Dương Thần

- Đúng là đạp nát gót sắt không tìm thấy! Lão cẩu Ngô đại quan gia không ngờ lại ở đây! Thảo nào không đi truy sát ta, chắc là nhận được tin tức trọng yếu, phải tới Mãng Hoang cướp đoạt bảo vật, cho nên mới không có thời gian truy sát ta! Được lắm, triều đình đối với lần tranh đoạt bảo vật này quả thực quá coi trọng rồi, lại ẩn tàng đến hai võ thánh ở trong Tạo Hóa hồ lồ, bất ngờ tập kích. Kiện pháp bảo kia của Thần Ưng vương không biết là gì nhỉ? Lại có thể phát ra, bao lấy bầu trời, ngay cả cao thủ đạo thuật cũng không bay lên được?
Hồng Dịch nhìn toàn cảnh, thầm nghĩ trong lòng.
Lần này lão cẩu Ngô đại quản gia kia chắc chắn phải chết rồi.
Ngày đó Hồng Dịch không phải là đối thủ của hắn, bây giờ thực lực của Hồng Dịch tăng lên rất nhiều, đã là đường đường một quỷ tiên, là một tuyệt đỉnh cao thủ. Vừa nhìn thấy cừu nhân trước đây, hai mắt liền vằn đỏ lên, hận không được nhanh chóng lao xuống giết chết.
- Đó là Linh Ngôn Phật Châu của Thần Ưng vương, chính là thứ pháp bảo được luyện chế từ xá lợi trong cơ thể của võ thánh cao tăng, vô cùng mãnh liệt. Một khi sử dụng, có thể phát ra ánh sáng rực rỡ, bao vây quỷ thần. Bây giờ Thần Ưng vương thả pháp bảo này ra, bao phủ bên trên chính là để phòng ngữa những trưởng lão của Vu Quỷ đạo bay đi. Thứ pháp bảo này phi thường tốn lực để điều khiển, hơn nữa khi sử dụng, thần hồn ý niệm bị tiêu hao rất nhiều, không dễ dàng sử dụng cho lắm.
- Ồ? Đây lại là một kiện pháp bảo luyện thành từ hài cốt con người sao?
Hồng Dịch biết, cao thủ cấp võ thánh sau khi chết, hỏa thiêu thân xác, thì xương cốt của bọn họ không thay đổi, có thiêu đốt đến mấy cũng như đá kim cương, cứng rắn vô cùng, tỏa sáng lung linh giống như châu ngọc, đấy chính là tinh hoa của hài cốt, cũng là thứ tài liệu tốt nhất để cao thủ đạo thuật tu luyện pháp khí.
Loại pháp bảo có uy lực khổng lồ này rất khó có thể luyện chế.
- Đó phải chăng là Thánh Thủ Thiên Đao Vệ Thái Thương? Người này là hậu nhân của Đao thánh Công Dương Ngu. Tên Vệ Liên Thành mà chúng ta bắt được trên biển chính là con trai thứ hai của hắn. Tên này quả nhiên đã luyện chân võ thánh thể đến đại thành, đao pháp sắc bén! Đáng tiếc trên tay hắn không có một thanh đao tốt, bằng không thì năm đầu thi hoàng kia cũng khó có thể là đối thủ của hắn.
Thiện Ngân Sa sau khi nhìn rõ đám người ở bên dưới, đôi chân mày liền nhướng lên.
- Ấy? Lão đầu kia là ai? Lại có thể là một thánh giả võ đạo! Vệ Thái Thương là võ thánh thì cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng ở đây tại sao lại có thêm một võ thánh nữa vậy? Không ngờ võ thánh trong thiên hạ đã phát triển tràn lan đến mức này rồi.
Thiện Ngân Sa nói, trong đó mang theo chút khiếp sợ.
Nàng cũng dễ nhận ra, Ngô đại quản gia cũng là một cao thủ võ thánh đáng sợ, linh nhục hợp nhất.
Hai đại cao thủ này, phối hợp với kiện pháp bảo Linh Ngôn Phật Châu của Thần Ưng vương, có thể nói là cực kỳ kinh khủng.
- Lão cẩu này cũng không phải là một cao thủ võ thánh vô danh đâu! Hắn cũng là một nhân vật khá trọng yếu!
Hồng Dịch nghe thấy Thiện Ngân Sa sợ hãi than như vậy, liền lạnh lùng cười, nói:
- Hắn họ Ngô, là thủ hạ quan trọng nhất của Hồng Huyền Cơ, đồng thời cũng là đại quản gia của Vũ Ôn Hầu phủ. Ngày đó hắn vâng lệnh của Hồng Huyền Cơ, xông thẳng vào đại doanh của Tĩnh Hải quân, muốn phế đi võ công, bắt ta về phủ. Để xem hôm nay ai phế võ công ai!
- Ồ? Kẻ này lại có lai lịch như vậy sao! Võ công của hắn dường như vừa là công phu của Thái Thượng đạo, vừa giống như Chư Thiên Sinh Tử Luân! Quả thật rất cao siêu! Nhất là trên tay hắn cầm hai cây Thần Tinh Lượng Thiên Xích. Đấy chính là binh khí của Bách Trượng Thiên Vương, sát thần diệt quỷ, lợi hại phi phàm. Thế nhưng chúng ta liên thủ cũng có thể giết chết được hắn!
Thiện Ngân Sa khúc khích cười.
- Ngân Sa, không cần nàng phải động thủ, đây là chuyện của ta! Ta muốn tự tay đánh bại hắn, để hắn nếm thử sự lợi hại của Dịch thiếu gia ta. Còn nữa, sau khi đánh bại hắn, ta còn muốn phế đi võ công của hắn, tống vào trong ngục giống như tên ác nô Triệu Hàn, cho hắn biết hậu quả của việc tôi tớ khinh chủ nhân là thế nào!
Trong giọng nói của Hồng Dịch mang theo một tia bén nhọn.
- Tất nhiên ta sẽ không để cho hắn chết dễ dàng như vậy!

- Chàng nếu không cho ta động thủ thì ta sẽ không động thủ đâu!
Thiện Ngân Sa nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên, Hồng Dịch, chàng muốn động thủ bây giờ sao? Trừ phi phá được thứ Linh Ngôn Phật Châu kia, nếu không khó có thể tiến vào được đấy!
- Không cần vội. Tiêu Ảm Nhiên, Trương Bá Hằng cùng đám đạo sĩ của Phương Tiên đạo và Chính Nhất đạo còn chưa lộ diện, có thể là đang truy sát Nạp Lan Hài, Nạp Lan Yên La, ngoài ra bên trong Tạo Hóa hồ lô rất có thể còn những cao thủ ẩn tàng khác. Chúng ta hiện giờ cứ theo dõi tình hình đã.
Hồng Dịch mặc dù cực kỳ muốn giết chết Ngô đại quản gia, thế nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, tuyệt đối không vì sự tức giận tức thời mà làm hỏng chuyện lớn.
- Vũ Ô Đồng, các ngươi đã bị ánh sáng của Linh Ngôn Phật Châu bao vây, không cách nào bay đi được, chẳng lẽ còn tưởng có thể thoát được sao? Biết điều thì mau thu lại thi hoàng, giao Càn Khôn Bố Đại ra đây, như vậy còn có thể giữ lại tính mạng! Các ngươi đều là cao thủ cấp quỷ tiên, đầu nhập vào hoàng triều Đại Kiền ta thì có thể phong công ban tước, chúng ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu!
Vệ Thái Thương hét lên một tiếng thật to, thanh đao trên tay mãnh liệt quét ngang một cái, trong lúc ánh đao bay lên lượn xuống, không khí bốn phía xung quanh gợn lên, trông chẳng khác nào một đao hắn bổ xuống khiến cho không khí biến thành sóng nước vậy.
Đao pháp đến trình độ này quả thật thần kỳ vô cùng.
Rầm rầm rầm rầm, rầm rầm rầm rầm!
Mấy chục đao ào ào chém vào thân thể của đám thi hoàng, bắn ra vô số đốm lửa nhỏ. Đám thi hoàng này rít lên đầy đau đớn, thế nhưng lưỡi đao cũng bị thân thể cứng rắn của bọn chúng đánh bật lại.
Xung lực trên thân đao của Vệ Thái Thương quả thực có thể bổ đôi một ngọn núi, từng đao từng đao đều mang theo cự lực ngàn cân.
Hiện giờ bao vây xung quanh hắn, tổng cộng có năm đầu thi hoàng!
Còn vây xung quanh Ngô đại quản gia cũng có năm đầu thi hoàng.
Lúc này đôi Thần Tinh Lượng Thiên Xích của Ngô đại quản gia đang vung lên như thiểm điện, mỗi một thước đánh vào thân thể của đám thi hoàng đều khiến cho chúng quằn người lên, văng ra mười mấy trượng bên ngoài, tuy nhiên chúng chỉ gào rít một tiếng liền lập tực bay ngược trở lại.
Ba đại trưởng lão của Vu Quỷ đạo, mỗi người đều có ba thi hoàng, còn tông chủ Vũ Ô Đồng tổng cộng có năm đầu thi hoàng. Tính ra có tất cả mười bốn đầu thi hoàng.
Mười bốn đầu thi hoàng này, thể lực mạnh mẽ, đao thương bất nhập, võ thánh cũng không đánh chết được, còn có thể phun nội đan, phát nổ bắn ra khắp nơi. Chỉ cần không gặp phải khắc tinh thì gần như cả thiên quân vạn mã cũng không thể địch nổi chúng!
Tuy nhiên đám thi hoàng này rất dễ nhận thấy đều không phải là đối thủ của võ thánh.
Hai đại võ thánh ngăn cản mười đầu thi hoàng, bốn đầu thi hoàng còn lại thì bị một đám cao thủ võ đạo bao vây xung quanh.
Những cao thủ võ đạo này đều mặc khôi giáp tử kim, trên khôi giáp khắc hình đại xà, tựa rồng mà không phải rồng, tựa giao long mà không phải giao long.
Những võ đạo cao thủ toàn thân khôi giáp tử kim này, trong tay cầm trường thương, kẻ nào cũng tinh hãn đến đáng sợ! Hồng Dịch vừa nhìn qua liền cảm thấy kinh hãi vô cùng. Nếu như bằng vào võ lực, bản thân chưa chắc có khả năng đơn thương độc đấu thắng được một người trong đám cao thủ kia.
Võ công hiện giờ của Hồng Dịch, mặc dù còn chưa bước vào cảnh giới đại tông sư, thế nhưng lực chiến đấu vô cùng cường đại, kể cả là loại cao thủ sơ cấp đại tông sư như Xích Truy Dương cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng đám võ sĩ trước mặt này, người nào cũng đạt tới trình độ trung cấp đại tông sư, hơn nữa còn là cao thủ võ đạo linh nhục hợp nhất.
Phía trước ước chừng có đến mười tám người.
- Đây chính là Càn Khôn Long Vệ sao?
Trong nháy mắt Hồng Dịch nhớ lại lời nói của Vệ Liên Thành, hoàng gia có một đội cấm vệ bí mật, trấn thủ hoàng lăng, âm thầm hộ vệ hoàng đế, cho đến tận bây giờ chưa từng lộ diện. Đội cấm vệ bí mật này chính là Càn Khôn Long Vệ.
- Tuy nhiên điều này cũng không có gì kỳ lạ. Cao thủ đại tông sư trong thiên hạ mặc dù rất ít ỏi, thế nhưng cũng không quý hiếm giống như võ thánh. Triều đình là một thánh địa lớn nhất trong thiên hạ, nắm giữ trong tay trăm triệu bách tính, cũng như tất cả đạo môn trong thiên hạ, thực lực so với Đại La phái mạnh mẽ gấp trăm lần cũng không có gì kỳ quái! Những khôi giáp kia của đám Càn Khôn Long Vệ không biết được chế tạo từ thứ gì, trông có vẻ vô cùng chắc chắn. Trường thương trong tay bọn họ cũng dường như đều là thần binh lợi khí.
Hồng Dịch sau khi nhìn thấy Càn Khôn Long Vệ, đầu tiên là cảm thấy kinh hãi, về sau cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Mười tám tên Càn Khôn Long Vệ này hiện giờ đang ngăn cản sự tấn công của bốn đầu thi hoàng, trong lúc trường thương lóe lên, khắp nơi đều vang lên những thanh âm giống như tiếng ma kêu quỷ khóc, thể hiện thực lực chân chính của cao thủ đại tông sư.
Hồng Dịch hoài nghi rằng mười tám tên Càn Khôn Long Vệ võ trang đầy đủ này, thực sự có thể tung hoành ngang dọc nơi chiến trường, đánh thẳng vào đại bản doanh của địch nhân! Dù sao bọn họ cũng là những tồn tại đạt tới cấp bậc đại tông sư.
Những người này nếu như bước chân lên giang hồ, thì cả đám đều có thể khai tông lập phái, thu nhận môn đồ. Thậm chí nếu được một vài văn nhân thổi phồng lên thì e rằng danh tiếng được lưu truyền mấy trăm năm cũng không phải là chuyện khó khăn.
Vậy mà bây giờ, bọn họ chẳng qua chỉ là những binh lính ẩn tàng kín đáo, không muốn cho người đời biết.
Trường thương của những Càn Khôn Long Vệ này lóe lên lấp lánh, bố thành thế trận, bao vậy bốn đầu thi hoàng ở bên trong, dường như bọn họ cũng không hạ sát thủ, mà chỉ để làm tiêu hao thể lực của chúng, sau đó bắt sống lại.
Dù sao thi hoàng quá mức lợi hại, sức lực lớn vô cùng, đao thương bất nhập, lại là thứ ma quái có thể bay lên trời, nếu như có thể thu phục được, dùng trong quân sự, quả thực sẽ là một đạo kỳ binh sở hướng vô địch, đánh đâu thắng đấy.
Hồng Dịch biết, lần này đến Mãng Hoang, Vô Địch hầu dùng Tạo Hóa hồ lô thu được không ít thiên thi.
Vu Quỷ đạo, lúc đầu có đến mấy trăm đầu thiên thi, nếu như toàn bộ bị thu phục, quả thật cỗ sức mạnh này quá mức cường đại, so với đội kỵ binh Thiết Phù Đồ của Vân Mông quốc thì mạnh hơn rất nhiều.
- Triều đình lần này hao phí một lực lượng lớn như vậy, đến Mãng Hoang đoạt bảo, ta xem ra chỉ cần bắt hết được đám thi hoàng và thiên thi này cũng đủ tạo thành một đại quân có thể bay trên không trung. Đây có thể nói là một đội quân chưa từng có từ cổ chí kim. Triều đình quả thật có lối suy nghĩ thật sâu xa. Nếu như có được một đại quân có thể bay trên trời, hơn nữa còn có Càn Khôn Bố Đại, thì việc tấn công tiêu diệt các quốc gia như Vân Mông, Hỏa La, Nguyên Đột, vân vân, thành lập một hoàng triều có lãnh thổ quốc gia lớn chưa từng có từ trước tới nay, e rằng cũng không có vấn đề gì. Thật đáng tiếc, Vu Quỷ đạo tồn tại từ thời thượng cổ, truyền thừa ở Mãng Hoang suốt mấy trăm năm, tích trữ được vô số thiên thi mà cứ như vậy để cho triều đình chiếm tiện nghi.
Hồng Dịch nhìn trận chiến bên dưới, suy nghĩ một lát liền biết được dã tâm khổng lồ của triều đình.
- Nếu như thật sự đánh tan được Vân Mông, chiếm lĩnh thảo nguyên, đánh tan Hỏa La, chiếm lĩnh Tây Vực, thì Đại Kiền không biết cường thịnh đến mức nào đây? Công lao của Kiền đế trong sử sách e rằng chỉ có thượng cổ thánh hoàng mới có thể sánh ngang được, thậm chí có thể vượt qua cả thượng cổ thánh hoàng.
- Cẩn thân, bên kia có người tới!
Thiện Ngân Sa đột nhiên nói.
Hồng Dịch quay sang nhìn. Hắn nhận thấy một luồng âm phong từ chân trời bay đến, trong luồng âm phong còn có một đám mây ánh sáng đỏ như máu. Đám mây này bay tới với tốc độ cực nhanh, kéo theo một chiếc đuôi thật dài trên bầu trời.

- Bên trong âm phong có thuần dương lực sao?
Hồng Dịch cả kinh. Hắn cảm giác rõ ràng rằng, đám mây ánh sáng đỏ như máu bên trong luồng âm phong kia, dường như được bao phủ bởi một cỗ thuần dương lực nồng hậu, có một cảm giác giống như cây đại thụ bị sét đánh qua.
- Chúng ta mau chóng tránh đi, đây là lôi kiếp cao thủ! Hơn nữa đám mây máu kia chính là thứ đạo thuật cao nhất của Tinh Nguyên Thần miếu, Huyết Thiên Quang Độn Pháp! Kẻ này nhất định là thánh giả Đồ Nguyên, là đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, đến Mãng Hoang để truy sát Mộng Thần Cơ.
Cuối cùng chỉ có Thiện Ngân Sa là kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn thấy đám mây ánh sáng đỏ rực như máu kia, lập tức kéo Hồng Dịch một cái, hai người lập tức hạ xuống một mảnh núi nhỏ bên dưới, ẩn trốn vào bên trong rừng rậm.
- Lôi kiếp cao thủ! Thánh giả Đồ Nguyên kia so với Khổng Tước vương thì ai lợi hại hơn?
Hồng Dịch khiếp sợ nói.
Lôi kiếp cao thủ không thể coi thường, mỗi một người đều có thể tung hoành trong thiên địa.
Vô địch, ngẫm lại, nhân vật mà ngay cả thiên lôi cũng không làm gì được thì thiên hạ này còn ai có thể đụng đến hắn.
Sấm sét là đại biểu cho ý chí của trời cao. Dân gian vẫn thường cho rằng, một người khi làm nhiều việc ác, thiên lôi sẽ đánh hắn, đây là vì lão thiên gia không vừa mắt với hành vi của hắn, muốn đánh chết hắn. Thế nhưng lôi kiếp cao thủ lại là nhân vật mà ngay cả lão thiên gia đánh cũng không chết, không làm gì được hắn.
- Tất nhiên là Khổng Tước vương lợi hại hơn! Hừ! Tên thánh giả Đồ Nguyên này, cũng chỉ là nhân vật vượt qua một lần lôi kiếp mà thôi, sao có thể sánh ngang với Khổng Tước vương được! Hắn chẳng qua chỉ là một đại tế tự, cũng không phải là nhân vật thâm sâu khôn lường giống như giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần miếu. Nhân vật lợi hại như Khổng Tước vương thì cũng chỉ có giáo hoàng của Tinh Nguyên Thần miếu mới có thể sánh ngang được. Tuy nhiên thánh giả Đồ Nguyên cũng được coi là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh của Tinh Nguyên Thần miếu. Bên trong Tinh Nguyên Thần miếu, những kẻ có để đứng ngang với hắn cũng chỉ có ba đến năm người.
Ánh mắt của Thiện Ngân Sa lóe lên, trong lúc nói chuyện, tâm niệm xoay chuyển, không biết đang suy nghĩ những gì.
- Thánh giả Đồ Nguyên sao? Càn Khôn Bố Đại không khéo sẽ rơi vào tay thánh giả Đồ Nguyên mất. Hay là chúng ta lập tức đuổi theo hắn, nhất cử giết chết hắn, đoạt lấy Càn Khôn Đại Bố!
Hồng Dịch sau khi nghe được lời này, đột nhiên nói:
- Bằng vào những pháp bảo trong tay chúng ta hiện giờ, hơn nữa còn có lực lượng của ta và nàng, tuy rằng không thể giết chết nổi Khổng Tước vương, nhưng giết chết thánh giả Đồ Nguyên này thì rất có hy vọng làm được! Hơn nữa trước mắt cứ để hắn cướp lấy Càn Khôn Bố Đại, nhất định sẽ gặp phải phản kích, khi đó chắc chắn hắn sẽ bị trọng thương!
- Giết thánh giả Đồ Nguyên?
Thiện Ngân Sa sau khi nghe xong kế hoạch của Hồng Dịch, ánh mắt cũng lóe sáng lên:
- Nhưng mà chỉ sợ rằng bọ ngựa rình ve sầu, phía sau lại có chim sẻ đợi sẵn!
- Chắc là không có đâu! Lần này thánh giả Đồ Nguyên bất ngờ đến đây cướp đoạt Càn Khôn Bố Đại, hắn lại không sợ có kẻ đứng sau rình mò, nhất định là nhóm cao thủ truy sát Mộng Thần Cơ gặp chuyện gì đó, hiện giờ chắc hẳn chỉ có một mình hắn đến đây. Phải biết rằng Tinh Nguyên Thần miếu có một thứ dược tề có một không hai trong thiên hạ, máu Tà Thần. Chỉ cần một giọt cũng có thể khôi phục thần hồn, so với Quá Khứ kinh thì không hề phân cao thấp! Chắc hẳn Thiên Xà vương, Khổng Tước vương gặp phải chuyện gì đó, hoặc là bị trọng thương, hoặc là bị giam cầm, hiện giờ chỉ còn có tên thánh giả Đồ Nguyên này! Nàng không nhận thấy sao, Hạnh Vũ Tiên trong lúc giao chiến cũng không gọi phân thân của Khổng Tước vương đến giống như trước đây?
Đôi mắt Hồng Dịch lóe lên tia sáng trí tuệ, rồi phân tích một thôi một hồi.
- Hồng Dịch, kế hoạch của chàng đúng là không bỏ sót một điểm nào! Song không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Lỡ ra trong lúc chúng ta một kích giết chết thánh giả Đồ nguyên lại xuất hiện một cao thủ khác thì biết làm sao đây?
Thiện Ngân Sa nói.
- Cứ như thường lệ, ta lên trước cùng giao đấu với thánh giả Đồ Nguyên, nàng ở phía sau chờ đợi thời cơ, bất thình lình xuất thủ! Lỡ ra có gặp phải chuyện gì, ta bằng vào đạo thuật của mình có thể bỏ chạy được! Nàng cũng không cần hiện thân!
Hồng Dịch vung tay lên, quyết định chủ ý.
Nhìn thấy Hồng Dịch tính toán cặn kẽ tỉ mỉ như vậy, Thiện Ngân Sa cũng gật đầu đồng ý.

- Bọn họ động thủ rồi! Được lắm! Quả nhiên ẩn tàng thật kỹ! Không ngờ lại có hai đại quỷ tiên!
Trong lúc Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa nói chuyện, từ trong luồng âm phong kia, đám mây ánh sáng đỏ như máu phóng lên phía trên trận chiến giữa Vu Quỷ đạo vào triều đình Đại Kiền. Đột nhiên, đám người của triều đình Đại Kiền bộc phát ra một lực chiến đấu cường đại chưa từng có.
Rầm!
Tọa Hóa hồ lô trên người của Thần Ưng vương chợt lóe lên!
Bên trong hồ lô, âm phong nổi lên mãnh liệt. Hai đại cao thủ cấp quỷ tiên là Tiêu Ảm Nhiên, Trương Bá Hằng cũng bảy đạo sĩ đều từ trong Tạo Hóa hồ lô bước ra ngoài. Trong tay bọn họ phát ra đủ loại ánh sáng rực rỡ, đồng loạt phóng mạnh lên bầu trời.
Chẳng những thế! Ngoại trừ hai đại quỷ tiên này, bên trong Tạo Hóa hồ lô còn xuất hiện thêm một thiếu nữ và một mỹ phụ.
Thiếu nữ và mỹ phụ này vừa xuất thủ, một chuỗi lôi cầu giống như ánh trăng liên tiếp hiện ra, phóng thẳng lên trên, oanh kích về phía đám mây ánh sáng đỏ như máu.
- Thái Âm Thần Lôi trong Thái Âm Thái Sinh Thần Chương của Dao Trì phái?
Thiện Ngân Sa nói.
- Đây chính là tông chủ của Dao Trì phái, Dao Thanh Tuệ cùng Dao Nguyệt Đình!
Trong nháy mắt, Hồng Dịch liền nhận ra hai cao thủ này là một đôi mẹ con, nhất định đây chính là tông chủ của Dao Trì phái và nữ nhi của bà ta.
Hồng Dịch đã sớm biết được tin tức, lần này Dao Trì phái ra biển, mang theo tám chiếc thiết giáp phi luân đại hạm, nhưng không nghĩ tới bọn họ cũng là nhận lệnh của triều đình.
Hai mẹ con này cùng với Dao Nguyệt Như mà hắn từng gặp qua, quả thực là giống nhau y như đúc.
Lúc đó Hồng Dịch vì cứu hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt mà cùng giao đấu với Dao Nguyệt Như một trận, thế nhưng cũng không bắt được đối phương. Đối với nữ tử có hai cặp đồng tử này, trực giác của hắn vẫn cho rằng nàng ta rất lợi hại.
- Nghe nói Dao Thanh Tuệ của Dao Trì phái năm xưa cũng có quan hệ mập mờ với Hồng Huyền Cơ. Không biết Dao Nguyệt Đình, Dao Nguyệt Như có cùng quan hệ huyết thống với ta không nữa?
Hồng Dịch bỗng nhiên nghĩ thầm.
- Ba đại võ thánh, năm đại quỷ tiên! Lần này triều đình Đại Kiền vì tranh đoạt Càn Khôn Bố Đại mà xuất ra lực lượng hùng hậu đến như vậy!
Thiện Ngân Sa đánh giá chiến lực của Đại Kiền, trong lòng cũng cảm thấy chấn động.
Vô Địch hầu, Ngô đại quản gia, Vệ Thái Thương đều là võ thánh. Tiêu Ảm Nhiên, Trương Bá Hằng, Thần Ưng vương, Dao Nguyệt Đình, Dao Thanh Tuệ đều là quỷ tiên.
Ba đại võ thánh, năm đại quỷ tiên, đây là cỗ lực lượng cường đại đến mức nào đây!
Rầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sau đó đủ loại ánh sáng đồng loạt phóng đến đám mây huyết sắc trên bầu trời, trong đó còn kèm theo ba tiếng gầm cực to của Ngô đại quản gia và Vệ Thái Thương.
Đồng thời, hai đại võ thánh này còn mang vũ khí thấm đẫm máu tươi của bản thân, rồi vung lên ném thẳng vào trong đám mây đỏ như máu kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui