Như thế này thì càng giống với sức mạnh pháp lực, khi sức mạnh vốn có của bản thân đạt tới trình độ nhất định, cho dù chiến đấu nên tiêu hao hết, thì qua một thời gian sẽ khôi phục lại không cần phải tu luyện lần nữa.
Nếu không, một vị thần tien dùng hết pháp lực sẽ thành người phàm, vậy còn ai dám dùng loạn pháp lực nữa?
...
Trư Bát Giới trở lại Hoa Sơn, không nói hai lời lập tức cuốn mây đen đầy trời, bầu trời lập tức đen thùi lùi.
Cây to xung quanh tự động bay lên, tụ tập về chỗ miếu thờ của Tam Thánh Mẫu, lúc tới nơi thì đã biến thành từng khúc gỗ thẳng đuột.
Sau đó Trư Bát Giới lại dùng pháp lực hợp mấy khúc gỗ này lại một chỗ, trong thời gian ngắn đã xây xong một miếu thờ hoàn toàn bằng gỗ, phải lớn hơn ba lần so với cái miếu lúc trước của Tam Thánh Mẫu.
Mặc dù Trư Bát Giới không phải thợ mộc, cũng không biết xây nhà, nhưng hắn có pháp thuật, dưới tình huống có đủ nguyên liệu, sử dụng chút pháp lực, gắng gượng thì cũng tạo ra được một ngôi miếu, bao phủ lấy pho tượng Tam Thánh Mẫu.
Một miếu thờ Tam Thánh Mẫu mới tinh cứ thế ra đời.
Mà lúc này Dương Thiền ở bên trong điện Tam Thánh Mẫu mới cảm giác được, đang muốn ra ngoài xem chuyện gì xảy ra, thì từ Huyền Quang Kính thấy được tình huống bên ngoài, lại thấy Trư Bát Giới cúi người về phía miếu thờ nói:
- Tam Thánh Mẫu... Không phải, sư nương, lão Trư con đã dựa theo sự phân phó của sư phụ, giúp người xây lại thần miếu, nếu sư phụ có hỏi tới, người nhất định phải nói đúng sự thật đó.
Nói xong, Trư Bát Giới nhìn thấy sắc trời sắp sáng, vội vàng lắc mình hóa thành lưu quang bay ra khỏi Hoa Sơn, biến mất nơi chân trời.
Dương Thiền thấy hình ảnh này, trong lòng lập tức có chút ấm áp, cắn môi nói:
- Coi như ngươi có chút lương tâm.
Sau đó nàng lại nhào người lên giường nhỏ của mình khóc thút thít.
...
Na Tra một hơi bay lên Thiên Giới, trong mây mù bay ngang, chân đạp Phong Hỏa Luân, hóa thành lưu quang bay vào Nam Thiên Môn.
Vèo...
Toàn thân Na Tra như một ngọn lửa, dong duổi trong Thiên Đình, bay về phía phủ Thác Tháp Thiên Vương.
Nhưng dần dần, tốc độ của hắn chậm lại, cuối cùng dừng chân trên một hòn đảo trôi lơ lửng.
Cạch cạch cạch...
Na Tra siết chặt nắm tay, xương ngón tay vang lách cách.
- Rốt cuộc hắn nói là thật hay giả?
Na Tra lẩm bẩm, huyết sắc trong mắt dần dần nhạt đi, hắn đã dần tỉnh táo lại.
Dù sao cũng là thần tiên cấp bậc Tiên Đế, tâm tính người thường không thể so được, nếu không phải chuyện này là một đả kích quá lớn với hắn, thì cũng không xảy ra tình huống như vậy.
Na Tra vốn không hề tin lời Đường Tam Tạng, nhưng Đường Tam Tạng nói có sách mách có chừng, hơn nữa bây giờ đã tỉnh táo lại, rồi cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn lại càng cảm thấy lời Đường Tam Tạng nói là sự thật.
Năm đó, lúc hắn còn chưa sinh ra thì đã có ý thức, khi đó hắn cũng biết Lý Tịnh thường xuyên nói hắn là quái vật.
Cho dù khi hắn đã ra đời, Lý Tịnh hình như cũng rất ghét hắn.
Cho tới giờ, Na Tra vẫn luôn cho rằng đó là vì bản thân quá nghịch ngợm mà nên, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
Vốn vẫn tốt, nhưng sau khi bị Đường Tam Tạng nói ra, Na Tra lập tức cảm thấy mình thật sự rất đáng buồn.
- AAAA!!!!
Na Tra đột nhiên ném Hỏa Anh Thương ra ngoài, đâm lên một núi đá trước mặt.
Ầm...
Ngọn núi cao mấy trăm thước kia lập tức nổ tung.
- Thương!
Hỏa Anh Thương bay lại, đầu thương cắm sâu vào trong mặt đất, chỉ còn lại nửa đoạn thân thương.
- Ai yo, đây không phải là Na Tra Tam Thái Tử sao? Sao lại ở chỗ này mà nổi giận vậy? Ai chọc ngươi? Nói cho bản chân quân, bản chân quân xả giận cho ngươi.
Một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên.
Na Tra ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên khoác áo choàng đen bay tới phía này, chính là Nhị Lang Thần Dương Tiễn.
Hoàn toàn không cần đoán Na Tra cũng biết Dương Tiễn là từ Nguyệt Cung đi tới, bởi vì cái hướng đó là hướng đi Nguyệt Cung, mà nhìn sắc mặt Dương Tiễn thì chắc là lại ăn canh bế môn của Hằng Nga rồi, bây giờ muốn lấy hắn mua vui thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...