Cờ hiệu mặc dù không phải là một kiện pháp khí, cũng không phải là thứ bảo vật gì cả, bản thân cũng không có gì đặc biệt cả. Thế nhưng Hồng Dịch từ lá cờ này rốt cuộc cũng chân chính hiểu được đại nghĩa, danh phận đại biểu cho hoàng quyền là như thế nào.
Càng ở thời hưng thịnh, đại nghĩa, danh phận đại biểu cho hoàng quyền càng được ngưng kết lại.
Hiện giờ là sáu mươi năm kể từ khi Đại Kiền lập quốc, chính là thời điểm hưng thịnh không gì sánh kịp.
Đại nghĩa, danh phận là khái niệm gì?
Một khâm sai trói gà không chặt, mang theo một đạo thánh chỉ mỏng dính liền có thể tùy ý bổ nhiệm hoặc bãi chức một đốc phủ! Có thể xích cổ một tổng đốc quyền thế ngập trời áp giải về kinh thành.
Đây chính là hoàng quyền, là sức mạnh đại diện cho danh phận và đại nghĩa của thánh chỉ.
Hồng Dịch biết, cho dù Vệ Thái Thương là tổng đốc Nam Châu, thủ hạ cao thủ nhiều như mây, còn Nhan Chấn chính là đại soái Tĩnh Hải quân, thống lĩnh mười vạn hùng binh. Thế nhưng chỉ cần một đạo thánh chỉ của hoàng đế Đại Kiền hạ xuống, phái một thư sinh văn nhược đến, thì lập tức có thể tước đoạt tất cả quyền lực của hai kẻ này.
Bọn họ không phải có lực lượng để giết chết khâm sai, xé rách thánh chỉ, thế nhưng bọn họ không dám. Lúc thái bình, giết chết khâm sai, xé rách thánh chỉ, không có bất cứ người nào hay bất cứ quan viên nào có lá gan lớn như vậy.
Đây chính là sức mạnh của đại nghĩa và danh phận.
Loại sức mạnh này, nhìn qua dường như không phải là thứ sức mạnh thực chất, thế nhưng lại khắc sâu một cách mạnh mẽ trong lòng mỗi người, vững chắc không gì phá vỡ nổi, giống một bức tường đạo đức trong lòng người vậy.
Hồng Dịch vừa mới cùng Thiện Ngân Sa thảo luận về hoàng quyền, hắn cũng không hiểu rõ về điều này lắm. Thế nhưng bây giờ hắn thực sự cảm nhận một cách chính xác cỗ áp lực vô hình của hoàng quyền.
Loại áp lực này không phải là thứ sức mạnh thực chất, thế nhưng so với sức mạnh thì còn kinh khủng hơn rất nhiều, gần như sánh ngang với thiên ý.
Từ xưa tới này, hoàng quyền chính là đại biểu cho thiên ý.
Đối với loại đại nghĩa, danh phận này, cho dù cường đại như Thái Thượng đạo cũng phải cúi đầu, tiếp thu sự sắc phong của triều đình.
Đối phương vừa treo long kỳ lên, ở trên thuyền, ngoại trừ năm người là Thiện Ngân Sa, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ, Đại Kim Chu, Xích Truy Dương, thì tất cả mọi người còn lại đều trở nên trầm mặc.
Thiện Ngân Sa là tuyệt đại yêu tiên, là bá chủ tung hoành vô địch khắp bốn biển, tất nhiên sẽ không bị đại nghĩa, danh phận của hoàng quyền ảnh hưởng. Mà Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ đều hạ quyết tâm đi theo Hồng Dịch. Xích Truy Dương thì không phải là người Đại Kiền. Còn Đại Kim Chu thì lại càng không phải nói gì nhiều.
Thế nhưng Chu đại tiên sinh, Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, thậm chí là Huyết Tích Tử, Dương Anh Minh, Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh, còn có cả đám thủy thủ, binh lính lục doanh, ai ai cũng mang bộ dáng khiếp đảm trong lòng, không ai dám thở mạnh. Dù sao khinh thường hoàng quyền, gặp long kỳ không yết kiến chính là tội danh đại bất kính, bất kể là ai cũng bị diệt toàn gia tộc, tịch thu tài sản.
Có rất nhiều binh lính, thủy thủ vẫn còn gia đình ở Đại Kiền, bọn họ thực sự không dám dính vào chuyện này.
- Công tử, hay là cho thuyền áp sát vào đội của bọn họ đi. Tội danh khinh thường long kỳ này, kể cả là vương gia cũng không gánh nổi đâu.
Huyết Tích Tử bỗng nhiên nói.
- Huyết Tích Tử, ngươi nói xem bọn họ mang long kỳ ra, bắt chúng ta sát nhập vào đội thuyền của bọn họ mục đích để làm gì?
Hồng Dịch nghe thấy câu này liền quay đầu lại hỏi Huyết Tích Tử.
- À.
Huyết Tích Tử bị Hồng Dịch quay sang hỏi câu này, lập tức phục hồi tinh thần, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta xem ra đối phương nhìn thấy Đào thần Nộ Kình đại hạm của chúng ta, muốn trưng dụng. Dù sao Đào thần Nộ Kình đại hạm ở trên biển vô cùng hữu dụng, dung lượng vừa lớn, đi lại vừa nhanh chóng, bọn họ có thánh chỉ long kỳ trong tay, cho dù là Nhan Chấn có ở trên thuyền thì cũng phải nghe theo sự điều khiển của bọn họ. Không, không chỉ là Nhan Chấn, mà ngay cả vương gia nếu như ở trên thuyền cũng phải cung kính với bọn họ.
- Là trưng dụng Đào Thần đại hạm của chúng ta sao? Huyết Tích Tử, ngươi đoán không sai.
Hồng Dịch gật đầu, thầm nghĩ Huyết Tích Tử này cũng là một nhân tài, chỉ trong chốc lát đã đoán ra điểm mấu chốt của việc này. Dù sao Đào Thần đại hạm quá khó khăn để có được, giá trị liên thành, lại là thứ có giá trị sử dụng rất cao, đặc biệt là tác chiến trên biển, đây chính là nguyên nhân đối phương muốn trưng dụng đội thuyền của mình.
- Huyết Tích Tử này, vậy bây giờ theo ngươi nên làm thế nào đây?
Hồng Dịch cười hỏi.
- Trước tiên cứ dừng thuyền lại, rồi tiến lại gần đội thuyền của đối phương. Dù sao đối phương cũng có long kỳ, trăm phần trăm là chủ soái của Phục Ba quân, nhị đẳng dũng bá tước. Nếu như xảy ra chuyện gì thì cũng không nên hành động sơ suất, đối phương lần này ra biển, trên thuyền nhất định là có cao thủ đạo thuật đi theo, nếu như có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ tin tức cũng được truyền về Ngọc kinh.
Huyết Tích Tử nhìn Thiện Ngân Sa một chút, vô cùng thận trọng, ám chỉ điều gì đó.
Trên thuyền đối phương có cao thủ đạo thuật ẩn nấp, lúc này mà khởi sát tâm quả thật là một việc không sáng suốt. Bởi lẽ tội danh mưu sát khâm sai chẳng khác nào tội mưu phản, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, ngay cả bằng hữu liên quan cũng bị xử tử.
Huyết Tích Tử là thủ hạ đắc lực của Ngọc thân vương, tất nhiên sẽ hiểu được điểm then chốt của việc này. Hắn cũng biết Thiện Ngân Sa là nhân vật vô pháp vô thiên, nếu như nàng ta bỗng nhiên tức giận hành động bừa bãi thì Ngọc thân vương không khỏi có liên quan.
- Chậc? Nói nãy giờ, chúng ta vẫn không áp sát vào đội thuyền bọn họ, hiện giờ bọn họ cũng đuổi tới nơi rồi kìa!
Trong lúc Hồng Dịch nói chuyện, đại hạm treo long kỳ của Phục Ba quân chỉ còn cách bên ngoài ba dặm, ước chừng tầm hai, ba ngàn bước chân. Lúc này hai bên có thể nhìn rõ diện mục của đối phương.
Thế nhưng khoảng cách hai, ba ngàn bước này cũng không phải là nằm trong tầm bắn của cung nỗ, cho dù là xe bắn tên cực mạnh hay xe bắn đá cũng chỉ có thể bắn trong phạm vi tầm một ngàn bước trở lại, cho nên người trên thuyền cũng không lo lắng nhiều.
- Phía trước có phải là đội quân tuần tra biển của Tĩnh Hải quân không?
Đúng lúc này, thuyền của đối phương dừng lại, một người mặc đấu bồng đen nhánh xuất hiện ở mũi thuyền, quát lớn lên một tiếng, trung khí rất sung túc; thì ra là thủ lĩnh của Ngạn doanh, khinh xa đô úy La Phong; là một trong những người từng gây ẩu đả với Hồng Dịch trong tửu quán ở Thần Phong quốc.
- Hồng huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi. Ngày đó sau khi trở về, ta đã kiểm tra thật tỉ mỉ lai lịch của ngươi. Ngươi chính là đệ ngũ tướng quân của Tĩnh Hải quân, tên là Hồng Dịch, là công tử của Vũ Ôn Hầu gia đúng không?
Trong lúc nói chuyện, âm thanh của La Phong tràn đầy trung khí, hai bên cách xa ba dặm mà vẫn có thể nghe rõ ràng giọng nói của hắn.
- Ta đã tự báo danh hiệu là đệ ngũ tướng quân của Tĩnh Hải quân, ngươi tra ra lai lịch cũng không có gì đáng nói.
Hồng Dịch cũng cất giọng nhắc lại.
- Được rồi, Hồng huynh, lúc này trên thuyền đã treo long kỳ, xuất ra cờ hiệu, tại sao ngươi không tiến đến nghe lệnh? Trên thuyền chính là đại soái Phục Ba quân, nhị đẳng dũng bá tước Tiêu Thiên Nghiêu. Người còn mang theo kim bài, lệnh tiễn, long kỳ của hoàng thượng, kể cả là đích thân Vũ Ôn Hầu gia đến đây cũng phải khách khí vài phần, không dám chậm trễ yết kiến. Ngươi bây giờ chỉ là một tướng quân của Tĩnh Hải quân, tại sao lại không phục mệnh?
La Phong nhăn mặt lớn tiếng quát.
- Phục Ba đại soái kia muốn chúng ta dừng thuyền rốt cuộc muốn phân phó mệnh lệnh gì?
Hồng Dịch hắc hắc cười hai tiếng, rồi nói.
- La Phong! Lệnh cho hắn mang thuyền đến đây giao nộp. Lần này xuất long kỳ mà hắn vẫn không chịu nghe lệnh, đây chính là tội chết. Nếu là con của Vũ Ôn Hầu, ta sẽ chỉ nhắc nhở hắn một hai câu, đồng thời miễn tội chết cho hắn, để hắn quỳ lạy sám hối trước long kỳ, kim bài của hoàng thượng.
Đại soái Phục Ba quân Tiêu Thiên Nghiêu đang ngồi trong khoang thuyền, vừa nghe thấy cuộc đối thoại của Hồng Dịch và La Phong, liền nhướng mày nói.
- Vâng, đại soái!
La Phong nghe thấy phân phó của Tiêu Thiên Nghiêu liền lập tức hiểu ra. Hắn biết Tiêu Thiên Nghiêu đã nén sát tâm xuống. Đối phương vừa nãy không tuân theo hiệu lệnh của long kỳ, tội danh này đủ để bị xử tử ngay tại chỗ, thế nhưng đối phương lại là con của Vũ Ôn Hầu cho nên đại soái chỉ bắt hắn nộp thuyền, đến trước long kỳ, kim bài quỳ xuống sám hối; đây là điều rất khoan nhượng rồi.
Long kỳ đại diện cho hoàng thượng, một thần tử quỳ xuống sám hối trước hoàng thượng cũng giống như quỳ xuống trước mặt cha mẹ, đây quả thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Vì vậy La Phong vội vàng lớn tiếng quát:
- Hồng Dịch, đại soái để ta hỏi ngươi, tại sao không tuân theo lệnh của long kỳ! Bây giờ mau chóng giao nộp thuyền ra đây, rồi quỳ xuống trước kim bài, long kỳ mà sám hối, đồng thời đi theo đại soái chinh thảo Vân Mông!
- Cái gì? Ha ha, ha ha!
Hồng Dịch sau khi nghe xong những lời này liền ôm bụng cười.
Quả đúng như dự đoán, hai chiếc đào thần đại hạm của mình bị đối phương lăm le dòm ngó. Đối phương dùng danh nghĩa của khâm sai mà cưỡng ép trưng dụng. Hai chiếc đại hạm này của Hồng Dịch là vạn vạn lần không thể bị trưng dụng được, hơn nữa lai lịch của hai chiếc đại hạm này cũng không thể nói ra được. Nếu như để đối phương trưng dụng, truyền ra ngoài sẽ khiến cho rất nhiều kẻ nghi ngờ.
Hai chiếc đào thần đại hạm trị giá đến sáu trăm vạn lượng, đây không phải là một con số nhỏ, nói ra cũng hù chết không ít người đấy.
- Hồng huynh cười gì vậy? Chẳng lẽ ngươi ở trên biển lâu ngày mà bị điên rồi sao?
La Phong nhìn thấy Hồng Dịch cười to ha ha, trong lòng tức giận, không nhịn được quát lớn lên.
- Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì hả? Cũng dám xưng huynh gọi đệ với ta sao? Ngay từ lúc trong tửu quán của Thần Phong quốc, ta đã muốn giết chết ngươi rồi. Tiếc rằng khi đó không tiện ra tay giết ngươi, bây giờ ở giữa biển lớn, ngươi chẳng khác nào một con kiến hôi, vậy mà vẫn dám đứng đó hô to gọi nhỏ với ta sao?
Sắc mặt Hồng Dịch run lên, một ngón tay búng thẳng ra! Ngay lập tức một đốm lửa lớn đột nhiên ngưng tụ ở đầu ngón tay, trong nháy mắt bắn mạnh ra tựa như sao băng lóe lên, như kính nỗ xuyên mây, chỉ trong hai ba nhịp hô hấp liền lao tới trước mặt La Phong.
Mặc dù chỉ là một ngọn lửa to bằng hạt lựu, thế nhưng sức nóng tỏa ra cũng khiến cho không khí trở nên uốn éo gấp khúc!
Đây chính là thái dương chân hỏa mà Hồng Dịch dùng thần niệm khổng lồ trong đầu ngưng tụ về một điểm mà thành. Bằng vào bản lĩnh thần thông quỷ tiên của hắn hiện giờ, thực sự có thể nung sắt thép thành nước, thậm chí trong lúc thiêu đốt mãnh liệt, ngay cả đá tảng cũng có thể bị hòa tan thành nham thạch, mấy thứ khải giáp kia khó có thể ngăn cản được.
- Yêu thuật!
Bản thân La Phong cũng là cao thủ võ đạo, đạt tới cảnh giới tiên thiên đỉnh cấp, gần bước chân đến cảnh giới đại tông sư, ngũ quan rất mẫn cảm, có thể cảm ứng được sát ý, cũng như âm khí của thần hồn. Ngay trong khoảnh khắc khi ngón tay của Hồng Dịch bắn ra một đốm lửa bay tới, hắn liền cảm thấy không ổn.
Choeng!
Một thanh loa văn cương chiến đao từ bên hông của hắn vung lên, chém thẳng vào đốm lửa đang bay tới.
Trong lúc hắn rút đao, toàn thân căng ra chẳng khác nào một con mãnh thú hung hãn, bộc phát ra một lực lượng và khí thế cường đại. Mặc dù hai bên cách xa nhau hai, ba dặm, thế nhưng nhóm người Hồng Dịch vẫn cảm giác được một cỗ uy phong sát khí vô hình tản ra, trong lúc đối phương rút đao ra, một cỗ khí thế giống như thiên quân vạn mã phi nhanh ra ngoài.
- Hay thật! Đã sớm biết được tên này không đơn giản, nhưng không ngờ lại có thể ngưng luyện được quyền ý. Mặc dù không có hình có chất giống như Chân Vũ Quyền Ý của ta, nhưng có thể gây ra ảnh hưởng cũng như thương tổn cường đại đối với thần hồn.
Hồng Dịch cười lạnh nói.
Rầm!
Ngay trong lúc một đao của La Phong chém xuống, đốm lửa kia liền bị tách làm hai, dường như nó bị đao ý khổng lồ của đối phương đánh cho tiêu tán.
Nhưng ngay sau đó, hai đốm lửa liền phát nổ dữ dội, thậm chí hóa thành hàng ngàn hàng vạn đốm lửa nhỏ hơn, chẳng khác nào những tia lửa vụn bắn ra khi dùng búa rèn sắt. Những đốm lửa này bao phủ toàn bộ cơ thể của La Phong.
- A!
Trong phút chốc La Phong hét lên nhưng tiếng kêu la thảm thiết, toàn thân cũng không bị bốc cháy, thế nhưng toàn bộ các đốm lửa nhỏ đã thấm qua da thịt của hắn. Trong một khoảng thời gian ngắn, trên da thịt hắn xuất hiện hàng loạt những lỗ nhỏ đen xạm mà mắt thường có thể thấy được!
- Nhiếp Hồn Trảm Quỷ!
Năm ngón tay của Hồng Dịch cong lại, đưa về phía trước kéo lại một cái, nhất thời một cỗ âm phong vô hình được hình thành, cuốn cả thân thể cường tráng như một ngọn núi của La Phong bay lên không trung. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thi thể của La Phong nổ toạc ra, máu huyết tung tóe đầy trời, từ trong đống máu huyết đó một cỗ tinh khí cường đại vô hình bị luồng âm phong hút lại.
Ánh mắt của Chu đại tiên sinh chợt lóe lên, tinh thần của hắn cảm giác được, luồng tinh khí vô hình mà Hồng Dịch vừa dùng âm phong cuốn lại chính là tất cả tinh khí thần của La Phong.
Tiên thiên võ giả sau khi linh nhục hợp nhất, bên trong cơ thể không còn có hình dáng linh hồn, mà là một khối tinh khí dương cương. Sau khi thân thể bị hủy diệt thì khối tinh khí này biến mất rất nhanh.
Nói cách khác, võ giả linh nhục hợp nhất sau khi chết thì không có biện pháp hình thành ngưng thần, thân thể bị hủy diệt, coi như đã biến thành người chết. Tuy vậy khối tinh khí dương cương kia chính là thứ tài liệu tốt nhất để tu luyện các loại pháp bảo trong đạo thuật.
- Tiếc thật, nếu như đem tên này quăng vào trong lò rèn, nhất định sẽ luyện được một thanh tuyệt thế bảo đao!
Xích Truy Dương nhủ thầm trong lòng.
Loại cao thủ giống như La Phong này, chẳng những linh nhục hợp nhất, mà còn có thể ngưng tụ thành một tia quyền ý, nếu như để cho đại sư luyện đao của Vân Mông quốc dùng để tế lò, thối hỏa, thì nhất định có thể luyện được một thanh thần binh.
Hơn nữa thần binh có được một cao thủ quyền ý tế lò lại càng là thứ binh khí tốt nhất để gây sát thương thần hồn.
Thanh Toái Diệt đao của võ thánh Công Dương Ngu kia, trong lúc luyện chế đã dùng không biết bao nhiêu tiên thiên cao thủ, thậm chí là đại tông sư để tế lò, từ đó mới có được năng lực sát thần trảm quỷ như vậy.
- Ngân Sa, cô nương chẳng phải muốn có được khối tinh khí này để tăng cường uy lực của Vô Cực tiễn hay sao?
Trong lúc đó, một luồng sát khí lóe lên tại mi tâm của Hồng Dịch, ngay lập tức đoàn âm phong bọc lấy khối tinh khí này bay về phía Thiện Ngân Sa.
Thiện Ngân Sa liền vung tay lên, đón lấy khối tinh khí này, sau đó chuyển nhập vào bên trong Vô Cực tiễn.
- Công tử, người!
Hồng Dịch vừa vung tay lên liền dùng đạo thuật cách không giết người, khiến cho người người trên thuyền cảm thấy kinh hãi, Huyết Tích Tử cũng há hốc mồm lắp bắp nói.
- Công tử, người!
- Hừ! Đào thần đại hạm của ta trị giá mấy trăm vạn, một khi bí mật này bị tiết lộ ra ngoại, không biết kéo theo bao nhiêu rắc rối? Bọn họ muốn trưng dụng thuyền của chúng ta, mang đi chinh chiến, rõ ràng cho thấy muốn bắt chúng ta làm tiên phong chịu chết. Hiện giờ chỉ còn một biện pháp duy nhất, chính là giết người diệt khẩu! Thế nhưng chuyện này là một đại họa ngập trời, là tội lớn mưu phản, bị tru di cửu tộc! Các ngươi có nguyện ý theo tới cùng hay không? Nếu như không muốn thì có thể lập tức sang phe đối phương.
Hồng Dịch nói với Huyết Tích Tử.
Huyết Tích Tử sững sờ trong giây lát, hơn nữa hắn biết rằng, mình chỉ nói sai một câu liền lập tức bị giết chết, vội vạng hạ quyết tâm:
- Công tử pháp lực khôn cùng, nhất định có thể giết người diệt khẩu, không lưu lại bất cứ hậu họa nào!
Hiện giờ, tất cả mọi người trên thuyền đều biết Hồng Dịch muốn làm gì!
Hồng Dịch muốn giết người diệt khẩu! Giết chết khâm sai! Thực hiện một hành động cực kì to gan lớn mật!
Không giết khâm sai, để đối phương trốn thoát là chuyện không thể xảy ra. Mà nghe theo sự sai khiến của đối phương lại càng không được.
Trước đây, khi Hồng Dịch còn chưa tu luyện thành quỷ tiên, đối với hoàng quyền hắn rất kiêng kỵ. Thế nhưng bây giờ tu thành quỷ tiên, khám phá sinh tử, trong lòng hắn không còn bất cứ cố kỵ gì nữa!
Tốt xấu gì hắn cũng đường đường là một quỷ tiên! Là một vị tiên, bắt hắn quỳ xuống sám hối, chỉ riêng kẻ dám nói những lời này cũng đáng để giết chết rồi.
- Công tử, nếu đã như vậy, một là dứt khoát không làm, hai là làm đến nơi đến chốn, cướp đoạt long kỳ, để long kỳ trên thuyền, để từng người một trên thuyền nhổ đờm, đi tiểu lên trên long kỳ, làm như vậy cam đoàn lòng người cứng rắn như sắt thép, người người một lòng một ý đi theo công tử!
Xích Truy Dương bỗng nhiên hung hăng mở miệng nói.
- Hay! Phải làm như thế!
Hồng Dịch nhìn Xích Truy Dương, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh. Giết chết khâm sai, chuyện này quả thực quá mức nghiêm trọng! Bất cứ tin tức nào cũng không thể để lọt ra ngoài, ngay cả là binh lính lục doanh và đám thủy thủ kia cũng không được phép truyền ra ngoài, nếu cần thiết thì có thể giết chết toàn bộ để bịt miệng! Bằng không, thiên hạ tuy rộng lớn thế nhưng một khi tin này lọt ra, thì không có bất cứ chỗ nào cho Hồng Dịch dung thân! Đại Thiện Tự chính là một bài học cho hắn.
Thế nhưng bây giờ Xích Truy Dương lại dâng lên một kế sách tuyệt vời, có thể nói kế sách này khiến cho bọn họ đồng tâm đồng lòng thành một khối sắt thép vững chắc.
Trong một khoảnh khắc khi Hồng Dịch dùng một chiêu đạo thuật cách không bắn nổ Chỉ huy sứ Ngạn doanh, khinh xa đô úy La Phong, tất cả binh lính trên thuyền của Phục Ba quân đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người.
Tiếp đó sắc mặt của đại soái Phục Ba quân Tiêu Thiên Nghiêu trở nên xanh mét, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến đối phương lại dám lớn gan đến như vậy!
Hắn gào lên, khuôn mặt vặn vẹo co quắp lại! Hắn không cách nào hình dung được hành động của Hồng Dịch! Trong lòng chỉ còn sự kinh hoàng đến cực độ!
- Thật là to gan lớn mật! Không còn tính người! Giết! Giết hắn cho ta! Lôi Hỏa Thiết Pháo! Thần Kiếm doanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...