Dương Thần

Hai ngày sau khi cứu được hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt, đoàn người của Hồng Dịch vòng qua quan đạo, từ một con đường nhỏ trở về đại doanh Tĩnh Hải Quân.
Lần giải cứu lần này mặc dù hoàn toàn đắc tội với Dao Trì phái và Hòa thân vương, nhưng thu hoạch không nhỏ chút nào.
Vốn là Hồng Dịch cứu Hoa Lộng Ảnh, Lộng Nguyệt chỉ vì muốn được yên lòng, ngoài ra cũng không có tâm tư gì khác. Nhưng sau khi cứu được hai tỷ muội bọn họ, hắn mới phát hiện ra thực lực dưới trướng của mình vô hình chung được khuếch trương lên rất nhiều.
Hai nàng này vốn chính là đường chủ Hoa Nguyệt đường của Dao Trì phái, lại là tiểu thư con nhà giàu có ở Ngân Châu, trong tay bọn họ nắm giữ rất nhiều mối làm ăn, hàng năm tiền bạc, kim ngân như nước sông chảy vào túi bọn họ. Bây giờ mặc dù bị Dao Trì phái lấy đi những mối làm ăn lớn, nhưng trong tay hai nàng cũng có không ít những mối sinh ý bí mật. Như thế này chẳng khác nào người ta làm ăn trên danh nghĩa, còn bản thân mình lại làm đại lão bản sau lưng.
Những thứ sinh ý này thu nhập hàng năm cũng không dưới mười vạn lượng bạc.
Bây giờ hai nàng đầu phục HỒng Dịch, những hạng mục sinh ý bí mật này, tất cả đều quy tụ lại trên người Hồng Dịch.
Nói cách khác, bây giờ hàng năm Hồng Dịch cũng sẽ có khoản thu nhập mười vạn lượng bạc trắng.
Mười vạn lượng bạc trắng cũng không phải là một số lượng nhỏ. Cả Vũ Ôn Hầu phủ có mười mấy trang viên cung phụng, hàng năm cũng chỉ thu vào có hai mươi vạn lượng.
Hồng Dịch được hai nàng nương tựa vào hắn, vì vậy mà nắm được mấy chục trang viên trong tay, tương đương với một nửa gia sản của Vũ Ôn Hầu phủ.
Những thứ này để Hồng Dịch để dành thế lực cho tương lại, chân chính gây dựng một trụ cột vững chắc cho gia tộc.
Bây giờ mặc dù Hồng Dịch có tiền. Hắn tiêu diệt Hắc Diêu trại, Bạch Vân trang cũng thu được mười lăm, mười sáu vạn lượng. Tiêu diệt hoàng cung Cự Kình đảo thu được ngân phiếu hơn ba mươi vạn lượng, trên tay cũng có khoảng gần năm mươi vạn lượng bạc.
Nhưng dù sao những thứ này cũng là tiền phi nghĩa, không thể duy trì lâu dài được, dùng một ít thì mất đi một ít. Nhưng giờ đây có hai nàng quản lý tiền bạc thì lập tức có thể thu được lợi nhuận. Có lợi nhuận sẽ giúp ích khá nhiều cho Hồng Dịch. Sau này hắn thăng quan tiến chức, phải dùng để chiêu dụ hiền tài, cao thủ. Còn có thể thành lập một gia tộc sánh ngang với Triệu gia, thậm chí là ngang với Vũ Ôn Hầu Phủ....
Trời trong nắng ấm. Gió biển mang theo hơi nước mát lạnh khiến cho người ta có cảm giác khoan khoái dễ chịu.
- Chúng ta mặc dù bị Dao Trì phái thu lại tất cả mối làm ăn. Nhưng kinh doanh đã nhiều năm nên chúng ta cũng âm thầm giữ lại một số vốn. Trong tay chúng ta hiện giờ nắm giữ sinh ý của mười ba nơi như cửa hiệu đồ gốm, cửa hàng tơ lụa, hiệu buôn trà, tửu gia, các cửa hàng châu báu đồ ngọc, các tiệm cầm đồ..
Hồng Dịch ngồi trong đại doanh của Tĩnh Hải Quân, nghe hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt ngồi đối diện nói chuyện.
- À? Các ngươi am hiểu chuyện làm ăn kinh doanh, quan hệ rộng rãi. Ta ở đây có khoảng chừng bốn, năm mươi vạn lượng tiền vốn. Các ngươi cứ cầm lấy mà kinh doanh. Dùng tiền mà kiếm thêm tiền.
- Tiền vốn nhiều như vậy....
Hoa Lộng Nguyệt cùng Hoa Lộng Ảnh nhìn nhau một cái, trong lòng khiếp sợ.

- Cũng là tiền tài có được do trừ phiến loạn.
Hồng Dịch phất tay một cái.
- Khó trách lại có nhiều người thích mang binh đánh giặc, trừ phiến loạn. Một khi trừ được phiến loạn thì sẽ có tiền. Nếu không có tiền thì lại giết người, phá hủy sơn trang, vu khống dân lành là thổ phỉ để cướp tiền. Trong số tiền này, có ba mươi vạn lượng là do ta diệt trừ hải tặc ở Cự Kình đảo kiếm được.
- Chúng ta có thể giúp công tử xử lý thật tốt chỗ tiền tài kia.
Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nhấp môi uống chén trà làm từ loại gốm sứ Ngân Hoa Ngọc. Hai nàng vốn sống một cuộc sống xa hoa, mặc dù bị bắt nhốt, chịu khổ cực mấy ngày vừa qua, nhưng hiện giờ, sau khi được Hồng Dịch cứu ra, hai nàng lại trở về cuộc sống của hai vị đại tiểu thư.
- Các ngươi giúp ta mua một trang viên bí mật ở nơi này, sau này làm chỗ đặt chân.
Hồng Dịch xoa xoa gáy, mắt nhìn về phía những đám mây ở xa xa:
- Không, nơi này cũng không ổn thỏa. Trong thiên hạ, trừ phi là đất của vua chúa.... Kỳ thực các ngươi tốt nhất nên tích góp tiền bạc, đến hải ngoại khai khẩn một nơi để sống ổn định. Ta bây giờ đã tham gia vào tràng tranh đoạt quyền vị, đây là chuyện buôn bán có thể dẫn đến diệt môn, vạn nhất thất bại, lập tức thân bại danh liệt, kết quả là rơi vào thiên đao vạn quả. Trong thiên hạ không có chỗ cho ta dung thân, không hề lưu được một đường lui cho mình. Hơn nữa, Dao Trì phái cao thủ như mây, các ngươi mặc dù được ta cứu thoát, nhưng sau này không có gì bảo đảm là Dao Trì phái không tìm các ngươi để gây phiền phức! Các ngươi lánh ra xa hải ngoài, tìm một chỗ yên ổn để kinh doanh, thứ nhất là để tránh mọi thứ phiền phức, thứ hai là lưu lại một đường lui!
- Đúng, chính là lưu lại một đường lui. Quân vương không gắn bó với bề tôi, bề tôi không gắn bó với quân vương.
Hồng Dịch đứng lên.
- Hai người các ngươi nhiều năm đến các nước ở Nam Hải kinh doanh, lại có được bản đồ của nhiều vùng trên biển, hẳn rất quen thuộc hoàn cảnh ở những nơi đó. Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi lập tức chuẩn bị kế hoạch, chế tạo, mua bán thuyền bè, thu nạp võ sĩ, sau đó đến hải ngoại tìm một mảnh đất an bình....Ta mang Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh cùng Long Tượng Pháp Ấn, toàn bộ truyền thụ cho các ngươi. Các ngươi sau khi đến hải ngoại thu xếp ổn thỏa xong, cũng có thể tích trữ thực lực, thậm chí là sau này khi tu luyện xong, có thể làm hải ngoại tiên nữ của một phương. Đó cũng là một chuyện tốt.
- Vẫn là công tử có tầm nhìn xa. Ân đức của công tử như vậy, tỷ muội chúng ta không biết báo đáp thế nào mới phải.
Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nhìn Hồng Dịch, trong ánh mắt ngoại trừ phần lớn là khâm phục, còn có sự cảm kích.
Các nàng vốn cho rằng Hồng Dịch thu nhận các nàng là muốn các nàng làm công cho hắn, nhưng bây giờ nghe thấy hắn cho phép các nàng lánh ra ngoài hải ngoại, hoàn có được tự do, có thể tránh được thế lực của Dao Trì phái và Hòa thân vương.
Chẳng những như vậy, Hồng Dịch còn đáp ứng truyền cho các nàng bí quyết thượng thừa nhất là Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, Long Tượng Pháp Ấn!
An bài như thế, đối với hai nàng mà nói đây là sự sắp xếp tốt nhất có thể. Hai nàng tránh ra ngoài hải ngoại một thời gian, chờ sau khi tu luyện thành tài, sau trở về Đại Kiền. Cho dù tu luyện không thành, thì ở hải ngoại cũng không bị câu thúc, cuộc sống quả thật là tự do an nhàn.
- Không nói tới cái gì là báo đáp hay không báo đáp. Từ hôm nay các ngươi bắt tay vào công việc chuẩn bị đi, năm chiếc thiết giáp tiểu phi luân kia cũng tặng cho các ngươi làm chiến hạm hộ vệ trên biển, các ngươi cần phải chuẩn bị nhiều hơn, chiêu mộ tử sĩ. Đến hải ngoại, nếu có thể thì hàng năm phái người truyền tin về liên lạc là tốt nhất.

Hồng Dịch thở một hơi thật dài.
Đây là hắn đang sắp xếp đường lui cho mình. Đầu phục dưới trường Ngọc thân vương, tham dự việc tranh đoạt quyền vị, giết chết Triệu Phi Dung, chém chết Vệ Lôi, lại cướp Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh từ đoàn hộ vệ của Hòa thân vương. Những sự việc này mặc dù không lộ ra ngoài, nhưng giấy không bọc được lửa, một ngày nào đó sự thật sẽ được phơi bày. Đến lúc đó hắn sẽ trở thành đích ngắm của rất nhiều thế lực khổng lồ.
Nhỡ ra, nhỡ ra Ngọc thân vương đoạt quyền tranh vị thất bại, Đại Kiền tuy lớn nhưng sẽ không có chỗ cho hắn dung thân. Bây giờ sắp xếp đường lui, trong tương lai còn có hy vọng báo thù.
Không thể nghi ngờ chút nào, bây giờ Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt chính là những người tốt nhất để ra hải ngoại thu xếp một đường lui cho hắn.
- Chiến công lần này của ta, hơn nữa dựa vào mối quan hệ của Ngọc thân vương, thì cũng đủ để ta lên làm tướng quân rồi. Chỉ cần các nàng chuẩn bị thật tốt, ta sẽ vận dụng lực lượng của Tĩnh Hải Quân mang các ngươi hộ tống an toàn ra biển. Các nàng chuẩn bị mấy trăm chiếc thuyền, hơn một ngàn tử sĩ cũng như nam nữ, mang theo lương thực, gốm sứ, tơ lụa, trà, cung tiễn, đao kiếm, các loại hàng hóa khác. Bằng vào những thứ này thì ở hải ngoại chỉ cần một thời gian ngắn là có thể tìm được chỗ đứng. Các nàng là cao thủ đạo thuật tu luyện thành âm thần, gặp phải đám hải tặc nho nhỏ chắc cũng dư sức bảo vệ bản thân.
Hồng Dịch mang ý nghĩ này nghiền ngẫm trong lòng một lúc, càng nghĩ càng thấy hợp lý.
- Ở hải ngoại chúng ta đều có thương hiệu ở Bạch Vũ, Lưu Hạ và một số quốc gia khác. Nhưng nơi nào chúng ta dừng lại đều lưu lại một điểm dừng chân. Đại dương mênh mông rộng lớn vô cùng, nghe nói bờ bên kia đại dương còn có cả một khối đại lục bao la bát ngát, so với lục địa của Đại Kiền thì còn rộng lớn hơn nhiều. Muốn thành lập một chỗ đặt chân thì không có gì khó!
Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nghe thấy Hồng Dịch nói vài ba câu liền khắc họa nên quanh cảnh tươi đẹp trong tương lai, trong lòng cũng có chút mong muốn.
- Công tử, chúng ta cũng bắt tay vào việc đây, nếu muốn chuẩn bị một thương đội lớn để ra biển thì sợ rằng tốn không ít thời gian đâu.
- Cái này là tất nhiên rồi. Các ngươi làm việc phải giữ bí mật cẩn thận.
Chờ Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh cáo biệt lui ra ngoài, Hồng Dịch trong lòng vẫn suy nghĩ hoàn thiện việc xây dựng con đường rút lui sau này.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên ở ngoài doanh phòng, Dương Anh Minh đi đến, bên cạnh còn có cả một người mặc thiết giáp, là một võ sư đầu buộc dải khăn màu đỏ như máu, chính là cao thủ Huyết sa vệ, là thân tín của Nhan Chân trong Tĩnh Hải Quân.
- Truyền khẩu lệnh của đại soái! Chỉ huy sứ lục doanh Hồng Dịch đến quân doanh nhận chức.
- Tuân lệnh!
Hồng Dịch tiếp khẩu lệnh, để cho Dương Anh Minh phụng bồi vị võ sư Huyết Sa vệ này đi uống trà.
- Nhận chức? Nếu là điều động đi chỗ khác thì phải dùng từ an bài. Xem ra mình thật sự được thăng quan rồi.
Nhưng Hồng Dịch không vội đến quân doanh của đại soái, hắn quay sang nói với một thân binh:

- Gọi Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên tới đây.
- Vâng!
Chỉ chốc lát sau, ba tuyệt đỉnh tiên thiên cao thủ, linh nhục hợp nhất, Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yến đều đến trước mặt Hồng Dịch rồi ngồi xuống.
Hồng Dịch nhìn qua chân của Thần Đà Sơn Khấu, chỉ thấy hơi khập khiễng một chút, không có gì đáng ngại cả, hắn cười cười nói:
- Sơn lão, Nguyên Tẫn Thiên Châu của ta hiệu quả ra sao?
- Nguyên Tẫn Thiên Châu không hổ là thánh dược trong truyền thuyết, là tinh hoa do máu thịt của Bạng Hổ ngàn năm ngưng luyện thành. Ta chỉ dùng một chút xíu đã có thể nối liền xương đùi một cách hoàn hảo. Không đến ba ngày là có thể đi lại được bình thường, chắc chắn chưa đến một tháng thì chân của ta sẽ bình phục hoàn toàn. Hơn nữa Cổn Thạch Khí Công còn tăng tiến thêm một tầng. Nếu như công tử gia đem Long Tượng Pháp Ấn truyền thụ cho ta, ta nhất định sẽ có thể tiến đến cảnh giới đại tông sư, đến lúc đó sẽ vì công tử giải quyết hết thảy mọi chuyện.
Hai hàng lông mi của lão đầu Thần Đà Sơn Khâu rung động mạnh.
Sơn Khâu vừa nói, ánh mắt của Văn Phi Yên, Lôi Liệt bên cạnh cũng trở nên cuồng nhiệt.
- Thiên chi trọng bảo, không thể tùy tiện truyền cho người, nếu không tất sẽ gặp họa.
Hồng Dịch cũng cảm nhận được ánh mắt cuồng nhiệt của ba người, nhưng chỉ khẽ mỉm cười.
- Con người của ta, thưởng phạt phân minh. Có công tất thưởng, có lỗi sẽ phạt, Các ngươi vừa mới theo ta, cũng chưa lập được công trạng gì, nếu ta đem bí quyết luyện tủy có giá trị đến mức khiến cho quân thần có thể phân đất phong vương như thế này mà truyền cho các ngươi, thì khác nào trò đùa. Như vậy đi, các ngươi trước hết cứ đi theo ta một thời gian, nếu lập được công lao, ta sẽ không keo kiệt mà ban thưởng cho các ngươi.
- Công tử nói phải.
Lôi Liệt là người đầu tiên đáp lại.
Mặc dù Hồng Dịch thu phục ba đại cao thủ này, nhưng là hắn vẫn còn dùng một chút thủ đoạn như hạ ấn ký vào thần hồn bọn họ, hắn chưa hoàn toàn yên tâm về những người này. Ngộ nhỡ có một cao thủ đạo thuật phá giải được ấn ký trong đầu bọn họ thì bọn họ chưa chắc đã không phản chúa đầu nhập vào nơi khác.
Cho nên dạng trọng bảo như bí quyết luyện tủy không được khinh suất truyền lại.
- Ba người các ngươi, thân phận đặc thù, một khi lộ ra ngoài thì Vệ Thái Thương và Hòa thân vương sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho ta. Vì vậy các ngươi nên giấu kín thân phận thật tốt. Mặc thiết giáp vào, đầu đội mũ sắt, như thế các ngươi sẽ không bị người khác phát hiện diện mục.
Hồng Dịch nói.
Những ngày qua thân phận của Lôi Liệt, Sơn Khâu, Văn Phi Yên đều không lộ ra ngoài, cả ngày đều ẩn sâu bên trong doanh trại.
Binh linh lục doanh đều trung thành đến chết với Hồng Dịch, tất cả bí mật đều được bọn họ giữ kín, không hề lộ ra ngoài.
- Người đâu, các ngươi mang ra đây ba bộ thiết ma khôi giáp, đồng thời cho gọi Huyết Tích Tử, Xích Truy Dương, Thiết Trụ, Tiểu Mục tới đây. Mọi người cùng theo ta đi một chuyến đến đại doanh nguyên soái Tĩnh Hải Quân.

Hồng Dịch phân phó một tiếng, cao thủ liền tụ tập đầy đủ bên người. Sau đó cùng nhau đến thẳng đại doanh của chủ soái.
- Bây giờ Thiết Trụ và Tiểu Mục đều đã là đỉnh cấp võ sư, bằng vào khí tức mà nói thì so với tiên thiên võ sư cũng không có gì khác biệt. Chà...Thủ hạ của ta bây giờ có bảy tiên thiên cao thủ! Tính cả mình nữa là tám! Hừ, thân vệ cao thủ bên đại soái Nhan Chấn kia sợ rằng chưa có nhiều tiên thiên cao thủ như vậy! Ta mang đoàn người này đến cũng là biểu hiện thực lực của ta, để cho bọn họ biết, Ngọc thân vương là sâu không thể lường được, không nên vì chuyện của Vệ Thái Thương mà cảnh cáo ta. Đồng thời cũng khiến các ngươi hoàn toàn nghiêng về phía Ngọc thân vương!
Hồng Dịch mang theo bảy đại tiên thiên cao thủ đến đại doanh của chủ soái, trong lòng cũng thầm tính toán.
Trong quân đội, thực lực càng mạnh thì người khác càng sợ hãi, cố kỵ ngươi! Hồng Dịch biết, mình giết chết Vệ Lôi, mặc dù được binh bộ che dấu lấp liếm đi, nhưng đại soái Nhan Chấn của Tĩnh Hải Quân cũng không phải là người mù, sự việc thế nào trong lòng đều biết cả. Lần này mình đến quân doanh đại soái nhận chức, e rằng cũng không phải là việc thăng quan tiến chức đơn thuần.
Nhan Chấn mặc dù là sinh tử chi giao với Ngọc thân vương, nhưng Nhan gia không muốn tham gia vào chuyện tranh quyền đoạt vị, muốn mang gia tộc đứng ngoài dòng nước xoáy. Hồng Dịch đối với tình huống này cũng hiểu rõ trong lòng.
Đại doanh chủ soái Tĩnh Hải Quân.
Rầm!
Đại án bằng tinh thiết, dài ba trượng, rộng năm trước, dày một thước bị Nhan Chấn nhẹ vỗ xuống một chưởng, trên mặt án xuất hiện một dấu bàn tay lún sâu xuống.
Dấu tay khắc ở trên mặt đại án làm bằng tinh thiết y hệt như lòng bàn tay, điều này cho thấy vị thống lĩnh mười mấy vạn hùng binh của Tĩnh Hải Quân, vị chủ soái giữ yên bình cho cả vùng Tĩnh Hải - Nhan Chấn - thực lực thâm sâu khôn lường.
- Đại soái, sự hỉ nộ của ngài vốn thâu liễm vào bên trong, đã sớm hình thành hổ uy của tướng soái, tại sao lần này lại phát nộ hỏa lớn như vậy?
Nhìn thấy một chưởng của Nhan Chấn vỗ xuống đại án tinh thiết, ở bên cạnh một người trung niên mày kiếm, khuôn mặt vuông chữ điền, thân mặc y phục màu bạc, nói.
Các thân binh cao thủ, quan lại bên dưới đều nhất tề nhìn về phía người trung niên này.
Người trung niên này là thống lĩnh của Huyết Sa vệ, Hoạt Diêm La Lịch Hồng, là tâm phúc mà Nhan Chấn tín nhiệm nhất, nhìn bộ ngân sa giáp hắn mặc trên người cũng có thể thấy được điều đó.
- Ta làm sao không nổi giận cho được? Phụ thân gửi thư đến mắng ta, nói ta không làm tốt đạo trung dung. Còn có hai cao thủ dưới trướng của Vệ Thái Thương ba ngày trước chạy đến đại doanh chủ soái ta, thúc dục ta phải điều tra về chuyện của Vệ Lôi! Ngay cả thái tử cũng phái người đến đây! Ta cho dù có ba đầu sáu tay cũng không giải quyết được hết những phiền toái này! Việc này đều là do tên Hồng Dịch kia gây ra cả. Nhưng hắn một mực lại là người của Ngọc thân vương! Hơn nữa thực sự là lập được công lao! Chuyện của Vệ Lôi hắn lại càng được xử lý gọn gàng, không hề có chút vết tích nào!
Nhan Chấn đứng dậy, đi tới đi lui.
- Ở ngoài chiến trường, lệnh vua có thể không tuân theo, huống chi là Ngọc thân vương! Theo ý ta, Hồng Dịch này nếu thật sự quá ngang ngược, lá gan lớn đến vậy, hay là bây giờ Nhan soái cứ hung hăng bắt chẹt hắn một phen, cho hắn bớt ngang ngược, khiến hắn an phận một chút. Theo dõi hoàn cảnh sau này, nếu như Thái tử chiếm thế thượng phong thì lấy cớ lôi hắn ra để xử lý, vừa để trả lại cho Vệ Thái Thương một cái đạo lý. Nếu như là Ngọc thân vương chiếm thế thượng phong, thì sắp xếp cho hắn một vị trí tốt. Tóm lại, bây giờ Nhan soái tốt hơn hết là chấn nhiếp hắn một phen, khiến hắn sau này không thể gây rối được nữa.
Một văn sĩ thân mặc nho phục, ánh mắt lóe lên như tinh điện, chòm râu buộc lai, đứng dậy nói.
- Không sai! Phải bắt chẹt hắn một phen! Nếu không sau này ta sẽ gặp phiền toái lớn hơn nữa!
Nhan Chấn nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui