. Đây cũng là nơi chứa đựng vàng, bạc, bảo vật, cống phẩm, dược liệu của riêng hoàng thất.
Bảo khố trong nội khố là một sự tồn tài bí mật, ngoài hoàng đế ra thì sợ rằng không có mấy người biết sự tồn tại của nội khố này.
Ngay cả Ngọc thân vương cũng không biết nội khố nằm ở chỗ nào trong hoàng cung.
Hồng Dịch lần này tiến vào cung đã xác định mục đích rõ ràng. Thứ nhất là tìm Nguyên Phi để ôn lại chuyện xưa. Thứ hai là tìm hiểu động tĩnh của thái tử. Thứ ba là tìm kiếm bảo khố trong nội khố.
Tìm bảo khố cũng không phải là để lấy trộm bảo vật, mà là hắn muốn dò xét xem hài cốt, xá lợi của các cao tăng Đại Thiện tự sau khi viên tịch có ở trong đó hay không, nếu như có thì sau này sẽ tìm cách lấy ra ngoài, an táng vào phần mộ, giúp cho Tinh Nhẫn hoà thượng cảm thấy được an ủi phần nào.
Đi qua bước tường dài hơn trăm bộ, dần dần Hồng Dịch cảm nhận thấy một luồng hương thơm son phấn thoang thoảng phiêu đãng trong không khí, ngoài ra còn có khí tức của rất nhiều nữ nhân tản ra khắp bầu trời đêm, hắn biết bản thân đã đến gần hậu cung rồi.
Bỗng nhiên một toà lạc viện xuất hiện trước mặt hắn, ở cổng toà lạc viện này treo một tấm biển lớn, phía trên có viết ba chữ, Thiên Hương Cư.
Bên trong khoảng sân nhỏ là một dãy nhà được chạm trổ vô cùng tinh xảo, xa hoa, có bậc thềm bằng bạch ngọc, khắp nơi đều được giăng màn trướng, nền phòng được trải thảm, có bảo đỉnh, có hương thán, có rất rất nhiều cung nữ, thái giám, kẻ thì cầm đèn lồng, kẻ thì tuần tra, khắp nơi đều lộ ra một cỗ không khí an bình tĩnh lặng.
- Thiên Hương Cư? Đây không phải là nơi ở của Nguyên Phi hay sao? Xem ra lúc này cũng đến giờ hoàng cung treo đèn rồi, không biết Nguyên Phi lúc này đã ngủ chưa nhỉ? Nếu nàng ngủ rồi, ta cứ đi gặp nàng như vậy thì quả thật có chút thất lễ. Tuy nhiên nàng ta là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Hương Hồ vương, siêu thoát sinh tử, là người trong giới tu hành, tính ra lúc này chính là thời điểm tốt nhất cho việc tu luyện mới đúng, không biết nàng ta có xuất hồn đi ra bên ngoài không nhỉ? Kỳ quái thật, hoàng cung canh phòng nghiêm mật như vậy, thế mà năm ngoái thể xác của nàng ta ra xuất cung ra bên ngoài được, không biết làm thế nào nhỉ?
Hồng Dịch bỗng cảm thấy kỳ quái, thế nhưng vẫn bước chân tiến vào trong sân, rồi nhằm thằng vào dãy nhà nằm chính giữa đi tới.
Cánh cổng cũng không ngăn cản được hắn. Trong đám cung nữ, thái giám này mặc dù cũng có cao thủ, thế nhưng không nhìn thấy hắn, không mò được hắn, vì thế hắn cứ lặng lẽ ung dung bước vào trong .
Trong dãy nhà tản ra thứ khí chất phú quý bức người, tầng tầng lớp lớp, so với Võ Ôn Hầu phủ thì phong cách nơi đây cao nhã hơn rất nhiều, cũng rộng rãi thâm sâu hơn rất nhiều. Một cái sân nhỏ như vậy không ngờ có đến hơn mười gian phòng.
Hồng Dịch chậm rãi bước đi từng bước, đi thẳng đến gian phòng nằm chính giữa. Đến trước cửa, hắn thấy có một vài tiểu nhà đầu giống như cung nữ đang đứng ở đó, cửa phòng đóng chặt, bên trong không một tiếng động cũng không nghe thấy tiếng tim đập, tựa như là một gian phòng trống.
Hồng Dịch đang định bước vào thì đột nhiên trống ngực của hắn đập nhanh hơn một chút.
Loại cảm giác cùng với thứ tâm tình bỗng nhiên sinh ra này, Hồng Dịch hiểu rất rõ.
- Một năm trước ta còn là một thư sinh cùng bần, trên người không chút võ thuật, lại càng không có pháp lực. Lúc gặp được Nguyên Phi cô nương thì cái gì cũng không hiểu, nghĩ lại cũng thật buồn cười! Một năm sau, ta đã là cao thủ bán lôi kiếp! Tuy nhiên có được thành tựu như vậy cũng chính là do sự gặp gỡ với Nguyên Phi cô nương lần đó tạo nên, ngay cả bản kinh thư Quá Khứ kinh kia cũng là do đốt Võ Kinh mới phát hiện ra được. Có thể nói Nguyên Phi cô nương, Bạch Tử Nhạc, đều có ân tái tạo với ta, bản Quá Khứ kinh này cũng có thể nói cho bọn họ biết được. Lần này gặp lại Nguyên Phi, nên xử sự thế nào đây? Hay mang Quá Khứ kinh nói cho nàng ta nhỉ? Thế nhưng Tinh Nhẫn hoà thượng có nói, ta có được Quá Khứ kinh chính là duyên phận, sau khi tu luyện thì không nên truyền lại chi người khác. Quá Khứ kinh là vật của Đại Thiện tự, Tinh Nhẫn hoà thượng lại là người còn lưu lại của Đại Thiện tự, lão có quyền quyết định. Việc này quả thật tình nghĩa khó toàn vẹn, không biết nên làm thế nào đây?
Trong lúc suy nghĩ, Hồng Dịch liền đi xuyên qua cánh cửa, tiến vào trong gian chính của khuê phòng.
Bài trí trong phòng hoàn toàn không giống những gì hắn tưởng tượng. Bình phong, giường, bàn trang điểm, vân vân, tất cả những thứ cần có trong một gian khuê phòng cần phải có đều không có. Cả gian phong là một khoảng vắng vẻ trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
- Hả? Hư không ảo ảnh!
Hồng Dịch vừa nhìn qua liền nhận ra ngay, vẻ trống rỗng của căn phòng thực ra chính là một màn hư không ảo ảnh do người nào đó bố trí ra! Tuy nhiên từ khi hắn lĩnh ngộ được không gian trong Càn Khôn Bố Đại thì đối với những loại hư không ảo ảnh đã sớm mẫn cảm đến cực điểm. Không cần suy nghĩ nghiêu, hai mắt khẽ động, một luồng ánh sáng trong suốt chợt loé lên, rồi lập tức tiến vào trong ảo ảnh, đồng thời hắn nhìn thấy mọi thứ bên trong ảo ảnh một cách rõ ràng.
Bên trong là một bồn tắm rộng, đủ để chứa năm người, trong bồn tắm là hơi nước đang bốc lên ngùn ngụt, trên mặt nước nổi lềnh bềnh những cánh hoa tươi.
Một nữ tử đang tắm trong bồn, da thịt toàn thân trong suốt, trắng nõn, một cảnh sắc tuyệt vời hiện lên, hắn nhìn không xót một thứ gì!
- Ai!
Hồng Dịch vừa tiến nhập vào trong hư không ảo ánh, trong nháy mắt khi nhìn thấy nữ tử đang tắm thì nữ tử này liền lập tức mở mắt ra, xoay đầu lại, hỏi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...