- Bọn họ sao?
Hồng Dịch liếc mắt quét ngang qua, liền nhìn thấy Phương tiên sinh, Sơn lão đang nằm trong vũng bùn dưới ruộng ven đường. Hai người này một người cổ tay bị chặt đút tận gốc, một người xương chân bị gãy. Bọn họ không ngất đi mà vẫn gắng gượng ngồi trong đống bùn, bọn họ căm tức nhìn Hồng Dịch, dường như ngọn lửa trong mắt bọn họ có thể đốt cháy cây cối.
Đám võ sĩ bốn phía xung quanh đang muốn chạy trốn thì bị kim chu phun một sợi tơ, quấn quanh thân thể bọn họ. Tổng cộng có hai mươi ba võ sĩ, toàn bộ bị giam chặt trong ruộng nước, không thể động đậy, không chạy thoát được một người nào.
Tơ do đại kim chu Kim Huấn Nhi phun ra vô cùng keo dính, cứng rắn, đao kiếm cũng khó có thể chặt đứt được. Kể cả là võ sư bị quấn quanh người thì cũng chỉ còn đường bó tay chờ chết, huống chi là những thứ võ sĩ này.
May mà Kim Huấn Nhi không cắn bọn họ phát nào, nếu không bọn họ cũng trúng độc mà bỏ mạng rồi.
- Ngươi là người Vân Mông sao, Thiên Xà Cửu Tiễn, thậm chí còn có thể thi triển hai lần, vậy mà không phải là cảnh giới đại tông sư, điều này sao có thể được? Văn Phi Yên ta tu luyện nhiều năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy. Ngư Long Cửu Biến của ngươi còn chưa luyện thành Long Lân Kim Thân, đơn thương độc đấu thì chưa chắc là đối thủ của ta.
Văn cô nương bị Xích Truy Dương gác kiếm lên cổ bỗng nhiên mở miệng nói.
- Thắng làm vua thua làm giặc. Ngươi bây giờ nói những lời này cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Xích Truy Dương nhìn Văn Phi Yên, Trảm Sa kiếm trên tay xiết chặt, trên chiếc cổ trắng nõn của Văn Phi Yên liền xuất hiện vệt máu mờ mờ, một giọt máu tươi theo cúc hoa vân văn của Trảm Sa chảy xuống:
- Nhuyễn tiên pháp của ngươi dường như là tiên pháp của Tam Âm Môn ở Cảnh Châu. Nếu như ta đoán không sai thì ngươi chắc hẳn là người của môn chủ Tam Âm môn Văn Tung?
- Nhãn lực khá lắm.
Văn Phi Yên không khỏi than lên một tiếng, nhưng không nói chuyện với Xích Truy Dương.
- Danh tiếng của môn phái các ngươi ta cũng đã nghe qua. Ngươi là cao thủ nổi danh của Hòa thân vương, nhưng hôm nay, muốn lưu lại mạng sống, chỉ có một cách là đầu nhập dưới trướng của công tử ta.
Lôi Liệt tiến lên một bước nhìn ba đai cao thủ Văn, Phương, Sơn.
- Ngươi hình như là Hoành Luyện Thái Bảo Lôi Liệt phải không. Ngươi trung thành với Vệ gia ba mươi năm nhưng đến cuối cùng vẫn không giữ được mình, phản chủ đi theo người khác. Người như ngươi cũng không phải là hạng lương thiện gì.
Phương tiên sinh miễn cưỡng cười lạnh, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là do mất nhiều máu quá, bây giờ cử động mạnh, động đến vết thương nên đau đớn vô cùng. Kể cả là tiên thiên cao thủ, đứt một cánh tay thì cũng chịu không nổi.
- Ngươi!
Ánh mắt Lôi Liệt run lên, loa văn cương chiến đao trên tay ngâm lên một tiếng trong trẻo, hình như là thanh âm khát máu muốn chém giết.
- Chà...
Hồng Dịch biết Lôi Liệt động sát tâm, liền nhấc tay lên, sau đó cho Toái Diệt đao vào vỏ. Hắn bước hai bước trên con đường lầy lội rồi nói:
- Phản chủ? Chủ ở đây là cái thứ gì? Năm đó Vệ Thái Thương nhân lúc Hoành Luyện môn bị quân triều đình Đại Chu tiêu diệt mà uy bức Lôi Liệt làm nô, bắt hắn phục vụ suốt ba mươi năm, không hề ban thưởng, không hề thi ân đức, loại người này cũng tính là chủ nhân sao. Nhìn ngươi cầm quạt trên tay dường như cũng là kẻ đọc sách. Chẳng lẽ ngươi không biết câu " Quân vương coi bề tôi như tay chân thì bề tôi coi quân vương như tim gan. Quân coi bề tôi là khuyển mã thì bề tôi coi quân vương như dân thường. Quân vương coi bề tôi như cát bụi thì bề tôi coi quân vương như cừu địch." Quân thần đã như thế, huống chi là chủ tớ? Người lấy quốc sĩ (người vì đất nước mà phục vụ)mà đối đãi, ta lấy liệt sĩ (người có chí lập công danh) mà báo đáp. Huống chi Vệ Thái Thương thân là tổng đốc Nam Châu lại đi nuôi dưỡng tử sĩ, tự xưng là Trấn Nam Vương. Hạng người như vậy là hạng đại gian đại ác, Lôi Liệt dựa vào cái gì mà bán mạng cho hắn?
- Công tử nói rất chính xác!
Lôi Liệt hừ lạnh một tiếng, hiểu được Hồng Dịch quả thực nói đúng suy nghĩ trong lòng của hắn.
- Ngươi nửa đường xông ra giết người thì lại là người tốt hay sao?
Văn Phi Yên không khỏi hừ lạnh một tiếng.
- Ta nửa đường xông ra chém giết. Thứ nhất là vì bằng hữu. Thứ hai ta thân là Chỉ huy sứ, có quyền tra xét, mà các ngươi lại là kẻ gian phạm pháp. Hai người Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt phạm phải pháp luật gì của Đại Kiền? Các ngươi cậy quyền bắt nhốt các nàng, lại còn áp giải về Ngọc Kinh? Các ngươi như thế là phạm vào luật lạm dụng tư hình của luật pháp Đại Kiền có biết không? Chuyện này về lý lẽ lẫn luật pháp các ngươi đều mắc tội, khó mà tránh bị tống giam vào ngục chờ xử chém.
Từ trong cổ họng Hồng Dịch phát ra thanh âm chấn động liên hồi:
- Muốn cùng ta nói chuyện về đạo lý hay pháp luật thì các ngươi vẫn còn chưa đủ trình độ.
- Ngươi!
Khuôn mặt Văn Phi Yên đỏ hồng lên, nói không ra lời.
- Các ngươi là khách khanh môn nhân của Hòa thân vương, là cao thủ được nuôi dưỡng. Các ngươi bán mạng cho hắn, hắn đã từng ban ân đức gì cho các ngươi chưa? Hòa thân vương là vương gia, quyền cao chức trọng, lại còn kiêm trông coi quốc khố văn sự. Năm đó Đại Thiện Tự bị tiêu diệt, rất nhiều bí tịch được thu vào bảo khố hoàng cung, trong đó chưa chắc là không có bí quyết luyện tủy. Theo ta được biết, Hòa thân vương hiện giờ trong tay có một bản Bát Bộ Thần Vương Kinh, không biết đã từng ban thưởng cho các ngươi chưa? Ta thấy hình như là không được, nếu không các ngươi đã đột phá cảnh giới tiên thiên, tiến đến đại tông sư võ đạo rồi. Lôi Liệt đi theo ta, ta cũng không bạc đãi hắn. Lấy Nguyên Tẫn Thiên Châu giúp hắn ngưng tụ khí huyết, trong tương lai có thể truyền cho hắn Long Tượng Pháp Ấn, ta lấy nghĩa của kẻ quốc sĩ đối đãi với hắn, hắn sao lại không vì ta mà bán mạng?
Hồng Dịch cười lạnh, nói liên hồi.
- Nguyên Tẫn Thiên Châu ! Long Tượng Pháp Ấn!
Cùng lúc đó Văn Phi Yên kêu lên một tiếng kinh ngạc. Phương tiên sinh, thậm chí bao gồm cả Sơn lão cũng hét lên một tiếng.
- Không sai. Ta nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người. Cho tới bây giờ đều lấy thành ý đối đãi với người, không phải chỉ là bố thí chút ân huệ nhỏ nhặt. Ta nói lời này cũng không phải muốn các ngươi bỏ chủ mà đầu nhập dưới trướng của ta, chẳng qua là không muốn giết chết các ngươi mà thôi. Trời cao có đức hiếu sinh. Nhưng nếu các ngươi vẫn một mực muốn bỏ đi, ta cũng không keo kiệt mà dùng máu của các ngươi để tế Toái Diệt đao đâu!
Hồng Dịch nói lời này, ý tứ cũng rõ ràng. Hắn cũng không muốn giết người, nhưng ba người này, không thể tha cho bất cứ kẻ nào. Bây giờ hắn cho bọn họ một cơ hội, nếu như vẫn khăng khăng làm theo ý bản thân, tận trung với Hòa thân vương, thì hắn chỉ còn cách đại khai sát giới.
Hồng Dịch thật ra cũng không phải là muốn ba người này phục vụ cho mình, chẳng qua là hắn không muốn giết người. Nhưng bây giờ không giết không được, để bọn họ trở về bẩm báo cho Hòa thân vương thì bản thân sẽ ngay lập tức lọt vào tình cảnh bị trả thù điên cuồng. Còn về phần Dao Nguyệt Như đã chạy trốn thì đó là việc không thể làm gì được. Nhưng Hồng Dịch cũng nhận ra Dao Nguyệt Như tựa hồ cũng không hề muốn Hòa thân vương mang Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt đi.
- Được rồi, lời của ta đã cạn! Cho các ngươi thời gian một nén nhang để suy nghĩ.
Hồng Dịch phất tay, cũng không nói gì nữa.
- Được rồi, Ngọc thân vương có ngươi phụ giúp hắn, đúng là như hổ thêm cánh.
Nữ tử Văn Phi Yên này rất thẳng thắn. Vừa thoáng suy nghĩ thông suốt xong liền gật đầu. Theo sau Sơn lão cũng gật đầu. Chỉ có vị Phương tiên sinh bị Hồng Dịch một đao chặt đứt tay thì có vẻ do dự.
- Phương tiên sinh, ngươi không muốn sao?
Hồng Dịch hỏi.
- Hừ! Cho dù ngươi hoa ngôn xảo ngữ thế nào đi chăng nữa cũng không để lay động được ta đâu!
Con mắt Phương tiên sinh xoay chuyển, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.
- Đã như vậy thì cũng không còn cách nào khác. Xích Truy Dương, tiễn vị Phương tiên sinh tận trung với Hòa thân vương này một đoạn đường nào.
Hồng Dịch quay đầu.
- Khoan đã!
Phương tiên sinh vội vung tay lên, hét lớn một tiếng. Nhưng đã quá muộn, tiếng dây cung vang lên.
Phụt!
Hắn vừa dứt lời liền lập tức bị mấy mũi tên do Xích Truy Dương bắn ra xuyên thủng qua người, đổ rầm xuống đất. Hắn đã bị chặt đứt cánh tay, mất máu quá nhiều, sau đó lại đứng quá lâu dưới trời mưa. Cho dù hắn là tiên thiên cao thủ nhưng bây giờ khí lực đã hoàn toàn biến mất, căn bản không thể nào tránh được tên của Xích Truy Dương.
- Cơ hội chỉ có một lần! Thoáng qua rồi biến mất, ngươi không nắm bắt được, vậy thì không có lần thứ hai đâu!
Xích Truy Dương sau khi bắn chết Phương tiên sinh, lạnh lùng cười một tiếng.
- Hai người các ngươi, mặc dù tạm thời đầu nhập theo ta, nhưng cũng cần phải có thời gian. Giờ hai ngươi buông lỏng tâm niệm ra, để ta hạ một ấn ký trong thần hồn của các ngươi.
Hồng Dịch lại nói.
- Ngươi....Thì ra ngươi vốn là cao thủ đạo thuật!
Văn Phi Yên vừa nghe xong, liền cả kinh nói.
- Không sai, nếu hôm nay không phải trời có dông bão thì các ngươi còn có cơ hội hoàn thủ sao? Triệu Phi Dung của Đại La phái so với các ngươi còn lợi hại gấp mười lần, vậy mà vẫn bị ta giết chết, cướp đi Âm Dương Đào Thần Kiếm đó thôi. Huống chi chỉ là tiên thiên cao thủ như các ngươi?
Hồng Dịch quát lên một tiếng, Truy Điện lập tức phóng tới, từ trong bao vải xuất hiện thanh đào thần kiếm xanh biếc.
- Quả nhiên là Âm Dương Đào Thần Kiếm! Bốn mươi năm trước ta từng đi theo sư phụ nhìn qua Lạc Thiên Nguyệt sử dụng một lần!
Sơn lão vừa thấy, ánh mắt mở to ra:
- Ngươi nếu như là cao thủ đạo thuật thì giết chúng ta dễ như trở bàn tay. Ta thua trong tay ngươi cũng không có gì oan uổng.
Cao thủ có thể giết chết Triệu Phi Dung, cướp đi Âm Dương Đào Thần Kiếm, ít nhất phải có tu vi Quỷ Tiên. Mặc dù Sơn lão có chút không tin Hồng Dịch là đại cao thủ cấp bậc quỷ tiên, nhưng sự thật minh chứng rõ ràng trước mắt, hắn không tin cũng phải tin.
Một người cấp bậc quỷ tiên, trừ phi là võ thánh, còn không thì mười tên đại tông sư cũng không phải là đối thủ.
Hồng Dịch chờ cho bọn họ buông lỏng tâm linh khiến cho thần hồn của mình hạ một ý niệm quấn quanh bên trong tâm thần bọn họ. Tất cả mọi việc coi như đã thành công. Giờ đây dưới trướng hắn lại có thêm hai tuyệt đỉnh tiên thiên cao thủ, linh nhục hợp nhất.
- Thần Đà Sơn Khâu, một thân luyện Cổn Thạch Khí Công đến mức lô hỏa thuần thanh, xuất đạo sớm hơn ta một chút. Không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại tụ tập cùng một chỗ. Xương đùi của ngươi mặc dù vỡ vụn, nhưng công tử chúng ta có Nguyên Tẫn Thiên Châu cùng cái loại linh dược của Đại Thiện Tự. Bảo đảm ngươi sẽ lành lặn như ban đầu, xương cốt cường tráng, trẻ hơn hai mươi tuổi.
Lôi Liệt ha hả cười, nói với Sơn lão.
Sơn lão, ngoại hiệu là Thần Đà, họ Sơn, tên Khâu, cũng là một cao thủ nổi danh lẫy lừng.
- Phi Yên, chúng ta mặc dù lần này thoát được một mạng, nhưng Chu đại tiên sinh e rằng sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.
Trên mặt của Thần Đà Sơn Khâu cũng không lộ ra chút gì gọi là hưng phấn.
- Các ngươi lo lắng người của Hòa thân vương sẽ gây bất lợi sao? Mặc dù ta cũng biết vương phủ Hòa thân vương có bốn đại cao thủ là Chu, Văn, Phương, Sơn. Chu đại tiên sinh mà các ngươi nói tới, phải chăng là đại cao thủ bài danh đệ nhất đúng không? Vậy thì sao nào, chẳng lẽ lực lượng chúng ta thế này lại không thể đối phó được với hắn?
Lôi Liệt có chút xem thường.
- Chu đại tiên sinh lợi hại gấp mười lần chúng ta, huống chi vương phủ Hòa thân vương là nơi long đàm hổ huyện. Chúng ta mặc dù là võ giả nhất lưu, nhưng cũng không phải là sát thủ chân chính trong phủ. Chu đại tiên sinh song tu võ công lẫn đạo thuật. Ở thế giới ngầm trong Ngọc kinh, có ba đại tiên sinh. Ngô đại tiên sinh ở Vũ Ôn Hầu phủ. Chu đại tiên sinh ở Hòa thân vương phủ. Lam đại tiên sinh ở bên cạnh thái tử gia. Tất cả đều thần bí khó lường, đều là nhân vật siêu phàm nhập thánh.
Thần Đà Sơn Khấu nói.
- Nhưng Hồng công tử đạo thuật cao siêu, ngay cả Triệu Phi Dung cũng có thể giết chết. Cho dù gặp Chu đại tiên sinh cũng không có vấn đề gì xảy ra.
Văn Phi Yên nhìn Hồng Dịch một chút rồi nói.
Hồng Dịch cũng không có biểu lộ gì cả.
- Những võ sĩ này xử lý thế nào bây giờ?
Kim chu đột nhiên từ trong ruộng nhay lên.
- A Dịch, nếu không ta cắn bọn họ một cái cho bọn họ chết luôn nhé.
- Không cần, bọn họ đều là binh lính. Giết người vô tội cũng không tốt, nói vậy chắc hai vị cũng có biện pháp rồi.
Hồng Dịch nói.
Văn Phi Yên đi về phía trước, nói hai câu.
- Bọn họ lần này làm hỏng chuyện, cho dù trở lại vương phủ cũng nếm phải trái đắng. Ta cho bọn họ chuyển đường xuôi về phía nam, ẩn tính mai danh, sau này sẽ sử dụng.
- Lên ngựa, trở về Nam Châu Tĩnh Hải Quân.
Hồng Dịch xoay người cưỡi lên Truy Điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...