Phù.....
Phẫn nộ lắng xuống, Minh Vương biến mất, hỏa diễm diệt thế lụi tàn. Triệu Phi Dung thét lên rồi bỏ chạy, vô ảnh vô tung.
Một loạt biến hóa này cũng chỉ là sự xoay chuyển của thần niệm trong đầu. Thế giới bên ngoài thanh kiếm cũng chỉ là trong mấy cái chớp mắt.
Hồng Dịch trong lòng thở phào ra một hơi thật dài. Thấy vô cùng khó khăn mới dập tắt được nộ hỏa trong tâm, hắn mới biết được rằng khi nãy mình cưỡng ép quan tường Minh Vương chính là lấy sự phẫn nộ của mình thay thế cho cơn phẫn nộ của phật. Cuối cùng cũng phá tan Tinh Hà Qua Toàn của Triệu Phi Dung, nhưng hắn cũng bị lửa phẫn nộ cắn trả lại thần hồn.
Minh Vương chính là do nộ hỏa biến thành, là cơn phẫn nộ của phật. Nộ hỏa có thể diệt thế thì phải biết oán lực tạo nên thần niệm khổng lồ đến mức nào.
"Nếu như không phải ở bên trong thần kiếm, thì ngay cả bản thân mình dùng thần niệm giết chóc để quan tưởng ra La Sát Vương cũng chỉ là cưỡng ép, chứ đừng nói là Minh Vương. Sau này cho dù ở trong thần kiếm, đạo thuật nguy hiểm như vậy cũng phải thận trọng, tránh thi triển bừa bãi, bằng không chơi với lửa có ngày phỏng tay." Trong lòng tự đánh giá, sau đó hắn liên tiếp vận chuyển hơn mười lần quá khứ đại phật. Quá khứ bất biến, thần niệm không đổi, cuối cùng Hồng Dịch mới có thể bình tĩnh trở lại.
Cheng!
Tình huống trên chiến trường mỗi một chi tiết đều lọt vào tầm mắt hắn.
Đại cục đã định. Hắn nhìn thấy đao binh, trương thương binh, nỗ binh, kỵ binh đang ùn ùn tiến vào trong trang viên. Bốn phía tường bao quanh trang viên không biết lúc nào đã bị đạp đổ thành một đống gạch vụn, càng lúc càng nhiều binh lính vượt qua chỗ tường thủng leo vào.
Mặc dù vậy bên trong trang viên vẫn truyền tới tiếng vũ khí va chạm rung trời, tiếng reo hò chém giết. Cho thấy bên trong vẫn hung mãnh chống cự. Nhưng dù sao vẫn không thể làm nên trò trống gì, sơm muộn gì cũng bị dòng thác binh lính cuồn cuộn cuốn trôi đi.
Đó cũng là kết quả sớm nhìn thấy được.
Một địa chủ của một vùng đất, cho dù mạnh đến đâu cũng không thể ngăn cản được tám doanh binh mã tiêu diệt. Nếu có thể làm như vậy thì triều đình Đại Kiền đã sớm bị diệt quốc rồi!
- Xích huynh. Theo ta! Chúng ta đuổi theo giết chết yêu nữ!
- Hầu đại nhân, xin phái cao thủ theo sau ta. Yêu nữ đã bị thương, đây chính là cơ hội cực lớn, không để cho ả ta chạy trốn được, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Hồng Dịch liếc mắt nhìn qua chiến trường xong, tâm tư trầm tĩnh xuống. Bỗng nhiên hét lớn.
- Chỉ huy sứ doanh một, doanh hai, doanh ba, doanh bốn! Các ngươi mau đi theo Hồng Dịch. Đuổi giết yêu nữ! Giải ả ta đến gặp ta! Bắt sống không được thì mang đầu ả ta tới đây!
Hầu Khánh Thần vung mạnh tay lên. Phát lệnh dồn dập.
Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ thúc mạnh đại mã, ào ào phóng vào bên trong trang viên.
Cùng lúc đó bốn thớt ngựa thần tuấn của bốn kỵ binh từ trong hàng ngũ lao mạnh ra chạy theo sau Hồng Dịch.
Bọn chiến sĩ cưỡi ngựa này đều mặc cùng một loại lân giáp, tay cầm chiến đạo kỵ binh dài sáu xích (2 mét). Ngựa mặc dù không phải là danh mã như Hỏa La, Ô Huyết nhưng cũng là loại chiến mã thượng hạng, toàn thân không có tạp sắc, bờm ngựa vàng óng, lấp lánh ánh sáng. Đây chính là thượng đằng chiến mã Bảo Hoàng Câu của Đại Kiền.
Võ công của bọn họ đều đạt tới cảnh giới đỉnh cấp võ sư. Mặt mũi nghiêm nghị, thần sắc bất động, nếu nói về tinh thần lẫn khí chất thì so với mấy cao thủ hộ vệ bên cạnh Hầu Khánh Thần thì còn lợi hại hơn nhiều.
Bọn họ chính là bốn trong tám chỉ huy sứ bát doanh binh mã của Ngô Uyên tỉnh, là nhân vật cấp bậc tướng lĩnh.
- Sư muội, chúng ta chạy mau! Rất nhiều binh lính đang tiến tới đây, chúng ta chống không được.
Cùng lúc đó, tại hậu viện luyện võ trường của Bạch Vân trang, tám người trẻ tuổi, thân mặc bạch sắc bì ngưu khải giáp, tay cầm ngân sắc trường thương, đang dẫn theo mười mấy người áo đen liều chết chống cự.
Liễu Bạch Vân cũng ở trong đó. Trên người hắn mặc một bộ hắc sắc sa ngư khải giáp (áo giáp làm từ da cá mập đen), trong tay cầm Bàn Xà thương (thương có lưỡi uốn lượn như thân rắn), cưỡi trên một thớt ngựa trắng thần tuấn phiêu dật. Bờm của con ngựa trắng này dưới ánh mặt trời lấp lánh màu bạch kim, trông giống y như sư tử!
Thớt ngựa này rất cao lớn, đường nét trên cơ thể rõ ràng. So với Truy Điện dường như còn cường tráng hơn nhiều. Trong lúc đi lại, cơ bắp lưu chuyển khiến cho người ta liên tưởng đến chất thép cứng rắn, kiên cố không để phá vỡ được. Đồng thời lại vẫn mang một vẻ uy nghiêm của bậc quân vương trong muôn thú. Tựa như sư tử, tựa như lão hổ.
Đây chính là Chiếu Ngọc Sư Tử, là danh ma trăm năm hiếm thấy.
Luyện võ trường Bạch Vân trang là phòng tuyến cuối cùng của trang viện.
Phía sau luyện võ trường chính là một thông đạo, thông đạo này lượn quanh ngọn núi phía sau, thông ra một con sông lớn chảy từ tỉnh Ngô Uyển xuôi về nam phương - Đại Thương giang.
Đại Thương giang vô cùng rộng lớn, nhìn không thấy bờ. Nếu tháo chạy vào trong đó thì bốn ngàn binh mã kia cũng chẳng có tác dụng gì, trừ khi Hầu Khánh Thần điều được thuyền chiến của thủy sư vây quét. Nhưng điều động thuyền chiến của Thủy sư phải có sự đồng ý của Tổng đốc mười ba tỉnh Trung Châu, vì thế kế hoạch lần này Liễu Bạch Vân chuẩn bị rất tốt. Dùng thủ hạ chặn sự truy kích của binh lính tại luyện võ trường, tranh thủ thời gian để gia quyến mang theo tài bảo bỏ chạy. Sau đó bản thân hắn ở lại trì hoãn thời gian, rồi dùng con thuyền đã chuẩn bị từ trước bỏ chạy vào Đại Thương Giang. Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Ở cửa luyện võ trường không ngừng có quan binh ùn ùn chém giết tiến vào.
Liễu Bạch Vân cưỡi ngựa tả xung hữu đột, trường thương vung ta, máu tươi tung tóe như hoa đào. Mỗi một thương hạ xuống là lấy đi tính mạng một binh lính, điều này cho thế hắn cực kì tinh thông võ nghệ.
Trên thực tế, hắn thân là đệ tử Đại La phái cử đến Trung Châu Ngô Uyên tỉnh để thống lĩnh hắc đạo lục lâm, cũng đã tiến vào cảnh giới tiên thiên. Nếu không thì hắn cũng không thể nào không chế được đám hắc đạo, lục lâm hỏa hán của cả một tỉnh.
Lúc này Triệu Phi Dung đang đứng ở hậu viện của luyện võ đường, đối mặt với trận chém giết phía trước vẫn không hề nhúc nhích, tựa như đi vào cõi thần tiên.
Mắt nhìn thấy quan binh xông vào mỗi lúc một nhiều, phía sau lại còn có cả kỵ bịnh, nỗ binh. Nỗ tiễn bắn vào, tiễn bay như châu chấu, bắn chết không ít tử sĩ. Liễu Bạch Vân cũng biết bản thân mình cũng khó có thể chống đỡ được!
Trường thương vung lên làm giảm lực đạo của những mũi tên đang bay đến.
Liễu Bạch Vân điên cuồng hét lên:
- Bạch Vân ngũ lão, các ngươi mang theo sư muội chạy mau.
- Được!
Năm cao thủ đang điên cuồng chém giết, xuất thủ nhanh như điện, vừa nghe thấy vậy liền cấp tốc lui lại.
Thân thủ của năm người này đều là võ sư đỉnh phong, có thể so với đám Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, bọn người này chính là cao thủ hắc đạo được Liễu Bạch Vân trọng dụng.
- Không cần. Chúng ta đi nào!
Ở luyện võ trường đột nhiên nổi lên một trận âm phong.
Người người trong luyện võ trường đột nhiên rét run cả người. Triệu Phi Dung hồi phục lại tinh thần, sắc mắt tái nhợt đến dọa người nhưng trong ánh mắt toát ra sát cơ dọa người xen lẫn một tia hưng phấn.
"Minh vương. Minh Vương. Nộ hỏa của phật. Diệt thế Minh Vương. Đạo thuật vô thượng. Trong số các kinh văn của Đại Thiện tự căn bản rất ít ghi lại. Đạo thuật của Đại Thiện tự có năm bí điển thượng thừa, hắn không biết luyện thứ gì nhỉ? Là Bàn Nhượng Bồ Tát kinh? Bồ Đề Thiên Nhân kinh? Bát Bộ Thần Vương kinh? Long Thiện Kim Cương kinh? Hay là Chư Pháp Vô Tướng kinh? Không đúng. Không đúng. Những thứ điển tịch đạo thuật thượng thừa này tuy rằng thần diệu nhưng Hồng Dịch này thần hồn rất yếu kém làm sao có thể sau khi Bạo Viêm Thần Phù kiếm nổ mạnh mà vẫn tồn tại như vậy. Những thứ điển tịch trên cũng không thần kỳ đến mức này. Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là Quá Khứ Di Đà Kinh trong truyền thuyết kia...."
"Không thể nào? Không thể nào? Nhưng cũng không phải không có thể! Hắc hắc. Khá khen cho một con kiến hôi. Ta thật xem thường ngươi rồi. Quá xem thường rồi. Nhưng làm cho ta nghi ngờ chính là uẩn khúc bên trong mà ngươi che dấu, ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi được? Ngươi mặc dù làm tổn thương thần hồn của ta, nhưng chỉ cần ta tu dưỡng mấy tháng sẽ lại hồi phục như ban đầu. Đến lúc đó sẽ cùng ngươi nói chuyện một lần nữa! Nếu như ngươi thật sự là tu luyện Quá Khứ Di Đà kinh, thì tất nhiên ta sẽ lấy từ nó từ tay của ngươi! Quyển kinh trong truyền thuyết này, sau khi tu luyện, vạn kiếp bất diệt. Là pháp môn cao nhất để đạt tới Dương thần. Ta nếu có thể luyện thành dương thần thì trên trời dưới đất ai còn có thể là đối thủ của ta đây?"
Những ý niệm này thoáng chốc xoay chuyển trong đầu Triệu Phi Dung.
Rít!
Trong khoảnh khắc này có hai ba con ngựa vọt vào, tướng sĩ cưỡi trên ngựa giương cung lắp tên, hàng loạt mũi tên nhọn mang theo tiếng huýt xé gió, nhắm thằng vào ngực Triệu Phi Dung lao nhanh đến.
- Hừ!
Triệu Phi Dung đối mặt với mấy tiễn nãy cũng không cần tránh né.
Bàn tay vẽ một đường vòng cung.
Soạt soạt soạt!
Mấy mũi tên tựa như mấy con chim bồ câu đưa thư hiền lành, trong nháy mắt nằm gọn trong tay nàng.
Bó gọn mấy mũi tên lại, Triệu Phi Dung vung tay lên, tiến phóng ngược lại với tốc độ nhanh hơn lúc đầu gấp mười lần. Trong nháy mắt cắm thẳng vào lồng ngực mấy kỵ binh, xuyên thủng khôi giáp của bọn họ, ngay lập tức đập người xuống đất, bỏ mạng.
- Cung tám mươi cân cũng muốn bắn trúng ta? Thật ngây thơ.
Triệu Phi Dung buông thõng tay xuống, một cước đạp nhẹ lên mặt đất, cả người bắn mạnh lên. Trong nháy mắt vọt qua khoảng cách mười sáu, mười bảy dặm hạ xuống sau lưng Liễu Bạch Vân đang ngồi trên Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử.
- Đi!
Liễu Bạch Vân hiểu ý, hét lớn một tiếng, mãnh liệt quay đầu ngựa lại, dùng mã lực lớn nhất phi đi.
Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử không hổ là thần mã. Vừa mãnh liệt phát lực liền chồm mạnh ra phía trước, trên lưng mang theo hai người mà chỉ nhún một cái đã vọt qua tường viện cao ngất ngưởng! Thật giống như thiên long bay lên trời.
Phóng một cái liền vọt ra sơn đạo phía ngoài luyện võ trường, nhắm thằng vào con đường sau núi phóng đi. Chỉ trong chốc lát đã vượt phóng đi năm sáu trăm bộ, bỏ xa đám truy binh đằng sau.
- Hả?
Đúng lúc này Hồng Dịch cũng xông vào hậu viện. Ánh mắt hắn vừa nhìn thấy cảnh này nhất là đoạn Triệu Phi Dung dùng tay bắt tên. Thủ pháp bắt tên này làm cho hắn nhớ lại chuyện lúc trước. Ngày đó đám đạo sĩ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo ám sát phụ thân hắn là Hồng Huyền Cơ. Hồng Huyền Cơ cũng tay không bắt kiếm rồi phóng ngược lại, đâm chết địch nhân.
Hồng Dịch tu luyện võ công cũng có chút thành tựu nên cũng nhìn ra. Thủ pháp như vậy mang cảm giác của thứ võ đạo đỉnh cao, thâm ảo huyền diệu không thể tưởng tượng nổi.
"Đây chính là thủ pháp Chư Thiên Sinh Tử Luân sao?"
Bằng vào trực giác của mình, Hồng Dịch liền đoán ra, loại thủ pháp này chỉ sợ là tuyệt thế quyền pháp Chư Thien Sinh Tử Luân mà Hồng Huyền Cơ độc chế ra.
Mặc dù trong lòng suy đoán nhưng Hồng Dịch vẫn thúc ngựa mãnh liệt đuổi theo. Phía sau là Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục, chỉ huy sứ bốn doanh. Tất cả đều có ngựa tốt nên cũng có thể theo kịp. Ra khỏi luyện võ trường, phóng lên con đường sau núi của Bạch Vân trang.
Trên sơn đạo. Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử một ngựa một đường phóng đi. Phía sau là tám con ngựa bám chặt đuổi theo. Chỉ trong chốc lát đuổi nhau hơn mười dặm, thoáng cái đã lên đỉnh núi, rồi từ cao hạ xuống thấp, sang bên kia sườn núi, địa hình thay đổi, trước mắt là một mảng trắng xóa mênh mông rộng lớn vắt ngang qua. Đó chính là Đại Thương giang.
Tâm linh tương giao với Truy Điện, Hồng Dịch hai tay nắm chặt cương ngựa, cố gắng giữ vững tư thế, tránh không bị lao xuống ngựa. Đồng thời toàn lực định trụ thần hồn, tiến vào bên trong Đào Thần Kiếm Tru Tà. Thanh kiếm xanh biếc bay lên không trung, tốc độ so với tốc độ của ngựa thì nhanh gấp đôi. Trong hư không phóng xé gió phóng đi vùn vụt, tạo thành một đuôi ánh sáng phía sau, cuồng phong rít lên đinh tai nhức óc. Phi kiếm nhằm thẳng vào Triệu Phi Dung đang ngồi trên Ngọc Dạ Sư Tử ở phía trước bảy, tám trăm dặm.
Sức mạnh, tốc độ của thanh kiếm lúc này đã ngang gần với sức mạnh vô hạn của võ thánh.
Trong Võ kinh có ghi lại rằng, lực lượng của võ thánh khi ném thiết mâu (giáo) có thể phá không minh bạo (xé rách không khí tạo nên những tiếng rít nổ), có đuôi ánh sáng kéo theo sau, có thể giết chế địch nhân ở ngoài tám trặm đến một nghìn dặm.
- Đưa thương đây!
Lúc này Triệu Phi Dung đang ngồi trên lưng ngựa bỗng nhiên cười lên một tiếng sắc nhọn.
Đưa tay đoạt lấy Bàn Xà Thương trong tay Liễu Bạch Vân, xoay người lại quét ngang một cái. Thân thương vang lên một tiếng đanh gọn chặn chuẩn xác ngang thân kiếm. Một xung lực khổng lồ đập mạnh lên thân kiếm khiến cho Tru Tà quay cuồng. Thanh kiếm xoay trong liên tục mấy chục vòng trên không mới có thể dừng lại được.
Sức mạnh một thương này của Triệu Phi Dung có thể nói là vô cùng khủng khiếp! Nhưng đây không phải là lực lượng của thần hồn mà chỉ là thuần túy lực lượng của thân thể.
- Hồng Dịch, nguoi cho là chỉ dựa vào phi kiếm là có thể giết ta hay sao?
Triệu Phi DUng đột nhiên cầm thương phi xuống ngựa, nhìn phi kiếm đang lơ lửng trên không trung.
- Ngươi sao lại dùng võ công thế kia? Cảm giác vừa rồi tốt chứ? Thần hồn bị ta đánh trọng thương bây giờ không thể xuất ra khu vật được nữa rồi, chứ đừng nói là hiện hình.
Từ trên thân kiếm truyền đến thanh âm của Hồng Dịch.
Hồng Dịch biết Triệu Phi Dung xuống ngựa, tay cầm thương thi triển võ thuật ngăn cản phi kiếm của mình mà không phải là dùng đạo thuật hiện hình khu vật. Điều này cho thấy thần hồn của đối phương thật sự là bị thương nặng, đã không thể xuất xác khu vật được nữa, chứ đừng nói đến việc thi triển các loại đạo thuật hiện hình khác.
Phi kiếm của hắn gặp phải tình huống trước mắt cũng không vội lao lên, dựng đứng thẳng giữa không trung.
- Con kiến hôi kia, người cho rằng bản thân ta lại bại trận nơi này sao? Không sai, quả thật bây giờ ta không thể xuất xác để khu vật hay hiện hình, nhưng ta lại có thể dùng quyền pháp võ công. Ngươi không biết sao? Ta là đạo vũ song tu, thứ ta đắc ý nhất không phải là đạo pháp mà chính là võ công.
Triệu Phi Dung cầm dựng đứng cây thương lên, bất động, nhìn về phía tám con ngựa đang từ xa phóng lại gần.
- Ta đi giết chêt những tên truy binh kia rồi quay lại nói chuyện tiếp với ngươi.
- Không biết ai giết ai?
Hồng Dịch cười lạnh một tiếng.
Thanh kiếm Tru Tà xanh biếc trên không trung rung động một cái, chợt phóng thẳng lên trời, sau đó quay ngược đâm dọc xuống, thế lao đi cực nhanh, nhằm thẳng vào đỉnh đầu của Triệu Phi Dung mà lao xuống.
Triệu Phi Dung vẫn không hề nhúc nhích, chỉ kêu lên một tiếng.
- Liễu Bạch Vân. Huynh cẩn thận!
Quả nhiên, một kiếm của Hồng Dịch đang lao xuống thì nửa chừng đột nhiên đổi hướng, phóng thẳng về phía Liễu Bạch Vân đang ngồi trên Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử.
Phụt!
Đối mặt với phi kiếm ám sát, Liễu Bạch Vân trong tay không có thương liền vội vàng rút bội đao ra, chém mạnh về phía Tru Tà!
Keng!
Đao kiếm đâm vào nhau, bội đao bị đánh văng đi.
Hồng Dịch khu sử Tru Tà Đào Thần Kiếm, sức mạnh trên thân kiếm tương đương với đỉnh cấp đại tông sư, tiến gần đến võ thánh. Sức mạnh của Liễu Bạch Vân sao có thể ngăn cản được.
Kiếm đâm thẳng vào cổ họng của Liễu Bạch Vân, khiến hắn lập tức ngã khỏi lưng ngựa.
Liễu Bạch Vân mặc dù võ công đã tới cảnh giới tiên thiên nhưng cũng chỉ là tiên thiên sơ cấp. Tính ra còn kém Xích Truy Dương, mà trước đây khi Hồng Dịch sử dụng Huyết văn cương châm thì Xích Truy Dương còn phải chật vật, huống chi hiện giờ hắn sử dụng chính là Đào Thần kiếm.
Phi kiếm sau khi giết chết Liễu Bạch Vân liền xoay ngược lại, lao như thểm điện về phía Triệu Phi Dung. Đây là chiêu Giương Đông Kích Tây trong Lang Nguyệt Kiếm Quyết.
Triệu Phi Dung tay cầm thương, nhìn phi kiếm đang lao tới, bỗng nhiên rung mạnh cây thương. Đầu thương rung lên mãnh liệt tạo ra vô số hư ảnh trước mặt, trong hư hành lưỡi thương lóe lên ánh hàn tinh. Nhìn vào không biết rốt cuộc có bao nhiêu mũi thương lóe lên.
- Đại La Tinh Túc thương thuật. Toái Tinh kích. Hồng huynh cẩn thận.
Xích Truy Dương hét lớn một tiếng, từ phía xa giương Quán Hồng lên, một mũi tên xé gió lao đến.
Keng keng keng keng!
Hồng Dịch ngự kiếm đâm tới, thân kiếm đâm vào thương ảnh, nhất thời khi chạm vào một đầu thương thân kiếm liền chấn động kịch liệt, lắc lư không ngừng, sau đó một loạt sức mạnh khổng lồ liên tục chấn động lên thân kiếm khiến cho thần hồn của hắn cũng không nắm vững được thanh kiếm.
- Thương pháp của Triệu Phi Dung này đúng là bản lĩnh võ công thật sự dùng để giao đấu. Trên thân kiếm trúng hơn mười mấy nhát đâm của trường thương, nếu là một thanh kiếm bình thường thì giờ đã nát bấy rồi.
Vù!
Thân thể Triệu Phi Dung lướt đi, tùy tiện tránh khỏi một tiễn mà Xích Truy Dương bắn đến, cười khanh khách:
- Hồng Dịch, đỡ thử một thương Sinh Tử Chuyển Luân này của ta!
Vừa nói nàng ta vừa xoay ngược thương lại. Đào Thần Kiếm ở giữa không trung còn chưa ổn định được liền thấy thương của đối phương rung mạnh lến, mũi thương lóe lên nhanh như chớp giật, đâm thẳng vào thân kiếm.
Xung lực cực mạnh dồn ép tới. Mũi thương dính chặt vào thân kiếm khiến cho kiếm phong xoay tròn tựa như một bánh xe gió quay vù vù trên mũi thương.
Hồng Dịch cảm nhận được kiếm dính vào mũi thương xoay tròn mãnh liệt, cho dù bản thân hắn vận dụng lực lượng thế nào cũng bị đầu thương của đối phương triệt tiêu toàn bộ, làm tiêu tán lực lượng của thân kiếm ra bên ngoài.
Đào Thần kiếm giống như một con chim bị một tuyệt đỉnh cao thủ nắm ở trong tay, vô luận vỗ cánh thế nào cũng không thể đứng dậy được.
- Chư thiên. Sinh Tử Luân khủng bố như vậy sao?
Hồng Dịch lúc này cuối cùng cũng hiểu được tại sao Hồng Huyền Cơ kinh khủng như vậy. Nếu như hắn bằng vào thanh Đào Thần Kiếm này đi tìm phụ thân hắn mà chất vấn chỉ sợ rằng cũng sẽ bị đánh cho không ngóc đầu được dậy.
- Thiên Lang Khiếu Nguyệt.
Hồng Dịch gặp phải thương pháp kinh khủng này, thần hồn liền ngưng tụ lại. Khu sử thân kiếm dựng đứng lại, bắn mạnh về phía sau, chấn động kịch liệt. Thật giống như một con cự lang hướng về phía mặt trăng mà tru lên. Dồn lại thành một sức mạnh khổng lồ sau đó phóng ra một kích, cuối cùng cũng thoát được bánh xe gió trên đầu mũi thương.
- Đào thần, sức mạnh quả nhiên không tệ.
Triệu Phi Dung lại lạnh lùng cười một tiếng. Mắt nhìn thấy Đào Thần kiếm bay lên liền đâm mạnh thương về phía thanh kiếm.
Nhưng lúc này Xích Truy Dương đã đuổi gần đến nơi, ngồi trên ngựa khai cung. Tay cầm một lúc năm mũi tên.
Bồng! Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!
Năm mũi tiến phóng thưởng về phía Triệu Phi Dung, phong kín toàn bộ lộ tuyến tránh né của nàng ta.
- Phi ngư liên châu xạ?
Ánh mắt Triệu Phi Dung chợt lóe lên. Xoay người lại, vung mạnh thương lên.
Keng keng keng keng keng!
Thương vung lên liên tục, chặn lại năm tiễn này. Ngay sau đó lại xoay ngược thương lại đâm thẳng vào phi kiếm của Hồng Dịch đang lao tới.
Bàn Xà thương trong tay Triệu Phi Dung linh hoạt tựa rồng cuộn, biến hóa linh hoạt, lực lượng mạnh mẽ, lấy cứng chọi cứng cản lại phi kiếm của Hồng Dịch, khiến cho hắn không chiếm bất cứ một tiện nghi nào.
Nhưng hiện tại, ở xa xa trên sơn đạo, kỵ binh, bộ binh đã hoàn toàn công phá Bạch Vân trang, giờ đang chạy tới hướng này.
Triệu Phi Dung cũng chú ý đến tình huống hiện tại, bỗng nhiên huýt sáo dài một tiếng, đâm mạnh năm thương về phía trước, đâm trúng thân kiếm Đào Thần khiến cho nó liên tục quay cuồng trong không trung. Nhanh chóng chớp lấy cơ hội, nữ nhân này lại thể hiện sự hung hãn vốn có của nàng ta, chẳng những không lùi mà còn tiến, cước bộ luân chuyển tựa như lưu tinh phóng thẳng về phía ngựa của Xích Truy Dương.
Khoảng cách mấy trăm bộ trong nháy mắt vượt qua, nàng ta tay cầm thương liên tục đâm ra.
Xoát xoát xoát xoát xoát!
Năm thương xuất ra chỉ trong mấy nhịp hô hấp, so với tốc độ đang lao đi của ngựa còn nhanh hơn. Liền ngay lập tức đâm chết con ngựa của Xích Truy Dương, sau đó mũi thương hướng thẳng về phía Xích Truy Dương, muốn giết chết hắn cùng lúc.
Xích Truy Dương kêu lên một tiếng hất hảo, một thương của đối phương mạnh mẽ lao tới, nhìn chỉ thấy thương ảnh, căn bản không cách nào ngăn cản được. Trong tình thế nguy cấp, trong bụng liền lóe lên, Xích Truy Dương linh hoạt tựa như ly miêu ngay lập tức luồn xuống ẩn núp dưới bụng ngựa, tay bám lấy mặt đất, tung người phong ra xa.
Rầm!
Xích Truy Dương thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc nhưng dưới bụng Ô Huyết Mã máu chảy ròng ròng. Ô Huyết Mã hí vang một tiếng dài mang theo sự đau đớn cực điểm, trên người có hơn mưỡi lỗ thủng.
Một thương cuối cùng đâm từ dưới cổ ngựa xuyên thẳng lên trên, cả thân ngựa bị Triệu Phi Dung dựng ngược lên.
Đại mã một nghìn cân lại bị Triệu Phi Dung một thương đâm thủng, xuyên qua cả gáy. Sau đó dựng đứng thương lên, vung mạnh một cái, cả thân ngựa bay. Đầu thương rung lên vài cái, thây ngựa liền lập tức bị xẻ thành mấy thịt, máu của Ô Huyết Mã tung tóe đầy trời.
Xích xích xích xích xích!
Trong nháy mắt, Tiểu Mục, Trầm Thiết Trụ tay cầm phi hoàng liên nỗ liên tiếp phóng tên về phía Triệu Phi Dung.
Triệu Phi Dung lại hừ lạnh một lần nữa, thân thể lóe lên, nỗ tiễn nằm lả tả dưới đất.
Đúng lúc này, một bóng xanh lóe lên. Giữa không trung vang lên tiếng sấm nổ.
Ầm ầm ầm ầm!
Hồng Dịch khu sử phi kiếm đâm thẳng vào cổ Triệu Phi Dung.
Hồng Dịch vừa rồi ngay khi ổn định lại thân kiếm liền mãnh liệt tập trung thần hồn lực lại, thi triển sức mạnh cực đại của phi kiếm.
- Một thương này lại không thể giết chết ngươi?
Triệu Phi Dung vừa hung hãn đâm ra một kích tưởng rằng giết chết được một người, đang định ung dung bỏ đi nhưng không ngờ lại bị phi hoàng liên nỗ ngăn trở lại. Hơn nữa Xích Truy Dương lại thoát khỏi hiểm cảnh như vậy, lẩn dưới bụng ngựa tránh được một thương nguy hiểm này.
Ý nghĩ trong đầu vừa xoay chuyển, nàng ta biết rằng muốn giết người trút giận thì có chút không thực tế, liền thu lại thương, thi triển một chiêu Sinh Tử Chuyển Luân, vòng lên cản lại phi kiếm của Hồng Dịch, ngăn lại thế kiếm đang phi tới. Sau đó chạy vội đi.
- Yêu nữ! Ngươi còn muốn chạy?
Xích Truy Dương từ trên mặt đất bò dậy, nổi giận bừng bừng. Đồng thời trong lòng cũng thấy sợ hãi đến cực điểm. Trong khoảnh khắc vừa rồi, có thế nói là tình cảnh nguy hiểm mà bình sinh hắn chưa từng gặp phải. Chỉ cần hơi lơ là một chút thì giờ đã là xác chết rồi. Bây giờ nhìn thấy Triệu Phi Dung vừa vội vã bỏ chạy, vừa vung thương lên ngăn cản lại phi kiếm của Hồng Dịch, Xích Truy Dương liền biết nàng ta vừa nãy truy giết hắn đã tiêu hao ít nhiều thể lực. Nàng ta dù sao cũng chưa phải là võ thánh.
Hơn nữa phi kiếm của Hồng Dịch đối với Triệu Phi Dung cũng tạo nên sự kiềm chế cực lớn.
Lúc này Triệu Phi Dung phản kích giết người không có kết quả, liền chuẩn bị bỏ chạy. Xích Truy Dương đời nào lại để cho nàng ta chạy đi được. Hắn hít một hơi thật sâu. Ánh mắt trợn lên trừng trừng. Khuôn mặt đỏ bừng. Toàn thân vồng lên. Từ trong mũi thở mạnh ra từng hơi một. Ti ti. Ti ti. Hô hấp dồn dập tựa như tiếng rít của rắn.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, hắn cầm mạnh lấy Quán Hồng, tay với lấy túi tên phía sau, thân thể di động như cá lội nước, bắn liên tục chín tiễn về phía Triệu Phi Dung.
Chín tiễn vừa bắn xong!
Phụt!
Xích Truy Dương hộc ra một ngụm máu tươi, hay tay mềm nhũn rũ xuống, không còn một nửa điểm lực lượng, cả người xui lợ xuống.
Đây là tiễn thuật lợi hại nhât của Huyền Thiên quán Thiên Xà Cửu Tiễn. Chính là tiễn thuật vô thượng mà cao thủ dùng nó có thể cách không giết chết một đại sư võ đạo. Bằng vào lực lượng cường hãn như của Xích Truy Dương, khi liên xạ chín tiễn cũng khiến cho nội tạng, gân cốt bị tổn thương.
Chín mũi tên như linh xà xé gió bay đi, phóng thẳng đến người Triệu Phi Dung. Trên, dưới, trái, phải, bốn phương tám hướng, mỗi nơi đều có một mũi tên xé gió lao đến, ngay cả ngay sát mặt đất cũng có một tiễn bắn thẳng về phía chân nàng ta. Vô cùng bí ẩn.
- Hả.
Trong nháy mắt khi Xích Truy Dương khai cung, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên trong lòng Triệu Phi Dung. Sau khi xuất thương đỡ phi kiếm của Hồng Dịch, nàng ta xoay mạnh lại, liền thấy chín mũi tên xé gió lao tới.
Nàng ta nhíu mày lại, đem thương quét ngang một vòng lớn quanh người. Thân thể lóe lên, thoát được sáu tiễn, dùng thương gạt được hai tiễn, chân nhấc lên đạp mạnh xuống, dẫm thẳng một tiễn còn lại lún sâu xuống đất.
- Cơ hội tốt.
Hồng Dịch quan sát tình li từng tí sự việc trước mắt, quá khứ đại phật trong lòng chợt lóe lên. Thần hồn ngưng tụ một cỗ lực lượng mạnh mẽ trước giờ chưa từng có dồn lên thân kiếm. Thân kiếm bỗng nhiên lao mạnh về phía trước, hóa thành một cây cầu vòng xanh biếc đâm thẳng từ trên xuống.
Đây là chiêu Trường Hồng Quán Nhật
Phụt!
Kiếm chặt gãy Bàn Xà Thương. Đâm thẳng vào tim của Triệu Phi Dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...