- Dừng tay...
- Ầm ầm ầm ầm ầm...
Đám bốn người Tôn Ngộ Không điên cuồng đánh Ngưu Ma Vương một trận, khiến cho mặt mũi hắn bầm dập.
- Các ngươi... khi dễ trâu!
Ngưu Ma Vương khóc không ra nước mắt, đám người kia thật đáng ghét.
- Ngộ Không, các ngươi không nên làm càn.
Đường Tăng chống đỡ nhiệt độ cao khủng khiếp đi tới, quát mắng mấy đồ đệ.
- Đường Tam Tàng, ngươi nhanh quản giáo đám đồ đệ của ngươi đi, thật không thể tưởng tượng nổi, ngươi là quản giáo bọn họ thế nào vậy?
Ngưu Ma Vương phẫn nộ quát.
- Ngưu đại ca còn muốn dạy dỗ sư phụ của ta sao? Có phải lại muốn giãn gân giãn cốt tiếp hay không?
Tôn Ngộ Không bóp nắm đấm cười nói.
Ngưu Ma Vương lại thấy da đầu căng thẳng.
- Ngộ Không, không được làm loạn.
Đường Tăng mắng.
- Đúng rồi, Đường Tam Tàng, bảo đồ đệ của ngươi an phận một chút đi.
Ngưu Ma Vương thấy Đường Tăng thiên vị mình, hắn lập tức cảm thấy tự tin.
- Sư phụ?
Tôn Ngộ Không cảm thấy kỳ quái nhìn sư phụ của mình, cảm giác lúc này đây không giống như sư phụ của mình vậy.
- Sư phụ, con trâu này trước đó bất kính với sư phụ như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên giáo huấn hắn hay sao?
Trư Bát Giới cũng không hiểu nói.
- Hừ hừ, một đám đần độn!
Ngưu Ma Vương đắc ý, cho rằng Đường Tăng sắp giáo huấn mấy người đáng giận khốn kiếp này.
Nào ngờ Đường Tăng bỗng nhiên nói:
- Nếu như bị các ngươi đánh hỏng, lại ăn không ngon, thịt trâu phải ăn tươi mới ngon, thịt trâu bị đánh chết sẽ ăn không ngon nữa.
- Cái gì...
Ngưu Ma Vương trợn mắt há hốc mồm, lập tức cảm thấy tóc gáy dựng ngược:
- Hòa thượng này, hắn... muốn ăn ta sao?
- Ngộ Không, lực công kích của ngươi mạnh nhất, đánh chết hắn trước, sau đó đẩy ra ngoài. Nhớ kỹ, phải một gậy đánh chết, đừng để cho sự sợ hãi của hắn thẩm thấu vào trong huyết mạch, sẽ ảnh hưởng tới mùi vị.
Đường Tăng nghiêm trang nói, sau đó lấy ra đống chai chai lọ lọ lớn, trong miệng còn nói thầm:
- Vừa lúc nơi này có lửa, ngược lại đỡ phải nhóm lửa phiền phức.
Tôn Ngộ Không nghe hắn nói xong, cũng sửng sốt một hồi, chỉ có điều đã quen thói phục tùng mệnh lệnh hắn, Tôn Ngộ Không theo bản năng lại muốn động thủ, dù sao hắn và đại ca kết bái này cũng không có quan hệ tốt như trong tưởng tượng.
- Á... mau dừng tay!
Ngưu Ma Vương vội vàng kêu to.
Lực công kích của Tôn Ngộ Không mạnh tới mức nào, hắn đã biết rất rõ, một gậy này đánh xuống, ở dưới tình huống hắn hoàn toàn không có sức đánh trả, óc khả năng cũng sẽ giống như gió bão bắn ra ngoài.
- Mau ra tay, đừng làm cho hắn phát sinh tâm tình khủng hoảng.
Đường Tăng thúc giục.
- Vâng, sư phụ!
Tôn Ngộ Không gật đầu, sau đó lấy ra gậy Kim Cô.
- Á, mau dừng tay, đáng chết...
Ngưu Ma Vương thật sự sốt ruột:
- Ta là do Quan Âm Bồ Tát làm phép, ở đây chờ ngươi lấy kinh đi ngang qua, muốn bái ngươi làm sư phụ, Đường Tam Tàng...
Những lời cuối cùng này là do Ngưu Ma Vương trực tiếp hô lên, hắn rất sợ Tôn Ngộ Không một gậy đập nát óc hắn ra, vậy thì thật ủy khuất.
- A?
Tôn Ngộ Không theo bản năng ngừng tay lại, nhìn về phía đám người Trư Bát Giới, sau đó cười ha ha:
- Thật đúng mà, ha ha, hắc hắc, sư phụ, hắn quả nhiên cũng như vậy.
- Cũng vậy thật sao?
- Sư phụ, hắn thật sự nói với đại sư huynh như vậy.
Trư Bát Giới và Sa Tăng cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Lúc này, Ngưu Ma Vương lại vỡ mộng. Tình huống gì vậy? Hình như đám người kia đã sớm biết mình bị điểm hóa phải bái Đường Tam Tàng làm sư phụ?
Chỉ có điều, như vậy cũng tốt, như vậy mình lại có lợi thế để đàm phán, Ngưu Ma Vương cảm thấy, Đường Tam Tàng khẳng định rất chờ mong mình gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Nghĩ tới đây, Ngưu Ma Vương lại ngạo nghễ nói:
- Đường Tam Tàng, muốn lão Ngưu ta bái ngươi làm sư phụ cũng được, chỉ cần ngươi lấy ra đầy đủ thành ý, lão Ngưu ta vẫn sẽ cân nhắc.
Nói xong những lời này, Ngưu Ma Vương cũng cảm giác được biểu tình của đám người Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới rất cổ quái.
Tình huống gì vậy? Lẽ nào ta nói sai sao?
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện, Ngưu Ma Vương lại nhìn thấy được Đường Tăng lấy ra một thanh đao đặc biệt sắc bén... Đao giết trâu!
Đại đao lạnh lẽo sáng lấp lánh với sát khí ép người.
- Ngươi ngươi ngươi... ngươi muốn làm gì? Đường Tam Tàng, ta cảnh cáo ngươi, ta là do Ngưu Ma Vương sứ giả Hỏa Diệm sơn do Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng đại đế và Quan Âm Bồ Tát đặc biệt chỉ định phái tới Tây Thiên lấy kinh, sư phụ ngài phong độ vô cùng, nhanh nhận lấy lão Ngưu ta đi, cầu xin ngài...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...