—o0o—
Harry chậm rãi quay người, nhìn biểu tình vạn năm không đổi của thầy Snape nói, “Thưa thầy, hiện tại cũng không phải đang khai giảng, con nghĩ hành vi hiện tại của con không hề vi phạm nội quy trường học.”
“Cho nên đây chính là nguyên nhân mà trò vội vàng trở về?” Thầy Snape hơi hơi nhướng mày, “Bởi vì chứng đi chơi đêm của Gryffindor lại phát tác?”
“Trên thực tế, dạ đúng.” Harry nói.
“Đủ rồi, Potter, đừng tưởng rằng ta không biết trò đang làm gì!” Thầy Snape kéo áo Harry, “Trò cùng lão ong mật đã nói những gì, ta cũng không muốn biết, nhưng ta hy vọng trò nhớ rõ, ta không giống như lão không biết cái gì, tốt nhất là trò nên giải thích rõ ràng cái hành vi nhỏ của trò cho ta.”
“Con không đồng ý, thưa giáo sư,” Cho dù bị tóm thật sự rất khó chịu nhưng Harry không định làm theo ý thầy Snape, “Con không cần phải nói cho thầy, Severus.”
“Trò… Làm sao dám……”
“Làm sao dám gọi thẳng tên của thầy?” Harry cười cười, “Giáo sư à, thầy không phải đã nói thầy biết rõ chuyện của con, vậy thì thầy chắc sẽ biết, con không còn là một thằng nhóc gần mười bảy tuổi giống như lúc thầy rời đi. Tuổi thực của con khiến con cảm thấy mình nên xưng hô như thế với thầy – cho dù khi vẫn còn là học trò, con cũng thường xuyên xưng tên của thầy.” Tuy rằng khi đó là vì chán ghét.
“Potter, trò……”
“Lá gan lớn?” Harry nở nụ cười, “Giáo sư à, thầy đã quên rồi? Con đã giết Voldemort, giết rất nhiều Tử thần Thực tử, thử hỏi xem một người đã giết qua rất nhiều người chẳng lẽ vẫn còn nhát gan?” Cho dù tôi từng rất sợ thầy, nhưng hiện tại trong mắt tôi thầy chẳng qua chỉ là một gián điệp hai mặt đáng được kính trọng mà thôi. Có lẽ còn có thể theo bản năng phát run vì khí thế của thầy, nhưng đại đa số thời điểm, tôi cảm thấy chúng ta cần bình đẳng mà không cần hình thức ở chung giữa giáo sư cùng học trò.
“Giáo sư à,” Harry nhẹ nhàng nói, “Con đã nói rồi, chuyện tiêu diệt Voldemort là chuyện của con, đã không còn dính dáng tới thầy. Những việc con làm liên quan tới tiêu diệt Voldemort cũng không cần thầy nhúng tay.” Có lẽ kiếp trước, thầy Snape là vì mẹ mới có thể bảo vệ cậu, nhưng sự bảo vệ đó cũng khiến Harry thiếu thầy Snape rất nhiều. Harry biết, thầy Snape khinh thường Harry nói lời cảm ơn, nên Harry cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là để thầy Snape thoát ly khỏi nguy hiểm. Đây là cuộc chiến giữa cậu và Voldemort, không cần lại liên lụy tới nhiều người vô tội như vậy nữa.
“Trò nói trò vừa mới……” Thầy Snape tựa hồ hơi kinh ngạc, tay thầy dừng lại một chút, Harry nhân cơ hội đem áo rút ra cũng lui lại mấy bước.
“Đúng vậy, con vừa mới làm một chuyện có liên quan tới Voldemort, nhưng đó cũng không còn quan hệ với thầy nữa.” Harry nói xong, lập tức khoác áo tàng hình, thừa dịp thầy Snape trong khoảng thời gian ngắn không thể tập trung, nhanh chóng rời khỏi.
Snape đứng tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm vị trí Harry vừa đứng lúc trước.
“Không còn quan hệ với thầy nữa……” Lời nói của đứa nhỏ vẫn còn quanh quẩn bên tai anh, thật lâu chưa từng biến mất, không biết vì sao, đột nhiên trong lòng anh có một tia mờ mịt.
Lúc trước vì theo đuổi sức mạnh mà y phục tùng Voldemort. Khi Lily chết đi, anh hối hận, làm gián điệp cho Dumbledore, bảo vệ Harry, vì chuộc hết tội lỗi mà sống.
Sau khi sống lại, anh nghĩ rằng không thể làm giống như quá khứ được nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản Lily chết đi. Khi đó anh nghĩ đến, chính mình sẽ trở lại cuộc sống lúc trước – tuy rằng đã không còn hối hận, nhưng anh biết mình cần phải giúp Dumbledore tiêu diệt Voldemort, hơn nữa anh cần tận mắt Voldemort chết đi, bù lại tiếc nuối kiếp trước.
Mà hiện tại, đứa nhỏ này lại nói cho anh, cậu ta cũng sống lại, trong quá khứ đã tiêu diệt Voldemort một lần, cho nên cậu ta sẽ tiêu diệt hắn lần thứ hai.
Đứa nhỏ đó nói, đó là chuyện của cậu cùng Voldemort, không cần anh lại nhúng tay vào nữa.
Là ai cho cậu ta quyền lợi chỉ huy chính mình? Snape chậm rãi nắm chặt tay, “Tên nhóc nhà Potter vẫn tự đại, ngu xuẩn như vậy!” Anh hung tợn mắng, vung trường bào, rời khỏi lầu tám.
Mà Harry – khiến thầy Snape tức giận lại không hề tự hiểu về tới phòng mình, đem vương miện vào trong một hộp gỗ bảo vệ, lại ếm cho nó một vài thần chú rồi ngủ, căn bản không nghĩ tới vị xà vương bị chọc giận đang ở trên giường không ngủ được.
“Hì hì, Harry, sao cậu lại trở về sớm như vậy?” Ngày hôm sau, khi Draco đi vào phòng ngủ, nhìn Harry đang đọc sách, kinh ngạc nói.
“Draco à, mình trở về từ vài ngày trước rồi.” Harry cười, ôm Draco cùng Blaise một cái, “Hoan nghênh đã trở về.”
“Gia chủ Potter của chúng ta lại bị một chồng thiếp mời dọa nên chỉ có thể trốn về trường học sao?” Blaise trêu ghẹo nói.
“Ôi, đúng vậy, các cậu không biết mấy ngày mình mới trở về thê thảm thế nào đâu.” Harry làm bộ đáng thương hề hề, tranh thủ sự đồng tình của nhóm bạn tốt.
“Vậy thì nhìn qua, mình lại trải qua mấy ngày tốt sao hả?” Blaise không an ủi Harry, mà có ý đả kích cậu, “Cậu biết rõ, mấy ngày nghỉ đó mình tham gia rất nhiều yến hội sang trọng, thật sự rất vui.”
“Ôi, Blaise, sao cậu có thể nói như vậy được,” Harry bất mãn nói, “Cậu lại dám bỏ bạn bè trong nước sôi lửa bỏng.”
“Hì hì, lần sau mình sẽ không bỏ cậu,” Blaise vội vàng nói, “Lễ Giáng sinh trải qua thế nào?”
“Ba đỡ đầu không đến chỗ của mình, ba luôn luôn than thở nói độc dược nhan sắc mới nhất của ông không thể giao trước được. Nhưng vì ba đỡ đầu đột nhiên không đến, bài tập của mình được lùi lại một ngày, vừa lúc khiến mình có thời gian hoàn thành.” Draco không biết là tiếc nuối hay may mắn nói.
Thầy không đến được vì đã đến chỗ mình, gần như làm tiệc tối Giáng sinh tiệc tối của mình cũng bị phá hủy. Harry ở trong lòng nghĩ, cậu tình nguyện đối mặt với ba mẹ trong ảnh cũng không muốn đối mặt với thầy Snape, bởi vì thầy Snape nên ngay cả một bữa tối cậu đều không mở miệng, cậu không nhận ra được mình cùng thầy Snape có cái gì có thể chia sẻ được trên bàn cơm.
“Được rồi, các cậu mới trở về, trước hết nên đi nghỉ ngơi một lúc, đợi khi tiệc tối bắt đầu, mình sẽ gọi các cậu.” Bởi Blaise cùng Draco không trở về bằng xe của trường nên giữa trưa bọn họ mới đến.
Mà ngay khi Draco cùng Blaise quyết định tiếp nhận đề nghị của Harry, một con cú bay vào phòng.
Harry nghi hoặc nhìn con cú trước mặt, cầm thư trên chân nó.
Là thư của Ron.
Nội dung trên thư khiến Harry có chút bất đắc dĩ.
Hóa ra, người trở về đầu tiên không chỉ có Harry mà còn có Ron, đôi song sinh và Percy – bởi vì ba mẹ bọn họ muốn đi thăm con trai lớn nhất của họ – Bill.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, khi đến trường thì đôi song sinh lại mê hoặc Ron thừa dịp chưa khai giảng, cùng đôi song sinh đi do thám lâu đài – Harry vỗ trán: Đi chơi đêm thật là truyền thống của Gryffindor sao? – sau đó đi vào lầu bốn, bọn họ mở ra cánh cửa kia rất dễ dàng, thấy được Fluffy, bị dọa đến vội vàng gần như mất hồn, lập tức chạy về tháp Gryffindor, mà sau khi hoàn hồn, đôi song sinh lại nói tới cái ván cửa sập dưới chân Fluffy.
Bọn họ hưng trí bừng bừng thảo luận khi nào thì lại đi một lần nữa nhưng Ron nghĩ đến xa hơn, bởi vì lúc trước cậu ta gặp bác Hagrid đã đọc báo, khi đôi song sinh nói ra câu “Có phải nó bảo vệ đồ quý giá hay không?” Cậu ta cảm thấy, mình đã nghĩ tới cái gì, nhưng thủy chung lại không thể bắt lấy ý tưởng, vì thế liền viết thư cho Harry và Hermione – vì sao lại không viết cho Draco, tuy rằng hiện tại Ron cùng Draco không tiếp tục cãi nhau, nhưng bọn họ cũng không có quan hệ tốt đến nỗi viết thư cho nhau.
Haizzz……
Harry thở dài xúc động, cho dù cậu không ở Gryffindor, cho dù không có cụ Dumbledore cố ý vô tình dẫn đường, nhưng việc Fluffy tồn tại vẫn bị sáng tỏ. Cậu biết rõ, tối hôm qua cụ Dumbledore nói chuyện cùng mình sẽ không đi chú ý mấy chú sư tử nhỏ đi chơi đêm, vậy tình huống của nhóm Ron cũng chỉ có thể là vô tình phát hiện.
Cho nên xem ra kế hoạch của cậu có thể thực thi trước rồi? Ron đã phát hiện, kế tiếp chỉ cần dẫn đường Hermione suy đoán ra cái mà bên trong cất giấu là Hòn đá Phù thủy là được, đúng không?
Quirrel, xem ra thời điểm thu thập ông đã đến! Mấy ngày này, tôi đã chịu đựng mùi vị trên người ông thật lâu rồi!
Cho nên nói nguyên nhân Harry hiện tại chán ghét Quirrel không phải vì Voldemort sống nhờ trên người Quirrel, mà bởi vì mùi tỏi trên người Quirrel càng ngày càng nồng – mùi như vậy, cho dù không phải ma cà rồng, cũng sẽ chịu không nổi.
“Harry, làm sao thế? Thư của ai đó?” Draco nhìn Harry vẫn đang chăm chú vào tấm da dê, nghi hoặc nói với tới.
“Của Ron,” Harry viết thư trả lời cho Ron, nói cậu ta trước không cần đem chuyện này nói cho người khác, đợi đến khi có thời gian, bọn họ sẽ thảo luận – Ron nhận được thư, đồng thời cũng cầm thư của Hermione cười khổ, “Mình được coi là một tên lắm mồm sao? Sao cả hai người đều dặn mình không cần nói cho người khác?” – sau đó, đem nó buộc lên chân cú để nó bay ra ngoài, mới quay đầu lại đây nhìn Draco cùng Blaise, cười nói, “Cậu ấy vừa mới nói một chuyện rất thú vị.”
“Ồ?” Blaise nhãn tình sáng lên, “Là gì thế?”
“Có liên quan tới việc đi chơi đêm, rồi phát hiện,” Harry chậm rãi nói, nhìn hai con rắn nhỏ ánh mắt chờ mong, không hề thừa nước đục thả câu, đem việc trên thư nói một lần.
“Tên ngu ngốc đó, chẳng phải lúc khai giảng hiệu trưởng đã nói không cần đi vào trong đó sao?” Blaise nghe xong, đầu tiên là đối Ron lớn mật tỏ vẻ cười nhạt – Harry biết, đây là biểu hiện cho lo lắng.
“Có lẽ, bọn họ chỉ là muốn đi thể nghiệm cái chết một chút.” Draco châm chọc nói.
“Nhưng các cậu nói xem, ở nơi đó có cái gì cần được bảo vệ?” Tiếp, Blaise mới tỏ vẻ hứng thú với cái mà Fluffy bảo vệ.
“Ai biết được? Có lẽ, khi cô gái biết n thứ của chúng ta tới, chúng ta sẽ có được tin tức thôi.” Draco cười nói.
“Được rồi, mấy tên này, chuyện đó sẽ bàn lại sau, các cậu hiện tại cần ngủ trưa, nên biết có quầng thâm dưới mắt không phải là hành động của một quý tộc.” Cuối cùng, Harry tổng kết, bởi vì chưa đầy đủ mọi người, thương lượng cũng không có tác dụng gì.
Cuối cùng, bị từ ‘quầng thâm dưới mắt’ trong miệng Harry dọa Draco cùng Blaise, lập tức bò lên giường của mình, mà Harry mới bắt đầu đọc nốt quyển sách còn đang xem dở.
Có chuyện gì, đợi sau rồi nói.
– Hết chương 28 –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...