Nhóm: TTTV
Nguồn:
-----------------
Có thể nói, chỉ cần cho nàng thời gian, đạt tới nửa bước Đạo Tổ, tuyệt đối không phải nằm mơ, đương nhiên thời gian này có thể sẽ rất dài, có thể là mười năm, cũng có thể là một trăm năm, thậm chí có thể là một ngàn năm, cái này phải nhìn tài nguyên tu luyện của nàng.
Bởi vì ngay cả Thần Tiên tu luyện, ngoại trừ cảm ngộ thiên địa pháp tắc ra, còn cần hấp thu tiên khí, nếu đẳng cấp tiên khí không có đạt tới, tu vi sẽ vĩnh viễn không tăng lên.
- Đường Tam Tạng, hắn tùy tiện nói mấy câu, liền để ta đốn ngộ?
Hằng Nga khó có thể tin, ngay sau đó thân thể mềm mại của nàng run rẩy, nước mắt nhịn không được chảy xuống.
Đương nhiên không phải bị Đường Tăng cảm động, mà là bởi vì cao hứng kích động.
Bao nhiêu năm?
Nàng một mực cố gắng tu luyện, muốn mạnh lên một chút, như thế liền có thể không cần bị trói buộc quá lớn, không cần cả ngày phòng bị những nam tiên kia, phòng bị Ngọc Đế!
Bản thân nàng đối với thực lực cũng không tính quá khát vọng, nhưng nàng rất muốn có được thực lực cường đại, bởi vì chỉ như thế, mình mới sẽ an toàn hơn.
Thế nhưng nàng một không có chỗ dựa cường đại, hai không có danh sư chỉ đạo, từ khi tiến vào Thiên Đình đến nay, nàng vẫn luôn là tự mình tu luyện, tự mình tìm tòi.
Thiên phú của Hằng Nga hoàn toàn không cần hoài nghi, dù chỉ dựa vào tự mình tìm tòi, cũng tu luyện tới cảnh giới bây giờ liền có thể tưởng tượng được.
Bây giờ đạt được Đường Tăng chỉ điểm, nhiều năm qua tích lũy lập tức như suối phun bộc phát, đã xảy ra là không thể ngăn cản!
- Còn có đóa hoa này!
Hằng Nga duỗi ngọc thủ ra, trên tay xuất hiện Vô Danh hoa, lúc này Vô Danh hoa thu nhỏ lại cỡ lòng bàn tay, tản ra quang mang thất thải.
Dựa theo Đường Tăng nói, chỉ cần dùng phương thức đặc thù tế luyện đóa Vô Danh hoa này, nàng liền có thể có một pháp bảo hộ thân cường đại, hơn nữa còn là loại hình trưởng thành.
Ánh mắt phức tạp mà cảm kích nhìn thoáng qua phương hướng Đường Tăng rời đi trước đó, Hằng Nga dứt khoát bay về Thiên Đình, muốn về Nguyệt cung bế quan, luyện hóa Vô Danh hoa.
...
- Sư phụ, con trở về.
Tôn Ngộ Không hóa thành quang mang từ trên trời giáng xuống.
- Đã đưa vật cho Hằng Nga Tiên Tử chưa?
Đường Tăng hỏi.
- Đã đưa rồi.
Tôn Ngộ Không nói.
- Vậy là tốt rồi.
Đường Tăng gật đầu, một bên lĩnh ngộ phương pháp mượn lực của Thái Thượng Lão Quân lưu lại, một bên tiếp tục đi đường.
Sở dĩ Đường Tăng chỉ điểm Hằng Nga, cũng cho Hằng Nga bí pháp tế luyện Vô Danh hoa, là có mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, Hằng Nga quá đẹp, mà Ngọc Đế khẳng định cũng ngấp nghé mỹ mạo của Hằng Nga, nữ nhân mỹ lệ như vậy, nếu như bị Ngọc Đế thu lên giường, liền thua lỗ.
Coi như mình không thể được, cũng tuyệt đối không thể để cho Ngọc Đế đạt được, mà Đường Tăng tự nhận mình không phải người cực đoan, không có khả năng làm ra sự tình hủy diệt Hằng Nga.
Mục đích mình không chiếm được, người khác cũng đừng hòng đạt được, có rất nhiều loại phương pháp có thể đạt tới, trong đó một loại phương pháp, là trực tiếp để thực lực của Hằng Nga tăng mạnh, có tiền vốn đối nghịch Ngọc Đế!
Thứ hai, Đường Tăng muốn xúi giục Hằng Nga, để Hằng Nga trở thành người một phương của mình.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hằng Nga, Đường Tăng liền nhìn ra, thiên phú của Hằng Nga cao đến dọa người, mà thiên phú của nàng, chính là loại mỹ lệ cực hạn kia, loại mỹ lệ kia, đã là một loại pháp tắc hiển hóa.
Chỉ cần khai phát ra loại mỹ chi pháp tắc kia, đợi một thời gian, Hằng Nga đúc thành đạo cơ, tuyệt đối không phải nằm mơ.
Sở dĩ bây giờ Hằng Nga vẫn chỉ là Huyền Tiên, ngoại trừ nàng quá cảnh giác nam nhân chung quanh, cũng bởi vì nàng nhát gan, không dám đi mạo hiểm cướp đoạt tài nguyên tu luyện, còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, là không có đạt được Danh Sư chỉ điểm.
Đường Tăng tin tưởng, hắn cho Hằng Nga những vật kia, Hằng Nga tất nhiên có thể nhất phi trùng thiên, tu vi một ngày ngàn dặm.
Chỉ cần có thể xúi giục, Hằng Nga tất nhiên sẽ trở thành một giúp đỡ lớn của mình!
Đương nhiên cũng có chút xíu tư tâm, nếu Hằng Nga lòng mang cảm kích, yêu mình, vậy liền tốt nhất rồi!
...
Ba ngày sau, đội ngũ thỉnh kinh gặp được một đại yêu làm hại ở trong trấn nhỏ.
Lục Nhĩ Mi Hầu phát hiện yêu quái kia trước nhất, lóe lên liền xông vào trấn, đánh bại yêu quái kia.
- Yêu quái, chết đi!
Lục Nhĩ Mi Hầu nói xong liền muốn một gậy chấm dứt tính mệnh của yêu quái này.
- Lục Nhĩ dừng tay!
Bỗng nhiên Đường Tăng trống rỗng xuất hiện, chặn thần thiết của Lục Nhĩ Mi Hầu.
- Sư phụ, vì sao không cho đồ nhi giết yêu quái này?
Lục Nhĩ Mi Hầu không hiểu.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Đường Tăng trực tiếp vung lên Cửu Hoàn Tích Trượng, một trượng đánh nổ yêu quái tưởng là trở về từ cõi chết kia, óc vẩy ra, chết cực kỳ thê thảm.
Lục Nhĩ Mi Hầu trợn mắt hốc mồm, không phải không cho giết sao? Tình huống như thế nào a?
- A Di Đà Phật, loại chuyện ác sát sinh này, liền để vi sư tới làm đi.
Đường Tăng nghiêm túc nói.
- A?
Vẻ mặt Lục Nhĩ Mi Hầu mộng bức.
- Lục Nhĩ, con phải nhớ kỹ, mặc kệ là giết phàm nhân, hay giết yêu quái, giết Thần Tiên, coi như đối phương tội ác tày trời, giết đối phương, mình cũng sẽ tiếp nhận nhân quả nhất định.
Đường Tăng nói.
- Vậy vì sao sư phụ lại có thể giết?
Lục Nhĩ Mi Hầu truy vấn.
- Bởi vì vi sư là sư phụ của các con, loại sự tình tiếp nhận nhân quả này, tự nhiên phải để vi sư đến gánh chịu.
Vẻ mặt Đường Tăng kiên quyết:
- Ta không vào Địa Ngục ai vào Địa Ngục?
- Sư phụ!
Trong lòng Lục Nhĩ Mi Hầu run lên, đạo tâm kiên định cũng có chút ba động.
Lục Nhĩ Mi Hầu đương nhiên sẽ không biết, ngoài miệng Đường Tăng nói như vậy, nhưng trong lòng đang vui sướng tưng tưng.
Vừa rồi mặc dù giết yêu quái kia không có đạt tới điểm kinh nghiệm hắn thăng cấp, nhưng cũng là cấp 45, hắn lập tức liền thu được năm trăm vạn điểm kinh nghiệm.
Tăng thêm trước đó còn thừa lại năm trăm vạn, hiện tại Đường Tăng hết thảy có một ngàn vạn điểm kinh nghiệm, đã có thể hoán đổi một chút thần thông hơi yếu.
Bất quá hắn không lập tức hoán đổi, hiện tại còn không cần, chờ tích lũy đến đủ nhiều, duy nhất một lần hoán đổi thần thông cường đại, hữu dụng nhất, xem như là đại chiêu!
- Ừm?
Đường Tăng đang giáo dục Lục Nhĩ Mi Hầu ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, tiên thức của hắn thời khắc chú ý Yến Xích Hà, lúc này đã có manh mối.
- Lưu Ngạn Xương, cơ duyên của ngươi xuất hiện, đi theo bần tăng!
Đường Tăng nắm bả vai của Lưu Ngạn Xương, mang theo hắn phá không bay đi.
Bởi vì hướng kia không phải chính hướng tây, Đường Tăng cũng không kiêng kỵ nhiều như vậy, bay thẳng qua, dù sao đến lúc đó làm xong sự tình sẽ trở về.
- Sư phụ?
- Mau theo!
Đám người Tôn Ngộ Không vội vàng theo sau.
Trong một dãy núi, Yến Xích Hà mặt lạnh đuổi giết một con hồ yêu màu trắng, tốc độ của hồ yêu kia thật nhanh, nhưng Yến Xích Hà cũng không chậm, cắn chặt không thả.
- Yêu quái, còn không thúc thủ chịu trói.
Yến Xích Hà ở phía sau kêu to, đào mộc kiếm nhanh chóng chém ra, đánh ra từng đạo hồng quang.
- Vù vù...
- Bành bành bành...
Cây cối trước mặt nổ tung, lá bay toán loạn, nhưng bạch hồ này không quan tâm, vùi đầu trốn như điên.
- Bành!
Bỗng nhiên con bạch hồ kia hóa thành một đạo yêu vân nổ tung, trực tiếp biến mất.
Yến Xích Hà vội vàng đuổi qua, lại không có phát hiện cái gì.
- Yêu quái thật giảo hoạt!
Yến Xích Hà hừ lạnh.
Con hồ yêu kia là hắn phát hiện ở phụ cận Dương Thành, lúc ấy hồ yêu đang câu dẫn một nam nhân, cơ hồ hút khô tinh dương của nam nhân kia, hắn kịp thời xuất thủ, mới cứu được nam nhân kia một mạng.
Sau đó một đường truy kích, đuổi tới nơi này.
- Sao lại đột nhiên chạy thoát?
Yến Xích Hà nhíu mày, cảm giác địa phương này có gì đó quái lạ.
Cùng lúc đó, Đường Tăng đã mang theo Lưu Ngạn Xương thuấn di đến trước Yến Xích Hà, địa phương kia có một cái miếu hoang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...