Dương Thần

Đại tuyết qua đi, trời lại hửng nắng, mây đen tiêu tán, bầu trời ban đêm thưa thớt một vài ngôi sao, nhưng cũng không được như bầu trời những đêm hè rực rỡ ánh sáng của ngân hà.
"Thần hồn tồn tại ở giữa trán, giữa trán người là chỗ chúng thần tập trung về, chúng phật hướng về linh đài. Quan tưởng thiên tinh khí(1) đính vào, từng tấc từng tấc đi sâu vào, kết hợp cùng thần hồn, huyễn tượng(2) trọng sinh, thần hồn trở nên thanh khiết, cực nóng rồi lại chua cay, có thể thấy được (3) quỳnh lâu ngọc nữ trên trời, có thể thấy được tu la ác quỷ, có thể thấy được thiên nữ cùng bồ tát, có thể thấy được thiên địa chúng thần, có thể thấy được thượng cổ thánh hiền, có thể cảm nhận được kiếp đoạ luân hồi, cảm nhận được chiến trận tư sát, lại cảm nhận được nhuyễn ngọc ôn hương, cảm nhận được phụ nghiêm mẫu từ, lại cảm nhận được sức mạnh bản thân ngập trời, dời sông lấp biển, cảm nhận được khắp người thối rữa, xương trắng mỏi mệt, sinh nhiều ảo giác, mặc kệ tất cả, giữ tinh thần thanh thản, cảm nhận phật giữa hư không, tên là a di đà, tay kết di đà pháp ấn, vị phật này là diện mạo vốn có của thiên hạ chúng sinh, giữ vững ý niệm nguyên căn, không cử động, có thể tránh tai ách. Đột nhiên lại cảm thấy, thiên tính khí tiếp xúc cùng thần hồn, hướng về phía trước kéo mạnh xuống, người giữa ban ngày bay lên trời, lúc này dùng dồn định lực lớn ổn định thần, cho thân thể giữa cuộc đời chìm nổi, không thể xuất khiếu chân ý, thường thì các loại ý đó, đều là vô căn cứ..."
Đêm khuya,giờ tý, bốn bề không một bóng người, xung quanh vắng vẻ, Hồng Dịch đứng trong sân nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thưa thớt sao, nhìn thật sâu vài lần, sau đó nhắm mắt lại, đọc thuộc lòng phương pháp tu hành ghi chép trong kinh văn.
Đọc thấu một ngày một đêm, hắn cơ bản đã đọc thông suốt Di đà kinh, trong kinh văn có đọc qua nguồn gốc phương pháp làm lớn mạnh thần hồn lúc khởi điểm.
Yên lặng đọc một chương, hoàn toàn lý giải được ý tứ trong phần kinh văn này.
Trên mặt đất trải một chiếc nệm giản đơn, Hồng Dịch ngồi xếp bằng trên mặt nệm, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn kỹ rồi âm thầm nhớ lại, qua nửa nén hương, hắn mang toàn bộ tinh tú trên bầu trời ghi lại trong óc, sau đó nhắm mắt lại, bắt chước tư thế ngồi của tôn phật trong Di đà kinh, hay tay đặt trước bụng, ngon cái đặt ngược lên, kết thành di đà ấn.
Trong lúc nhắm mắt, hắn mang tinh tú trên bầu trời tưởng tượng lại trong đầu, Hồng Dịch lẳng lặng ngồi, tưởng tượng ánh sáng rực rỡ của tinh tú chiếu rọi xuống, tựa như nước dội lên đầu, từng tấc từng tấc tiến nhập vào trong đầu.
Do trước đây Hồng Dịch đã có kinh nghiệm tu luyện Bảo tháp quan tưởng pháp, bản thân cũng định được thần, tâm cũng tĩnh được, không có tạp niệm gì, tu luyện tráng đại thần hồn pháp của Di đà kinh cũng không có gì quá khó.
Bên cạnh đó hắn cũng đọc thông suốt Đạo kinh, cũng biết rằng phương pháp tu luyện thần hồn cơ bản đều là quan tưởng, lấy giả làm thực.
Cái gọi là tưởng tượng ánh sáng của tinh tú trên trời dội xuống đầu, cũng giống như tưởng tượng ngậm ô mai trong miệng, trong miệng sẽ ứa nước miếng, nhưng thật ra trong miệng không có ô mai, đó chỉ là hiện tượng giả tạo mà thôi.
Thế nhưng hiện tượng giả tạo này lại khiến cho thần hồn thậm chí là cả thân thể có các loại phản ứng.
Hồng Dịch ngồi suốt một nén nhang, suy nghĩ, dần dần tiến vào trạng thái thanh tỉnh.
Các ý niệm tưởng tượng ở trong đầu, từ hư không xa xôi vạn dặm tất cả tinh tú trên trời toả xuống những tia sáng rực rỡ, toàn bộ dội xuống đỉnh đầu Hồng Dịch, từng tấc từng tấc tiến vào.
Hiện tượng giả tạo ánh sao trời tiến vào não, mới đến ngoài da, Hồng Dịch đã cảm thấy toàn thân mát rượi, hình như cả người đắm chìm trong làn gió mát, lỗ chân lông toàn thân như mở ra hít thở luồng thanh khí, cả người nhẹ nhàng, thoải mái không gì sánh được.
Cảm giác thoải mái như vậy khiến Hồng Dịch cả người có một cảm giác khoan khoái dễ chịu không nén rên lên một tiếng, loại cảm giác này thấm sâu vào xương tuỷ, giống như khi bôi loại Phúc Thọ cao của đại Chu tiền triều mà trong thảo đường bút ký có ghi lại.

Loại cảm giác thoải mái này, ngay cả những người có tâm thần kiên định như võ sĩ, võ sư thậm chí là tiên thiên võ sư, đại tông sư cũng không thể cưỡng lại được. Hồng Dịch cũng có một loại cảm giác say mê như vậy.
May mà hắn đã đọc kinh văn, biết được quan tưởng ánh sáng thiên tinh nhập não sẽ sinh ra rất nhiều ảo giác, thanh phong thổi qua thân thể, nhẹ nhàng bay bổng, là cảm giác quan trọng nhất.
Trong lúc chìm trong đắm say, Hồng Dịch cảnh giác trong lòng, thông suốt suy nghĩ, trong bầu trời sao xuất hiện một pho tượng phật đà kim sắc, dáng vẻ hiền lành, thân thiết, dường như là tiền sinh của bản thân từ trăm nghìn kiếp trước.
Bức tôn phật(4) đó chính là bức tranh tôn phật trong Di đà kinh.
Kinh có nói qua, quan tưởng thấy tôn A di đà phật, có thể trấn áp các loại tâm ma, tự mình thông suốt trăm ngàn bản lai diện mục..
Hồng Dịch biết những điều kinh thư từng nói cũng không khoa trương chút nào. Bởi vì bức tranh nghệ thuật tượng phật này, đã bao hàm tất cả kinh nghĩa phật giáo chứa đựng trong đấy.
Không nói đến phật, chỉ nói đến người vẽ bức tranh thôi, đã là đỉnh cao của hội hoạ, có thể đạt tới cảnh giới vẽ đẹp như vậy cũng chả khác nào đạt tới cảnh giới tiên nhân trong võ đạo, hay cảnh giới dương thần trong tiên đạo.
Hồng Dịch cảm thấy rằng, nếu như Bạch Tử Nhạc thấy được bức tôn phật này, chỉ sợ không cần tu luyện qua kinh văn, cũng có thể tiến thêm một bước dài.
Bức tượng phật giữa tinh không vừa xuất hiện trong óc, lập tức cảm giác thoải mái thư sướng trong người Hồng Dịch tiêu tán, thần trí khôi phục trở lại.
Đất trời vẫn là đất trời trước đây.
Cũng không có tinh quang nhập thể, tất cả đều là ảo giác.
"Ảo giác thật cường đại.... May mà có thể quan tưởng Di đà phật, nếu không sẽ đắm chìm trong đó. Thật vạn phần nguy hiểm."
Hồng Dịch cũng biết, nếu như vừa nãy không phải kịp thời quan tưởng Di đà phật, sợ rằng thật sự sẽ đắm chình trong cảm giác thư sướng, không thể tự bảo vệ mình, không khéo sau đó sẽ trở nên điên điên khùng khùng.
Quan tưởng tu luyện thần hồn, giữ vững tâm, tập trung tinh thần toàn thân, thực là giả, giả là thực. Một người tâm vừa thất thủ, lập tức vạn kiếp bất phục. Nguy hiểm của tu luyện, so với tu võ còn lớn hơn nhiều.

"Có kinh nghiệm vừa rồi, thử một lần nữa cũng không đáng sợ."
Hồng Dịch thử định thần lần thứ hai, tĩnh toạ, kết ấn, mang tinh quang nhập não.
Quả nhiên, khi vừa nghĩ tinh quang thấm vào da thịt, toàn thân tựa như có gió mát vờn quanh, vô cùng thư thái.
Hồng Dịch có kinh nghiệm lần trước, bất luận thế nào, dốc sức trấn định tâm thần, từng bước tiếp tục quan tưởng, quả nhiên, khi tinh quang nhập não đang thấm qua lớp da, ảo giác biến mất, toàn thân đau đớn, đầu đau như nứt ra, sau đó tất cả tư vị ngọt bùi đắng cay đều nảy lên trong lòng.
Hồng Dịch vẫn chăm chú bảo vệ tâm thần như trước.
Bỗng nhiên, lại một phen cảm thấy, trước mặt ác quỷ hiện lên hàng đàn, Tu la dạ xoa, ma quỷ vờn quanh bốn phía, mỗi tên đều bắt đầu xông tới ăn thịt uống máu người.
Hồng Dịch tựa như rơi vào Tu la địa ngục, bên tai truyền đến những tiếng kêu thê lương rùng rợn, vờn quanh không dứt.
Hắn tuyệt không quan tâm đến, giữ vững tâm thần.
Bỗng nhiên cảnh vật biến đổi, giống như tiến vào nơi thôn quê ôn nhu, mỹ nữ khắp nơi, tuyệt diệu như ẩn như hiện, dịu dàng uyển chuyển, hát hay múa giỏi.
Hồng Dịch chịu đựng ở trong mê hoặc.
Bỗng nhiên cảnh vật lại biến đổi, bốn phía chém giết, máu chảy thành biển, thân mình đứng giữa rừng đao thương chiến trường.
Hồng Dịch lại giữ chặt tâm lần thứ hai.
Bỗng nhiên trong lúc đó, toàn thân mục rữa, giòi bọ bò khẵp nói, sau đó xương trắng lộ ra ngoài.

Hồng Dịch vẫn như trước giữ chặt tâm thần, trong nháy mắt hiểu được rằng cái gì là sinh tử vô thường, cái gì là kinh khủng tận cùng của tâm.
Ảo giác biến hoà trăm hình vạn trạng, đột nhiên.
Oanh!
Tinh quang quan tưởng dường như kết hợp cùng một chỗ với thần hồn. Hồng Dịch như cảm thấy được bầu trời giữa hư không, từ trong tối tăm mịt mù truyền đến một đại lực không thể kháng cự, mang thần hồn của bản thân xé ra ngoài cơ thể, hướng về phía bầu trời phiêu đãng.
Loại cảm giác này vô cùng chân thật, cũng vô cùng tuyệt vời, thật giống như là trải qua trăm ngàn đắng cay khổ ải, vượt qua chín chín tám mươi một kiếp nạn, cuối cùng cũng vượt qua cửa tối hậu, nâng mây bay lên trời.
Thần hồn Hồng Dịch không cưỡng lại được cỗ đại lực xé khỏi cơ thể, muốnn hướng về phía bầu trời mà bay lên.
Đúng tại cửa ải khẩn yếu này, từ trong tinh không tôn phật giống như là kiếp trước của mình bỗng nhiên xuất hiện.
Ý muốn của thần hồn muốn thoát khỏi thân thể mà phi thăng thoáng cái trấn định xuống.
Lúc Hồng Dịch thanh tỉnh lại, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.
"Thì ra ảo giác ở cửa cuối cùng lợi hại như vậy! Đúng là, trải qua tất cả gian khổ, trải qua tôi luyện trăm cay nghìn đắng cuối cùng cũng đạt được mục đích, nguyện vọng phi thăng lên trời không ai có thể kiềm chế được. Cho dù có là thánh nhân."
Hồng Dịch biết rằng, nếu như vừa rồi thực sự thần hồn xuất xác, bay lên trời, hiện tại đã là hồn phi phách tán rồi, kể cả là tu luyện đến cấp bậc quỷ tiên, hồn bay cực cao lên trời, cũng sẽ bị gió thổi tan đi mất.
Loại cảm giác phi thăng lên trời lúc tối hậu, đúng là một cửa ải ảo giác tối hậu.
Hồng Dịch lần thứ hai ngồi xuống, tìm cách vượt qua cửa ải này.
Lần này càng có thêm kinh nghiêm, rất dễ dàng khắc phục tất cả các ảo giác, Hồng Dịch lần thứ hai trải nghiệm cái cảm giác bị đại lực xé thần hồn ra khỏi cơ thể, phi thăng lên trời.
Vì vậy hắn vô cùng cố gắng đối kháng với cỗ lực lượng này.
Cảm giác hồn trong cơ thể trầm xuống không ổn định, giống như người đang giãy dụa trong nước.

Rốt cục, Hồng Dịch cũng kiệt sức, ầm ầm một cái, toàn bộ ý niệm trong đầu tiêu tán, toàn thân cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ.
Hắn biết thần hồn của mình tiêu hao quá mức, cũng như người đọc sách đọc quá mức.
"Không thể ngủ ngoài sân, nếu không chết cóng mất."
Cố gắng chống đỡ thân thể mình, Hồng Dịch hầu như lết vào trong phòng, nằm vật ra giường, đắp chăn lên người rồi lập tức chìm vào giấc ngủ. Thậm chí không nằm mơ.
Cảm giác tựa như vừa đặt mình xuống, mở mắt đã thấy trời sáng.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ. Hồng Dịch cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân nhẹ nhàng dễ chịu đến mức muốn hát vang lên.
Bốn năm buổi tối tiếp đó, Hồng Dịch đều tình cách tu luyện Di đà kinh.
Đột nhiên buổi tối hôm nay, Hồng Dịch đốt một nén nhang trong phòng, ngẫu nhiên thử hạ thần hồn xuất xác.
Vừa xuất khỏi xác, tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Hồng Dịch tựa như một người mới học bơi nhảy xuống nước, có một loại cảm giác mãnh liệt muốn dạo chơi trong nước.
Trong kinh có ghi lại, Bạch Tử Nhạc cũng nói qua, loại cảm giác hồn xuất xác này chính là đạt tới cảnh giới dạ du.
Hồng Dịch thử mang hồn ra khỏi phạm vi khói hương.
Quả nhiên, không còn cái cảm giác giá lạnh vô lực như trước, trái lại có một cảm giác thoải mái như đi du lịch.
Thích thú dâng lên, hồn Hồng Dịch nhẹ nhàng phiêu đãng bay ra cửa.
Dạo chơi ban đêm!
Cuối cùng cũng luyện thành cảnh giới dạ du.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui