Nhìn thấy Thiện Ngân Sa đang đứng trên con cá mập trắng khổng lồ kia, Hồng Dịch khẽ hít vào một cái.
Nếu là thân xác thực của đối phương đến đây, như vậy thì không cần lo sợ đối phương trở mặt nữa. Dù sao thân thể không có khả năng biến hóa gì nhiều, cũng không thể phi hành được, chỉ có năng lực hành động bình thường. Nếu vẫn là thần hồn xuất du như trước thì đối phương chỉ cần tùy tiện tới vô ảnh đi vô tung, khiến cho người ta cố kỵ vô cùng.
Người tu đạo, thân thể là thân thể, thần hồn là thần hồn. Trước khi độ lôi kiếp, thần hồn không có tia khí thuần dương thì không thể mang theo thân thể phi hành.
Bởi lẽ thần hồn vốn quấn chặt trên nhục thể của mình, khi vận lực để bay lên thì hồn phách tự nhiên dung hợp với thể xác, vẫn chỉ là một khối thân thể như ban đầu.
Mặc dù thần hồn không thể mang thân thể phi hành, nhưng có thể cuốn người khác lên không trung. Bởi lẽ khí huyết và linh hồn của hai người là khác nhau, không thể dung hợp hoàn toàn, khi dùng thần hồn của mình quấn quanh cơ thể người khác thì có thể giúp người đó bay lên không trung.
Hơn nữa, kể cả là cao thủ vượt qua lôi kiếp, trong lúc thần hồn quấn lấy thân thể để phi hành, hồn và phách có sự ảnh hưởng, thu hút lẫn nhau khiến cho việc phi hành rất vất vả. Tốc độ bay so với một con muỗi thì không nhanh hơn bao nhiêu, hơn nữa không thể bay lên cao được. Cho nên cao thủ đạo thuật dùng thân thể bay giữa không trung căn bản không có nhiều tác dụng lắm, so ra vẫn còn kém một đỉnh cấp võ sư, tiên thiên võ sư khi nhảy lên cao.
Nghe thấy Thiện ngân Sa nói mình đạt tới thành tựu quỷ tiên nhưng còn chưa vượt qua lôi kiếp, Hồng Dịch cũng biết đối phương nhất định còn chưa có khả năng vận thần hồn để mang thân thể phi hành.
Nhưng nhìn con cá mập trắng khổng lồ kia, Hồng Dịch vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.
Con cá mập trắng này so với một con cá voi thì còn to hơn. Một khi nó nổi điên lên thì chỉ trong nháy mắt có thể đâm chìm toàn bộ đội thuyền của hắn.
Cái đầu của con cá mập này nổi lên mặt nước, ngẩng đầu lên trời để lộ ra hàm răng sắc bén trong miệng, mỗi chiếc răng đều to bằng cánh tay người, so với đao kiếm thì còn sắc bén hơn, cả hàm rằng trắng toát như bạch cốt.
Hồng Dịch nhìn thấy hàm răng này, rốt cuộc cũng hiểu rõ ý nghĩa câu nha xỉ như kiếm (răng sắc như kiếm).
- Không biết hàm răng sắc bén này có cứng như huyền cương không nhỉ? Nếu như cứng rắn ngang với huyền cương thì cũng có thể dùng làm bảo đao, bảo kiếm.
Bỗng nhiên một ý nghĩ không thể lý giải được hiện lên trong đầu Hồng Dịch.
Con cá mập trắng khổng lồ dần dần tiến gần đến mép thuyền khiến cho người người đều cảm thấy một cỗ áp lực dồn nén lên người.
Thiện Ngân Sa đột nhiên cười khúc khích, đứng dậy. Con cá mập khổng lồ kia cũng phối hợp vươn người lên cao, sóng biển cuồn cuộn nổi lên, thân thuyền chao đảo. Trong chớp mắt Thiện Ngân Sa đã đứng ở đầu thuyền!
- Hảo công phu!
Mí mắt của Xích Truy Dương khẽ động khi nhìn thấy thân thủ của Thiện Ngân Sa. Hắn liền nhận ra võ công của nữ tử này cao hơn hắn một bậc, đã đạt tới cảnh giới đỉnh cấp đại tông sư, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới võ thánh.
Cho dù bây giờ hắn tiến lên cảnh giới đại tông sư, kể cả là đại tông sư linh nhục hợp nhất, thì Xích Truy Dương cũng biết, mình làm thế nào đi chăng nữa cũng không phải là đối thủ của Thiện Ngân Sa. Một khi giao đấu, chỉ có một chữ, thua.
Đối phương là đỉnh cấp đại tông sư, còn hắn mới bước vào đại tông sư. Mặc dù cùng là đại tông sư nhưng thực lực chênh lệch một trời một vực.
Nhưng nghĩ lại, đối phương là một nhân vật biến thái, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, trong lòng Xích Truy Dương cũng không cảm thấy mất mát lắm.
- Nguyên Tẫn Thiên Châu đâu?
Ngân Sa vừa nhảy lên đầu thuyền, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào Hồng Dịch, dường như muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Mãi một lúc sau mới xuất ra năm chữ.
- Tiểu Mục.
Hồng Dịch vươn tay ra, Tiểu Mục đang đứng bên cạnh liền móc một chiếc túi nhỏ từ trong ngực ra. Sau khi mở túi ra, một làn hương thơm từ bên trong tỏa ra. Chính là viên Nguyên Tẫn Thiên Châu trước đây, giờ chỉ to bằng một quả trứng gà, lóe lên ánh sáng vàng rực rỡ.
- Chỉ còn bằng quả trứng gà sao? Xem ra ngươi dùng cũng không ít nhỉ?
Thiện Ngân Sa nhìn thấy viên trân châu này vốn là to bằng một nắm tay, bây giờ rút nhỏ đi rất nhiều. Rất rõ ràng là trải qua nhiều lần đun nấu, tinh hoa của dược lực giảm đi khá nhiều.
- Chỗ còn lại của Thiên Châu này cũng để Ngân Sa Vương đột phá đến cảnh giới võ thánh rồi. Thọ nguyên cũng tăng lên, đủ thời gian để vượt lôi kiếp.
Hồng Dịch cầm lấy Thiên Châu, không quan tâm đến ánh mắt mọi người đang nhìn hắn, vung tay lên ném sang phía Thiên Ngân Sa.
- Người này, quả nhiên là có trái tim chính trực, biết nắm biết buông, tràn đầy khí phách.
Chu đại tiên sinh thấy Hồng Dịch mang Nguyên Tẫn Thiên Châu, một thứ linh dược vạn kẻ luyện võ van cầu, quăng đi không hề chớp mắt. Trong lòng hăn cảm thấy đau như cắt, thật giống như một kẻ nào đó khiến cho hắn táng gia bại sản.
Một viên Nguyên Tẫn Thiên Châu này, sau khi chế thành linh dược, ít nhất có thể bồi dưỡng thêm được mấy tên tiên thiên cao thủ.
- Kể cả là Hòa thân vương, phú địch khả quốc, một khi đối mặt với trân bảo như vậy, hắn cũng không hành động được như Hồng Dịch. Hồng Dịch này ném đi một bảo vật như vậy, mặt không hề đổi sắc. Bây giờ thực lực của hắn mặc dù còn kém, nhưng chỉ bằng khí phách thuần chất như vậy, biết nắm biết buông, tương lai nhất định sẽ là một đại nhân vật.
Chu đại tiên sinh lần đầu tiên cảm giác được sự lợi hại của Hồng Dịch, cũng không phải là sự lợi hại về đạo thuật, mà là sự lợi hại về phẩm giá con người.
Hắn thân là một trong tam đại tiên sinh ở kinh thành. Bản thân gặp qua rất nhiều vương công quý tộc, những hạng người thâm trầm sâu xa cũng gặp rất nhiều. Thế lực của bọn họ so với Hồng Dịch thì cũng cường đại hơn rất nhiều. Nhưng nếu nói về khí phách, phẩm giá thì đúng thật là có rất ít người có thể so sánh với Hồng Dịch.
Một thứ linh dược có thể tạo mười mấy tên tiên thiên cao thủ, vậy mà nói giao ra là giao ra.
Loại linh dược này nếu xuất hiện trên giang hồ thì cũng đủ để cho mộn môn phái hạng trung bị diệt môn.
- Vượt qua lôi kiếp. Nói dễ dàng vậy!
Thiên Ngân Sa tiếp lấy Nguyên Tẫn Thiên Châu, trên mặt nở nụ cười không hề che giấu, trông rất ngây thơ, thật giống như một tiểu hài tử bắt được một món đồ chơi yêu thích của mình.
Trong một khoảnh khắc này, Hồng Dịch cảm thấy vị Ngân Sa Vương trong thiên hạ bát đại yêu tiên này, tuổi cũng không lớn lắm.
- Nếu ngươi trả lại Nguyên Tẫn Thiên Châu rồi thì ân oán giữa chúng ta cũng xóa bỏ đi! Thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, chắc cũng không cố chấp nhỉ!
Ngân Sa đem Nguyên Tẫn Thiên Châu cất vào trong ngực, gật đầu, sau đó nói một câu rất thẳng thắn, ý tứ giống như bảo rằng, với thực lực của Hồng Dịch thì chắc chắn hắn sẽ không phải là người bụng dạ hẹp hòi.
- Yêu tiên quả nhiên đều là như vậy. Không hề che dấu, tâm tư cũng không thâm hiểm, không câu nệ.
Hồng Dịch từ trên người Thiện Ngân Sa cũng cảm thấy một sự tự nhiên cởi mở giống như Bạch Tử Nhạc.
- Tốt lắm. Sau này còn có ngày gặp lại!
Ngây Sa lấy tay chỉ vào mi tâm của mình, sau đó đọt nhiên xoay người.
Nàng ta đang muốn nhảy xuống thuyền thì Hồng Dịch đột nhiên nói:
- Khoan đã!
- Có chuyện gì? Không buông được sao?
Ngân Sa xoay người lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sát cơ lạnh như băng.
- Ngân Sa cô nương không nên hiểu lầm. Ta trước đây đã từng kết giao với yêu tiên, cũng thích sự tự nhiên, thẳng thắn của yêu tiên. Thực không dám dấu diếm, ta cùng Bạch Tử Nhạc, Nguyên Phi cô nương là bạn tốt. Hôm nay lại có cơ hội gặp Ngân Sa cô nương, vừa rồi xóa tan một hồi hiểu lầm, không bẳng chúng ta mang rượu chúc mừng. Ta ở trên biển viễn hành, vẫn sợ rằng phải dựa vào sự giúp đỡ của Ngân Sa cô nương.
Hồng Dịch đời nào chịu để Thiện Ngân Sa đi như vậy? Hắn đã phải bỏ ra Nguyên Tẫn Thiên Châu, nếu nói trong lòng không đau đớn thì đó là giả. Một thiên tài địa bảo như vậy, kiếm đâu ra được. Nếu không phải là cao nhân chân chính tu luyện Thái Thượng Vong Tình thì ai mà chẳng tiếc đứt ruột.
Ngân Sa chính là cá mập trắng tu luyện thành người, tung hoành trên biển lớn. Hồng Dịch bây giờ viễn hành trên biển, nếu như có được sự trợ giúp của nàng thì an toàn hơn rất nhiều.
- Cá mập trắng lớn như vậy, nếu như có thêm mấy con nữa, kéo đoàn thuyền của chúng ta một đoạn đường thì tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần đây! Hơn nữa đi trên biển chắc chắn sẽ gặp các loài hải thú hung mãnh, mặc dù ta không sợ, nhưng nếu như tàu thuyền bị đánh chìm thì rất phiền toái.
Hồng Dịch lại tính toán những chỗ tốt trong lòng.
- Người đâu, lên thu dọn những thứ này rồi bày ra một bàn tiệc khác! Mang những thứ trân quý nhất lên đây!
Hồng Dịch không đợi Thiện Ngân Sa đồng ý, liền trực tiếp phân phó xuống. Lệnh vừa hạ xuống, hơn mười thị nữ đều bước lên sàn thuyền, thu dọn bát đũa sạch sẽ. Đồng thời mang cho Thiện Ngân Sa một chiếc ghế lớn, rồi bê lên một chiếc bàn dài. Hồng Dịch đích thân rót đầy bồ đào nhưỡng tửu vào chiếc chén thủy tinh rồi mời Thiện Ngân Sa uống thử.
- Ngươi biết Bạch Viên Vương? Cả Hương Hồ Vương nữa? Còn là bạn tốt của bọn họ?
Thiện Ngân Sa cũng không sợ Hồng Dịch hoa ngôn xảo ngữ gì cả, vẫn lớn gan ngồi xuống, dùng đôi môi mỏng manh gần như trong suốt nhấm nháp một chút bồ đào nhưỡng tửu. Sau khi uống xong liền hé chiếc miệng nhỏ, hỏi.
- Tử Nhạc mười sáu năm trước thi giải chuyển thế vào Bạch gia ở Nguyên Đột. Không biết Ngân Sa cô nương chuyển thế thi giải mấy lần rồi?
Hồng Dịch khẽ mỉm cười, ngồi xuống, rồi quay sang bảo mọi người:
- Cùng ngồi xuống đi.
Nhóm người Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, Huyết Tích Tử nhìn thấy Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa ban nãy còn đấu đạo thuật sống chết, bây giờ lại ngồi uống rượu cười đùa, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng lúc này không khí khẩn trương cũng biến mất, tất cả mọi người lại ngồi xuống, đợi dọn tiệc lên.
- Nói cho ngươi biết cũng không vấn đề gì. Ba trăm năm trước ta tu luyện trong biển đạt tới quỷ tiên. Mười bảy năm trước chuyển thế, tiến vào hoàng cung Xuất Vân quốc.
Thiện Ngân Sa nói:
- Nhưng ngươi hình như cũng không đơn giản, dường như cũng có một lai lịch khác. Không phải thiên tài tu đạo, cũng không phải cao nhân chuyển thế, vậy mà tu luyện nhanh như vậy? Đúng rồi, lần trước không phải có thanh Âm Dương Đào Thần Kiếm sao? Ta nhớ Âm Dương Đào Thần Kiếm chính là binh khí của tông chủ Đào Thần Đạo Lạc Thiên Nguyệt, về sau lại lọt vào tay Đại La phái.
- Chuyển thế đến hoàng cung Xuất Vân quốc? Thì ra là một vị công chúa, ta cũng là thất kính rồi.
Hồng Dịch vội vàng nói, rồi kính một chén rượu.
Dạng yêu tiên đạo thuật tinh thâm này chuyển thế tất nhiên là phải chuyển thế đến những thế gia giàu có, đây là chuyện không có gì đáng trách. Dù sao thế gia giàu có so với thường dân thì tốt hơn rất nhiều, đối với việc tu luyện có cực nhiều chỗ tốt.
Trong hoàng cung Đại Kiền, mỗi khi hoàng tử ra đời đều phải có cao thủ đạo thuật đứng bên cạnh hộ vệ, cầu phúc, khử tà, làm phép, khiến cho quỷ tiên không thể chuyển thế được.
Thế nhưng ở rất nhiều quốc gia nhỏ ở hải ngoại cũng không có nhiều cấm kỵ như vậy.
- Đây chính là thanh đào thần kiếm đó.
Hồng Dịch cười cười một tiếng, sai Tiểu Mục mang đào thần kiếm ra, đưa cho Thiện Ngân Sa.
- Hả? Ngươi cứ như vậy đưa kiếm cho ta xem sao? Không sợ ta cướp đi sao?
Thiện Ngân Sa nhìn thấy Hồng Dịch lấy Đào thần kiếm đưa cho mình, nàng ta liền dùng một loại ánh mắt khinh khỉnh như đang nhìn một con cá chết nhìn hắn.
- Ta từng cướp Nguyên Tẫn Thiên Châu của cô nương, cô nương giờ cướp lại đào thần kiếm của ta cũng là chuyện đương nhiên.
Hồng Dịch buông kiếm xuống trước mặt Thiện Ngân Sa, trên mặt lộ ra một nụ cười cao thâm khó lương.
- Ta cũng không phải là Kim Chu Pháp Vương, vừa nhìn thấy đồ tốt là muốn chiếm đoạt.
Ngân Sa đặt chén rượu sang một bên, cầm cây kiếm lên, nhìn hoa văn trên thân kiếm, dùng tay búng một cái, thân kiếm phát ra âm thanh giống như sắt đá.
- Là đào thần mộc ngàn năm.
Tiếp đó nàng dùng tay vuốt ve thân kiếm, ánh mắt khép lại:
- Không đúng! Đào thần chi linh bên trong tại sao yếu ớt thế này? Điểm lợi hại nhất của thanh kiếm này chính là bên trong có thần linh mang lực lượng của quỷ tiên. Hiện giờ thần linh này chỉ sợ còn không bằng một kẻ tu luyện âm thần khu vật nữa.
- Đây chính là nguyên nhân thần hồn lực của ta tăng vọt đấy!
Hồng Dịch khẽ nghiêng người về phía trước:
- Nhưng thanh thần kiếm này vẫn là thứ pháp bảo vô thượng. Đào thần mộc ngàn nắm, trải qua vô vàn lần sét đánh, cho dù là thần binh lợi khí cũng không chém đứt được, có thể so sánh với huyết văn cương thần kiếm. Nếu như Ngân Sa cô nương có hứng thú, vậy ta tặng cho cô nương đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...