—o0o—
Tiếng cãi nhau khiến cậu nhíu mày, khi ý thức còn chưa trở về, đầu óc đã bắt buộc cậu mở mắt ra. Hốt hoảng, cậu nhìn thấy được một người quen thuộc mà cũng thật xa lạ. Khuôn mặt cậu rất quen thuộc, còn mái tóc hỗn độn cũng quen thuộc kia nữa, nhưng ánh mắt đó… Người ấy là ai? Mà cậu là ai?
“Lily, ừm, vợ yêu à, Harry hình như không được ổn lắm.” Cậu hơi giật mình khi nghe giọng nói người đó, cậu lại nghe được giọng nói của người sinh ra mình ư?
Một trận tiếng bước chân dồn dập, lại có người xông vào tầm mắt cậu. Dùng pháp thuật dò xét trên người, cậu có hơi không quen nhúc nhích cơ thể. Vừa động đậy, ý thức của cậu đã hoàn toàn khôi phục.
Mình không phải đã chết sao? Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong óc Harry. Cậu hẳn đã chết mới đúng, sống hơn hai trăm năm, đi đến tận cùng, đã nên chết rồi.
“Con yêu? Con yêu?” Có người ở trước mặt cậu đung đưa thứ gì đó, theo phản xạ cậu bắt được nhưng ngay lập tức hoảng sợ vì bàn tay ngắn ngủn, không thể tin nhìn bàn tay trước mặt đang được chính mình điều khiển.
Đây là… tay của mình? Đầu Harry hỗn loạn, chẳng lẽ, mình trở thành một đứa trẻ?
“Ừm, thật sự là không ổn, Harry chắc chưa hết sốt, James à, anh đi lấy một bình độc dược lại đây cho Harry uống đi.” Cậu nghe thấy một người phụ nữ hiền lành ảo não nói, Harry phản xạ ngẩng đầu lên xem xét, lập tức cứng đờ.
Khuôn mặt này, thực quen thuộc mà cũng thực xa lạ. Cậu đã gặp qua gương mặt này rất nhiều năm về trước, khi cậu vẫn còn là học sinh năm nhất của Hogwarts, từng có một khoảng thời gian thường xuyên đi đêm, qua Tấm gương Ảo ảnh nhìn thấy người; đến năm thứ ba, do ảnh hưởng của Giám ngục cậu nghe thấy giọng nói của người; cũng đến năm thứ tư, dưới sự trợ giúp của người thoát khỏi số mệnh bị Voldemort giết, nhưng lại chưa từng tiếp xúc gần gũi như vậy, thậm chí đụng vào người, ôm người…
“Mẹ…” Cậu nhẹ nhàng run rẩy nỉ non.
“Sao vậy, con yêu? Không thoải mái sao?” Giọng nói thân thiết càng khiến cậu không ngừng run rẩy.
“Mẹ.” Cậu lớn tiếng kêu, mang theo tiếng khóc nức nở.
“Ôi, con yêu, con gọi mẹ là gì?” Lily ngạc nhiên vui mừng nhìn cậu, “Con yêu, con biết nói?”
“Mẹ… ba…” Harry không ngừng nỉ non hai tiếng mà kể từ khi mình có ý thức cũng chưa hề xưng hô với ai, trong đầu cậu gần như đã quên dần.
“Trời ơi, James à, Harry có thể nói đó, thật sự không thể tin được, con vẫn còn chưa đến một tuổi.” Lily xúc động kêu lên.
Đáp lời cô là tiếng chai vỡ cùng tiếng bước chân James dồn dập đi tới.
“Lily, em vừa nói cái gì? Harry biết nói?”
Harry nhìn ba với mái tóc lộn xộn trước mặt, không ngừng rơi nước mắt, “Ba…”
“A, Harry, con biết nói? Trời ơi, con còn chưa đến một tuổi, ba muốn viết thư cho Chân Nhồi Bông nói rằng con thật thông minh, còn cả Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, hai người họ sẽ rất vui. Ba còn muốn khoe với Snivellus nữa, anh ta lại dám nói Harry sẽ ngốc khi con vừa mới sinh ra. Nhưng nhìn xem con yêu của ba này, thực sự là một đứa bé thông minh nhất trên thế giới, Harry à.” James ôm lấy Harry từ tay Lily, không ngừng hôn hai má nói năng lộn xộn, thậm chí còn nói sẽ viết thư cho đối thủ một mất một còn của mình.
Harry ở trong lòng anh không ngừng khóc, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà gần như đã rơi nước mắt của cả cuộc đời – cậu tự động chấp nhận mình đã sống lại – cần phải biết cả đời trước, khi chú Sirius chết trong lòng cậu nhiều hơn là sự phẫn nộ; khi cụ Dumbledore mất đi, cậu vẫn không thể tin được cùng với nỗi oán hận thầy Snape; nhưng chưa lần nào, chưa một lần nào có thể khiến cậu chảy nhiều nước mắt đến vậy.
“Lily, Harry làm sao vậy? Vì sao vẫn cứ khóc, hay là cơ thể bị đau?” Thấy Harry rơi nước mắt không ngừng, James hơi kích động.
“Đưa em xem nào.” Lily cầm lấy đũa phép, ếm mấy câu thần chú thí nghiệm trên người Harry, kết quả khiến cô hoàn toàn sợ hãi, “Ôi, không, pháp lực trong cơ thể Harry rất hỗn loạn, một khi bùng nổ thì Harry nhất định sẽ trở thành Squib.”
“Cái gì?” James la hoảng lên – cho dù đã trở thành cha của một đứa trẻ, anh thoạt nhìn vẫn kích động như trước – “Lily, chúng ta cần phải nhanh chóng đưa Harry đến bệnh viện St Mungo thôi.”
Hai người vội vàng mang Harry đến bệnh viện St Mungo, nhưng vừa tới bọn họ lại phát hiện bệnh viện cực kỳ bận rộn, căn bản không thể ngăn lại một vị bác sĩ nào.
“Có chuyện gì vậy?” James nhìn bệnh viện trước mắt đang trong trạng thái hỗn loạn.
Lily hình như nhớ tới cái gì, cô nhíu mày, sốt ruột nói, “Em nhớ ra rồi, hôm qua bệnh viện St Mungo đã tiếp nhận một lượng lớn người bệnh, Tử thần Thực tử ếm Lời nguyền Hành hạ lên hơn một trăm phù thủy, hiện tại chắc vẫn còn đang xử lý chuyện này?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” James cuống cuồng nhưng vẫn vững vàng ôm lấy Harry, từ đó có thể thấy anh coi trọng Harry nhường nào, “Có độc dược nào khiến Harry ổn định lại được không?”
“Độc dược.” Lily mắt chợt lóe, “Đúng rồi, Sev, Sev nhất định có cách.” Cô tự nhủ, lôi kéo James về nhà, rồi tự mình biến mất.
“Ừ, được rồi, Harry quan trọng hơn.” James không tình nguyện nói.
Mà Harry lúc này đã ngừng nước mắt, bắt đầu thăm dò tình huống bên trong cơ thể của mình. Vừa kiểm tra, cậu kinh ngạc nhận ra tuy mình biến thành trẻ con nhưng trong cơ thể này, pháp lực của cậu cũng không hề giảm bớt, cực kỳ khổng lồ, bây giờ dù Voldemort đứng trước mặt cũng không phải là đối thủ của cậu. Nhưng điều kiện tiên quyết là cơ thể cậu có thể thừa nhận được pháp lực khổng lồ đó không đã.
Thân thể trẻ con khó có thể khống chế tốt được pháp lực, bình thường cảm xúc trẻ con dao động sẽ khiến pháp lực trong cơ thể ít nhiều có dấu hiệu xung đột, mà tình huống pháp lực Harry không giống người bình thường, sẽ xung đột gấp nhiều lần. Chẳng qua vừa mới hơi kích động chút thôi mà cậu đã có thể cảm nhận được pháp lực trong cơ thể không vận chuyển bình thường đánh sâu vào cơ thể, chỉ cần kích động thêm một chút hoặc bởi vì pháp lực đánh sâu vào cơ thể gây đau đớn khiến cậu kêu to thì có thể kiếp này cậu sẽ là một Squib không hơn.
Âm thầm thở dài, xoay người nhìn ngó xung quanh nhưng vẫn vững vàng ôm cổ ba, Harry có ý muốn khống chế pháp lực chính mình, ít nhất thì trước khi mẹ có thể tìm người đến cứu thì cậu muốn nghĩ biện pháp tự cứu mình trước. Haizz, cơ thể cậu thực sự là không ổn. Pháp lực khổng lồ trong cơ thể hỗn loạn muốn tìm nơi thoát ra nhưng, hừ, cậu là ai chứ? Cậu là Harry Potter, phù thủy đã sống được hơn hai trăm năm nha.
Vừa chịu đựng đau đớn vừa chậm rãi dẫn đường pháp lực trong cơ thể, Harry điều chỉnh hô hấp của mình. Khi cậu nghe được tiếng bước chân, cậu biết mình được cứu rồi.
“Tránh ra.” Harry bị người đoạt lấy, động tác thô lỗ khiến cậu bị đau, thầm oán hận nhìn người đó nhưng ngay lập tức sững sờ.
Là thầy Snape! Người cậu từng chán ghét nhất rồi cuối cùng lại là người cậu kính nể nhất. Đã bao nhiêu năm rồi cậu chưa nhìn thấy người này? Khi thầy Snape chết đi cũng không lưu lại bất cứ bức ảnh nào. Giáo sư Dumbledore nói tại văn phòng hiệu trưởng, mỗi khi một vị hiệu trưởng mới nhậm chức, trên tường sẽ có một khung ảnh trống đợi cho đến khi qua đời, dù có đảm nhiệm hiệu trưởng Hogwarts nữa hay không thì trong khung vẫn lưu lại hình ảnh người đó. Nhưng trong khung ảnh vốn của thầy Severus Snape lại là hình ảnh của giáo sư McGonagall. Với việc đó, hiệu trưởng Dumbledore nói thầy Snape đã không còn lưu luyến gì với thế giới này nữa. Sau khi mười bảy tuổi, cậu cũng chưa từng gặp lại thầy.
Nhưng vì sao tại giờ phút này khi nhìn thấy một mớ tóc đen đầy dầu, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi môi khẽ nhếch, Harry nhận ra ngoại trừ hình dáng tuổi trẻ bên ngoài thì cũng không khác nhau lắm so với trí nhớ của cậu. Cậu vẫn có thể nhớ rõ được người này sau nhiều năm như vậy sao?
Ngay khi Harry còn giật mình, cậu bị một chất lỏng đặc sệt cùng hương vị khó nuốt rót vào miệng.
“Khụ khụ…” Ôi, quần của Merlin, rốt cuộc thì đây là hương vị kiểu gì vậy?
“Con yêu, ngoan nào, uống xong sẽ tốt ngay.” Ngoài dự kiến của Harry, James không lập tức chỉ trích đối thủ một mất một còn mà đau lòng vỗ lưng cậu, “Ngoan, uống đi nào, rất nhanh sẽ không sao nữa.”
“Ba, khó uống…” Mặt Harry nhăn lại, cho dù uống bao nhiêu lần, cậu vẫn không thể nào chịu được loại hương vị này.
“Harry con yêu, con là dũng cảm nhất sao lại sợ độc dược này được.” James nói.
Được rồi, vì hình ảnh bé ngoan trong mắt ba, cậu ép mình uống! Harry thấy chết không sờn nhìn một nửa chai độc dược còn lại, trong tầm mắt kinh ngạc của mọi người, dùng chính tay cậu giúp tay thầy Snape để chai sát vào miệng mình rồi uống hết. Sau đó, cậu chịu đựng cảm giác chán ghét nói với ba James. “Ba ba, con uống xong rồi.”
“Oa, Merlin, Harry, con thật sự là một đứa nhỏ có hiểu biết.” Ba James kinh ngạc nói, “Cũng là một đứa nhỏ dũng cảm nữa.”
Harry cảm thấy, so với được ba mẹ khen thì độc dược thật sự chẳng là cái gì cả. Dù sao sau nhiều năm như thế cậu lần đầu tiên được ba mẹ khen. Ừm, cho dù là nguyên nhân gì khiến cho con có được cuộc đời lần thứ hai này, nhưng cảm ơn người, Merlin, cám ơn người khiến con có thể trải nghiệm sinh hoạt mà con chưa từng có được.
– Hết chương 1 –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...