Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

—o0o—

“Draco, mình nói này, cậu rốt cuột đang khẩn trương cái gì?” Harry nhìn Draco, bất đắc dĩ nói, “Chẳng qua chỉ là một trận Quidditch thôi mà.”

“A, Harry, cậu cũng không thể nói như vậy,” Draco sửa lời nói cho cậu, “Cậu nên biết, Quidditch rất quan trọng, hơn nữa đây lại là trận đấu đầu tiên với Gryffindor, nếu bị thua……”

“Nếu bị thua cũng không phải cậu sẽ bị mắng, có sao đâu. Hơn nữa mình nghĩ cậu đã cùng Ron và Hermione trở thành bạn tốt rồi chứ.” Tất cả đều theo như kế hoach Harry đã lập ra, trong tình huống hỗn loạn Halloween đó, Draco cùng Blaise gặp Ron và Hermione, kết hợp đối phó với một con quỷ khổng lồ trưởng thành, cao chừng mười hai thước Anh. Từ đó về sau, ngăn cách giữa bọn họ cũng dần dần không thấy, trong lời nói của Draco tuy vẫn mang theo ngạo mạn, nhưng được Harry cố ý nhắc, bọn họ đã có thể loại bỏ giọng điệu ngôn ngữ phức tạp này, tìm được trong đó hoặc là quan tâm, hoặc là  nhắc nhở.

Dần dần khiến bọn họ năm người cùng nhau đi đến thư viện, cùng nhau học tập, cùng nhau thảo luận.

Dưới sự giật dây của Harry nửa sư tử nửa rắn, tình bạn giữa năm người cũng dần dần gia tăng, sau đó Pansy – cô vốn bị Blaise kéo đến, sau nhiều ngày ở chung cũng dần dần thu hồi kiêu ngạo, hòa nhập với mọi người.

Nhìn tình huống này, Harry rất vừa lòng, lại tìm một cơ hội nữa, kéo thêm cả Neville. Dù biết sau khi trưởng thành, Neville cũng không còn nỗi sợ hãi lúc nhỏ, nhưng hiện tại thì Harry còn cần cố gắng nhiều lắm.

“Bạn bè là một chuyện, vinh dự Nhà mình lại là chuyện khác,” Draco nói, “Lên năm hai, mình sẽ xin tiến vào đội bóng, nghe nói Weasley cũng định làm thế, mình sẽ không vì bạn bè mà nương tay đâu.”

“Được rồi, Draco,” Harry ưu nhã lau khóe môi, “Đó là chuyện sau này rồi, hiện tại điều mà chúng ta nên làm là quan sát trận đấu!”

“Ôi trời ạ, trận đấu đã bắt đầu rồi sao?”

Haizzz, Harry cảm thấy, Draco thật là quá mức khẩn trương.

Cùng Blaise liếc mắt một cái, thấy được sự bất đắc dĩ, Harry nhún vai, chờ học sinh năm trên rời khỏi bàn ăn, mới mang theo nhóm học sinh năm nhất đi trước tới sân Quidditch.

“Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Harry tự đáy lòng nói.

Vẫn biết rằng, kiếp trước khi còn là học sinh, chơi Quidditch cậu chưa từng an toàn vượt qua, năm nhất thì cái chổi điên cuồng, năm thứ hai thì Bludge, năm thứ ba thì có Giám ngục, năm thứ năm thì mụ Umbridge đến quấy rối cấm túc, năm thứ sáu cũng lại cấm túc. Ôi, cậu lại nhớ đến những ngày chơi Quidditch thế giới, đó mới thực sự là hưởng thụ chân chính.


“Rất khó,” Blaise cười như không cười nói, “Khi Gryffindor đấu cùng Slytherin, thật sự rất khó để không phát sinh ngoài ý muốn.”

“Râu của Merlin, Blaise, cậu nên im miệng lại!”

Mười một giờ, dường như là toàn bộ giáo sư cùng học sinh đều đi tới trên khán đài xung quanh sân bóng Quidditch, rất nhiều chỗ ngồi đã nâng cao lên tới lưng chừng không trung. Mọi người đều mang kính viễn vọng, mong muốn nhìn được rõ ràng hơn.

Harry chịu đựng tiếng ồn chung quanh, đây chính là tình huống một năm khó gặp một lần, nhóm Slytherin vứt bỏ toàn bộ lễ nghi, vứt luôn cả hình tượng, cố gắng cổ vũ đội của Nhà mình.

Harry nhìn thấy thầy Snape nhìn thoáng qua Slytherin bên này, sắc mặt thầy rất không tốt – tuy rằng lúc trước cũng không hề tốt hơn – chắc là vì nhóm Slytherin đang hành động một cách không có hình tượng, Harry mím môi, quyết định không đi nhắc nhở các học trưởng nữa.

Theo tiếng còi vang lên, các thành viên đều bay lên trên cao, nghe Jordan bình luận dù bao nhiêu lần vẫn khiến Harry bật cười. Cậu nhìn Jordan vừa tránh khỏi tay giáo sư McGonagall, vừa nói lời bình bất đắc dĩ phải sửa, hơi hơi gợi lên khóe miệng.

“Slytherin giữ bóng – Flint giành được Quaffle – chuyền cho Alicia – chuyền cho Bell – ôi, đang chuyền thì bị Bludge xông tới đánh trật phương hướng, quả bóng này thật sự rất dễ thương – a, Gryffindor giành được bóng – đợi đã, chuyện gì vậy? Bludge làm sao vậy?” Theo giọng nói kinh ngạc của Jordan, mọi người đem lực chú ý hướng về phía hai quả Bludge, tốc độ nhanh hơn, tựa hồ là muốn đem tất cả các thành viên đội bóng đánh xuống.

“A, quả bóng này bị điên sao?” Jordan kinh ngạc nói, còn chưa nói hết, liền nghe được giọng bà Hooch.

“Trận đấu tạm dừng, tất cả các thành viên đội bóng đều đi xuống!”

A, quần của Merlin!

Harry ở trong lòng mắng.

Chẳng lẽ quả Bludge này biết cậu đinh nhân lúc nghỉ hè xử lý Dobby, cho nên đem tình huống năm hai của cậu phát sinh đầu tiên sao!

Trong lúc Harry đang nghĩ, đồng thời hai quả Bludge tựa hồ tìm được mục tiêu, đồng loạt bay tới hướng Harry.


Harry nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, tiếp theo, Bludge đem chỗ ngồi của cậu đập nát.

Harry nhảy đến sân bóng, cướp đi chổi trên tay Flint, bay lên.

Đang vì Harry lo lắng đồng thời mọi người cũng phát ra một tiếng tán thưởng – kỹ thuật của Harry rất tốt, hai quả Bludge cũng chưa chạm được vào cậu.

Harry trong lúc tránh né trên không nhìn xuống hàng ghế giáo sư, quả nhiên thấy hai mắt Quirrel ánh đỏ nhìn chằm chằm Bludge.

Ta và mi kết thù lớn rồi!

Harry ở trong lòng oán hận nói.

Cậu rút ra đũa phép, chưa nhìn phía sau, lớn tiếng hô, “Diffindo, Reducto, Diffindo, Protego!”

Diffindo đầu tiên đánh trúng khán đài trước mặt Quirrel làm hắn giật mình, Reducto đánh trúng Bludge thứ nhất, Diffindo thứ hai đánh hụt, thần chú thứ tư ở mặt ngoài là ngăn trở Bludge thứ hai nhưng ai cũng không biết trong đó còn có một thần chú khác.

Mà thần chú kia, bởi Quirrel vì khán đài bị hủy mà giật mình mất đi khống chế với Bludge trong nháy mắt, Bludge bị Harry đánh trúng theo đó người khống chế biến thành Harry.

“Cho mi cũng thử tư vị bị đuổi theo như thế nào!” Harry tự nói, ánh mắt theo dõi dãy ghế giáo sư bên kia, điều khiển chổi bay đến, mà Bludge phía sau, nhìn như đang đuổi theo, kỳ thật là cùng Harry bảo trì khoảng cách nhất định.

Đột nhiên, Harry nhảy xuống từ trên chổi làm mọi người sợ hãi.

Mà Bludge đuổi phía sau Harry, có vẻ như bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không thể đổi hướng, kỳ thật là dưới sự khống chế của Harry, thẳng tắp nhằm về phía Quirrel không kịp tránh đi, nháy mắt mọi người không đành lòng xem mà nhắm mắt lại, đập mặt hắn chảy đầy máu.


Mà Harry, trong nháy mắt chuẩn bị tiếp đất, ếm cho mình một thần chú trôi nổi, nhưng không đợi cậu phản ứng, đã ở trong một cái ôm ấm áp.

Cái ôm rất cứng rắn, không quá thoải mái, nhưng cũng rất an toàn.

Hương vị thản nhiên tươi mát theo chóp mũi truyền vào, rất giống mùi độc dược, nhưng không nồng đậm, ngược lại có cảm giác rất thoải mái.

Nhưng Harry cũng không có tâm tư đi hưởng thụ hương vị này, bởi vì ngay sau đó, bên tai cậu truyền đến một giọng nói cực kỳ tức giận, “Harry Potter, đầu óc trò còn ngu ngốc hơn so với quỷ khổng lồ sao, trò lại dám từ trên chổi bay nhảy xuống. Hửm, vì sống rất nhàm chán, không đợi được Merlin đến gọi về nên trò nghĩ tự mình đi tìm Người sao! Hay là trong đầu trò nhét đầy sên nên có ý nghĩ thu hút sự chú ý, luôn nghĩ làm như thế nào để có thể biểu hiện được ra cái chí khí không sợ hy sinh của trò?”

“À, Severus, đứa nhỏ của ta, Harry nhất định đang hoảng sợ, chúng ta hiện tại hẳn là đem trò ấy đưa đến nơi của Poppy, xem trò ấy có bị thương hay không.” Nhìn Harry ngơ ngác, cụ Dumbledore nghĩ đến Harry bị hoảng sợ – quả thật là hoảng sợ, chẳng qua không phải vì Bludge, mà là do thầy Snape – vì thế, liền khuyên nhủ.

Cũng chỉ có cụ Dumbledore dám nói chuyện khi thầy Snape đang cưc kỳ tức giận mà thôi.

Thầy Snape mím miệng, không khiến cụ Dumbledore hành động, tự ôm Harry, hướng tới bệnh thất.

Lưu lại tất cả mọi người, hai mặt nhìn nhau.

“Khụ khụ,” cụ Dumbledore ho khan vài tiếng, “Ừm, chúng ta có lẽ nên đi nhìn xem giáo sư Quirrel bị làm sao.”

Lúc này, mọi người mới chú ý tới giáo sư Quirrel bị đập cho hôn mê, vẫn còn đang chảy máu mũi – xem ra, mũi hắn đã gãy rồi!

“Merlin, giáo sư, thầy biết rõ con không sao.” Trên đường đến bệnh thất, Harry giãy dụa nói.

“Câm miệng, Potter!” Snape quát.

“Chết tiệt, con nói con không sao!” Không bị thầy Snape dọa, Harry cũng lớn tiếng gầm rú.

Sau đó, cậu cảm giác được cơ thể thầy Snape hơi hơi phát run – xí – hơn nữa còn nghe được giọng nói nghiến răng nghiến lợi, “Kia ước chừng bốn mươi thước Anh! Potter, bốn mươi thước Anh đó!”

“Vậy thì sao!” Harry vô tình nói, “Kiếp trước con đã từng trực tiếp nhảy xuống từ độ cao 50 thước Anh, hơn nữa lúc này, con còn có thời gian tự ếm thần chú trôi nổi.” Chỉ cần không phải giống như vừa nãy, thầy đột nhiên đến làm tôi sợ. Harry ở trong lòng thêm một câu.


“Trò có biết độ cao như vậy, sẽ đem cái cổ trang sức của trò bẻ gãy hay không!”

“Đó là chuyện của con, thưa giáo sư,” Harry đột nhiên nói,“Không liên quan tới thầy.”

Thừa dịp Snape đang ngơ ngác, Harry nhảy xuống từ trong lòng anh, đối mặt với anh.

Thầy Snape không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu, nhưng ánh mắt rất trống rỗng, Harry không biết thầy đang suy nghĩ cái gì, chỉ là muốn lặp lại lời nói của mình một lần nữa mà thôi, “Giáo sư, sống chết của con, không liên quan tới thầy. Kiếp này, thầy không nợ gia đình Potter bất cứ cái gì, cũng không nợ mẹ con bất cứ cái gì. Cho nên thầy không cần lại đến quản sống chết của con, thầy không hề nợ cái gì hết, thật sự đó.”

Thầy nợ mẹ, nợ cả thầy, kiếp trước, từ lúc sinh mệnh xói mòn đã trả đủ rồi, hiện tại thật vất vả Merlin mới cho thầy sống lại, không cần lại có quan hệ gì với gia tộc Potter nữa.

Nhất là Harry Potter, một mớ phiền phức này.

Snape đứng im tại chỗ, nhìn Harry dần dần đi ra khỏi tầm mắt của mình, chậm rãi nắm chặt tay.

Đúng vậy, tên nhóc đó nói đúng, anh không nợ gia đình Potter bất cứ cái gì, anh hẳn là nên rời xa phiền toái, mà tên nhóc đó quả thực chính là một cái phiền toái lớn, nhưng vì sao, ở tận trong lòng sẽ cảm thấy phiền phức chứ?

Mới vừa nãy, anh rõ ràng không nên ra tay, anh rõ ràng thấy được cụ Dumbledore đã rút ra đũa phép, anh thậm chí biết Potter lúc rớt xuống sẽ ếm thần chú cho mình trước, nhưng chính mình vẫn ra tay.

Trong nháy mắt khi tay tiếp được Potter, lý trí mình hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, ở trong lòng lại chỉ là sợ hãi.

Người này từ trên cao như vậy rơi xuống, nếu không kịp cứu, như vậy cổ Potter thật sự sẽ bị chặt đứt, cũng không gãy mũi đơn giản như thế kia.

Đến tột cùng…… Là vì sao chứ?

Lần đầu tiên khi sống lại, Snape cảm giác…… mờ mịt!

– Hết chương 24 –

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật, hiện tại giáo sư còn chưa yêu Harry, chỉ là Harry đột nhiên nói với anh không cần lo cho mình, ít nhiều đối với giáo sư lấy mục tiêu là bảo vệ Harry, tạo thành mâu thuẫn đi? Cũng là tức giận Harry không quý trọng việc Lily dùng sinh mệnh đổi lấy sinh mệnh mình, cũng là khó chịu với thái độ mà Harry đối sinh mệnh của mình – người bảo vệ lao lực tâm tư, người được bảo vệ lại một chút cũng không thèm để ý, điều này sẽ luôn làm người tức giận không phải sao? Theo chương này bắt đầu, giáo sư sẽ dần dần sẽ nhận thức được, anh không thể lại dùng ánh mắt lúc nhìn Harry, anh cần phải đem Harry đặt ở một vị trí ngang bằng, vì thế cơ tình cái gì, cũng nên bắt đầu nảy sinh. [nhìn trời]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui