Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

—o0o—

Những ngày khi còn là trẻ con là thoải mái nhất. Đây là ý tưởng hiện tại của Harry Potter – giả trẻ con đã vất vả sống hơn hai trăm năm, ôm cái bình sữa ngoan ngoãn nằm trong nôi, cho dù ba mẹ không ở bên cạnh, cũng không quấy không nháo, được mọi người yêu thích – đương nhiên, cậu cũng rất vui khi được yêu thương – nhất là chú Sirius, từ lúc biết cậu biết nói mỗi ngày đều nghĩ cách làm cậu vui vẻ chỉ vì nghe được một tiếng “ba đỡ đầu”.

Cậu còn gặp được chú Remus, chú Remus luôn là người hiền lành, trước khi cậu bị chú Sirius biến thành chó làm ngất thì ôm cậu xuống dưới, rồi không nhẹ không nặng trách cứ chú Sirius. Nhưng cậu chưa từng thấy Đuôi Trùn, ở nhà cũng chưa thấy ảnh chụp người này, khiến cậu cực kỳ khó hiểu, là bạn tốt của ba tại sao mấy tháng liền cũng chưa xuất hiện?

Cho tới một ngày nào đó, thầy Snape mặt đen lạnh lùng cùng cụ Dumbledore trầm trọng đồng thời xuất hiện tại nhà của cậu, mang đến tin tức khiến cậu giật mình không thôi.

“Lời tiên đoán?” Lily ôm Harry ngồi trên sô pha, cau mày nhìn cụ Dumbledore. “Là chuyện gì vậy cụ?”

“Hôm nay tôi đi đến quán Đầu Heo, tiến hành phỏng vấn cô Trelawney cho chức vị giáo sư Hogwarts. Vốn là ta đã uyển chuyển nói cho cô ấy Hogwarts tạm thời không cần giáo sư mới, cô ấy cũng hiểu, nhưng ngay sau khi chúng tôi đang nói chuyện, cô ấy lại đột nhiên có điểm quái lạ.” Sắc mặt cụ Dumbledore trầm trọng, “Cô ấy đưa ra một lời tiên đoán, một vế về Chúa tể Hắc ám, mà tôi có trực giác tiên đoán này không phải do ý muốn trở thành giáo sư mà đưa ra, mà là, ừm, hai người không nhìn đến vẻ mặt cô ấy khi đó, tôi lập tức liền tin tưởng lời tiên đoán kia, nhưng thật không may…”

“Thật không may,” Snape nhìn James, cười trào phúng, “Khi tiên đoán đó nói được một nửa, tôi đột nhiên phát hiện có người rình coi, vì thế tôi ếm thần chú phóng tới cửa, hai người đoán xem, người nghe lén là ai?”

James đề phòng nhìn Snape, không trả lời.


“Là người bạn tốt nhất của hai người, con chuột nhỏ nhắn dễ thương luôn luôn chui rúc đó.” Snape cười nhạo nói.

“Im đi, Snivellus. Merlin biết, sau khi phản bội Hội phượng hoàng, nó không bao giờ còn là bạn của tôi nữa, chết tiệt, tôi chưa từng nghĩ tới… Peter…” Nói đến cùng, James cùng lắm chỉ là một phù thủy trẻ tuổi, cho dù đang ở giai đoạn chiến tranh, đã là ba của một đứa nhỏ, nhưng khi nói tới người bạn tốt đã phản bội, một thanh niên vừa mới tốt nghiệp chưa đến ba năm, tự nhiên khó có thể chấp nhận.

Harry kinh ngạc mở to mắt, cái gì? Việc Peter phản bội bạn bè của mình, gia nhập vào Voldemort đã bại lộ, hơn nữa hiện tại người đã đem lời tiên đoán nói cho Voldemort là Peter, vậy thì sau đó người giữ bí mật sẽ là ai? Đây không phải lịch sử mà cậu đã biết đến, bởi vì sống lại mà lịch sử hiện tại đang thay đổi?

“James,” Lily lo lắng bắt được tay anh, “Đừng như vậy.”

“James, giống như anh, chúng tôi cũng rất tức giận,” Cụ Dumbledore ôn hòa nói – với việc này, thầy Snape lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ vẻ mình không có cảm giác với việc Peter phản bội – “Nhưng hiện tại không phải lúc để chúng ta tức giận, căn cứ vào lời nói của Severus, Peter đã nói lời tiên đoán này cho Voldemort.”

“Lời tiên đoán kia…”

“Lời tiên đoán kia nói người có thể đánh bại Voldemort đã sinh ra, hơn nữa sinh ra vào cuối tháng bảy.”


“Mà thực không khéo,” Snape lạnh lùng nhìn Harry, “Tại nước Anh, phù thủy sinh ra vào tháng bảy chỉ có thằng nhãi này cùng với con trai nhà Longbottom.”

“Không.” Lily không thể tin kêu lên, “Không thể nào là Harry!”

“Lily,” Snape nhìn Lily nhất thời thu hồi ánh mắt lạnh lùng – nhưng rõ ràng James cũng không nhận ra, anh đang sợ ngây người – “Lời tiên đoán không nói là Harry, ai cũng không thể biết Chúa tể Hắc ám khi chỉ biết một nửa lời tiên đoán sẽ đi tìm ai.”

“Nhưng Harry sẽ rất nguy hiểm.”

Merlin, làm sao bây giờ, nhìn mẹ đang khóc, Harry đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, mẹ hiển nhiên lúc nào cũng phải tươi cười. Harry ném bình sữa xuống, vươn tay tới mẹ Lily: “Mẹ.”

“Ôi, con yêu của mẹ.” Lily ôm lấy Harry, nhẹ nhàng khóc rồi đứng lên.

“Mẹ, không khóc…” Harry lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lily.


Nhìn Harry hiểu chuyện như vậy, cụ Dumbledore cũng không tự nhiên sờ sờ khóe mắt, nhận ra không có giọt nào, cụ uống một ly ca cao nóng làm ấm cổ họng, rồi một lần nữa mở miệng, “Hiện tại, ai cũng không biết tiếp theo Voldemort sẽ hành động như thế nào, nên chúng ta cần phải áp dụng biện pháp bảo vệ hai người, cũng là bảo vệ Harry.”

“Hiệu trưởng, vậy còn một đứa nhỏ khác…” Lily hiền lành, khi đảm bảo con mình không có việc gì cô cũng không muốn hy sinh con của người khác, “Đứa nhỏ đó nên làm sao bây giờ?”

“Lily, gia tộc Longbottom là máu trong, đều có phòng ngự đặc thù, cô không cần lo lắng, ngược lại là hai người,” Cụ Dumbledore khe khẽ thở dài, “Biệt thự Potter còn chưa thể mở ra sao?”

“Tối thiểu cần 5 năm nữa.” James khó xử nói, “Mấy tháng trước, vì pháp lực Harry không ổn định chúng tôi đã cố mở ra một lần. Lần này nếu mở lại, như vậy chúng tôi sẽ không ra được.”

“Nếu không, đến Hogwarts thì sao?” Cụ Dumbledore đề nghị, “Hogwarts là nơi mà đến nay Voldemort vẫn chưa tấn công, phòng ngự đặc thù nơi đó cũng có thể bảo hộ hai người.”

“Không,” Lily lắc đầu, không đồng ý, “Hiệu trưởng, hắn không tấn công vào, vì đến bây giờ, bên trong Hogwarts vẫn không có vật thể uy hiếp đến người của hắn. Nếu chúng tôi đi vào, như vậy, tôi lo lắng vì đuổi giết mà hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào tấn công quy mô vào trường học. Mà trong đó lại có quá nhiều phù thủy vị thành niên, chúng ta làm như vậy là cực kỳ nguy hiểm.”

“Như vậy, dùng Bùa Trung Thành thì sao?” Snape vẫn im lặng, khàn khàn nói, “Tìm một người giữ bí mật, che giấu chỗ hai người ẩn nấp, chỉ cần người đó không quá ngu ngốc, như vậy, hai người sẽ không sớm gặp Merlin.”

“Ừm, Severus, biện pháp của anh quả thực không tồi,” Cụ Dumbledore khen ngợi, “James, Lily, trước mắt đây chính là biện pháp tốt nhất, Bùa Trung Thành là phương pháp bảo vệ mọi người tốt nhất, tối thiểu cũng là phương pháp bảo vệ Harry một cách tốt nhất.”


Dùng Bùa Trung Thành che giấu hành tung, một số người ở đây đều tán thành – James rất không vui vì biện pháp này do chính Snape đưa ra – ngay cả chú Sirius cùng chú Remus khi được thông báo đi tới cũng đều đồng ý, bọn họ quyết định chọn Sirius là người giữ bí mật. Hơn nữa sau khi Bùa Trung Thành có hiệu lực, chú Sirius sẽ ngay lập tức rời khỏi nước Anh, đến một quốc gia khác sinh hoạt trong thế giới Muggle, như vậy sẽ hoàn hảo đến từng milimet.

Bởi vì việc Peter phản bội đã sớm bại lộ, nên người giữ bí mật không thể thay đổi thành người khác, nhưng tại sao trong lòng cậu vẫn có cảm giác không an toàn?

“James, đây là áo tàng hình mà lúc trước thầy đã mượn.” Trong tầm mắt kinh ngạc của Harry, cụ Dumbledore đưa ra áo tàng hình mà đáng lẽ phải tới khi Harry mười một tuổi mới lấy ra, “Có lẽ trong thời kỳ hiện tại, hai người sẽ cần nó.”

“Vâng, hiệu trưởng, cám ơn cụ đã trả lại.” James không từ chối, có lẽ khi có một mình anh sẽ nói không sao nhưng bây giờ anh cần phải chăm sóc Harry, cho nên anh giữ lại áo tàng hình, “Đến khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ đưa cụ mượn, để cụ có thể nghiên cứu thật tốt.”

“Tôi rất mong chờ đến ngày đó.” Cụ Dumbledore thoải mái nói.

Ba ngày sau, dưới sự chứng kiến của cụ Dumbledore – Snape không ở đó, anh đi tham gia hội nghị Tử thần Thực tử, ien quan tới hành động của Chúa tể Hắc ám khi biết lời tiên đoán – Bùa Trung Thành hoàn tất, chú Sirius độn thổ trong tầm mắt mọi người – rời khỏi nước Anh.

Lúc này, cách Halloween còn chưa đầy một tháng.

– Hết chương 4 –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui