Dưỡng Quỷ

Sư phụ bị chuyện lần trước chọc giận, lúc Trương Mục ngăn cản hắn, không cho hắn đuổi theo Thẩm Thành.

Lúc rời đi, hắn giận dữ quát vào mặt Trương Mục “Về sau đừng gọi ta bằng sư phụ nữa!”

Trương Mục nhún nhún vai, vẻ mặt bình thản.

Vì thế ngay ngày hôm sau, sư phụ liền đặt vé máy bay, chạy lấy người.

Thẩm Thanh không muốn tiếp tục ở lại chỗ này , nàng nói nàng phải đi.

Thẩm Hạ Đông không nói gì ,Trương Mục nói có thể giúp nàng ra nước ngoài du học,sống ở đó một đoạn thời gian, như vậy đều tốt cho đôi bên.

Thẩm Hạ Đông chỉ có thể chấp nhận.

Ngày Thẩm Thanh rời đi, Thẩm Hạ Đông đứng ở sân bay nhìn nàng không nói gì.

Thẩm Thanh đột nhiên buông hành ly, chạy tới chỗ Thẩm Hạ Đông, ôm chằm lấy hắn “Thực xin lỗi, ba ba.”

Thẩm Hạ Đông cười cười, vỗ vỗ vai nàng “Con đi đi, quên hết mọi chuyện. Khi nào rãnh ba ba sẽ qua thăm con,phải biết tự chăm sóc mình, biết không ?”

Thẩm Thanh gật đầu “Ân.”

Cuối cùng nàng bước thẳng về phía trước, chưa từng quay đầu lại.

Thẩm Hạ Đông thầm nhủ,như vậy cũng tốt, để nàng có chút thời gian thư giản. Chính là bây giờ chỉ còn lại một mình hắn, nói không khó chịu là giả.

Hắn cảm thấy lạc lõng, đứng giữa dòng người đông đúc hắn hoàn toàn lạc mất phương hướng, không biết mình phải làm sao bây giờ.

_”Ta đã nhờ người ở nơi đó lưu ý chiếu cố nàng, ngươi cứ yên tâm .” Trương Mục vỗ vỗ vai hắn.

Thẩm Hạ Đông quay đầu  “Cảm ơn.”

_”Cảm tạ cái gì, chỉ là nhấc tay chi lao (việc nhỏ) mà thôi.”Trương Mục miệng ngậm kẹo, đi ra sân bay , Thẩm Hạ Đông gọi hắn lại “Vì cái gì lại giúp ta ?”

_”Không biết, đại khái là cảm thấy ngươi đáng thương, mà cũng có thể là do duyên phận.”Trương Mục nhún vai, không quay đầu lại.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Hạ Đông trở lại căn hộ của Thẩm Thành, hắn đứng bên ngoài cảm nhận luồng áp lực ồ ạt đánh tới.

Hủy hết đi. Làm lại từ đầu. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, sau đó lại nhớ tới Thẩm Thành.


Trần Lệ được an táng tại một nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô.

Chạng vạng tối, sau khi tan tầm ,Thẩm Hạ Đông đến thăm nàng,khi đi hắn mua một bó hoa đặt trước mộ Trần Lệ.

Dù đã đến mùa xuân,nhưng thời tiết vẫn còn có chút se lạnh, Thẩm Hạ Đông nhìn nàng thản nhiên cười cười “Kì thật như vậy rất tốt, ngươi cũng được giải thoát, không phải sao ?”

Một ngày vợ chồng trăm năm ân ái, Thẩm Hạ Đông cũng không rõ mình có hận Trần Lệ hay không, chính là mỗi lần nhìn thấy Trần Lệ lại khiến hắn nhớ tới Thẩm Thành , Thẩm Hạ Đông thở dài nói “Thật sự thì ngày đó ta đã cho là ngươi hại Thẩm Thành, nhiều ngày không gặp ta chỉ muốn hỏi ngươi một điều,thôi có lẽ hiện tại đã không còn trọng yếu nữa. Cứ để mọi chuyện qua đi.”

Một nữ nhân không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn, có vẻ như nàng  cũng đến viếng mộ.

Thẩm Hạ Đông không nói gì thêm, hắn vỗ vỗ bùn đất bám trên ống quần, nhìn thoáng qua Trần Lệ rồi rời đi.

Nữ nhân kia sau khi quét dọn sạch sẽ ngôi mộ không khỏi thở ra một hơi, lúc đi nàng không cẩn thận vấp chân ,ngã nhào về phía trước,trùng hợp hướng về phía bó hoa mà nam nhân vừa đặt trước mộ, đánh bay đi….

Từ ngày bắt đầu sửa sang lại căn hộ, Thẩm Hạ Đông cũng xin tăng ca, hắn hầu như đều ngủ ở công ty.

_Thẩm ca ? Lại tăng ca sao ? Ngươi làm gì mà cần nhiều tiền như vậy a ?

_À, không có gì đâu.

_Ta đi xuống mua đồ ăn khuya, ta mua giúp ngươi một phần nhé ?

_”Ân, cũng tốt,làm phiền ngươi rồi.” Thẩm Hạ Đông cười cười, Tiểu Vương khoát tay “Đừng khách khí.” Sau đó liền thong dong huýt sáo rời đi.

Làm xong văn kiện, Thẩm Hạ Đông nhu nhu đầu , uống một ngụm cà phê.

Đi vào nhà vệ sinh, Thẩm Hạ Đông đứng trước bồn rửa tay, đã trễ như vậy, trong công ty chỉ còn lại vài người.

Nhưng có một gian bị khóa trái cửa, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng va đập, Thẩm Hạ Đông cảm thấy kì quái, hắn thử gọi “Có người sao ?”

Lại “Phanh!” một tiếng, nhưng vẫn không có người trả lời.

Thẩm Hạ Đông lau khô tay, sau đó tiếp tục gọi “Có người ở bên trong sao ?” “Ngô…” Một thanh âm khá quen thuộc, Thẩm Hạ Đông vừa định lắng nghe thì người kia liền im bặt.

Chẳng lẽ là Tiểu Vương ?

_”Tiểu Vương ? Là ngươi phải không ?” Thẩm Hạ Đông gõ cửa, cảm nhận được chấn động, tựa hồ là có vật gì vừa đánh lên cửa.

Thẩm Hạ Đông sốt ruột, xảy ra chuyện gì sao ?


Hắn hung hăng đá một cước vào cửa, vừa định bồi thêm một cước, thì cửa đột nhiên mở ra.

Hình ảnh kế tiếp mà Thẩm Hạ Đông chứng kiến không khỏi khiến hắn trợn mắt hắ hốc cả mồm.

Bên trong thật là Tiểu Vương nhưng còn có thêm một người.

Tiểu Vương sắc mặt ửng hồng, thân thể trần truồng ngồi trên bàn tọa, một người mặc đồ đen đang ôm lấy Tiểu Vương quay lưng về phía hắn. Tiểu Vương xấu hổ phát hiện Thẩm Hạ Đông đang nhìn mình.

Thẩm Hạ Đông cũng ngượng ngùng không thôi,hắn vội vàng cúi đầu “Thực xin lỗi, ta không biết là ngươi đang bận, a, quấy rầy rồi.”

Hắn lập tức xoay người sang chỗ khác. Chỉ nghe phía sau Tiểu Vương nhẹ giọng nói một câu “Tiểu Bạch, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không thể làm như vậy..”

_”Ân.” Người kia trả lời.

Thân thể Thẩm Hạ Đông cứng đờ, giọng nói vô cùng quen thuộc.

Thấy hắn đã xoay người đi, Tiểu Vương hấp tấp đứng dậy mặc quần áo, người mặc đồ đen kia cũng theo giúp hắn.

Trừ bỏ hai người đều là nam nhân ra thì chuyện này cũng không có gì kì quái.

Nhưng tại sao giọng nói kia lại quen thuộc đến như vậy ?

_”Kia..cái kia…Thẩm ca…” Tiểu Vương đỏ mặt nhìn Thẩm Hạ Đông.

Thẩm Hạ Đông vội vàng lắc đầu “Không sao, không sao đâu, ta hiểu được mà. Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi. Ta đi trước.”

Nói xong Thẩm Hạ Đông liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bên trong, Tiểu Vương vỗ vỗ tay trấn an người kia “ Được rồi, ngươi gây họa lớn rồi đó. Còn không mau đi.”

_Ta đợi ngươi cùng về.

_Ta không phải đã nói là tối hôm nay ta phải tăng ca sao ? Ở nhà một mình sẽ chết a.

_”Ta đợi ngươi.” Ngươi kia cố chấp trả lời.

Vừa ra cửa Thẩm Hạ Đông đột nhiên dừng lại,hắn nhịn không được quay đầu, muốn biết người kia là ai, tuy rằng như vậy thật không lịch sự,nhưng trong lòng hắn lại dâng trào một cỗ xúc động khó hiểu.

Hắn lựa chọn đi vào.


Mà khi hắn đi vào,nghe được Tiểu Vương đang nói gì đó với người kia “Ngươi đừng ra ngoài sẽ dọa đến người khác,ngươi như vậy sẽ làm người ta sợ hãi đó ,có biết không ? Ách…Thẩm…Thẩm ca ?”

Thẩm Hạ Đông đứng ở cửa, hắn chỉ nhìn thấy một mình Tiểu Vương, người kia không biết đã đi từ lúc nào.

_Thẩm ca, ngươi còn có chuyện gì sao ?

_”Không, không có gì.” Thẩm Hạ Đông lắc đầu, lần này là thật.

Lúc rời đi, hắn không ngừng quay đầu lại, giọng nói thật sự rất quen thuộc.

Người kia,mới vừa rồi còn thấy,bây giờ lại đột nhiên biến mất ?Đi đâu rồi ?

Ngay sau khi Thẩm Hạ Đông rời đi,bên cạnh Tiểu Vương chậm rãi xuất hiện lên một bóng người,chỉ thấy Tiểu Vương vỗ vỗ ngực “May mắn không bị hắn phát hiện,bằng không là có chuyện lớn rồi. Ta cho ngươi biết, về sau không cho phép đến chỗ làm việc của ta nữa,càng không thể dùng phương thức này xuất hiện trước mặt ta,ngươi  phải tỏ ra bình thường, giống như bao người khác vậy!Có nghe không !? Ai!Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không vậy ?”

Người nọ đột nhiên hỏi “Tên kia là ai vậy ?”

_Tổ trưởng của ta. Đúng rồi, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không a! Đừng hòng đánh trống lảng.

*****

Giọng nói kia thật sự rất quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, đến cùng là ai chứ ?

Thẩm Hạ Đông đứng ngồi không yên, hắn không biết bản thân mình bị gì nữa.

Hắn không hề chú ý tới bản thân đang không ngừng hí hoáy viết cái gì đó, đợi đến khi hồi thần, mới phát hiện trên giấy trắng đã tràn ngập tên một người – Thẩm Thành.

Thẩm Hạ Đông ngẩn người, kinh ngạc nhìn hai chữ này.

Phải rồi, giọng nói kia giống hệt như của Thẩm Thành.

Thẩm Thành bây giờ đang ở đâu ?

Hắn kích động vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác.

Hắn vẫn đang tìm kiếm Thẩm Thành, chính là hắn biết chuyện đó hoàn toàn không có khả năng,Thẩm Thành nhất định không bao giờ… muốn nhìn thấy mặt hắn nữa. Hiện tại nó sống ra sao ? Có khỏe không ? Lần trước lúc rời đi nó đang bị thương. Không biết bây giờ thế nào rồi ? Có còn trở về không ?

Trở về…

Thẩm Hạ Đông chợt nhớ tới căn hộ đang được sửa chữa kia, hắn một khắc cũng không thể kiềm chế được cỗ xúc động muốn gặp lại Thẩm Thành.

Hắn mơ hồ cảm thấy Thẩm Thành đã trở lại, Thẩm Thành đang ở ngay bên cạnh hắn.

Hắn vội vàng chạy ra công ty,bây giờ là ba giờ sáng,trên đường không một bóng người,hắn đứng bên đường đón xe. Nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy một chiếc xe nào chạy ngang qua. Hắn quyết định chạy bộ.

Căn hộ đã bị tháo dỡ, nhìn không ra nguyên bản, chỉ còn lại một vài công nhân vẫn đang làm việc.


Thẩm Hạ Đông đi xung quanh, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Thẩm Hạ Đông ? Ngươi đang chờ mong gì chứ ? Hắn ngồi trên một tảng đá lớn hút thuốc, nhìn kim đồng hồ chuyển động, trái tim như nhảy ra khỏi lòng ngực.

Nếu gặp lại thì nên nói cái gì ? Mình còn cái gì để cho nó sao ? Hình như không có ?  Nếu lại làm tổn thương nó thì làm sao bây giờ ?

Thẩm Hạ Đông không khỏi cười khổ,trong chớp mắt, chỉ còn lại mình hắn cô linh trên cõi đời này.

Hắn diệt tàn thuốc, đứng lên, dắt áo khoác qua vai,đi về công ty.

_”Lần sao không được đến công ty. Ngươi về trước đi, nghe không ? Nếu lại như vậy, ta sẽ mặc kệ ngươi.” Tiểu Vương trước cửa công ty nói với người mặc đồ đen. (men in black =.=”)

Ngươi kia gật gật đầu, xoay người đi mất.

Tiểu Vương cười cười nhìn theo bóng dáng của hắn,hôm nay thật nghe lời a. Nếu là bình thường ,chắc chắn đã phụng phịu (?)nhìn mình, đứng yên một chỗ không chịu đi.  Ai…chuyện lúc nãy…

Tiểu Vương không khỏi đỏ mặt. Trời ạ, không ngờ bị Thẩm ca bắt gặp,về sau phải nhìn mặt nhau như thế nào a!!!

_”Tiên sinh, muốn đón xe sao ?” Một chiếc taxi dừng bên người Thẩm Hạ Đông, Thẩm Hạ Đông lắc đầu.

Hắn cảm thấy chán nản,nhịp tim đã khôi phục như bình thường, cỗ xúc động kia cũng dần dần phai nhạt,hắn mới có thời gian bình tĩnh nhấm nháp sự cô độc. Hắn cứ men theo con đường lớn, thẳng tắp mà đi.

Bất tri bất giác, khung cảnh càng ngày càng quen thuộc.

Thẩm Hạ Đông nhìn xung quanh,đây là nơi Thẩm Thành gặp tai nạn, cũng là chỗ mà lần trước hắn đã tìm thấy Thẩm Thành.

Nhớ tới lúc đó, Thẩm Hạ Đông không khỏi nở nụ cười, kì thật Thẩm Thành như vậy rất đáng yêu,một bộ ta đây cái gì cũng không hiểu,làm cho người ta có cảm giác muốn bảo hộ nó. Chính là đến cuối cùng hắn vẫn làm không được.

Hắn cầm áo khoác,giống như lần trước, chậm rãi đi từng bước một.

Hắn biết, mình sẽ không may mắn như lần trước, quay đầu lại liền phát hiện kinh hỉ, đứa nhỏ đã bị hắn làm tổn thương kia sẽ không bao giờ…xuất hiện trước mặt hắn,còn dùng ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào hắn nữa.

Thẩm Hạ Đông đứng dưới ánh đèn mờ nhạt,trong nháy mắt hắn đã nghĩ ,mình đang trở về ngày đó.

Theo mỗi bước chân, đứa ngốc kia sẽ lẽo đẽo theo hắn, hắn lui về sau một bước, đứa bé kia nhất định sẽ lui về sau một bước, hắn đi lên phía trước một bước, đứa bé kia cũng tiến lên một bước.

Thẩm Hạ Đông bất tri bất giác làm ra những động tác hệt như ngày ấy. Sau đó liền quay đầu lại.

Cho dù lúc bắt đầu không ôm hy vọng, như vẫn khiến người ta cảm thấy mất mác.

Lão nhân quét rác ngày đó vẫn ở đây, nhưng đứa bé kia lại không xuất hiện.

Thẩm Hạ Đông cúi đầu xoay người sang chỗ khác. Nếu Thẩm Thành đột nhiên trở lại thì sao ?

_”Ngươi biết ta sao ?” Bất thình lình một giọng nói vô cùng thân thiết vang lên trước mặt, Thẩm Hạ Đông kinh ngạc ngẩng đẩu.

(Thành Thành đừng bỏ ba ba ~TT A TT~)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui