Trung Châu, Trung Châu. Chỉ cần nghe cái danh tự này cũng biết được nơi này là một vùng đất mênh mông bát ngát của Đại Kiền.
Trung Châu mười ba tỉnh, ngoại trừ tuần phủ các tỉnh ra, còn có một vị tổng đốc Trung Châu, quản lý toàn bộ mọi sự tình của vùng Trung Châu rộng lớn này. Tuy rằng tổng đốc có thể khống chế tuần phủ, thế nhưng cũng không thể tùy tiện bổ nhiệm và miễn nhiệm một tuần phủ được.
Hễ là cấp bậc quan tuần phủ trở lên đều là do triều đình trực tiếp bổ nhiệm.
Thế nhưng tuy rằng là như vậy, tổng đốc một châu vẫn có quyền uy cực kỳ khổng lồ, tuyệt đối là quan lớn một phương.
Hoàn cảnh của Trung Châu không khác lắm với Nam Châu, tuy nhiên lãnh thổ của vùng Trung Châu vô cùng rộng lớn, vì thế tình huống ở đây phức tạp hơn rất nhiều.
Phủ tổng đốc Trung Châu không nằm ở nơi nào khác mà nằm ở Thái Khang tỉnh, một tỉnh nằm hơi chếch về phía bắc Trung Châu một chút.
Thái Khang tỉnh là một tỉnh thành mà toàn bộ Thiên Châu Đại Kiền, nhà nhà đều biết, người người cũng hay. Không phải vì bất cứ lý do gì mà chỉ có duy nhất một nguyên nhân. Nơi đây, ngay tại Thái Khang tỉnh, nằm sâu trong Thái Thủy sơn chính là miếu vũ Đại Thiện tự danh chấn suốt mấy ngàn năm, hương hỏa cường thịnh, bào mã điểm hương.
Đại Thiện tự mặc dù nằm trong Thái Khang tỉnh, thế nhưng danh tiếng vượt rất xa tên tuổi của tỉnh này, thậm chí vượt xa cả danh tiếng của Trung Châu. Nhắc tới Trung Châu, bất kể người nào bên ngoài cũng chỉ nhắc tới Trung Châu Đại Thiện tự.
Tuy nhiên Đại Thiện tự hôm này đã sớm bị tiêu diệt, chỉ còn là một đống hoang tàn.
Phủ đệ tổng đốc Trung Châu nằm ở trung tâm của Thái Khang tỉnh. Dọc theo đường xá là những vách tường cao lớn. Mấy chục dinh thự, biệt phủ đồ sộ của quan lại được xây dựng nối tiếp nhau. Những tòa biệt thự này đều khoáng đạt to lớn, không thua kém gì các quan lại ở nam phương.
Lúc này, tổng đốc Thái Khang tỉnh, Tiết Hoàn Chân, đang ngồi trong thư phòng của mình, vừa uống trà vừa nhìn khung cảnh bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt bằng ngọc lưu ly. Bên ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa, xa xa là dải núi Thái Thủy sơn liên miên không ngớt. Thấp thoáng đâu đó trên dãy Thái Thủy sơn là phế tích của chùa chiền.
Thư phòng tổng đốc vô cùng ấm áp. Nhất loạt đồ vật trong phòng đều được làm từ loại ngân ti nam mộc, rất chắc chắn. Từ thư phòng có thể quan sát được mọi cảnh vật xung quanh. Quả thực là có một loại ý cảnh trèo lên núi cao phóng tầm mắt ra xa.
Lầu cao thưởng tuyết, sưởi ấm, nhấm nháp trà thơm, tâm hồn thanh tĩnh, dưỡng trụ tính cách, thưởng trà luận đạo. Đây là loại chuyện thú vị nhất của đời người mà rất nhiều văn nhân, sĩ đại phu muốn có được.
Thế nhưng lúc này, vị tổng đốc Trung Châu Tiết Hoàn Chân quả thực không có bất cứ tâm tư ngồi trên lầu cao thưởng tuyết gì cả. Hắn đang lật xem một phần công văn báo cáo cùng một văn kiện từ Ngô Uyên tỉnh gửi đến.
Cùng lúc đó, ngồi đối diện với hắn là một đạo sĩ. Vị đạo sĩ này tay cầm phất trần, vóc người nhô lên, khuôn mặt sáng bóng, trên đầu cài một cây ngọc trâm.
Toàn thân của vị đạo sĩ này mang theo một loại khí tức phú quý, chỉ cần từ ánh mắt sắc bén cũng đủ nhận ra hắn xuất thân từ một đạo quan lớn trong kinh thành.
Nếu không phải là đạo sĩ xuất thân từ những đạo quan lớn ở kinh thành, không tiếp xúc lâu năm với giới vương công quý tộc thì tuyệt đối không có loại khí chất phú quý như thế này.
Tuy nhiên vị đạo sĩ này trên người cũng không đeo đai lưng vân hà. Vừa không phải là người của Chính Nhất đạo, cũng không phải là người của Phương Tiên đạo. Không ai có thể nhận ra hắn xuất thân từ đạo môn nào.
- Phiến thủy tinh lưu ly này quả thật trong veo giống như nước, lại rất dễ vỡ. Tiết đại nhân, chắc hẳn thứ này là do Hầu gia đưa cho đại nhân phải không? Đây chính là thứ vật rất hi hãn đấy.
Vị đạo sĩ phú quý đưa mắt nhìn những khối thủy tinh lưu ly xung quanh, vươn tay ra sờ sờ, lau sạch làn sương mù ở trên đó, trong miệng tấm tắc khen.
- Lam tiên sinh, chẳng lẽ Vô Địch hầu không gửi tặng thái tử gia sao?
Ánh mắt của Tiết Hoàn Chân chợt lóe lên rồi nói.
- Hừ! Hắn dâng lên cho hoàng thượng ba ngàn khối. Tất cả tổng đốc, tuần phủ các tỉnh cũng được tặng chút ít. Thế nhưng duy nhất thái tử thì hắn không tặng một khối nào cả. Thật đáng chém mà.
Vị đạo sĩ được gọi là Lam tiên sinh kia từ trong mũi hừ lạnh một tiếng. Sau đó dường như cũng không muốn nói nhiều về chuyện của Vô Địch hầu nữa, mà chuyển sang vấn đề khác:
- Thế nào, Tiết đại nhân, có phải Ngô Uyên tỉnh xảy ra chuyện gì rồi phải không? Ta thấy có rất nhiều mật thư từ Ngô Uyên tỉnh gửi đến thì phải?
- Không sai. Tên Hầu Khánh Thần ở Ngô Uyên tỉnh lại vừa gây ra huyên náo rồi.
Tiết Hoàn Chân nói.
- Tên đáng chết này, xem ra phải thật sự ra tay giết chết hắn mới được.
Lam tiên sinh nghiến răng nói.
- Hả? Chuyện này không cần gấp. Hình như hắn xoay chuyển theo tình thế hiện tại, không ngờ lại phái ra bốn doanh binh mã dưới trướng đi đến các huyện lân cận. Hơn nữa hắn lại sai các huyện lệnh kia cùng với đầu mục của Vô Sinh đạo và Chân Không đạo hợp tác, cùng nhau cứu trợ thiên tai. Chẳng lẽ hắn bị giáo huấn mà đầu nhập dưới trướng thái tử gia hay sao?
Tiết Hoàn Chân nghi ngờ nói môt câu. Sau đó lại dùng tay vẫy một cái, mật thư nhẹ nhàng bay lên, xoay tròn phóng về hướng vị đạo sĩ phú quý Lam tiên sinh.
Lam tiên sinh dùng hai ngón tay kẹp mật thư lại, xoay ngược cổ tay. Vừa xem qua mật thư, sắc mặt khẽ biến đổi, sau đó thốt lên một tiếng "hay".
- Hay. Tổng đốc trong khắp thiên hạ Đại Kiền, nói về bản lĩnh, nếu như Thánh Thủ Thiên Đao Vệ Thái Thương là đệ nhất, ta xem ra vũ lực của Tiết đại nhân chắc hẳn cũng phải đứng thứ hai.
- Lam tiên sinh quá khen, chút võ lực này của mỗ làm sao có thể sánh được với Vệ Thái Thương đại nhân. So với tổng đốc đại nhân của các châu như Xích Châu, Cẩm Châu, Ngân Châu, Sa Châu, Thanh Châu, Niên Châu, Khánh Châu, thì quả thật mỗ chỉ đáng đứng hạng chót mà thôi.
- Tiết đại nhân quá mức khiêm tốn rồi. Tuy nhiên nói đi thì cũng nói lại, nếu như tuần phủ Ngô Uyên tỉnh không làm việc gì bất lợi thì cũng không cần loại bỏ hắn. Tin tức này quả thật rất tốt đây.
Lam tiên sinh nói.
- Chỉ sợ thái tử gia cũng đã biết được chuyện này rồi. Dù sao tất cả mọi chuyện ở Trung Châu nhất định đều được thái tử gia nắm rõ như trong lòng bàn tay.
Tiết Hoàn Chân nói.
- Tất nhiên, thế lực của thái tử gia vô cùng khổng lồ, không phải là thứ mà ta và đại nhân có thể tưởng tượng ra được đâu. Lật tay tạo mây, úp tay nổi gió. Huống chi trước sau gì thái tử cũng vinh đăng ngôi vị, còn làm như thế nào thì trong lòng Tiết đại nhân hẳn cũng có kết luận từ sớm rồi chứ?
Lam tiên sinh nói.
- Kết luận này là thế nào vậy? Bây giờ không phải là dùng tính mạng để nghe theo thái tử hay sao?
Tiết Hoàn Chân nhướng mắt lên một cái.
- Ha ha ha ha. Tiết đại nhân. Đại nhân mặc dù giao tính mạng cho thái tử gia, thế nhưng vẫn còn chưa hạ quyết tâm liều chết. Ta hỏi đại nhân một câu. Nếu như có một ngày, kinh thành có biến, Trung Châu nằm ngay sát kinh thành, bản thân đại nhân là tổng đốc, vậy có thể không chế tuần phủ các tỉnh, khống chế binh mã mà dấy binh xả thân vì chúa hay không?
Lam tiên sinh bất ngờ nói.
- Nếu như kinh thành có biến, tất nhiên đốc phủ trong thiên hạ phải khởi binh hộ giá, đây là đại nghĩa mà thần tử phải làm suốt nhiều triều đại qua.
Tiết Hoàn Chân nói.
- Vậy chúa mà Tiết đại nhân bảo hộ là ai? Ngài muốn bảo hộ người nào?
Lam tiên sinh từng câu từng chữ dồn ép tới.
- Đương nhiên là giúp thái tử vương gia, là hộ giá cho thái tử.
- Tốt. Trả lời rất tốt.
Lam tiên sinh khẽ gật đầu, đối với câu trả lời này hắn rất hài lòng.
- Quả thật không dám dấu đại nhân. Xung quanh Ngọc kinh thành, ngoại trừ Trung Châu ra, còn có Tuyết Châu ở phương bắc, Niên Châu ở phía tây, Âm Châu ở phía đông, tổng đốc của các châu này đều có cùng một câu trả lời giống như Tiết đại nhân đấy.
- Hiện giờ Thái tử gia muốn mỗ làm chuyện gì?
Tiết Hoàn Chân hỏi.
- Cũng chưa yêu cầu đại nhân làm gì cả, chỉ cần quản lý thật tốt tuần phủ các tỉnh, khống chế nghiêm ngặt bọn họ mà thôi. Đại nhân nên biết rằng, một khi thiên hạ có biến, với một châu lớn như Trung Châu, kể cả là tổng đốc, cũng khó có thể khống chế được toàn bộ các tuần phủ. Hơn nữa đại nhân cũng nên tận lực giúp đỡ Vô Sinh, Chân Không đạo, để bọn họ có thể dễ dàng lập các đàn tế, cứ để mặc cho bọn họ phát triển giáo đồ, phát triển càng nhiều càng tốt.
Lam tiên sinh nham hiểm cười một tiếng.
- Nhưng mà Vô Sinh, Chân Không là hai đạo tà giáo. Lỡ một khi gây ra ầm ĩ quá lớn, giấy không thể gói được lửa, một khi bị triều đình phát hiện thì mỗ nhất định sẽ bị vạch tội. Phải biết rằng gần đây tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt có đến Trung Châu dạy học, hành động của hắn rất có thể là tuân theo ý chỉ bí mật của hoàng thượng. Huống chi đại thần đứng đầu triều đình là Hồng thái sư luôn bài xích đạo môn cùng tà giáo. Nếu như hắn tìm ra được manh mối thì....
Tiết Hoàn Chân cân nhắc đắn đo rồi nói.
- Chuyện của triều đình thái tự gia tự biết chừng mực. Hồng thái sư chính là ân sư của thái tử gia. Mặc dù hắn đối với hoàng thượng trung thành vô cùng, nhưng gần đây hắn tự lo cho bản thân còn không xong, đừng nói đến xen vào chuyện khác. Thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo đã vào Ngọc kinh thành, lúc ẩn lúc hiện, dường như đang tiến hành kiềm chế hắn. Một khi chưa giải quyết xong chuyện của Thái Thượng đạo thì hắn sao có thể chuyển chú ý sang việc khác được.
Lam tiên sinh cười cười.
- Nếu như vậy thì mỗ đây yên tâm. Lam tiên sinh, ngài cứ trở về bẩm báo với thái tử, nói rằng mỗ nhất định sẽ dốc hết sức khống chế toàn bộ tuần phủ mười ba tỉnh Trung Châu. Hiện giờ mười ba tỉnh Trung Châu mặc dù có một vài tuần phủ dựa vào thế lực của Ngọc thân vương, Hòa thân vương, còn chưa bị mỗ khống chế. Thế nhưng nếu như thái tử gia hạ quyết tâm, thì mỗ cũng sẽ ra tay hạ thủ. Tốt nhất là thái tử gia tạo nên một trận phong ba gì đó ở triều đình, khiến cho hoàng thượng trách mắng hai vị thân vương. Một khi chuyện này truyền ra lập tức sẽ khiến lòng người dao động, ngay cả đám tuần phủ kia cũng thay đổi chính kiến, loại chuyện như vậy có lợi hơn nhiều.
Tiết Hoàn Chân đứng dậy, đưa mắt nhìn về bầu trời trắng xóa phía xa xa.
- Ta tất nhiên sẽ truyền lại tin cho thái tử.
Lam tiên sinh từ trong ngực móc ra một tờ giấy, xếp thành một con hạc giấy, sau rung nhẹ tay:
- Bay lên!
Con hạc giấy này không ngờ lại có thể vỗ vỗ cánh, lăng không bay lên. Hai cánh vừa rung lên một cái liền chui qua cánh cửa, phóng thẳng lên bầu trời, trong nháy mắt liền biến mất vô ảnh vô tung.
- Hảo đạo thuật.
Tiết Hoàn Chân nói.
- Chút tài mọn mà thôi.
Lam tiên sinh cười nói.
.................
- Phương pháp tu luyện huyệt khiếu của Thượng Cảnh Bát Thần quả nhiên thần diệu vô cùng. Thái Thượng Đan Kinh, Thái Thượng Đan Kinh, thật không hổ là bí thư của đạo môn đệ nhất thiên hạ. Phải biết rằng, ở trong đạo thư thời xa xưa có loáng thoáng nhắc đến hai mươi bốn thần linh ở trong cơ thể con người. Ngoại trừ Thượng Cảnh Bát Thần ra, còn có Trung Cảnh Bát Thần, Hạ Cảnh Bát Thần. Không biết những huyệt khiếu này có hình dạng ra sao nhỉ? Nếu có thể đồng loạt tu luyện thành công các huyệt khiếu này, thì ta cũng không muốn tu đại đạo quỷ tiên nữa, mà chuyển sang tu võ đạo nhân tiên, đi theo con đường phấn toái chân không.
Bên trong Càn Khôn Bố Đại.
Ngân Sa và Hồng Dịch mang từng huyệt khiếu một trên cơ thể đối chiếu với bí quyết thu được để luyện tập.
Thân hình hai người qua lại tới lui. Trong lúc quyền cước giao nhau, tư thế uyển chuyển, không có chút tiếng động nào, hiển nhiên không phải là thực chiến giao đấu mà đang dùng đạo tâm để trao đổi võ học.
Thực ra, tu vi võ đạo của Thiện Ngân Sa mặc dù không bằng với những võ thánh linh nhục hợp nhất như Tinh Nhẫn hòa thượng, Vệ Thái Thương, Ngô đại quản gia. Thế nhưng lại có thể chiến thắng bất cứ cao thủ võ đạo đại tông sư linh nhục hợp nhất nào.
Nói một cách khác, nếu như về phương diện võ công, cho dù là người tu luyện võ đạo cao minh đến đâu, chỉ cần kẻ đó không phải là võ thánh thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Thiện Ngân Sa.
Lúc này hai người đang nghiên cứu lực lượng của các huyệt khiếu trong Thượng Cảnh Bát Thần, cũng như suy nghĩ làm thế nào có thể vận dụng khí huyết tồn tưởng tu luyện.
Phương pháp tu luyện Thượng Cảnh Bát Thần có thể nói đã giúp cho Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa có những thu hoạch khổng lồ. Hai người vốn tu luyện đạo thuật, không phải là người tu luyện võ thật, thế nhưng nếu như sức mạnh tiềm tàng của cơ thể tăng lên thì cũng có thể giúp cho thần hồn lực gia tăng đáng kể.
- Lúc đầu khi ta gặp được Bạch Viên vương Bạch Tử Nhạc, ta hỏi hắn làm thế nào mới có thể siêu thoát. Hắn nói rằng võ đạo thì phấn toái chân không, đạo thuật thì luyện thành dương thần. Còn nếu như tu luyện Vị Lai Vô Sinh kinh thì phải dùng phương pháp thu nạp hương hỏa tín niệm cho đến khi đạt được một lực lượng cường đại, đủ để siêu thoát đến niết bàn. Lúc đó ta cảm thấy lời của hắn có chút sâu xa khó hiểu. Dương thần khó thành, nhân tiên tuyệt đỉnh muốn phấn toái chân không thì cực kỳ khó khắn, chứ đừng nói đến việc hợp nhất hai thứ đó.
Hồng Dịch dừng tay lại rồi nói.
- Thân thể và thần hồn có quan hệ với nhau. Ta đoán rằng, muốn đạt được thành tựu dương thần, e rằng phải có thân thể phụ trợ. Chỉ khi thân thể sau khi luyện thành nhân tiên, thì mới có thể tại ngay khoảnh khắc sau khi vượt qua cửu trọng lôi kiếp, bất thình lình mang lượng khí huyết khổng lồ bên trong cơ thể chuyển hóa thành thần hồn lực. Sau đó hợp nhất hai thứ này thì mới có thể đạt tới dương thần, bằng không, cho dù vượt qua cửu trọng lôi kiếp cũng không thành thần được.
Thiện Ngân Sa đột nhiên mở miệng nói với Hồng Dịch.
- Trong thiên hạ bát đại yêu tiên chúng ta. Hai đại yêu tiên Khổng Tước vương, Thiên Xa vương đã thành đạo từ rất lâu rồi. Thế nhưng Bạch Viên vương mặc dù tuổi nhỏ hơn ta vậy mà lại được bài danh thứ ba, tu vi của hắn cũng cao thâm hơn ta, vì thế lời của hắn rất có đạo lý. Huống chi hắn bây giờ đã chuyển thế vào Bạch gia ở Nguyên Đột. Nguyên Đột Bạch gia ở Chân Cương môn, có lực ảnh hưởng cực lớn. Môn chủ Chân Cương môn hiện giờ là Bạch Phụng Tiên, cũng là thúc gia gia (em ruột của ông nội) của Bạch Viên vương.
- Ồ! Nguyên Đột Bạch gia không ngờ lại nắm giữ Chân Cương môn, một trong lục đại thánh địa của thiên hạ. Khó trách sau khi Bạch Tử Nhạc thi giải lại muốn chuyển sinh vào Bạch gia.
Hồng Dịch cả kinh nói.
- Tuy nhiên nàng vừa mới nói rằng, muốn đạt được thành tựu dương thần thì phải mang thân thể tu luyện thành nhân tiên sao? Đây có phải là kiến giải của Thần Tiêu đạo hay không?
- Không phải. Đây là điều mà ta mới thoáng lĩnh hội ra thôi.
Thiện Ngân Sa nói.
- Dù sao, cảnh giới dương thần cao thâm khó lường. Cho dù là tổ sư Thần Tiêu đạo của ta cũng không luyện thành. Ta chẳng qua là kết hợp kinh nghiệm của nhiều đời tổ sư Thần Tiêu đạo mà thôi. Bọn họ vì sao lại phải sáng tạo ra Điện Quang Diệu Thể Thuật? Hơn nữa Tinh Nhẫn hòa thượng có nói, năm đó Mộng Thần Cơ bỏ ra quãng thời gian suốt sáu mươi năm thu thập dược vật để luyện chế Thiên Nguyên Thần Đan, mang thân thể của mình luyện đến cảnh giới nhân tiên. Cuối cùng hắn làm vậy để làm gì? Còn nữa, lý luận về linh hồn và xác thịt của Tinh Nguyên Thần miếu, cũng như lý luận về hồn phách, còn cả khẩu quyết truyền lại từ thời xa xưa nữa. Tu tính là tu mệnh. Tu hồn phải tu phách. Tất cả những thứ này, tổng hợp lại thành một hệ thống. Từ đó có thể thấy suy luận của ta cũng không sai. Muốn đạt được thành tựu dương thần, sau khi vượt qua cửu trọng lôi kiếp thì còn phải vượt qua một cửa khẩu nữa, phải có một đạo lực lượng để phụ trợ, mà muốn làm được như vậy thì phải có sức mạnh thân thể của nhân tiên.
- Thành tựu dương thần phải tu luyện thành nhân tiên sao?
Hồng Dịch nghe những thứ mà Thiện Ngân Sa lĩnh ngộ ra, thanh âm cũng có chút run rẩy. Bằng vào trực giác của bản thân, hắn cảm thấy những suy luân của Thiện Ngân Sa hoàn toàn chính xác.
Tuy nhiên nếu như quả đúng là như vậy, thì con đường bước tới cảnh giới dương thần quả thực càng lúc càng xa xôi.
- Vậy Mộng Thần Cơ kia bị hủy mất thân thể nhân tiên, như thế chẳng phải là chặt đứt hy vọng trở thành dương thần của hắn hay sao?
Hồng Dịch lại nói.
- Không sai. Chỉ cần Mộng Thần Cơ không đạt tới dương thần thì chắc chắn sẽ còn phương pháp nào đó để đối phó với hắn. Hắn không thể chân chính trở thành thiên hạ vô địch được. Đây nhất định là kế hoạch được triều đình Đại Kiền sắp đặt ngay tử ban đầu.
Thiện Ngân Sa nói. Sau đó hàng lông mi nhướng lên, lộ ra một tia lo lắng:
- Thế nhưng tên Ngô đại quản gia kia lại nói Chư Thiên Sinh Tử Luân có đến ba trăm sáu mươi huyệt khiếu. Điều này quả thực khiến cho người ta nghe mà giật mình. Nếu quả thật đúng là như vậy, chỉ sợ phụ thân Hồng Huyền Cơ của chàng e rằng còn kinh khủng hơn Ấn Nguyệt hòa thượng năm đó. Phải biết rằng, năm đó Ấn Nguyệt hòa thượng mới chỉ luyện được một trăm lẻ tám huyệt khiếu mà thôi.
- Thái Thượng Đan Kinh cùng Tạo Hóa Kinh hợp nhất làm một, tất nhiên phải lợi hại rồi. Tuy nhiên ta cũng không sợ hắn. Huống chi ta bây giờ đã biết Vô Sinh đạo, Chân Không đạo có liên quan với thái tử. Ta cũng biết được rằng, hắn mặc dù là sư phụ của thái tử, thế nhưng thái tử chẳng khác nào cái gai trong thịt của hắn. Bây giờ ta đả thảo kinh xa, đưa bí mật của Vô Sinh đạo và Chân Không đạo ra ánh sáng. Như vậy cũng chỉ có bốn chữ "khu hổ thôn lang" (1) mà thôi.
- Khu hổ thôn lang?
Thiện Ngân Sa hỏi.
- Không sai, chính là khu hổ thôn lang. Trước hết để cho bọn chúng tiêu hao thực lực. Bây giờ chúng ta đã biết tám đại huyệt khiếu trong Thượng Cảnh Bát Thần. Sau khi luyện thành, võ đạo sẽ tiến thêm một bước. Sắp tới là đến mùa xuân, khi sấm xuân vừa xuất hiện liền lập tức đi độ lôi kiếp. Mặc dù ai cũng nói rằng sau khi vượt qua lôi kiếp thì thần hồn sẽ bị suy yếu một thời gian rất dài. Thế nhưng chúng ta luyện qua Quá Khứ kinh, hơn nữa lại phục dụng máu Tà Thần, ngoài ra còn có thể dùng Tinh Nguyên Thượng Thai để lấy huyết phách của thân thể khôi phục thần hồn. Làm như vậy sẽ hồi phục rất nhanh.
Hồng Dịch nói như chém đinh chặt sắt.
- Nàng cứ ở trong Càn Khôn Bố Đại mà tu luyện. Thần hồn của ta đi ra ngoài đây, cứ chiếu theo những điều mà chúng ta vừa mới thảo luận mà tu hành. Mấy ngày nay dưỡng thần cho tốt, ta nghĩ rắng sắp tới sẽ phải giao đấu nhiều đấy.
Hồng Dịch nói xong liền mang thần hồn bay ra ngoài, trở lại thân thể của mình.
Thân thể của hắn đang ngồi trên giường, bốn phía đen như mực, rất dễ nhận thấy bây giờ là đêm khuya.
Vận khởi khí huyết, Hồng Dịch bảo vệ Thượng Cảnh Bát Thần, cộng với Cốc Thần Nhất Khiếu, tổng cộng có chín huyệt khiếu. Hắn vận chuyển từng huyệt khiếu một, trong lúc chuyển động, thân thể hắn đột nhiên một lần nữa tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm.
Trong khoảnh khắc khi tiến vào cảnh giới vô pháp vô niệm, Hồng Dịch đột nhiên cảm nhận thấy chín đại huyệt khiếu của bản thân dường như có một mối liên kết vô cùng nhỏ với những ngôi sao nào đó ở rất xa trên bầu trời thăm thẳm.
Tuy nhiên thứ cảm ứng này chỉ chợt lóe lên trong phút chốc mà thôi.
Tiếp đó Hồng Dịch ồ lên một tiếng, mở mắt, đoán điều gì đó, rồi lại tiến vào trạng thái vô pháp vô niệm. Thế nhưng cuối cùng cũng khó có thể tìm lại được loại cảm ứng ban nãy, dường như loại cảm ứng này giống như một giấc chiêm bao vậy.
Chú thích:
(1)Khu Hổ Thôn Lang : Đây là kế mà Tuân Úc (tự Văn Nhược) (163-212), chiến lược gia kiệt xuất, đệ nhất mưu thần dưới trướng Tào tháo, thời Tam Quốc nghĩ ra. Ý muốn nói rằng, xúi giục hai bên tàn sát lẫn nhau, để bên thứ ba làm ngư ông đắc lợi. "Khu hổ thôn lang" cũng không hoàn toàn là kế "mượn đao giết người" trong ba mươi sáu kế của Tôn Tử. Đây là kế do Tuân Úc hiểu rõ tính cách đặc thù cũng như tâm lý của ba người là Lưu Bị, Lữ Bố, Viên Thuật. Lợi dụng sự trung hậu hiền lành của Lưu Bị, sự đa nghi vô mưu của Lữ Bố, sự khoe tài hiếu thắng của Viên Thuật để đạt mục đích khiến cho bọn họ công phạt lẫn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...