- Hơn mười vạn đại quân mà không cần sự trợ cấp của triều đình sao?
Hồng Dịch nghe thấy lời này của Ngọc thân vương thì cho dù hắn trấn định đến mấy cũng cảm thấy kinh hãi.
Hiện giờ đại quân của triều đình lên tới mấy vạn người, trải khắp cả nước. Mệnh căn của đội quân này chính là lương thảo, quân nhu, quân lương, tất cả đều được triều đình nắm chặt trong lòng bàn tay. Khi nãy Ngọc thân vương nói ra một câu rằng Vô Địch hầu thậm chí còn có cả một mạng lưới thông thương khổng lồ trải dài khắp cả nước, hơn nữa còn vươn ra tận thảo nguyên Tây Vực, từ đó mà không cần triều đình cung cấp ngân lượng cũng như quân nhu nữa.
Chuyện này không thể coi thường được.
Điều này nói lên rằng sự khống chế của triều đình đối với mười vạn đại quân ở biên cương đã thấp đến cực điểm.
Tuy nói rằng hiện giờ là thịnh thế, hơn mười vạn đại quân này cũng không xảy ra sự cố gì cả, thế nhưng nếu như một ngày nào đó từ bên trong bộ máy chính quyền của triều đình xảy ra vấn đề thì sẽ khiến cho hơn mười vạn đại quân này lấy cớ, xuất ra chiêu bài "Cần vương" gì gì đó, đem binh tiến vào hoàng cung, khống chế triều chính. Điều này thực sự sẽ tạo nên một sự uy hiếp cực lớn với đương kim hoàng thượng. Bất luận là hoàng đế của triều đại nào đi chăng nữa thì cũng không dễ dàng bỏ qua cho một thứ tồn tại mang tính uy hiếp mãnh liệt như vậy, cho dù là con đẻ của mình.
- Điều này không thể thực hiện được. Trợ cấp cho hơn mười vạn đại quân cũng không phải có ngân lượng mà giải quyết được. Hiện giờ đang là mùa đông, nào là than, áo bông, lều bạt, vũ khí, trang bị, ngựa, lương thảo, rau quả, dầu mỡ, vân vân. Nếu như không có lực lượng của triều đình điều động phân phối thì ngay cả các hiệu buôn cũng không thể cung ứng kịp được. Lẽ nào tên Vô Địch hầu kia là thần, lại có khả năng từ hư vô biến hoá ra mọi thứ đồ vật?
Ánh mắt của Hồng Dịch loé lên, sau đó đưa ra nghi vấn của mình.
Phải biết rằng nuôi dưỡng một đội quân cũng không phải là có ngân lượng là được.
Giống như Hồng Dịch vậy, hiện giờ hắn có hơn trăm triệu lượng bạc, phú địch khả quốc, thế nhưng nếu như thực sự bảo hắn nuôi dưỡng mười vạn đại quân thì hắn cũng không có bất cứ biện pháp khả thi nào cả.
Nhất là những trợ cấp cho một đội quân khổng lồ vô cùng phức tạp, trong đó có rất nhiều thứ mà có tiền đôi khi cũng không mua được.
Lấy một ví dụ đơn giản, hiện giờ đang là mùa đông, mười vạn đại quân nhất định đều phải có áo bông để mặc. Mười vạn chiếc áo bông, chăn bông, giày bông, cho dù xuất ra một lượng bạc lớn cũng không có khả năng mua đủ được, phải có lực lượng của triều đình giúp sức, phát động cả nước điều động phân phối mới làm được.
Một đại quân đơn độc tách ra khỏi triều đình thì trừ khi Vô Địch hầu thực sự là thần tiên, có bản lĩnh biến hoá vạn vật từ hư vô, còn không, nếu như hắn thực sự muốn tách ra khỏi sự khống chế của triều đình thì cho dù đánh chết Hồng Dịch hắn cũng không tin vào điều này.
Bản thân hắn cũng từng dẫn binh, cũng từng phụ trách vấn đề quân nhu cho quân đội, chỉ là một đội quân nhỏ đã vô cùng nan giải rồi huống chi là hơn mười vạn đại quân.
- Ta cũng không tin, thế nhưng ta phụ trách quản lý hộ bộ, điều phối thuế khoá cả thiên hạ. Mấy ngày nay cũng kiểm tra một cách tỉ mỉ kĩ càng sổ sách trong hộ bộ, thế nhưng càng xem lại càng kinh ngạc. Ta nói cho thế huynh điều này. Năm nay, khi mùa đông vừa đến, các nguyên soái thống lĩnh quân đội ở các vùng biên cương đều gửi công báo về triều đình, yêu cầu bộ hộ vận chuyển áo bông, chăn bông cho quân đội. Thần Uy vương trấn thủ ở tây cương thậm chí còn phái người gửi văn thư khẩn cấp, báo rằng trời đổ tuyết lớn, toàn bộ đại quân có hơn năm nghìn binh lính bị chết rét, binh sĩ của một vài doanh trại có dấu hiệu tạo phản. Trong khi đó trên sổ sách báo cáo của Vô Địch hầu gửi về lại nói rằng, áo bông, chăn bông, than củi cũng không cần triều đình bận tâm, đồng thời hắn còn phái các hiệu buôn ở tây cương cung cấp ba vạn gánh than tinh chất, năm vạn tấm da lông, bảy vạn xe lương thực rau quả, số lượng đồ trợ cấp này đã giúp cho triều đình giảm bớt được đến năm trăm vạn lượng bạc trắng.
Ngọc thân vương ngồi trên ghế, trong lúc thuật lại mọi chuyện, bàn tay đang cầm chén trà cũng khẽ run lên, đây cũng không phải do hắn không cầm nổi chén trà, mà là do sự khiếp sợ sinh ra từ trong lòng mà thành.
Hồng Dịch nghe thấy cũng cảm thấy kĩnh hãi không thôi.
Hàng năm, khi mùa đông về, tấu chương của các tướng quân, thống lĩnh, nguyên soái cầm binh gửi về triều đình xin trợ cấp nhiều chẳng khác nào hoa tuyết đầy trời vậy.
Đây là một khoản tiền lớn mà có thể khiến cho bất cứ một ai cũng cảm thấy rối tinh rối mù cả lên.
Thử nghĩ mà xem, quân đội cả nước có đến mấy trăm vạn binh lính. Phí tổn cho đại quân này có thể khoét sạch cả một quốc khố. Hàng năm khi mùa đông về cũng là lúc các tướng quân, thống lĩnh tranh cãi quyết liệt với hộ bộ trong triều, đủ mọi chuyện xảy ra, nào là đưa hối lộ, nhận hối lộ, nào là bất chấp tất cả nhận tiền lương, khai man báo dối nhận tiền bất chính để nhét túi. Đủ mọi loại tình huống, cái gì cần có thì đều có cả.
Đối với những sự việc trong triều đình như thế này Hồng Dịch cũng hiểu rất rõ. Hắn biết rằng cho dù có là thần tiên cũng khó có thể xử lý rõ ràng những sự việc thế này.
- Việc của hộ bộ chính là mớ sổ sách lộn xộn rối tung rối mù. Thế nhưng loại việc phân phối tiền bạc thuế khoá này quả thật là một công việc có uy vọng cực lớn trong triều đình. Nếu như vương gia làm tốt chuyện này thì tất nhiên sẽ có được sự ủng hộ rất lớn của quần thần, sĩ địa phu trong triều đình. Những loại chuyện này, không chỉ là trong lòng văn võ bá quan triều đình, mà ngay cả trong lòng của hoàng thượng cũng đều hiểu rõ cả. Tại hạ lần này đến phủ đệ là muốn nói cho vương gia hai việc. Thứ nhất là muốn giúp vương gia có được chính tích (thành tích làm việc của quan lại trong triều) lớn, từ đó đạt được uy vọng lớn trong lòng văn võ bá quan. Thứ hai là giúp cho võ đạo của vương gia tiến thêm một bước nữa, tu thành võ thánh. Hai sự việc này đồng thời tiến hành thì nhất định sẽ khiến cho hoàng thượng dao động, thái tử sẽ như ngồi trên đống lửa.
Hồng Dịch vừa phân tích thế lực của Vô Địch hầu qua những gì Ngọc thân vương nói ban nãy, vừa ngắm nhìn tấm danh thiếp có dòng chữ Thiên Cơ Thương Hành đang nắm trong tay, đồng thời quay sang nói với Ngọc thân vương.
- Hai chuyện các hạ vừa nói ta cũng từng suy nghĩ qua. Tuy nhiên nói thì dễ, làm được lại khó khăn vô cùng. Không biết các hạ có đề xuất nào? Có thể nói cho vương gia nghe qua được không? Thánh hiền nhiều triều đại đều nói rằng quản lý tiền lương bộ hộ là loại chuyện không tốt lành gì cả. Còn muốn đạt tới thành tựu võ thánh cũng cần phải có cơ duyên vận khí. Hai loại chuyện này, người trong thiên hạ cầu cũng không được. Nói dễ vậy sao?
Đúng lúc này vị chưởng môn Thiên Kiếm môn, Cam Thanh Phong, ngồi bên cạnh nói với sang.
Hồng Dịch liếc mắt nhìn qua vị trung niên nho sĩ kia một cái rồi quay sang nhìn Ngọc thân vương.
Ngọc thân vương hiểu được ý tứ của Hồng Dịch liền vội vàng nói:
- Cam tiên sinh đều là người một nhà, bản vương đã nhận tiểu nữ của Cam tiên sinh làm muội muội, kết thành thân thích. Hồng thế huynh cứ nói thoải mái, không phải ngại.
- Loại chuyện quản lý thuế khoá tiền lương này, quả thực cũng rất khó khăn. Thế nhưng hiện giờ có khả năng chuyển biến tốt. Sự chuyển biến này chính là bất đầu từ nhân vật Vô Địch hầu kia. Vương gia vừa rồi có lợi dụng Thiên Cơ Thương Hành của Vô Địch hầu để áp giải tên đầu mục của tà giáo là Vô Sinh lão mẫu về Ngọc kinh, bí mật nhốt lại. Sự việc này quả thật được làm rất sạch sẽ gọn gàng. Hơn nữa thương đoàn của Vô Địch hầu lại rộng lớn đến vậy, không ngờ lại có thể tự chu cấp lương thảo cho cả một đại quân. Vậy thì phải mời vương gia xuất thủ điều tra một chút, để xem xem tên Vô Địch hầu này rốt cuộc có thủ đoạn gì? Tìm hiểu kĩ xem thương đoàn khổng lồ này hành động ra sao? Sau khi điều tra rõ ràng, chúng ta sẽ tiếp tục bàn bạc qua về vấn đề này.
Ánh mắt Hồng Dịch loé lên, nhìn chằm chằm vào bồn thú thán đang hừng hực cháy trong căn phòng. Từ trong con ngươi của hắn giống như có hai luồng lửa đỏ đang nhảy múa.
- Hừ. Tên Vô Địch hầu này thâm sâu khó dò, có điều tra cũng chẳng thu lại được thứ gì. Các hạ không biết sao? Kim gia ở Thanh Châu, Tằng gia ở Khánh Châu, đều là những đại thế gia tồn tại mấy trăm năm, giàu sang quyền thế, gia sản trăm triệu. Hơn nữa trong đám trưởng bối gia tộc còn luyện đan tu đạo, thực lực cường đại vô cùng. Thế nhưng bởi vì Vô Địch hầu làm ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của bọn họ nên liền phái cao thủ ra, âm thầm gây loạn. Kết quả là toàn quân bị tiêu diệt, sinh ý ảnh hưởng trầm trọng. Cuối cùng hai đại thế gia này đành bất đắc dĩ phải mang nữ nhi của mình ra để làm vật cầu hoà, dâng lên cho Vô Địch hầu làm thiếp, mọi thứ sinh ý đều sát nhập vào Thiên Cơ Thương Hành. Ngoài ra Hoà thân vương lúc trước đến Thanh Sát khẩu để động viên quân đội, khi trở về cũng bị Vô Địch hầu khuất phục. Hơn nữa bình sinh tên Vô Địch hầu này ghét nhất là bị người khác điều tra về bản thân. Các hạ bảo vương gia điều tra hắn, như vậy chẳng phải xúi dục vương gia vô duyên vô cớ tạo nên một địch nhân nguy hiểm hay sao?
Cam Thanh Phong nghe thấy lời này của Hồng Dịch, lần thứ hai hừ lạnh một tiếng.
Hồng Dịch liếc mắt nhìn Cam Thanh Phong, trông giống như đang nhìn một thằng ngốc vậy.
- Tất nhiên vương gia không thể đích thân đi điều tra được. Thế nhưng thái tử lại có khả năng làm được việc này. Vô Sinh lão mẫu chính là điểm yếu để uy hiếp thái tử. Trong kế hoạch lớn này của tại hạ thì đây là một nhân vật đóng vai trò mấu chốt. Thứ nhất, vương gia, người phải thể hiện cho thái tử biết rằng Vô Sinh lão mẫu đang nằm trong tay của mình. Tuy nhiên không được nói ra chuyện Vô Sinh lão mẫu cùng tà giáo có liên quan, chỉ nói rằng vương gia vừa bắt được một tên đầu mục tà giáo, tặng cho thái tử một công lao cực lớn. Chỉ cần nói như vậy thì trong lòng thái tử sẽ tự hiểu được. Vương gia có thể nhân cơ hội đó yêu cầu thái tử cung cấp tất cả tư liệu về Vô Địch hầu. Thứ hai, người còn phải khiến cho thái tử cho mượn bí pháp luyện công, từ đó có thể giúp cho vương gia đột phá đến cảnh giới võ thánh.
Hồng Dịch nói ra hai điểm quan trọng này xong, sắc mặt của Cam Thanh Phong có chút biến đổi, trông giống như đang suy nghĩ về kế sách của Hồng Dịch.
Thanh niên đang ôm kiếm đứng sau lưng Cam Thanh Phong nghe thấy vậy liền không nhịn được liền nói:
- Vương gia nếu như đã bắt được Vô Sinh lão mẫu, có được bằng chứng, chứng minh rằng thái tử có dính líu với tà giáo. Vậy thì tại sao không vạch trần ra trên triều đình? Như thế cho dù thái tử không bị lật đổ thì cũng khó có thể xoá được vết nhơ này.
- Im miệng. Ngươi biết gì mà chõ mõm vào.
Thanh niên kia vừa nói, Cam Thanh Phong lập tức quát lớn một tiếng.
- Chuyện này một khi tiết lộ ra bên ngoài sẽ khiến cho triều chính bất ổn. Có khi vừa không lật đổ được thái tử vừa khiến cho vị trí của vương gia trong tâm của hoàng thượng bị hạ thấp xuống. Bốn chữ "Bất cố đại cục" (bấp chấp đại thế) này có thể gây ảnh hưởng đến vương gia. Hơn nữa bất chấp thủ đoạn hãm hại thái tử như vậy, vừa khiến cho danh tiếng bị mai một, đánh thương địch một nghìn thì tự làm mình tổn thương tám trăm, vừa khiến cho kẻ khác tố cáo bản thân. Chủ ý này của Hồng tiên sinh quả thực rất tuyệt diệu, khiến cho Vô Địch hầu và thái tử đấu đá với nhau, nhân cơ hội tăng cường thêm thực lực cho bản thân.
Lúc này cách xưng hô của Cam Thanh Phong với Hồng Dịch đã chuyển thành tiên sinh rồi. Rất dễ nhận thấy diệu kế này của Hồng Dịch đã khiến cho hắn hoàn toàn bội phục.
- Tại hạ chỉ băn khoăn một việc, nếu như làm chuyện này với thái tử, rất có khả năng khiến cho thái tử âm thầm căm hận. Lỡ ra thái tử thẹn quá hoá giận thì sao?
Cam Thanh Phong quay sang hỏi dò Hồng Dịch.
- Vị chưởng môn Thiên Kiếm môn này xem ra cũng không phải là kẻ ngu ngốc, cũng có chút nhanh nhạy. Chỉ một điểm mà đã nắm bắt toàn bộ kế hoạch. Thảo nào Ngọc thân vương để cho hắn làm người phụ giúp, tham gia đại sự.
Hồng Dịch thấy Cam Thanh Phong chuyển mặt nhanh như vậy liền thầm nghĩ trong lòng.
- Vương gia nếu như bắt giữ Vô Sinh lão mẫu được thì cũng không phải sợ thái tử thẹn quá hoá giận mà nổi lên tâm tư hạ sát thủ. Về vấn đề này Cam chưởng môn không phải lo nghĩ nhiều.
Hồng Dịch cười cười rồi nói.
- Tốt. Cuộc bàn luận ngày hôm nay thật sảng khoái. Ta chưa từng cảm thấy dễ chịu như lúc này. Hồng Dịch, thế huynh đúng là tâm phúc của ta.
Ngọc thân vương đứng dậy.
- Đúng rồi, mọi người cùng dùng cơm luôn đi. Sau khi ăn cơm xong sẽ bàn tiếp.
Hắn vừa nói xong thì mấy thị nữ có khuôn mặt xinh đẹp liền bưng lên một chiếc mâm. Trên chiếc mâm có một cái bát toả bốc khói nghi ngút, bên cạnh có một vài món đồ nguội, ngoài ra còn có một bát sữa tươi màu trắng nóng hổi.
- Đây là sữa người sao?
Hồng Dịch vừa nhìn thấy bát sữa tươi màu trắng nóng hổi trên mâm liền nhận ra đây chính là sữa người, thứ sữa này vừa đều là loại sữa mới vắt từ trên người của những bà vú xuống, đây cũng là thứ thức uống dưỡng sinh của qúy tộc Ngọc kinh thành.
Hơn nữa trong sách thuốc có ghi lại, người uống thứ sữa này đúng là có thể tăng cường khí lực, duy trì tuổi trẻ. Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không quen uống thứ này vì thế liền nhấc đũa sang đĩa mì lạnh đặt ở bên cạnh.
Sợi mì vừa đưa vào miệng, cả người hắn như bừng tỉnh, sáng khoái vô cùng. Lúc nuốt xuống, từ trong dạ dày liền có một cỗ khí ấm áp bốc lên mặt.
- Đây chính là cống phẩm của hoàng thất, Long Cân Diện (mì gân rồng). Thứ này được nhào nặn một cách vô cùng tinh tế từ hơn mười loại dược liệu trân quý. Mỗi một sợi mì đều có giá trị ngang với một sợi vàng nguyên chất. Tuy rằng hơi xa xỉ, thế nhưng đối với người luyện võ lại bổ dưỡng cực kỳ, bằng không bản vương cũng không dễ dàng đạt tới cảnh giới đại tông sư như hiện giờ.
Nhìn sợi mì trong chén Ngọc thân vương thở dài nói.
- Thực bất yếm tinh (ăn thứ ngon nhất không hề cảm thấy chán ). Đây là điều thánh nhân nói. Vương gia không cần vì thế mà cảm thán như vậy.
Cam Thanh Phong liền nói. Sau đó ánh mắt nhìn sang Hồng Dịch.
- Hồng công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Không biết có gia thất chưa?
- Năm nay tại hạ vừa tròn mười sáu. Đã thành gia thất.
Hồng Dịch gác đũa lại, chậm rãi nói.
- Cái gì? Hồng Dịch, huynh cưới vợ rồi sao? Ta còn đang muốn giới thiệu cho huynh một hộ gia đình để kết hôn. Không biết vị chính phòng (vợ cả) là ai? Có thể giới thiệu qua cho ta biết được không?
Ngọc thân vương kinh ngạc nói.
- Chính thê của ta chính là Xuất Vân công chúa. Hiện giờ nàng đang bế quan tu luyện, đó cũng là lý do nàng không thể đến được đây. Hy vọng vương gia thông cảm cho tại hạ.
Hồng Dịch nói.
- Hoá ra là Xuất Vân công chúa. Xin hỏi là vị công chúa nào vậy?
Bàn tay của Cam Thanh Phong khẽ run lên, không ngờ đánh rơi đôi đũa xuống mặt bàn. Bằng vào tu vi của một cao thủ đại tông sư như hắn không ngờ lại đánh rơi một đội đũa, từ đó có thể thấy hắn khiếp sợ đến mức nào rồi.
- Là Thiện Ngân Sa công chúa.
Hồng Dịch nói.
- A!
Cơ thể của Cam Thân Phong giật nảy lên một cái, miệng lắp bắp, cả cơ mặt run lên dữ dội. Sau đó hắn mới trấn định lại một chút rồi nói.
- Ban nãy vô lễ, mạo phạm công tử, kính xin công tử thứ tội. Hải Đình, chờ sau khi Chí Vĩ từ phủ đệ của Vĩnh Xuân công chúa chờ về thì bảo nàng ta mang năm mươi thuỷ tinh thuý lưu ly đến Lục Liễu sơn trang để thay ta bồi tội cho Hồng công tử.
- Hả?
Hồng Dịch nhìn thấy thái độ của Cam Thanh Phong thay đổi nhanh như vậy, không ngờ lại hướng về mình mà bồi tội, liền mỉm cười. Rất dễ nhận thấy vị môn chủ Thiên Kiếm môn này chắc hẳn cũng nghe qua uy danh của Thiện Ngân Sa.
- Thanh Phong, việc này nên giữ kín.
Ngọc thân vương vội vàng nói.
- Vương gia, tại hạ biết mà. Có Hồng công tử giúp người đưa ra chủ ý thì cực kỳ yên tâm rồi. Hồng công tử, vừa rồi tại hạ nghĩ rằng công tử cùng lắm chỉ là một cấp dưới của vương gia, tuổi còn trẻ, nhưng không ngờ rằng công tử không phải là người thường. Từ này về sau, đứng dưới trướng của vương gia, ta xin lùi lại vị trí thứ hai, nguyện theo sự phân phó của công tử.
- Không dám! Thiên Kiếm môn là một thế lực khổng lồ ở Tuyết Châu. Mà ngay sát Tuyết Châu là Băng Dương Nguyên. Ở bên kia của cánh đồng băng diện tích mấy vạn dặm này chính là thế lực của Nguyên Đột quốc. Tại hạ hiện giờ cần có được tin tức của Chân Cương môn ở Nguyên Đột cũng như tình hình về Bạch gia. Không biết trong vòng ba ngày tới Cam tiên sinh có thế cấp toàn bộ cho tại hạ được không?
Hồng Dịch vừa thấy Cam Thanh Phong tỏ rõ thái độ, liền nói.
- Công tử muốn biết tình hình về Chân Cương môn sao? Được. Trong vòng ba ngày tại hạ sẽ mang đến cho công tử.
Cam Thanh Phong lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó liền nói.
- Tốt. Ngoài ra, Cam tiên sinh, tiên sinh hãy mang một nhóm cao thủ của Thiên Kiếm môn của tiên sinh đến đây, sau khi để tại hạ nhìn qua một lượt rồi cho bọn họ tiến vào trong Lục Liễu sơn trang của ta. Hiện giờ Ngọc kinh rất hỗn loạn, tại hại không thể không thay vương gia nắm chặt toàn cục được. Tốt nhất là các cao thủ dưới trướng của vương gia cũng nên cho tại hạ gặp qua một lần, từ đó mới có thể dễ dàng điều động được.
Hồng Dịch từng bước từng bước nói ra ý định của mình.
- Còn nữa, vương gia, tất cả tin tức về các thái giám lớn bé, tần phi, quý phi, hoàng quý phi, hoàng hậu, thái hậu, xin người cấp cho tại hạ một phần, để tại hạ xem xét qua một lượt. Ngoài ra nhờ người giúp tại hạ chuẩn bị cuộc thi đầu xuân này.
- Được. Ta cũng đang có ý này. Hồng Dịch, huynh giúp ta quản lý đại quyền văn võ trong phủ đệ, mọi thứ đều giao cho huynh đấy.
Ngọc thân vương đập nhẹ tay xuống bàn rồi nói.
Đúng lúc này đột nhiên bên ngoài có một hộ vệ chạy vào ghé sát vào tai Ngọc thân vương nói vài câu.
- Thái tử mặc thường phục xuất cung. Hiện giờ đã tới cửa phủ, muốn gặp vương gia. Đi theo còn có tên thái giám Âm Liên Hoa và thống lĩnh Thần Cơ doanh Hồng Hi.
Vị hộ vệ này tuy rằng nói rất nhỏ thế nhưng tất cả đều lọt vào tai của Hồng Dịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...