- Nhanh chóng mang toàn bộ phương pháp dò tìm, tu luyện cũng như hình dạng và cấu tạo của Thượng Cảnh Bát Thần nói ra đi! Tuy nhiên, Ngô đại quản gia, ngươi cũng đừng nghĩ tới việc lừa gạt ta. Kinh nghiệm võ đạo của ta rất nhiều, bên ngoài còn có cả một võ thánh là Tinh Nhẫn hòa thường, Thiện Ngân Sa tinh thông đạo thuật đồng thời cũng am hiểu phương pháp ngưng luyện huyệt khiếu. Tu vi võ đạo của chúng ta cũng không hề thua kém gì ngươi, chỉ cần nhìn qua một chút, nghiên cứu tường tận một phen là lập tức có thể nhận ra thật giả ngay.
Hồng Dịch nghe thấy Ngô đại quản gia nói ra tên Thượng Cảnh Bát Thần này ra, bằng vào trực giác của bản thân, hắn biết ngay rằng rất có thể những gì Ngô đại quản gia nói ra đều là sự thật.
- Lão nô đã muốn nói ra cho Dịch thiếu gia biết thì tại sao còn lừa gạt làm gì?
Ngô đại quản gia thở ra một tiếng thật dài, trên mặt không lộ bất cứ cảm xúc gì, không ai nhìn ra lão đang suy nghĩ điều gì trong lòng, ngẫm nghĩ một lúc, lão lại cất giọng nói.
- Não thần, tính danh là Giác Nguyên, tự đạo đô, dài một tấc một phân (10 phân=1 tấc, 10 tấc=1 thước), màu sáng trắng...Phát thần, danh tính là Huyền Văn Hoa, tự đạo hành, dài hai tấc một phân, màu đen thẫm...
- Được lắm, Thái Thượng đạo không hổ danh là một đại môn phái lợi hại sánh ngang với Đại Thiện tự! Không ngờ lại có thể miêu tả kỹ càng tỉ mỉ huyệt khiếu đến như vậy, thậm chí còn đặt tên cho từng huyệt khiếu một, giới thiệu huyệt khiếu một cách tỉ mỉ đến vậy, so với phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai, Cốc Thần Nhất Khiếu thì lợi hại hơn rất nhiều.
Hồng Dịch lắng nghe Ngô đại quản gia lần lượt miêu tả lại hình dáng của Thượng Cảnh Bát Thần, nào là nằm ở vị trí nào trên cơ thể, làm thế nào để tồn thần tại huyệt khiếu để phát động ngưng tụ huyết phách, tất cả đều có lý luận và phương pháp vô cùng rõ ràng cụ thể.
Nghe được những điều này, Hồng Dịch đối với sự huyền bí bên trong võ học của Thái Thượng đạo càng ngày càng kinh hãi, càng ngày càng cảm thấy kinh tâm động phách.
Đây chính là thành quả nghiên cứu đỉnh cao của võ học. Vô số đại nhân tiền bối, tiên hiền trí giả, vô số những thiên tài xuất chúng, trải qua rất nhiều năm nghiên cứu tiểu thiên thế giới bên trong cơ thể con người mới đúc kết ra được thứ kiến thức tuyệt đỉnh này.
Dùng thân thể bên trong con người để nhận thức chúng thần, ngưng luyện chúng thần, tụ tập lực lượng của chúng thần, phấn toái chân không, võ đạo trường sinh...Đây chính là võ học nhân tiên cũng là ý nghĩ chân chính của võ đạo!
Không nghi ngờ chút nào, vừa nghe được phương pháp tu luyện Thượng Cảnh Bát Thần này, Hồng Dịch cảm thấy bản thân giống hệt như đang đứng trên vai của một người khổng lồ do vô số vị tiền bối đi trước đúc kết lại, tầm nhìn thoáng chốc trở nên bao la rộng lớn, nhận thức đối với võ đạo, thậm chí là nhận thức đối với thần hồn, tất cả đều trở nên uyên bác hơn rất nhiều.
Võ thuật, hồn và phách, tính và mệnh, âm và dương, quan hệ mật thiết với nhau, cùng đập chung một nhịp...
- Võ đạo như thế! Huyệt khiếu như thế! Khó trách Hồng Huyền Cơ năm đó có thể luyện thành võ thánh, hơn nữa còn là võ thánh đỉnh cấp! Thái Thượng Đan Kinh, quả nhiên là danh bất hư truyền! Không biết trong Hiện Thế Như Lai Kinh, đối với huyệt khiếu có nhận thức như thế nào đây?
Hồng Dịch thở dài một tiếng, nói.
- Huyệt Não thần này không phải là phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai hay sao?
Đột nhiên Thiện Ngân Sa nói.
Thì ra là Thiện Ngân Sa khi nghe miêu tả về huyệt khiếu Não thần trong Thượng Cảnh Bát Thần, linh cơ chợt động, đột nhiên nàng phát hiện ra huyệt khiếu này cùng với phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai có sự tương hỗ lẫn nhau, sau đó lại nhận thấy hai huyệt khiếu này không ngờ lại là một huyệt!
Đúng là như vậy, Não thần trong Thái Thượng Đan Kinh chính là Tinh Nguyên Thượng Thai, mà Tinh Nguyên Thượng Thai cũng chính là Não thần, chẳng qua là hai phương pháp tu luyện huyệt khiếu này có chút khác biệt mà thôi.
Thế nhưng, cứ coi như là cùng một huyệt khiếu, nếu như phương pháp tu luyện không giống nhau, thành tựu đạt được cũng cao thấp khác nhau. Điều này giống như việc rèn luyện cơ bắp da thịt cũng có rất nhiều loại phương pháp khác nhau.
- Ừ, đúng là như vậy. Phương pháp tu luyện huyệt Não thần này cao minh hơn so với Tinh Nguyên Thượng Thai một chút. Trước đây, bằng vào phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai, chúng ta đã có thể mang một huyệt này luyện tới hai thành. Thế nhưng phương pháp tu luyện Não thần này lại có thể mang huyệt khiếu Tinh Nguyên Thượng Thai luyện đến ba, bốn thành!
Hồng Dịch sau khi nghe được lời này, trong lòng liền mang ra so sánh, tiếp đó kết luận một câu.
- Dịch thiếu gia quả nhiên là sở học phong phú, ngay cả phương pháp tu luyện Tinh Nguyên Thượng Thai của Tinh Nguyên Thần miếu cũng biết được. Không sai, huyệt khiếu Não thần trong Thái Thượng Đan Kinh chính là Tinh Nguyên Thượng Thai của Tinh Nguyên Thần miếu! Năm đó Hầu gia cũng nói như vậy.
Sau khi lần lượt miêu tả xong tất cả huyệt khiếu trong Thượng Cảnh Bát Thần, nghe thấy Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa nói chuyện với nhau, Ngô đại quản gia không khỏi cảm thấy sửng sốt, tiếp đó trên khuôn mặt tựa như bi thương tựa như kinh sợ.
- Năm đó Dịch thiếu gia ở trong phủ đệ, không có chút võ công nào, đi ra ngoài một năm lại đạt được thành tựu như vậy. Xem ra lúc ấy Hầu gia đúng là không nên cho Dịch thiếu gia xuất phủ ra ngoài.
- Hừ! Ta thoát ra khỏi Hầu phủ liền như rồng về biển rộng, như chim thoải sức bay lên trời cao. Hồng Huyền Cơ sao có thể đem ta vây hãm trong Hầu phủ, nuôi như một con heo ngu ngốc được!
Trên khuôn mặt của Hồng Dịch không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, hai mắt lấp lánh ánh sáng, nhìn chằm chặm vào Ngô đại quản gia.
- Ban đầu ta còn cho là ngươi lừa gạt ta, thế nhưng bây giờ xem ra dường như ngươi cũng không hề lừa gạt ta. Sở dĩ ngươi sảng khoái nói như vậy chắc hẳn muốn ta đáp ứng ngươi điều gì phải không?
- Thống khoái! Dịch thiếu gia thật thẳng thắn! Nói chuyện với Dịch thiếu gia quả thực không hề hao phí tinh thần chút nào. Lão nô đã sớm dự đoán rằng, cho dù lão nô không nói ra bí mật của huyệt khiếu, Dịch thiếu gia nhất định sẽ dùng thủ đoạn để đối phó với lão nô. Không bằng cố giảm bớt chút thống khổ, như vậy còn có thể tạm thời nói chuyện với Dịch thiếu gia.
- Tính cách của Dịch thiếu gia quả nhiên xứng đáng với thành tựu hiện giờ, tính ra Khang thiếu gia, Hi thiếu gia còn thua kém rất nhiều đấy...Lão nô hy vọng rằng, thiếu gia sau này báo thù, không nên làm hại đến Khang thiếu gia, Hi thiếu gia cũng như huynh đệ tỷ muội của thiếu gia, đồng thời không nên cố chấp đối nghịch với Hầu gia. Triệu thị gia tộc thì thiếu gia có thể hạ thủ được! Bằng không, lão nô cho dù chết rồi cũng sẽ cầm Thần Tinh Lượng Thiên Xích đến tìm thiếu gia đòi nợ!
- Dường như ngươi không có tư cách để nói những chuyện này với ta. Tuy nhiên xem ra vừa rồi ngươi mới thẳng thắn nói ra những chuyện như vậy, dưới tình huống này, ta đáp ứng ngươi, sẽ không làm hại đến tính mạng của huynh đệ tỷ muội. Tất nhiên, bọn chúng cũng không đủ tư cách để thương tổn ta.
Hồng Dịch nói.
- Lão nô có câu này, không thể không nói ra, không biết Dịch thiếu gia có muốn nghe hay không?
Sau khi nói ra bí mật của Thượng Cảnh Bát Thần, Ngô đại quản gia trở nên nhẹ nhõm chưa từng có trước đây, sau đó ánh mắt của lão chợt lóe lên, rồi nói.
- Thật ra, đến tận hôm nay, lão nô mới chợt phát hiện ra, trong rất nhiều nhi tử của Hầu gia thì Dịch thiếu gia là người giống Hầu gia nhất. Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi!
Ngô đại quản gia từng câu từng chữ nói ra.
- Ta giống Hồng Huyền Cơ nhất sao? Ta giống Hồng Huyền Cơ nhất....
Hồng Dịch nghe xong liền nhướng mày lại, trong miệng lẩm bẩm một hai câu, rồi bất thình lình cười lạnh một tiếng.
- Phi! Hồng Huyền Cơ bất nhân bất từ, bất trung bất nghĩa. Chiếm được Thái Thượng Đan Kinh lại còn hại chết mẫu thân của ta! Ta đối với người đời, cho đến tận bây giờ, có ân báo ân, có oán trả oán! Trong lòng có một thanh thước để đo đạc ân oán! Đo đạc lòng người! Ngô đại quản gia, đến lúc này, ngươi còn muốn phá đạo tâm của ta sao? Ta thấy ngươi từ trước đến giờ đều không xứng sử dụng Thần Tinh Lượng Thiên Xích của Bách Trượng Thiên Vương! Loại vũ khí như Lượng Thiên Xích, chẳng những có thể đo được đất trời, mà còn có thể đo được lòng người! Ngươi tự cho rằng có thể tự đo được trái tim của bản thân sao? Một kẻ như Hồng Huyền Cơ có dám dùng thước trời để đo nhân nghĩa trong tâm hay không! Hừ! Hắn không dám! Cho nên võ đạo của hắn mới thay đổi liên tục như thế kia, mới hỗn độn thật giả như bánh xe sinh tử kia! Mang sinh tử trộn lẫn vào nhau, mang trắng đen điên đảo xoáy vào bánh xe số phận! Trời tròn người vuông ! Thiên đạo là tròn là trọn vẹn, nhân tâm là phương (chính trực), là trực (chính nghĩa)!
Hồng Dịch đột nhiên quát lên một tiếng chói tai. Từng từ từng ngữ như muốn tru diệt tâm thần.
- Thảo nào võ đạo của ngươi ngay sau khi đạt tới võ thánh liền dừng lại! Ngô đại quản gia! Quyền pháp của ngươi mặc dù đến võ thánh, nhưng tâm ý của ngươi còn chưa đạt tới võ thánh. Khó trách ngươi lại bị ta đánh bại như vậy! Nếu như tâm ý của ngươi là võ thánh thì cũng sẽ không chọn Thần Tinh Lượng Thiên Xích làm binh khí. Ngay cả Ý nghĩa chân chính của Lượng Thiên Xích ngươi cũng không biết, vậy mà dám chọn nó sao! Ngươi có thể khống chế được nó hay sao?
- Tuy nhiên, Ngô đại quản gia à, ta cũng không giết ngươi đâu. Chẳng qua chỉ là vây khốn ngươi ở trong Càn Khôn Bố Đại này sống nốt quãng đời còn lại thôi!
Sau khi nói xong, Hồng Dịch tuyên bố biện pháp xử trí với Ngô đại quản gia.
Thế nhưng trên khuôn mặt cằn cỗi đầy vẻ ung dung của Ngô đại quản gia đột nhiên thoáng hiện lên một tia máu đỏ tươi. Tâm thần chấn động, phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương trên cổ của lão do cương xoa đâm vào lúc này cũng nứt toác ra, bắt đầu tràn máu ra ngoài.
Rất dễ nhận thấy, một lời này của Hồng Dịch dường như đã thực sự chấn động một thứ gì đó ở sâu bên trong nội tâm của lão.
- Hôm nay, nghe được một lời này của Dịch thiếu gia, lão nô có chết cũng không tiếc nuối.
Ngô đại quan gia lảo đảo đứng thẳng người dậy, nhìn Hồng Dịch, sau đó không biết từ chỗ nào, một cỗ kình phong cuồn cuộn nổi lên, thân thể lão mãnh liệt bắn thẳng đứng lên trên, trông chẳng khác nào một con tôm khổng lồ búng mình nhảy lên trên mặt nước. Lão phóng lên rất cao, sau đó duỗi thẳng người ra, rơi xuống mặt đất, máu tươi từ thất khiếu ào ạt chảy ra ngoài.
Tiếp đó toàn bộ khí tức đều thu liễm lại, chỉ còn một đoàn tinh khí hùng hậu, lượn lờ bay xung quanh.
- Hắn vận chuyển nội tạng, xé nát tim phổi của bản thân, tự sát mà chết.
Thiện Ngân Sa thở dài nói, sau đó lắc đầu.
- A! Di thể của võ thánh, đây chính là thứ tài liệu tốt nhất để rèn pháp bảo đấy! Có rất nhiều pháp bảo lợi hại đều là do được luyện từ thể xác của võ thánh mà thành đấy!
Đại kim chu nhảy lên chồm chồm, chạy vòng vòng xung quanh thi thể của Ngô đại quản gia, trông giống như muốn lập tức mang cái xác này đi tế luyện thành pháp bảo vậy.
- Không tế luyện pháp bảo gì hết. Thiêu thôi, sau đó mang tro cốt của hắn cất vào trong bình, tìm một nơi có phong thủy tốt mà chôn cất. Đồng thời cũng mang Thần Tinh Lượng Thiên Xích chôn cùng với hắn luôn. Hy vọng nếu như hắn có kiếp sau thì có thể hiểu được đạo lý chân chính của Lượng Thiên Xích.
Hồng Dịch lập tức chặt đứt cái ý nghĩ này của đại kim chu.
Sau đó hắn chỉ ra một ngón tay, một ngọn lửa xoáy tròn hiện ra rồi hạ xuống xác của Ngô đại quản gia. Chỉ trong chốc lát sau, xác của Ngô đại quản gia đã bị thiêu thành một đống tro bụi, bên trong tro bụi có mấy khúc xương tròn trong suốt giống như thủy tinh.
Hồng Dịch lại chỉ ra một ngón tay, dùng tấm ô kim cà sa của Bách Trượng Thiên Vương cuốn đống tro bụi và mấy khúc xương kia lại, Thần Tinh Lượng Thiên Xích cũng được gói vào trong đó. Sau đó hắn mang túi đồ cất vào trong một chiếc bình nằm ở đống châu báu phía xa xa.
- Ô kim cà sa của Bách Trượng Thiên Vương đấy...
Đại kim chu tiu nghỉu nói, đầu đong đưa như gõ trống, bộ dáng tiếc nuối đến tan nát cõi lòng.
- Đã đến Ngô Uyên tỉnh. Ngân Sa, nàng cứ tiếp tục lĩnh hội tu luyện đi, ta phải ra ngoài đây. Kim nhi, muội cũng phải tu luyện thật tốt, tranh thủ chút thời gian này đột phá cảnh giới quỷ tiên đấy nhé. Bằng vào cảnh giới 'bán lôi kiếp' của muội bây giờ, chỉ cần đột phá được sinh tử bình chướng, đạt tới quỷ tiên, là coi như có thi giải chuyển thế thì cũng không bị u mê trong thai nghén đâu.
Hồng Dịch sau khi nhìn thấy Ngô đại quản gia tự sát bỏ mạng, lắc đầu một cái, rồi quay sang dặn dò đại kim chu.
Thật ra Hồng Dịch cũng không muốn giết lão, chỉ là do lão Ngô đại quản gia này, đến lúc cuối cùng còn muốn xuất ngôn phá đạo tâm của hắn, thế nhưng không ngờ rằng một phen phản bác của Hồng Dịch lại phá đạo tâm của lão, dưới vạn niệm câu hôi (tất cả ý nghĩ cùng toan tính đều tan biến, tâm tình nản chí thất vọng đến cùng cực), Ngô đại quản gia lựa chọn tự sát.
- A Dịch, huynh cứ yên tâm đi.
Đại kim chu nói.
Hồng Dịch gật đầu, sau đó luồng thần niệm này liền bay ra khỏi Càn Khôn Bố Đại, trở về thân thể.
Ở phía xa xa, đại thành của Ngô Uyên tỉnh đã hiện ra trước mắt rồi...
Phủ đệ của tuần phủ Ngô Uyên tỉnh hiển nhiên còn chưa lớn bằng một nửa tuần phủ của Thủy Dương tỉnh, thậm chí còn chưa bằng một phần ba. Thị vệ tinh hãn, khí tức giàu sang, tất cả đều kém rất rất xa.
- Hầu đại nhân, đại nhân sao vậy? Mới nửa năm không gặp lại, đại nhân sao lại già đi nhiều thế này? Trên thân thể giống như bị thương thì phải? Hơn nữa thương thế của đại nhân cũng không phải nhẹ.
Hồng Dịch ngồi ở trong phòng khách của Ngô Uyên tỉnh, ban đầu khi vừa nhìn thấy tuần phủ Hầu Khánh Thần, hắn liền cảm thấy kinh hãi.
Mùa hè nửa năm trước, Hầu Khánh Thần suất lĩnh đại quân, tiêu diệt Bạch Vân sơn trang, lúc ấy thật đúng là khí phách phấn chấn, uy phong lẫm liệt. Thế nhưng lúc này khi Hồng Dịch nhìn thấy hắn, lại phát hiện ra Hầu Khánh Thần đang được bọc bởi một chiếc áo bông thật dày, hốc mắt lõm sâu, đầu tóc hoa râm, da nhăn nheo, lưng cũng cong hẳn xuống, làm gì còn chút nào khí chất uy phong của tuần phủ một tỉnh? Chừng như so với một lão học cứu (người chuyên nghiên cứu kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho) ở nông thôn còn không bằng!
- Khụ khụ, khụ khụ, khụ khụ ...!
Hầu Khánh Thần ngồi ở trên ghế, ho sặc sụa, một lúc rất lâu sau mới nói ra được thành lời:
- Hồng Dịch, thế đệ trở về thật đúng lúc, hãy nói cho Ngọc vương gia một tiếng, ta đã không thể phụ trợ người hoàn thành việc lớn nữa rồi. Hiện giờ ta đã viết di chiết (tấu chương lưu lại sau khi chết ), ít ngày nữa sẽ gửi lên triều đình, từ chức tuần phủ.
- Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là Đại La phái trả thù? Đại La phái có lá gan lớn như vậy sao, dám gây bất lợi với một tuần phủ như đại nhân sao?
Đôi mắt Hồng Dịch lóe lên.
- Không phải là Đại La phái, Đại La phái không dám lớn mật đối phó với ta như vậy. Là thái tử! Thái tử muốn giết ta! Sát thủ của thái tử đánh trọng thương ta, may mà lúc đó tông chủ Chính Nhất đạo Cơ Thường Nguyệt đang dạy học ở Trung Châu, nếu không bây giờ ta đã là người chết rồi. Tuy nhiên ta cũng không sống được bao lâu nữa đâu!
Hầu Khánh Thần lại tiếp tục ho dữ dội.
- Thái tử? Thái tử muốn giết ngươi sao?
Hồng Dịch hỏi.
- Là do chuyện chúng ta tiêu diệt Bạch Vân sơn trang sao?
- Không phải, là do ta âm thầm điều tra, từ đó phát hiện được bí mật của thái tử gia.
Hầu Khánh Thần đưa mắt nhìn bốn phía một chút rồi nói.
- Thế đệ mang lời này nói lại cho vương gia, hiện giờ e rằng thái tử đã có quan hệ không minh bạch với hai đại tà sao Vô Sinh và Chân Không rồi! Ngươi phải mời vương gia điều tra thật kỹ chuyện này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...