Đường tâm thục nữ

Vài tuần sau đó, bọn họ hoàn toàn không rời nhau. Ác Phu trìu mến cùng bá đạo, làm cho Đường Tâm trầm mê cũng như hoang mang, cô luôn cảm thấy tính bá đạo của hắn cùng cha có vài phần tương tự, người đàn ông như vậy, làm sao có thể là kẻ hầu hạ khuê phòng người khác?
Nhưng vộ luận cô truy vấn, hắn chính là không chịu nói rõ, luôn dùng trăm ngàn lời nói dối qua loa. Dần dà, cô cũng lười tra hỏi, chỉ lẳng lặng quan sát, nhưng tâm tư của hắn quả thực rất kín đáo, ở ngoài mặt nhìn như không chút để ý, kỳ thật căn bản không có lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Đường Tâm lấy làm phức tạp, lắc lắc đầu, ở trong ngực hắn giãy dụa ngồi dậy, hai cánh tay chống đỡ ở khuôn ngực trần trụi của hắn, đẩy ra cánh tay hắn đang vờn quanh eo thon tinh tế của cô, thật vất vả đứng dậy khỏi ghế sopha
Tối hôm qua, hai người nguyên bản ở thảm thượng dùng cơm, ăn ăn, không hờ hắn lại hạnh kiểm xấu đứng lên, lúc chú ý không đặt hoàn toàn ở đồ ăn trước mặt, hai tay lén lút luồng vào đùi thon dài bóng loáng của nạng. Cô chống đẩy một trận, lại bị hắn kéo vào trong lòng, đặt trên ghế sopha mềm mại mà nhiệt liệt triền miên.
Sau khi hoan ái mệt mỏi, làm cho cô cơ hồ là lập tức ngủ. Nhưng là hắn thật sự quá mức cao lớn, sopha không thể chất chứa cùng lúc hai người bọn họ, cô chỉ có thể ngủ ở trên ngực hắn. Nghe nhịp tim hắn trầm ổn mà đập, cũng làm cho cô ngủ thực sự sâu.
Cô xem trên bàn đầy chén hỗn độn, cùng với quần áo bị vội vàng cởi ra, nhịn không được đỏ mặt lắc đầu.
Tuy rằng trời sinh tính tình nhiệt tình, nhưng là từ nhỏ chịu có giáo dục nên làm cho cô còn biết vài phần lễ, từ khi nào lại làm chuyện tình hoang đường như vậy? Nhiệt tình cuồng dã không thể giữ nổi lý trí, chỉ cần hắn chạm đến, cùng với ánh mắt nóng rực đó, có cảm giác là cô thật đặt hắn vào trong lòng
Đường Tâm thật sự hoài nghi chính mình bị bệnh, hay là một chứng bệnh đáng sợ tên là "Mê luyến"

Thân thể mềm mại hoàn mỹ trần, cùng với đôi chân thon dài trần trụi, cô đi vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, nhắm mắt lại đón nhận bọt nước lạnh lẽo xả xuống. Trên người cô còn sót lại tất cả của tối ngày hôm qua, dòng nước tuy rằng tẩy đi hơi thở nam tính của hắn, nhưng lại không có biện pháp tẩy đi da thịt trắng nõn nà, những dấu hôn này là do thời khắc kính tình hắn đã lưu lại.
Đột nhiên, cửa gỗ sau lưng bị đẩy ra, cô kinh ngạc xoay người lại, lại thấy làn da đồng trần trụi của hắn, cười như không cười đứng ở cửa.
"Tôi ầm ỹ đến anh?" Đường Tâm đang đứng dưới bọt mắt, bắt buộc đem tầm mắt dời lên phía trên theo thân thể cao lớn, nam tính của hắn, cô xoay người tiếp tục tắm vòi sen, cố gắng ít động đậy nhất.. Suy nghĩ một chút quả thực muốn mắng chính mình vô dụng, chỉ là nhìn hắn thôi mà, thế nhưng miệng lưỡi sẽ cảm thấy khô nóng, cô rốt cuộc là tiểu quỷ, nhưng căn bản lại là nữ sắc tình cuồng sao?
"Em không nằm ở trong lòng anh, anh không ngủ được" Ác Phu nói mà không thấy thẹn, bừa bãi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Dáng người cô diệu mạn, bọt nước thấm vào càng có vẻ động lòng người, có thể có được nữ chân như vậy, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, một người đàn ông còn có thể mong muốn gì hơn?
"Như vậy sau khi chúng ta thực hiện xong khế ước, đại khái là mỗi đêm anh đều phải dựa vào thuốc ngủ để ngủ sao" Đường Tâm cứng rắn nói, cố ý không để ý tới vẻ mặt hắn. Thân thủ cô đi qua góc phòng tắm, lấy miếng bọt biển cùng chất lỏng có mùi hương, chà lên da thịt nõn nà tạo ra bọt biển, dùng sức quá độ tẩy trừ da thịt, quả thực như là muốn tẩy đi dấu vết của hắn.
Một đôi tay ngăm đen hữu lực từ phía sau quây lấy thân thể cô, hơi thở cực nóng của hắn bao trụ cô. Thân thủ hắn lấy đi miếng bọt biển, không chấp nhận cự tuyệt của cô, bắt đầu di động cẩn thận trên da thịt, tiếp tục động tác ban nãy của cô.
"Anh mê đắm em, cho dù là khế ước chấm dứt, anh cũng không rời được em" Hắn trầm thấp nói, hô hấp ấm áp phảng phất bên tai cô, ngữ khí nghiêm túc "Anh có thể ôm em cả đời như vậy, cà đời này không có nữ nhân khác thích hợp với cái ôm của anh" Hai tay hắn vứt đi miếng bọt biển, lòng bàn tay thô ráp theo bọt biển (bọt xà phòng í) di chuyển trên da thịt mà hắn đã thập phần quen thuộc.

Đường Tâm bởi vì kinh ngạc mà run run, cô nhìn vào con ngươi đen của hắn, trong nháy mắt không nhận ra nổi là hắn đang nói giỡn, hay là thật sự hắn nghĩ vậy. Lý do làm cho cô càng sợ hãi không phải là hành động của hắn, mà là nội tâm của cô, ở lúc hắn nói ra những lời ngon tiếng ngọt, lại thật sự nguyện ý tin tưởng, thậm chí còn suy nghĩ sẽ ở bên hắn cả đời
Điều này sao có thể xảy ra ? Cô là tiểu thư khuê các, còn hắn lại là người cho thuê gương mặt để phục vụ nữ nhân, theo lẽ bọn họ không thể có khả năng. Cô thế nhưng thực sự tin tưởng, bọn họ có lẽ có thể ở cùng một chỗ.... Này, có phải là ông trời đang trừng phạt cô ? Làm cho người kiêu ngạo, thông minh như cô, lại đi yêu say đắm một ngưu lang!
"Không có khả năng!" Cô lớn tiếng hô, dùng sức đẩy hắn ra.
"Cái gì không có khả năng? Em không cảm nhận thấy, chúng ta trong lúc đó có bao nhiêu thích hợp sao?" Hắn không chịu thả lỏng truy vấn, đôi mắt bị hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, muốn nghe thấy đáp án của cô. Tuy rằng ngay từ đầu cũng đã hạ quyết tâm không chịu buông tha cô, nhưng lúc đó ngay cả chính hắn cũng không có nghĩ đến, có một ngày lại rung động mãnh liệt trước cô.
Hắn đã hạ quyết tâm, muốn trói chặt cô cả đời, cho dù là cô phản kháng, hoặc có cự tuyệt, hắn cũng nắm chắc có thể làm cho tiểu bạo quân quật cường này, cam tâm tình nguyện ở gần bên hắn.
"Chỉ là chơi qua đường" Đường Tâm mạnh miệng nói, không dám nhìn ánh mắt của hắn. Cặp con ngươi đen kia thâm thúy quá mức, đầy tà khí, thậm chí rất uy nghiêm làm cho cô không thể nhìn.

Hắn không nói gì, chí nắm chặt cổ cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng cô, bừa bãi tàn sát, đoạt đi hô hấp của cô, hắn tại đây một khắc lý trí không nghĩ cho cô, chỉ tự hỏi bản thân mình, chỉ là nghe thấy lời phản đối của cô, thế nhưng lại có thể kích động đến lửa giận mãnh liệt của hắn.
"Là qua đường sao? Em cho là em có thể cùng với người đàn ông khác có thể chơi điều này à? Đều có thể có loại cảm giác này sao?" Hắn hung ác hỏi, đem thân thể ướt đẫm mềm mại của cô để ở trong ngực, nhìn vào cặp mắt to xinh đẹp của cô. Diện mạo cô xinh đẹp, tính tình của cô thường bênh mặt hất hàm sai khiến, cũng đều khiến hắn muốn yêu say đắm, chỉ là nghe thấy cô muốn rời đi, hắn liền phẫn nộ chịu không nổi.
"Tôi không cần trả lời vấn đề này" Cô không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, sau vài lần hít thở sâu, mới có biện pháp mở miệng "Là tôi mua anh, thuê anh, đợi đến khi thời hạn của kế ước chấn dứt, tôi đương nhiên có thể đuổi anh đi"
"Em bỏ được à?" Hai mắt hắn mị khởi, khắc chế rồi đột nhiên sau đó lại bừng bừng lửa giận, trong mắt hắn đầy ý tứ tà làm người ta càng thêm bất an.
Trước tiểu nữ nhân mê hoặc này, hắn cũng có vài phần mềm lòng, vậy chí tưởng sớm có thể nói với cô quỷ kế lúc trước, nhưng mà cô quá cố chấp, lại mạnh miệng, rốt cuộc làm cho tính tà ác của hắn muốn tiếp tục trêu cùa cô
"Tại sao tôi không thể" Cô không đáp hỏi lại, cắn môi dưới, không để ý tới hắn, tràn ngập trêu tức cười khẽ
"Em có thể bỏ được điều này sao?" Hai tay của hắn chạm vào nơi đầy đã của cô, khinh nhu phủng nắm, đầu ngón tay thô ráp ma sát cẩn thận nụ hoa của cô, loại kích thích này khiến cô thở dốc. "Em có thể quên mất điều này sao? Quên là anh đã yêu em như thế nào?" Bàn tay ngăm đen nam tính chạy đến bụng trắng nõn của cô, khi cô khinh suyễn, ti bỉ tham nhập vào đóa hoa của cô, cùng lúc vỗ về chơi đùa hạch hoa mẫn cảm.
Đường Tâm cắn chặt răng, cho dù là cắn đến môi đỏ mọng chảy máu, cũng không chịu cho hắn đáp án. Cô sợ nếu như nhất thời mở miệng, liền cho hắn bao nhiêu lợi thế, hắn có thể biết được ý nghĩ chân chính của cô.

"Em tưởng trầm mặc có thể đổi lấy việc anh làm cho em càng nhiều sung sướng sao? Phát ra âm thanh đi, không cần nhẫn nại, em không biết , tiếng rên rỉ cùng thở dốc của em, sẽ càng làm anh hưng phấn khó nhịn sao?" Hăn không biết sỉ mà hỏi, nhìn thân hình cô khi vặn vẹo xinh đẹp đến chói mắt, làm cho hắn hoa mắt trầm mê, quả thực muốn đoạt đi hô hấp của hắn!
Cô bỗng mở to mắt, nguyên bản muốn phản bác hắn, muốn thét ra mệnh lệnh buộc hắn câm miệng, nhưng khi nhìn vào cặp con ngươi đen kia, ngay cả lời muốn nói đều tan biến không còn một mảnh. Cô nói không ra lời, trong miệng chỉ có thể bật ra những lời ngâm cùng thở dốc.
Đầu ngón tay thon dài hữu lực của hắn dịu dàng ở hoa hạch mẫn cô của cô, di chuyển chậm chạp đến hoa kính ướt át, làm cho hắn không tự chủ được mà tiến vào, cơ hồ làm cho cô muốn mở miệng cầu khẩn hắn - đột nhiên trong lúc đó, động tác của Ác Phu bỗng đình chỉ, con ngươi đen lợi hại nhanh chóng quét về phía ngoài cửa.
"Hư" Hắn nói nhỏ, dừng lại động tác an ủi đã khơi mào tình dục của cô, sau tựa vào bên tai cô nói "Im lặng chút"
"Chuyện gì?" Thân thể Đường Tâm căng cứng cảnh giác, trong nháy quên đi cao trào từ bàn tay kia mang đến, trực giác biết có chuyện đã xảy ra. Trong nháy mắt kia, thần sắc hắn trở nên nguy hiểm, cùng với dũng khí kia so với đám thúc thúc đã cùng cô nhiêu năm không có sai biệt.
"Xem ra, chúng ta có khách, hơn nữa là khách không mời mà đến" Hắn nghiêng đầu nghe, khóe miệng không ngăn được nụ cười, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười, giờ phú này, hắn có vẻ nguy hiểm chết người "Có lẽ không phải là người quen, nếu là người quen, sẽ không lén lút như vậy.
"Là ai?" Đường Tâm cầm một cái khăn mặt, nhớ tới quần áo đều đặt bên ngoài phòng tắm. Khăn mặt che không được bao nhiêu, nhiều lắm chính là che khuất bộ phận trọng điểm, vai phấn nộn, hai chân thon dài vẫn lộ ra, cảnh sắc xem ra vẫn đẹp không sao tả xiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận