- Chân vũ pháp thể? Kim Cốc Thần, ngươi tại sao lại có chân vũ pháp thể? Thứ này là võ đạo, không phải là đạo thuật hiển hình.
Ý niệm kinh ngạc của Nạp Lan Yên La truyền tới.
- Hừ! Bớt nói nhảm đi. Phá cho ta!
Hồng Dịch quát lên một tiếng.
Thần hồn của hắn vừa rồi mới hóa thành chân vũ pháp thể, một chiêu Âm Dương Luyện Ngục hung mãnh thi triển ra. Trong lúc một tay bổ xuống một tay câu qua, thủ pháp tinh diệu, lập tức vây khốn thanh Vô Thường kiếm đang đâm tới vị trí trọng yếu linh hồn của bản thân.
Mặc dù lấy thần hồn thi triển ba đại sát chiêu trong Lôi Ngục đao kinh, nhưng chẳng qua chỉ là bắt chước về hình thức, không thi triển ra được tinh tuy của võ đạo.
Tuy nhiên bên trong thần hồn của Hồng Dịch, bằng vào cảnh giới vô pháp vô niệm, lại dung hợp được một tia chân vũ quyền ý. Bây giờ thần hồn ngưng tụ, thi triển quyền thuật mô phỏng theo Lôi Ngục đao kinh, mang theo một tia ý cảnh chân chính của võ đạo.
Một kích này, một tay thì bổ xuống, một tay áp sát tiến đến. Toàn thân Hồng Dịch nhìn chẳng khác nào một võ đạo đại tông sư đang thi triển quyền thuật, vươn tay bắt phi kiếm, chém giết quỷ thần.
Ông ông ông. Ông ông ông.
Vô Thường kiếm đen nhánh lấp lánh những phù văn trắng hình hoa quỳnh bị thần hồn của Hồng Dịch biến hóa thành đôi tay thực thể bắt lấy, khiến cho thanh kiếm lập tức dừng lại, sau đó chấn động không dứt, muốn giãy dụa thoát ra ngoài.
Hai tay của Hồng Dịch lúc này đang bắt lấy lưỡi kiếm, cảm giác chẳng khác nào đôi tay trần đang nắm một khối sắt nóng chảy. Từ trên thân của Vô Thường kiếm truyền đến một cỗ ý niệm nhoi nhói như kim châm, khiến cho thần hồn của hắn run lên cầm cập, làm cho hắn sinh ra một cảm giác muốn vứt ngay thanh kiếm này ra ngoài.
Tại khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được ở trên thân kiếm ẩn chứa một loại ý chí phá diệt cực kỳ cường đại, gần giống như Hủy Diệt Minh Vương vậy.
Thanh kiếm này là phá hư, là thần kiếm do đạo thuật của Phá Hư thần luyện chế mà thành, lực sát thương hiển nhiên là vô cùng kinh người, so với Âm Dương Đào Thần kiếm thì còn lợi hại hơn một bậc.
- Không hổ là một trong mười thần khí của Huyền Thiên quán. Bên trong ẩn chứa ý chí phá hư, quỷ tiên khó có thể tiếp cận được. Tiếc là ta có thể tiếp xúc được với loại ý chí này. Ta cướp thanh thần kiếm này của ngươi rồi hủy diệt thân niệm trong thân kiếm này cho ngươi xem.
Hồng Dịch sau khi bắt được Vô Thường kiếm, gắt gao trấn áp ý chí phá diệt tản ra mãnh liệt trên thân kiếm, quyết không buông tay. Trong lúc đó, thần niệm của hắn bỗng nhiên quấn lấy thân kiếm, thậm chí còn tiến vào không gian bên trong thân kiếm.
Thanh Vô Thường kiếm này rất rõ ràng cũng là một loại thiên tài địa bảo được chế luyện ra, có thể mang thần niệm ẩn vào trong đó, không hiển lộ ra bên ngoài.
Bằng không, vừa nãy khi bắt được thanh kiếm này, Hồng Dịch thực sự có thể đánh nát thần niệm bám trên thân kiếm.
Lúc này Hồng Dịch đã vận khởi Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, thần hồn lực không thể coi thường.
- Hả? Thanh thần kiếm này tại sao lại giống như một thanh kiếm tự phong bế kinh mạch thế nhỉ? Thần niệm của ta không cách nào tiến vào được vậy?
Ngay khi Hồng Dịch tóm lấy thanh Vô Thường kiếm, chuẩn bị cho thần hồn tiến vào trong thân kiếm, tiêu diệt tia thần niệm bên trong, đoạt lấy thanh thần kiếm này. Thế những trong lúc thần niệm quấn quanh phía bên trên thân kiếm lại không tìm được cửa để tiến vào.
Trên thân kiếm này giống như có một loại lực lượng thần bí, mang toàn bộ kinh mạch ẩn tàng đi, khiến cho thần niệm của ngoại nhân không cách nào tiến được vào bên trong.
Điều này cũng giống như một thành trì đóng kín cửa thành, khiến cho bọn trộm cướp chỉ còn cách đứng bên ngoài.
Cỗ lực lượng trên thân kiếm này khiến cho Hồng Dịch trong một thời gian ngắn cũng không biết làm thế nào được.
- Kim Cốc Thần. Ngươi thật đần độn, muốn đoạt Vô Thường kiếm sao? Ngươi không biết rằng trên thân của Vô Thường kiếm có ba mươi ba đạo phá diệt thần chú sao? Ngươi cho rằng bản thân ngươi là nhân vật vượt qua mấy lần lôi kiếp vậy?
Một giọng cười giễu cợt từ trong làn sương mù dày đặc truyền ra.
- Phá Hư thần phù!
Theo giọng cười đó là một phiến ngọc trong suốt lấp lánh, bên trên khắc đầy phù văn. Từ thân ngọc tản ra mùi hỏa dược nồng nặc. Loại hỏa dược này óng ánh màu sắc, không ngờ lại là Tử Lôi hỏa dược thần phù của Phương Tiên đạo.
Quan trọng hơn chính là đạo phù này không phải là bùa giấy, cũng không phải là bùa bằng kim loại, mà chính là ngọc chất. Chất ngọc nhẵn nhụi, kiên cố; muốn đem hỏa dược thẩm thấu vào trong đó thì khó khăn hơn rất nhiều so với việc thẩm thấu qua sắt thép như Bạo Viêm Thần Phù kiếm.
Vì thế uy lực so với Bạo Viêm Thần Phù kiếm thì cường đại hơn rất nhiều.
Rầm.
Nhân lúc Hồng Dịch bắt lấy Vô Thường kiếm, trong nháy mắt, ngọc phù bay tới, đánh thẳng lên thần hồn của Hồng Dịch, rồi phát nổ một cách dữ dội.
Một đám mây màu vỏ quýt hình nấm bao phủ chu vi ước chừng một mảnh ruộng mãnh liệt bốc lên. Làn sương dày đặc xung quanh cùng với rất nhiều oan hồn, linh thể, ác quỷ mất đi nhân tính cũng bị tan thành mây khói.
Mây tan, mặt trời ló ra, làn sương mù dày đặc cũng tiêu tán. Khắp chu vi bốn năm trăm dặm trên mặt đất, tính cả trên không trung, lộ ra một vùng không gian sạch bóng .
Còn ở trên con đường trong Thiên Vu thành xuất hiện một cái hố sâu như một tòa nhà, có thể chôn đủ ba bốn trăm người.
Nhà cửa bốn phía xung quanh cũng bị phá hủy, một mảng tường thành kiên cố cũng bị nổ nát bấy thành những mảnh đá vụn lớn nhỏ khác nhau.
Không cần phải nói cũng biết, đây chính là uy lực của đạo ngọc phù vừa rồi.
Thần hồn Hồng Dịch đứng ở trung tâm vụ nổ cũng biến mất vô ảnh.
- Yên La. Tại sao phá hư ngọc phù do đích thân quán chủ luyện chế ra ngươi lại sử dụng như vậy? Đạo phá hư thần phù này mục đích dùng để đối phó với Vô Địch hầu cơ mà. Thứ này chúng ta luyện chế không nổi đâu.
Sau vụ nổ, trên bầu trời khoáng đãng, một luồng âm phong hiện lên, trong nháy mắt bao bọc hai người, một nam một nữ. Nam chính là Hắc Ma đường chủ Nạp Lan Hài, nữ là Phá Hư đường chủ Nạp Lan Yên La.
Một người tay cầm Hoàng Tuyền pháp trượng, một người tay cầm Vô Thường thần kiếm. Cả hai đều dùng ánh mắt dõi về vị trí mà Hồng Dịch bị nổ tan tành vừa nãy.
- Tên Kim Chu pháp vương Kim Cốc Thần này chính là vua đánh lén. Chỉ cần không chú ý một chút thôi, lập tức sẽ bị hắn tập kích. Lần này ta đã sớm đề phòng hắn đánh lén. Tuy nhiên không biết tên này từ đâu lại tu luyện thành một thân đạo thuật kỳ quái đến như vậy. Không ngờ lại có thể học trộm được chân vũ quyền ý của đao thánh Công Dương Ngu, sáp nhập được vào trong thần hồn. Nếu không phải trên thân của Vô Thường thần kiếm này có ba mươi ba đạo phá thần thần chú thì không những không diệt được thần hồn của hắn, mà còn suýt nữa bị hắn cướp mất.
Nạp Lan Yên La vung vẩy thành Vô Thường kiếm trong tay, lắc đầu nói.
- Ta sử dụng phá hư thần phù tính ra cũng không uổng phí. Bằng không để tên này ẩn tàng khắp nơi, rồi bất ngờ tập kích, quấy nhiễu công việc của chúng ta. Hiện giờ, Hạnh Vũ Tiên đã dùng Ngũ Hành Kiếm Sát vây khốn tông chủ Vu Quỷ đạo Vũ Ô Đồng. Thi hoàng của tên này rất lợi hại, lại luyện chế được Vạn Quỷ Lệnh Kỳ, rất khó đối phó.
- Một kích của phá hư thần phù, ngay cả là ta và ngươi cũng bị đánh cho hồn phi phách tán. Cẩn thận cũng không thừa, ta sẽ dùng Hoàng Tuyền pháp trượng này luyện hóa những tia thần niệm lưu lại của hắn, khiến cho hắn thực sự tiêu tán. Hôm này chúng ta xuất động, tiêu diệt được một quỷ tiên, đây cũng là một việc trọng đại. Tên này dám mượn gió bẻ măng, thật sự lá gan rất lớn đây.
Trong lúc hai tên đường chủ nói chuyện, Hắc Ma đường chủ Nạp Lan Hài đã sớm bắt đầu hành động.
- Hoàng Tuyền Hắc Ma Luyện Thần Võng!
Hoàng Tuyền pháp trượng trên tay Nạp Lan Hai múa lên mãnh liệt.
Trong lúc đó, viên ngọc thủy tinh ở đầu của Hoàng Tuyền pháp trượng bỗng nhiên nổi lên từng phiến từng phiến tơ máu màu đen và đỏ xen lẫn nhau. Trong nháy liền phân bố dày đặc bên trong viên ngọc. Sau đó co lại thành một phiến hình vuông. Những sợi tơ máu này đan xen nhau trông giống hệt như một chiếc lưới lớn, mãnh liệt áp sát vào nhau. Bên trong tấm lưới lớn này, một hư ảnh của pho tượng Hắc Thiên ma thần dao động mạnh.
Ý cảnh của pho tượng Hắc Thiên ma thần này so với pho tượng Hắc Thiên ma thần mà Mộ Dung Yến họa ra còn gian xảo hung ác hơn nhiều. Dường như trên thân thể của ma thần này tập trung toàn bộ sự dối trá, quỷ quyệt, gian xảo, hung ác, tàn nhẫn của đại thiên thế giới này.
- Huyết khí của ta trợ giúp thần uy của Hắc Thiên. Luyện hóa thần hồn.
Ngay khi chiêu thức phô thiên cái địa này vừa xuất động, Nạp Lan Hài dùng tay cầm thật dài của Hoàng Tuyền pháp trượng vung lên một cái. Phụt. Một tia máu từ tay còn lại của hắn bắn ra, phun thẳng vào viên ngọc thủy tinh ở đầu Hoàng Tuyền pháp trượng.
Trong nháy mắt, viên ngọc thủy tinh to bằng nắm tay này lập tức nhuốm đầy máu tươi. Thế nhưng không một giọt nào chảy xuống, mà tham lam hấp thu những giọt máu này. Trong phút chốc toàn bộ máu tươi bị hấp thụ hoàn toàn.
Sau khi hấp thu máu xong, viên tinh cầu này trở nên giống như một vật sống, run lên một cách thỏa mãn. Màn lưới màu huyết hồng kia càng lúc càng rõ ràng. Còn pho tượng Hắc Thiên ma thần cũng càng ngày càng trở nên chân thật. Vừa nhìn qua liền khiến người ta cảm nhận thấy đủ loại ý niệm cực đoan như lừa dối, quỷ quyệt, gian trá, tà ác, tàn nhẫn tập trung trên thân thể của tôn ma thần này, như muốn nghiền nát sự tồn tại của bản thân giữa đại thiên thế giới. Trông chẳng khác nào ma thần này đang muốn lách đến đại thiên thế giới này vậy.
Bất luận là người cường đại đến mức nào, khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, cũng sẽ cảm thấy kinh sợ đến vỡ mật, không thể kiềm chế được bản thân.
- Nạp Lan Hài, ta đã dùng phá hư thần phù nổ nát thần hồn của Kim Cốc Thần. Cho dù hắn có thể ngưng tụ lại một lần nữa thì nguyên khí cũng tổn thương nặng nề. Chỉ cần hơi luyện chế một chút cũng khiến cho hắn bị câu diệt. Ngươi tại sao lại không tiếc hao phí huyết khí, nuôi dưỡng Hoàng Tuyền Châu, dẫn động chân thân pháp tượng của Hắc Thiên Ma Thần. Nên biết rằng, nhiều đời qua, Hắc Thiên Ma Thần được vô số người tín ngưỡng, hương hỏa cầu nguyện, đã sớm ngưng tụ thành thực thể chân hình, bị phong ấn trong một tiểu thiên thế giới nào đó, không thể thoát ra được. Viên Hoàng Tuyền Châu này chính là cây cầu nối thông với người. Nếu như dùng huyết khí nuôi dưỡng quá nhiều, khiến cho lực lượng của người tiết ra ngoài quá lớn thì thân thể sẽ bị phản phệ lại. Mời thần ra thì dễ dàng nhưng đưa thần về thì rất khó khăn. Hơn nữa quan trọng hơn chính là tên gia hỏa Vô Địch hầu kia đang bị vây trong Vạn Quỷ Triều Tông đại trận, bị ba đại trưởng lão cùng chín con thi hoàng của Vu Quỷ đạo vây khốn. Tuy nhiên cũng không vây khốn được bọn chúng bao lâu, sớm muộn gì cũng phá trận thoát ra được. Đến khi bọn chúng giết chết đám trưởng lão của Vu Quỷ đạo, chúng ta sẽ lâm vào một tràng khổ chiến. Ngươi cứ hao phí huyết khí, tinh thần như vậy hình như cũng không đáng lắm.
Nạp Lan Yên La nhìn thấy Nạp Lan Hài thi triển ra Hoàng Tuyền Hắc Ma Luyện Thần Võng, lấy tinh huyết dương khí nuôi dưỡng Hoàng Tuyền Châu, câu thông với Hắc Thiên Ma Thần, không khỏi nhíu mày nói.
- Kim Chu pháp vương không bị nổ tan. Cẩn thận.
Đúng lúc này, Nạp Lan Hài bỗng nhiên huýt sáo một tiếng.
- Sao có thể như vậy được?
Đáp lại là một âm thanh đầy khiếp sợ của Nạp Lan Yên La. Bên trong màn lưới khổng lồ của Hoàng Tuyền pháp trượng, bỗng nhiên thần hồn của Hồng Dịch lại hiện ra. Sau đó ngưng luyện thành một khối, vẫn là pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, một chân cưỡi rồng, một chân đạp tượng.
- Lão phu có một thần hồn bất tử, các ngươi có thể làm gì được đây! Ha ha. Ha ha. Ha ha. Hai người các ngươi hôm nay quả thực là muốn chết rồi.
Hồng Dịch phát ra âm thanh bén nhọn giống như Kim Chu Pháp Vương.
- Tấm phá hư thần phù này uy lực thần cường đại, so với Bạo Viêm Thần Phù kiếm còn mạnh gấp ba đến năm lần. Nếu như ta thật sự là Kim Chu Pháp Vương, e rằng đã chết rồi.
Hồng Dịch mặc dù bắt chước Kim Chu pháp vương phát ra một trận cuồng tiếu. Thế nhưng tâm tư lại cẩn thận suy xét một lượt.
Vụ nổ vừa rồi, quả thật thiếu chút nữa thực sự đánh tan thần hồn của hắn.
Tuy nhiên, hiện giờ hắn đã đạt tới cảnh giới quỷ tiên, Quá Khứ kinh luyện gần đến đại thành.
Ngày đó, chỉ là lạc ấn linh hồn của một quỷ tiên như Yến Chân Tông mà đã kiên cường như vậy, huống chi là hắn.
- Kim Chu pháp vương. Kể cả ngươi có một thần hồn bất tử, thì hôm nay ngươi nhất định cũng phải chết.
Nạp Lan Hài vừa nói vừa huýt lên một tiếng. Hoàng Tuyền Hắc Ma Luyện Thần Võng bao vây thật chặt lấy thần hồn của Hồng Dịch rồi nhanh chóng co lại.
Cùng lúc đó, Nạp Lan Yên La cũng mang Vô Thường kiếm trong tay thu vào vỏ, sau đó mở miệng lẩm nhẩm niệm chú, rồi thổi ra một hơi. Vô số luồng âm phong từ trong thân thể xông ra ngoài, tạo thành từng cụm kinh văn đen nhánh, sau đó xòe ra khắp không trung.
Bên trong đám kinh văn đen nhánh này cũng bao hàm một cỗ ý chí hủy diệt.
Rất rõ ràng, ả ta không muốn nhiều lời với Hồng Dịch. Nói động thủ liền lập tức động thủ. Phối hợp với đạo pháp của Nạp Lan Hài, muốn ngay lập tức đánh nát thần hồn của tên "Kim Chu pháp vương" này.
Hồng Dịch chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm. Hoàng Tuyền Hắc Ma Luyện Thần Võng giăng đầy trời bỗng nhiên co lại, bao vây bất cứ tia thần niệm nào của bản thân. Nhất là ở trung tâm của tấm lưới xuất hiện một pho tượng Hắc Thiên ma thần, khuôn mặt dữ tợn, thân hình khổng lồ, cười gằn một cách độc ác, đang hướng về phía bản thân ép xuống.
Ở trong tấm lưới này, thần niệm không cách nào phân tán ra ngoài được, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được.
Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không muốn bỏ chạy. Trong lòng âm thầm cười hắc hắc một tiếng, rồi ngước đầu nhìn về phía Hắc Thiên ma thần đang ép xuống, lặng lẽ bảo vệ tâm thần. Trong lúc đó, bất thình lình vận khởi Huyền Âm Nhiếp Hồn Trảm Quỷ.
Thân hình Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đột nhiên nổ tan. Sau đó được thay thế bằng năm đại âm ma năm màu là Nguyên Âm, Thiểu Âm, Thái Âm, Chân Âm, Huyền Âm. Tiếp theo ngũ sắc âm ma này liền ầm ầm vỡ vụn, một vòng lốc xoáy linh hồn khổng lồ lập tức xuất hiện bên trong Hoàng Tuyền Hắc Ma Võng.
Đây chính là lốc xoáy linh hồn mà Hồng Dịch toàn lực thi triển sau khi luyện thành quỷ tiên.
Năm đó, lúc cùng Ngô đại quản gia giao đấu, Hồng Dịch toàn lực thi triển linh hồn qua toàn là nhờ vào lực lượng của đào thần kiếm, lực lượng khi đó gần như vượt qua lực lượng của quỷ tiên vượt qua một lần lôi kiếp.
Bây giờ Hồng Dịch đã đạt tới cảnh giới quỷ tiên, vận dụng linh hồn qua toàn, uy lực có phần nhỉnh hơn nhiều.
Thứ công pháp vô bổ của Huyền Âm thời thượng cổ, ở trong tay Hồng Dịch lại hoàn toàn thể hiện ra phong thái chân chính của nó. Với Quá Khứ kinh, hắn hoàn toàn không sợ thần hồn bị hao tổn. Đối với việc vận dụng linh hồn qua toàn mà nói, đã thực sự bộc phát toàn bộ uy lực rồi.
Vù!
Vòng lốc xoáy linh hồn khổng lồ kia phủ xuống tấm lưới Hoàng Tuyền Hắc Ma. Pho tượng ma thần Hắc Thiên kia lại không chống đỡ nổi lực hút mãnh liệt của lốc xoáy. Vù một cái liền bị hút vào trong vòng xoáy dữ dội, mắt thấy sẽ bị nghiền nát thành mảnh vụn.
- Ngươi dám nuốt phân thân của ta. Ta sẽ nhớ kỹ linh hồn của ngươi.
Ngay tại khoảnh khắc khi Hồng Dịch nghiền nát phân thần của Hắc Thiên ma thần, một tia thần niệm khổng lồ đột nhiên phủ xuống trung tâm của vòng lốc xoáy. Cỗ thần niệm này so với phân thân của Khổng Tước vương còn mạnh hơn, lớn hơn rất nhiều.
- Đây thực sự là phân thân của Hắc Thiên ma thần sao? Tên ma thần này không biết được bao nhiêu hương hỏa cung phụng rồi nhỉ? Xem ra đã từ trong hư vô mà hình thành thực thể rồi, không biết tồn tại ở nơi nào. Nhưng ta phải sợ ngươi sao? Thần ngoại ma, chịu chết đi!
Thần phật vốn không tồn tại. Nhiều người tin tưởng, cúng bái sẽ ngưng tụ lại thành chân thần. Đạo lý này Hồng Dịch đã sớm biết được. Xem ra tên Hắc Thiên ma thần này cũng không phải là thứ có thể quan tưởng ra được, mà chân chính là phân thân của ma thần.
Tuy nhiên kể cả là ma thần chân chính thì cũng là một tà thần mà thôi. Hồng Dịch bị tia thần niệm cường đại của tên Hắc Thiên ma thần này khẽ khiêu khích liền nổi giận đùng đùng, mượn cỗ lửa giận này, Hồng Dịch lập tức nghiền nát phân thân của ma thần này. Sau đó lốc xoáy linh hồn liền ngừng xoay tròn lại rồi biến mất. Lửa giận hóa thành chân thân của Hủy Diệt Minh Vương.
Hủy Diệt Minh Vương vừa hiển thân, con mắt ở mi tâm liên mở mở ra. Từng ngọn lửa giống như hoa sen bắn ra bốn phía. Hoàng Tuyền Hắc Ma Võng lập tức bị phá tan tành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...