Tử Lan cũng đúng lúc là người chịu trách nhiệm trồng tiên thảo trong Dao Trì.
Chỉ có điều, Tôn Ngộ Không đi tới khu vực tiên thảo Tử Lan chịu trách nhiệm lại không tìm được Tử Lan.
- Tử Lan, nàng đang ở đâu?
Tôn Ngộ Không lớn tiếng kêu lên, mừng rỡ trong lòng dần dần giảm đi, ngược lại biến thành mất mát, thất vọng.
- Tử Lan, nàng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Tôn Ngộ Không mờ mịt nhìn chung quanh.
- Đại Thánh...
- Đại Thánh được...
Tiên nữ trong khu vực tiên thảo vội vàng hành lễ, không quan tâm Tề Thiên Đại Thánh ở bên ngoài khiến Ngọc Đế không thích thế nào, nhưng thực lực và địa vị của Tề Thiên Đại Thánh vượt xa những nữ tiên này, không phải là người các nàng có thể tùy ý đắc tội.
Hơn nữa, nếu như có thể nhận được Tề Thiên Đại Thánh che chở, địa vị của các nàng cũng được nâng cao hơn.
Chỉ là, Tôn Ngộ Không căn bản không để ý tới những nữ tiên này, giống như hắn căn bản không nhìn thấy được.
- Tử Lan, nàng đang ở đâu?
Trong miệng Tôn Ngộ Không thì thầm nói.
- Vù!
Hắn chợt lách người lại rời đi, trực tiếp chạy về phía chỗ ởcủa Tử Lan, hắn đã từng đi tớichỗ đó.
Một đám nữ tiên đưa mắt nhìn nhau.
- Vì sao ta cảm giác Tề Thiên Đại Thánh rất kỳ quái?
Một nữ tiên nhỏ giọng nói.
- Ta cũng cảm thấy như vậy, hình như tâm tình Tề Thiên Đại Thánh không tốt lắm.
Một nữ tiên khác cũng mở miệng.
- Trước đây ta gặp được Đại Thánh không phải là bộ dạng như vậy, hắn bướng bỉnh gây sự, còn từng trộm cây quạt của ta, thường cùngTử Lan đùa giỡn.
- Thật sự hâm mộ Tử Lan, có một thần tiên mạnh như vậy bảo bọc.
Các nữ tiên bàn luận.
...
Rất nhanh, Tôn Ngộ Không đi tới chỗ ởcủa Tử Lan, nhưng ở đây người không nhà trống, Tử Lan cũng không ở đây.
Tiên sương mù lượn lờ, nơi này có thiếu nữ để lại nhàn nhạt hương thơm, xung quanh loại rất nhiều đẹp tiên thảo, nhất là cây hoa lan cây cỏ tối đa.
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không đứng ở trong viện của Tử Lan, nhìn tiểu việnvắng vẻ, tâm tình cô độc bi thương không hiểu sao lại xuất hiện ở trong lòng.
Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên từng cảnh tượng khi mình còn đang ở trong thạch thai, bên cạnh thạch thai có cây hoa lan màu tím sống dựa vào nhau, sau khi sinh ra, tiến vào Thiên Đình, hắn ở cùng Tử Lan.
Hình ảnh lóe lên, hắn lại nghĩ đến hòn đá năm màu từ trên cao hạ xuống, bắn vào trong cơ thểnữ tử mặc áo da thú, khiến cho nữ tử mặc áo da thú này hóa thành tảng đá.
Còn có Ngũ Chỉ Sơn này nổ mạnh, hắn lao ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn đã cao hứng thế nào, giây phút đó, hắn cảm giác mình giống như là sống lại, sư phụ cho hắn một cuộc sống mới.
Nghĩ đến từng hành động cử chỉ của sư phụ, mãi đến khi cuối cùng sư phụ bị vòng xoáy luân hồicắn nuốt.
- Sư phụ không còn, nàng cũng không để ý tới ta nữa sao?
Tôn Ngộ Không khẽ nói, nhẹ nhàng vươn tay, xoa một cây hoa lan trước mặt.
Chính hắn cũng không có phát hiện ra, theo tâm tình của hắn chấn động kịch liệt, huyết mạch Thần Viên trong cơ thể đã bắt đầu có biến đổi dị thường, một ý chí bạo ngược đang chậm rãi thức tỉnh, ở dưới tâm tình kịch liệt dao động, ý chí này càng lúc càng mạnh.
Ở trong hai mắtcủa hắn, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai điểm đỏ.
Theo tâm tình của hắn kích động, hai điểm đỏ đột nhiên nhộn nhạo phát ra từng vòng chấn động màu đỏ, những chấn động này đi qua nơi nào, lại nhuộm đỏcon mắt hắn tới đó.
Đây là một loại màu đỏquỷ dị, màu đỏ như máu nhưng cũng có vẻ quỷ dị.
Theo con mắt biến thành màu đỏ, lông khỉ trên toàn thân của Tôn Ngộ Không cũng dần dần thay đổi màu sắc, từ trên người hắn phát ra một khí tức đè ép bách tính.
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không vẫn không phát giác ra, nhẹ nhàng vuốt ve cây hoa lantrước mắt, đột nhiên hắn dùng một tay bóp xuống, khiến cây hoa lan này nát bấy.
- Ngươi không phải là Tử Lan!
Tôn Ngộ Không khẽ nói, lông khỉ trên người hắn bắt đầu trở nên đỏ như máu, mỗi một sợi lông khỉ đều mơ hồ tản ra ý chíbạo ngược.
Nhưng ý chí bạo ngược này lại có vẻ đặc biệt yêntĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta phải khiếp sợ.
- Vèo...
Bên ngoài có âm thanh phá không truyền đến, một nữ tiên bay vào trong việncủa Tử Lan, chính là Tử Vi tiên tử.
- Ngộ Không? Quả nhiên là ngươi, ta đã biết được ngươi tới tìm Tử Lan.
Tử Vi tiên tử nói, nhưng rất nhanh nàng lại cảm thấy kỳ quái hỏi:
- Ngộ Không, lông khỉ của ngươi thế nào lại biến thành màu đỏ vậy?
Tôn Ngộ Không chậm rãi xoay đầu lại, nhìn Tử Vi tiên tử.
- A...
Tử Vi tiên tử bị dọa cho giật mình, bởi vì con mắt của Tôn Ngộ Khôngtrước mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, trong con mắtmàu đỏ này không lại có vẻ bướng bỉnh và linh động nàng quen thuộc, chỉ có sự lạnh lùng, chỉ có sự bạo ngược.
Tôn Ngộ Không như vậy khiến cho nàng cảm thấy xa lạ, cảm thấy khủng hoảng.
- Ngươi... Ngươi thật sự là Ngộ Không sao?
Tử Vi tiên tử run giọng hỏi, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...