- Ta cuối cùng cũng có thể đơn độc đối diện với một cao thủ.
Hai, ba thần niệm của Hồng Dịch vừa ngự kiếm, ngự châm, ngự hỏa, cuối cùng thi triển linh hồn qua toàn, một kích đánh rớt con ngô công quỷ dị này.
Cuối cùng thần niệm phụ thể lên người con ngô công kia thoát ra, muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt lại bị nghiền nát tại chỗ.
Một loạt đạo pháp này khiến cho Hồng Dịch cảm thấy vô cùng hài lòng, cuối cùng hắn có thể đơn độc đấu với một cao thủ.
Trước đây, mỗi khi giao đấu với cao thủ, bất kể là Triệu Phi Dung, Lục Mi, đám người Vệ Lôi hay là Ngô đại quản gia, đều là mọi người cùng xông lên quần công. Nhưng bây giờ, đối mặt với một cao thủ đạo thuật đạt tới cảnh giới phụ thể, hắn lại có khả năng chỉ trong chớp mắt giải quyết được đối phương. Điều này khiến cho Hồng Dịch vui sướng vô cùng.
Trong chớp nhoáng giải quyết đối thủ khiến cho hắn cảm thấy mình có chút gì đó mang phong phạm của cao thủ, xóa bỏ đủ mọi loại nghi ngờ, tâm lý hư nhược không tự tin vào bản thân cũng biến mất.
- Người này là ai vậy? Chắc chắn không phải là Ngô đại quản gia rồi. Lão cẩu kia võ công vô địch, nhưng chắc chắn không phải là kẻ biết đạo thuật.
Hồng Dịch nhìn con ngô công khẽ nhúc nhích dưới đất, cái bộ dáng hung ác dữ tợn của nó cũng khiến cho người ta dựng cả lông tóc.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Đúng lúc này, mọi người vừa mới về phòng của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi, tất cả đều vọt hết ra sân.
- Đây là Phi Thiên Ngô Công của Chu đại tiên sinh, dùng làm thân ngoại chi thân để phụ thể, quỷ dị vô cùng! So với phi kiếm bình thường thì lợi hại gấp trăm lần. Hơn nữa con ngô công này được linh dược bồi dưỡng, thể lực cường tráng, độc tính mãnh liệt, còn có thể phun độc dịch ra, kể cả là đại tông sư bị cắn trúng một cái hoặc là bị dính vào đều mất mạng ngay tại chỗ.
Văn Phi Yên, Sơn Khâu liền nhận ra lai lịch của con Phi Thiên Ngô Công này, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi.
- Chu đại tiên sinh của Hòa thân vương phủ sao?
Hồng Dịch nghe thấy lời giải thích này, liền hiểu ra, ánh mắt chợt lóe lên:
- Ngọc kinh tam đại tiên sinh, lão cẩu Ngô đại quản gia kia đã tới chọc vào ta, tại sao lại thêm một Chu đại tiên sinh nữa. Hết tiên sinh này đến tiên sinh khác đến tìm ta. Ta cũng không phải là học sinh trường tư thục, cần gì nhiều tiên sinh đến vậy?
- Chu đại tiên sinh pháp võ song tu, thực lực so với Đoạn đại tiên sinh chênh lệch không nhiều.
Thần Đà Sơn Khấu dường như bị oai nghiêm của Chu đại tiên sinh dọa cho sợ hãi, thanh âm hơi mất tự nhiên.
- Đoạn đại tiên sinh là tông chủ Khí Hồn môn. Thực lực tu luyện cũng khá cường đại, nhưng ta hiện giờ còn sợ hắn sao?
Hồng Dịch trong lòng tự đánh giá. Hắn đi đi lại lại hai bước, hắn bây giờ tu luyện đến phụ thể đại thành, thần hồn lực tăng lên mấy chục lần. Nói về thực lực thì không hề thấp hơn Đoạn đại tiên sinh, huống chi trong lòng Hồng Dịch tự ngẫm, bản thân mình tu luyện Quá Khứ Kinh, thần hồn bất diệt, nếu đấu đạo thuật, chỉ cần đối phương không phải là quỷ tiên, thì chắc chắn không phải là đối thủ của mình.
- Nếu Chu đại tiên sinh gì gì kia đến ta gây phiền toái, chắc chắn là chuyện ta chặn giết đoàn xe của Hòa thân vương. Hắn nhất định đang ở gần đây. Các ngươi không nên vọng động, ta cho thần hồn xuất xác, tùy thời cơ bắt giết hắn luôn.
Hồng Dịch tâm niệm vừa động, hắn sau khi giải trừ cấm chế cho ba người Lôi Liệt, Văn Phi Yên, Sơn Khâu, mặc dù cũng có đủ thực lực chấn nhiếp bọn họ. Nhưng hắn còn muốn khiến cho bọn họ toàn tâm toàn ý hàng phục hắn, không còn ý nghĩ phản nghịch nào khác. Bắt giết Chu đại tiên sinh chính thủ đoạn hay nhất khiến cho bọn họ một lần nữa bọn họ quyết một lòng theo mình.
Chỉ cần giết chết Chu đại tiên sinh dưới trướng của Hòa thân vương này, Sơn Khâu, Văn Phi Yên không đi theo mình cũng chẳng còn đường nào khác.
Ý niệm vừa động, thần hồn Hồng Dịch liền bay ra khỏi thân thể.
Trong sân bỗng nhiên nổi lên một trận âm phong mãnh liệt, âm phong quét qua người khiến cho ai ai cũng phát lạnh. Kể cả bằng vào tu vi của tiên thiên cao thủ cũng cảm nhận thấy một thứ âm khí lạnh lẽo thấm sâu vào trong cơ thể.
Đây chính là áp bách tâm linh do thần hồn lực cường đại của Hồng Dịch gây nên cho bọn họ.
Lôi Liệt lùi lại hai bước, nhìn trận âm phong mãnh liệt bỗng nổi lên trong sân, rào một cái, bay thẳng lên không trung. Sau đó nổ ầm một tiếng, đoàn âm phong mãnh liệt này biến thành mấy chục cỗ âm phong nhỏ, bay về bốn phương tám hướng ra ngoài.
- Đây là đại pháp Thần Hồn Sưu Sơn, công tử hẳn là lục soát mười mấy dặm xung quanh đây, rò xét từng ngọn núi, từng đụn cát. Chỉ cần ở đâu có huyết khí mãnh liệt liền lập tức bị công tử nhận ra được! Bản lĩnh cao cường như vậy, quả thực vô cùng thần kỳ! Đây chính là cao thủ đạo thuật! Thật lợi hại!
Lôi Liệt mặc dù gặp qua nhiều cao thủ đạo thuật. Nhưng bây giờ nhìn thấy Hồng Dịch thi triển đạo thuật, quả thực vượt xa trí tưởng tượng của hắn.
Hắn biết, mấy chục cỗ tiểu âm phong tản đi khắp bốn phương tám hướng ở trên trời chính là do Hồng Dịch mang thần hồn hóa thành các thần niệm, cấp tốc lao đi, gần như tạo thành thực thể, khiến cho không khí xao động tạo thành gió.
Người bình thường một khi bị những cỗ âm phong này thổi qua thân thể cũng sẽ bị đoạt đi hồn phách. Kể cả là đại cao thủ khí huyết cường đại cũng sẽ bị âm phong làm rét run đến tận xương tủy.
Những thứ âm phong này phóng đi khắp chu vi mười dặm xung quanh. Trong phạm vi này bất cứ ngọn cỏ nào lay động, hay bất cứ phản ứng bất thường nào cũng đều bị hắn cảm nhận được.
Nói cách khác, thủ đoạn mà Hồng Dịch đang thi triển ra, bất cứ thứ khí huyết cường đại nào hoặc thần hồn cường đại nào cũng bị thần niệm của hắn phát hiện ra.
Loại thủ đoạn nảy quả thực khiến cho người ta nghe mà sợ hãi.
...
- Tinh huyết dưỡng nguyên khí. Âm Dương hiệp điều! Vô cùng vô tận!
Lúc này, thần hồn của Chu đại tiên sinh đã bị hao tổn. Sau khi nôn khan xong, ánh mắt liền mở ra, giơ ngón tay lên, lấy ra một cây ngân châm. Sau đó dò dẫm trên đầu mình, nhắm vào một huyệt rất nhỏ ở mi tâm, nhẹ nhàng dùng ngân châm ghim vào một chút, rồi bằng vào một thủ pháp đặc thù, xoay tròn vài vòng.
Sau khi xoay tròn vài vòng xong, sắc mặt tái nhợt của Chu đại tiên sinh giảm bớt không ít, da tay cũng trở nên trắng nõn vô cùng, mi tâm trở nên đỏ bừng, trông giống như ở giữa trán hiện lên một điểm chu sa.
Tình cảnh như vậy giống như hắn đem máu huyết toàn thân tập trung hết ở mi tâm.
Cứ như vậy qua mấy nhịp hô hấp, hắn rút cây ngân châm ra. Toàn thân khôi phục lại huyết sắc, nhưng toàn thân mất sức không ít, chẳng khác nào người mới trải qua cơn bạo bệnh.
Mặc dù thân thể hắn hư nhược, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sinh quang, tinh thần sung mãn, trông giống như linh hồn bên trong vừa ăn một thứ dược tề đại bổ nào đó.
Thủ đoạn ghim ngân châm vào mi tâm ban nãy hình như là một thủ pháp hy sinh khí huyết của thân thể để đổi lấy sự sung mãn của thần hồn.
Thủ pháp đến bậc này quả thực là chưa từng nghe thấy, chưa từng gặp qua. Không ngờ lại có sự liên hệ vi diệu giữa thể xác và linh hồn đến như vậy!
- Hồng Dịch này lại là đại cao thủ tu luyện đến cảnh giới phụ thể! Sao có thể như thế được? Đạo thuật cao thâm như thế đúng là ngoài dự tính của ta! Phi Thiên Ngô Công của ta khổ cực nuôi dưỡng mười năm, tìm linh dược khắp thiên hạ mới luyện ra được. Hơn nữa ở trong thân thể đã kết thành một viên chủng tử thiên ngô công, chỉ cần qua vài đợt nuôi dưỡng nữa là Thiên Ngô Châu có thể chân chính kết thành, cứ như vậy mà mất đi thì quá đáng tiếc! Hừ, ta cũng muốn xem xem, Hồng Dịch này có bản lĩnh ra sao. Thật muốn giao đấu một phen xem sao.
Chu đại tiên sinh ngồi trên mặt đất, ánh mắt lóe lên, sáo ngọc được lấy ra, nắm ở trên tay. Mặc dù vừa rồi mới nôn khan một cái, thần hồn bị hao tổn, nhưng bây giờ trấn định lại được, hắn liền khôi phục lại dáng vẻ phong lưu tiêu sái, thân thể vừa rồi hơi hư nhược càng làm tăng thêm phong thái tú sĩ của hắn.
Sáo ngọc vỗ vỗ hai cái trên tay.
- Bất kể thần hồn của ngươi cường đại đến thế nào, nhưng ta tu luyện độc môn bí pháp của Tinh Nguyên Thần Miếu! Vừa rồi mới hy sinh khí huyết thân thể để dưỡng thần hồn, đồng thời cũng nâng thần hồn lực đến mức lớn nhất. Lần này ngươi khiến ta hy sinh lớn như vậy, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật nhiều.
Chu đại tiên sinh cười lạnh. Hắn đang muốn thi triển đạo pháp thì bỗng nhiên từ phía xa trong doanh binh, một đoàn âm phong mãnh liệt phóng lên bầu trời.
- Cái gì vậy?
Chu đại tiên sinh cũng phát hiện ra trận âm phong mãnh liệt này, ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn chỉ nhìn thấy cỗ âm phong này thổi dựng ngược lên, ở giữa không trung đột nhiên tản ra, biến thành mười mấy cỗ khí nhỏ, thổi về bốn phương tám hướng. Trong đó cũng có một cỗ khí thổi về phía hắn. Cỗ khí vừa lướt qua liền khiến cho cây cối trên núi kêu lên xào xạc.
Chu đại tiên sinh thậm chí còn phát hiện ra, lúc âm phong thổi qua mấy con chó hoang đang đứng cách mình không xa, lông mao toàn thân xù lên, mắt lóe ra ánh sáng xanh biếc, vây thành một vòng xung quanh, sủa to gâu gâu, thanh âm ngắn mà dồn dập khiến cho người ta khiếp sợ, giống như là nhìn thấy quỷ.
- Không hay! Đạo thuật của hắn lại cao thâm đến bực này! Thần hồn lực thậm chí còn mạnh hơn so với ta!
Cỗ âm phong này phóng đến với tốc độ cực nhanh. Chu đại tiên sinh thân thể vừa mới hư nhược, làm sao có thể tránh được trận âm phong này. Huống chi kể cả là khi huyết khí của hắn không hao tổn, thân pháp cũng sao có thể nhanh hơn tốc độ của gió.
Hắn vừa mới hồi phục tinh thần, âm phong đã quét ngang qua. Trận âm phong này cũng không dừng lại, liền phóng ngược lên trời. Bỗng chốc âm phong từ bốn phương tám hướng quy tụ lại đây, hợp nhất thành một ngay trước đỉnh núi.
- Hắn phát hiện ra ta rồi!
Chu đại tiên sinh vung sao ngọc ra. Hắn biết rằng vừa rồi khi âm phong quét qua, mình lập tức bị phát hiện.
Huyết khí mình cường đại, thể hiện rõ là một cao thủ, như thế sao lại không khiến cho đối phương chú ý?
Sau khi ngưng tụ lại, cỗ âm phong đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Ở giữa không trung đột nhiên ngưng tụ lại thành một người tỏa sáng nhàn nhạt, người ánh sáng kia khuôn mặt giống Hồng Dịch y như đúc.
- Chu đại tiên sinh. Chúng ta không thù không oán, ngươi tại sao lại phụ thể vào ngô công, muốn cắn chết ta?
Hồng Dịch nhìn Chu đại tiên sinh vài lần rồi đột nhiên mở miệng.
- Ngươi chính là Hồng Dịch? Tu vi sao lại cao thâm như vậy? Thần hồn lực sao lại cường đại như vậy? Chiêu thức ngưng tụ ánh trăng thành hình này, trong thiên hạ không mấy môn phái có được, ngươi là người môn phái nào?
Nhìn thấy bộ dáng này của Hồng Dịch, Chu đại tiên sinh cầm cây sáo chỉ về phía trước, quát lên hỏi.
- Đừng nói nhảm!
Hồng Dịch đang chất vấn Chu đại tiên sinh lại nghe hắn nói lảm nhảm vài câu, trong lòng chợt động, đột nhiên tung ra một trảo!
Một trảo này vừa vung ra, thần hồn hắn liền tản mát. Xung quanh lập tức loáng thoáng hiện lên năm ma ảnh năm màu. Một ma ảnh xương trắng, một ma ảnh máu đỏ, một ma đen kịt, một ma ảnh xanh lục óng ánh, một ma ảnh xám ngắt.
Năm ma ảnh này vừa hiện lên liền xoay tròn kịch liệt, ầm ầm vỡ vụn ra, nghiền nát thành một vòng lốc xoáy mãnh liệt. Cỗ lốc xoáy khổng lồ này to bằng một con thuyền đi biển. Từ trong vòng lốc xoáy tản ra một lực hút mãnh liệt không thể kháng cự được, bao chùm lên Chu đại tiên sinh.
Hồng Dịch vừa thấy mắt, mới nói được hai câu, liền lập tức toàn lực thi triển chiêu sát thủ Linh Hồn Qua Toàn. Cần phải chấn nhiếp hút thần hồn của Chu đại tiên sinh ra, sau đó tiêu diệt âm thần của hắn.
Lốc xoáy linh hồn vừa hiện ra, mấy con chó đang sủa điên cuồng cách đấy không xa đột nhiên câm bặt, những bóng ảnh lờ mờ từ thân thể bọn chúng cũng bị hút ra, trong nháy mắt bị nghiền nát bấy. Đám chó hoang mất đi linh hồn, thân thể đổ phịch xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...