Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Đường Tăng mỉm cười, nhận dải lụa hồng mà nha hoàn đưa cho. Đường Tăng và Vương Mẫu mỗi người kéo một đầu, đi về phía Tạo Hóa Thần Điện.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người bước đến đại điện cuối cùng của Tạo Hóa Thần Điện. Ở nơi đó có một pho tượng, thình lình đó chính là pho tượng của Nữ Oa Nương Nương.
Lúc này, pho tượng rất sống động, giống như sống lại, tỏa ra ánh sáng thần thánh chí cao vô thượng, mặt mỉm cười nhìn hai người đang bước tới.
Hiển nhiên đây là Nữ Oa Nương Nương đã hóa thân thành thiên đạo. Nàng cũng biết tiệc cưới này, đồng thời nàng cũng rất vui vẻ khi biết Tạo Hóa Thần Điện và Thiên Đình đã sát nhập lại.
- Nhất bái thiên địa...
- Nhị bái cao đường..
- Phu thê giao bái..
- Đưa vào động phòng!
Sau khi người chủ trì ngâm xướng xong, lập tức trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, đồng thời ngoài trời tiếp tục bắn pháo hoa, cả vũ trụ đang chúc mừng, suối thần phun trào, ánh sáng lấp lóe tinh không.
Không khí vui mừng bao phủ toàn bộ vũ trụ, dù sinh linh bình thường đều cảm thấy được, họ đều quỳ bái về một hướng.
Đây không phải là điều Đường Tăng tận lực chế tạo, mà là một loại khí vận của vũ trụ hội tụ lại, bởi vì ngày này mang ý nghĩa rất phi phàm.
Trong quá trình này, không ai chú ý đến hằng tinh trong một vài tinh vực bỗng sáng lấp lánh cả tinh không, rồi ánh sáng đó đột nhiên tiêu tán, nhìn từ xa hằng tinh giống như lớn hơn rất nhiều.
Nhưng nếu có cường giả lại gần xem xét, thì sẽ phát hiện, hằng tinh kia đang tiêu tán năng lượng. Chúng giống như đang bị tán công, một sức mạnh tối tăm đang hút đi năng lượng của hằng tinh.
Theo hằng tinh của những tinh vực này xuất hiện tình huống khác thường, thì ngay sau đó giống như gây nên phản ứng dây chuyền, càng ngày càng nhiều hằng tinh tiêu tán năng lượng.
Ta có thể cảm nhận được tốc độ tàn lụi của rất nhiều hành tinh có sinh mệnh. tuổi thọ của sinh mệnh trên những hành tinh này lặng yên không tiếng động giảm xuống, một vài chủng tộc tiêu vong mà thần không biết quỷ không hay.
Một dáng vẻ già nua rất khó nhận ra bắt đầu xuất hiện trong vũ trụ, vũ trụ giống như một ông lão đang dần dần già yếu.
...
Trong tẩm cung xa hoa của Tạo Hóa Thần Điện, đâu đâu cũng có vật trang trí màu đỏ thắm, vật trang trí bình thường nhất cũng là tiên khí.
Đường Tăng chiêu đãi tượng trưng vài vị khách đến mừng rượu, sau đó bước vào phòng tân hôn.
Đường Tăng vừa bước đến cửa thì trông thấy tân nương trùm khăn đỏ đang ngồi trên chiếc giường xa hoa.
Có hai nha hoàn đang đừng bên cạnh. Một người trong đó chính là Tử Vi tiên tử. Trong ánh sáng của ngọn nến đỏ thắm, Tử Vi tiên tử trông thấy Đường Tăng bước vào, thân thể mềm mại run lên, ánh mắt phức tạp và nét mặt hơi khẩn trương.
Một nha hoàn khác thì trái lại. Nàng nở ra một nụ cười, trong đôi mắt mỹ lệ hiện lên vẻ chờ mong.
Đường Tăng bước lại, nhìn hai người rồi phất tay.
Hai người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đường Tăng đứng trước mặt tân nương, hít sâu một hơi, vén lên khăn che mặt của tân nương, lập tức một dung nhan mỹ lệ hiện ra, Mặc dù mặt nàng không biểu tình gì, nhưng vẫn không dấu được khí chất cao quý.
Vị tân nương này chính là Vương Mẫu Nương Nương. Lúc này, nàng vô cùng xinh đẹp, có một không hai trong thiên hạ.
Đường Tăng vén lên khăn cô dâu, bốn mắt nhìn nhau. Đường Tăng thì ý cười đầy mặt, còn Vương Mẫu không biểu tình gì.
- Vương Mẫu... Không! Từ hôm này, nàng không còn là Vương Mẫu nữa. Nàng là Thẩm Liên, là phu nhân của ta,.
Đường Tăng mỉm cười, đắc ý nói:
- Từ hôm nay trở đi, nàng chính là người của ta.
Khóe miệng Thẩm Liên hơi cong lên, đồng dạng đắc ý nói:
- Từ hôm nay trở đi, Tạo Hóa Thần Điện chính là của ta.
-...
Đường Tăng buồn rầu:
- Nàng gả cho ta là vì Tạo Hóa Thần Điện.
- Chàng cứ nói đi.
Thẩm Liên cười lạnh:
- Vì sao chúng ta có thể đến với nhau. Trong lòng chàng rõ nhất, chẳng lẽ chàng nghĩ rằng ta yêu chàng.
Đường Tăng trông thấy biểu tình kia của nàng, mặt mày hơi khó chịu:
- Ta sẽ khiến nàng yêu ta.
Sau đó Đường Tăng đè nàng xuống.
Thẩm Liên cắn môi tùy ý Đường Tăng giày vò. Nàng không phản kháng cũng không phối hợp.
Nhưng Đường Tăng cũng kệ nàng, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, phải vẽ xong trăng tròn.
...
Rồng không vươn mình không mưa, mưa không tiêu xài không đỏ.
Một trận đại chiến nổ ra. Thẩm Liên bị chơi đùa cả người không còn tí sức nào. Nàng đã tu đạo vài vạn năm, đây là lần thứ nhất nàng được nếm mùi đàn ông. Nàng bị Đường Tăng giày vò đến mức hai mắt mờ mịt, không phân rõ phương hướng.
Sau đó, hai người chung giường chung gối. Nằm trên giường, trạng thái của hai người rất kỳ lạ. Đường Tăng thì đắc ý nằm ngửa, Thẩm Liên thì nằm nghiêng dựa lưng vào Đường Tăng.
- Ta có chút ngoài ý muốn.
Đường Tăng bỗng nhiên mở miệng.
Thẩm Liên sững sờ, không nhúc nhích hỏi:
- Là gì?
- Lần thứ nhất của nàng vẫn khiến ta ngoài ý muốn.
Đường Tăng cười nói.
Đường Tăng nhìn nửa người trên mỹ lệ của nàng:
- Trước đây, ta nghe nói Vương Mẫu và Ngọc Đế là vợ chồng, thế mà hai người không...
- Chàng muốn nói cái gì?
Mặt Thẩm Liên không thay đổi nhìn gã,
Đường Tăng hơi chột dạ, chẳng qua vẫn nhắm mắt nói:
- Ngọc Đế lão nhi không chạm qua nàng chứ.
- Chàng dám phá hỏng danh dự của bản cung, chàng cút ra cho ta.
Bỗng nhiên Thẩm Liên tung ra một cước.
- Bành
Đường Tăng bay xuống giường, đầu óc hơi choáng vàng, tức giận nói:
- Nàng làm gì thế...
- Cút ra ngoài, đừng bước lên giường của ta.
Thẩm Liên phẫn nộ cầm quần áo Đường Tang ném ra ngoài.
- Cút ra!
- Nàng có bị bệnh không?
Đường Tăng tức giận, tiện tay cầm lên quần áo, bò lên gường.
Thẩm Liên lại tung ra một cước, đá Đường Tăng xuống giường.
- Này! Nàng có ý gì thế?
Đường Tăng tức giận, bắt lại chân Thẩm Liên kéo nàng xuống giường, rồi lại bò lên giường.
- Đừng làm rộn nữa, ngủ đi.
- Ai cùng chàng làm rộn, chàng cút ra ngoài cho ta.
Thẩm Liên lại tung ra một cưới đá Đường Tăng xuống giường.
- Nàng đừng quá đáng quá!
Đường Tăng quát lớn, bỗng nhiên dừng lại nói:
- Chẳng lẽ Ngọc Đế lão nhi từng chạm qua nàng.
Ánh mắt Thẩm Liên phát lạnh. Đường Tăng lập tức chột dạ:
- Ta chỉ nói đùa thôi, nàng bị đàn ông chạm qua hay chưa, thì ta là người rõ nhất..
- Chàng cút cho ta!
Thẩm Liên tức giận, lần này nàng dùng thánh lực.
-Ầm!
Toàn bộ Tạo Hóa Thần Điện đều chấn động, tẩm cung bùng lên ánh sáng.
Bùm bùm bùm...
Từng tiếng đấm đá truyền ra, khiến các thủ vệ, thị nữ và các thần tướng bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn về phía tẩm cung.
- Ầm...
Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên, Đường Tăng bị ném ra ngoài, mặt mũi bầm dập.
Chíu chíu chíu.
Từng tia sáng xuất hiện, rất nhiều thần tướng chạy đến, trông thấy Đường Tăng chật vật không chịu nổi, ai cũng trợn mắt hốc mồm.
- Điện chủ...
Hai nha hoàn ngoài cửa cũng đưa mắt nhìn nhau.
Đường Tăng chật vật đứng lên, sửa sang lại quần áo trên người, trừng mắt nhìn các thần tướng chạy đến:
- Nhìn cái gì vậy, không đứng gác sao?
- Điện chủ, đây là...
Vị nha hoàn không biết tên ngạc nhiên hỏi.
Tử Vi tiên tử thì che miệng nén cười.
- Không có việc gì.
Đường Tăng tức giận trả lời, sau đó đi vào tẩm cung, mắng to:
- Chẳng lẽ thời kỳ mãn kinh của nàng đến rồi...
Bỗng nhiên Đường Tăng im lặng, trợn mắt hốc mồm nhìn giường lớn xa hoa.
Đường Tăng trông thấy Thẩm Liên dùng chăn mềm che lại cơ thể, nằm nghiêng, lưng vào tường, một màn sáng gắt gao bảo vệ giường lớn.
Điều khiến Đường Tăng trợn mắt hốc mồm chính là màn sáng kia, lấy ánh mắt của Đường Tăng thì tất nhiên có thể nhìn ra nó là một món pháp bảo, hơn nữa còn là Tiên Thiên Pháp Bảo, là cực phẩm thánh vật và cũng là một loại pháp bảo phòng ngự.
Mắt Đường Tăng trợn tròn:
- Nàng có ý gì.
Đêm tân hôn, tân nương dùng pháp bảo phòng ngự che lại giường, việc này....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...