CHƯƠNG 44
Cả người mềm nhuyễn vô lực, Thẩm Hạ Đông vô pháp nhúc nhích, toàn thân đau đớn, hậu mặt ướt sũng không ngừng chảy ra một loại chất lỏng.
Hai mắt hắn tan rã nhìn Thẩm Thành đang nằm trên người mình.
Ngón tay Thẩm Thành tham nhập vào tiểu huyệt của hắn, đào móc thứ trong cơ thể, tẩy rửa sạch sẽ.
Sau đó lại ôn nhu hôn hắn.
Mí mắt chậm rãi đóng mở, Thẩm Hạ Đông không còn khí lực để nói chuyện, hắn cảm thấy mệt, buồn ngủ đến mức không kịp suy nghĩ gì nữa.
Thẩm Thành đột nhiên rời đi, Thẩm Hạ Đông mở to hai mắt nhìn hắn ra ngoài.
Vốn không định đi quản, nhưng chợt nghĩ tới con gái mình đang ngủ ở cách vách, Thẩm Hạ Đông liền nặng nề ngồi dậy, đi theo Thẩm Thành.
Thẩm Thành đứng trước phòng Thẩm Thanh, cửa mở ra, hắn quay lưng về phía mình.
Trong lòng Thẩm Hạ Đông không ngừng hò hét, Thẩm Thành muốn làm gì ???
Lúc này Thẩm Thành đột nhiên xoay người,Thẩm Hạ Đông cứng đờ, không kịp tránh né.
Thẩm Thành nhìn chằm chằm vào hắn, thật lâu sau mới bước đến trước mặt Thẩm Hạ Đông.
Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Hạ Đông, đầu hơi rũ xuống, tựa như đang chạm vào một vật trân bảo, nhưng lời nói tiếp theo lại làm người ta rét lạnh “Ngươi là của ta, không ai có thể cướp ngươi khỏi ta.” Đầu ngón tay dời xuống, chỉ vào dấu hôn trên ngực Thẩm Hạ Đông “Ngươi là kẻ tội lỗi đầy mình, phải xuống địa ngục, đến cuối cùng cũng không thể trở mình, ngươi chỉ có thể là của ta.”
Vẻ mặt tàn nhẫn, khóe miệng hơi nhếch lên, đó là lần đầu tiên Thẩm Hạ Đông nhìn thấy Thẩm Thành cười, một nụ cười làm cho hắn tuyệt vọng.
Thẩm Hạ Đông giật giật miệng, nửa ngày cũng không nói nên lời, tùy ý để Thẩm Thành hôn hắn.
*****
Sáng sớm Thẩm Hạ Đông bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, hắn ngồi dậy, đau đớn từ phía sau truyền tới khiến hắn không khỏi trừu rút một hơi.
Hắn nhìn bên cạnh, không có ai cả.
Thẩm Hạ Đông đứng lên kéo màn, ánh nắng chiếu vào, làm cả căn phòng sáng ngời. Nhớ đến tối hôm qua ở trong này điên cuồng một đêm, mặt Thẩm Hạ Đông không khỏi nóng lên, tại sao thân thể lại có cảm giác mâu thuẫn như vậy, chuyện này rõ ràng là không đúng.
Đang đổi chăn đệm, Thẩm Hạ Đông chợt nghe thấy tiếng vang, tựa hồ là từ dưới sàn truyền đến, hắn quỵ gối , áp sát lỗ tai xuống mặt đất.
_”Mụ mụ, ba ba đã trở lại.” Đây là giọng nói của Thẩm Thành, nghe được những lời này Thẩm Hạ Đông cảm thấy thực rối loạn.
Hặn vội vàng đứng lên,nghĩ tốt nhất là nên mau chóng lấp cái hầm này lại, dù sao dưới đó cũng không có gì tốt,nó chỉ khiến Thẩm Thành càng tổn thương hơn mà thôi.
Thẩm Hạ Đông tháo bức màn tối màu xuống, lại đi vào căn phòng còn trống, lau sạch sàn nhà, sau đó qua phòng Thẩm Thành, chuyển giường sang căn phòng trống kia.
Chỗ này tuyệt đối không thể tiếp tục ở nữa.
Nói thật chính Thẩm Hạ Đông cũng cảm thấy có chút sợ hãi, hắn gây tiếng động quá lớn khiến Thẩm Thanh bị đánh thức, nàng đứng trước cửa phòng “Ba ba, ba đang làm gì vậy ? Thật ồn ào.”
Sáng sớm Thẩm Thành không có xuất hiện, chờ Thẩm Hạ Đông dọn phòng xong cũng không thấy bóng người.
Lúc làm điểm tâm, Thẩm Hạ Đông tính toán đi xin việc làm, còn Thẩm Thanh thì tiếp tục đến trường.
Dọn dẹp xong, Thẩm Hạ Đông lưu lại một tờ giấy cho Thẩm Thành liền ra ngoài.
Đưa Thẩm Thanh đến trường, Thẩm Hạ Đông yêu thương sờ sờ đầu nàng “Học tập chăm chỉ, tan học nhớ về sớm.”
_”Ân.” Thẩm Thanh gật gật đầu, xách cặp vào trường,vừa đi được vài bước nàng chợt quay đầu lại, thấy Thẩm Hạ Đông còn đang nhìn mình, Thẩm Thanh cười nói “Ba ba cố lên! Thẩm Thanh cố lên!”
Sau đó chạy đi.
Thẩm Hạ Đông mỉm cười.
****
Đi cả buổi sáng nhưng Thẩm Hạ Đông vẫn chưa xin được việc,hắn uể oải ngồi bên hàng ghế ven đường nhấp một ngụm nước, nghĩ thầm,buổi chiều lại tiếp tục đi tìm.
_”A, Thẩm tiên sinh.” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn thấy lão Trần đang cầm một đống đồ trên tay.
_Ngươi ở chỗ này làm gì ? Ai, định mời ngươi một điếu thuốc , chậc, ngươi nhìn xem, lấy không ra tay.
_”A, không sao, không sao.” Thẩm Hạ Đông vội vàng lắc đầu,lão Trần hỏi “Ngồi ở đây làm gì vậy ? Nhìn sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt.”
Thẩm Hạ Đông xấu hổ cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười “Ta đang đi tìm việc làm.”
_”Ai, ngươi nhắc ta mới nhớ, chuyện này ta vốn muốn nói với ngươi, kết quả lại quên mất. Hai ngày trước Trương Mục có nhắc muốn giúp ngươi tìm một công việc mới, hắn kêu ta nói với ngươi. Hình như là chỗ quen biết. Ngươi nếu không ngại thì đi thử một chút, chỗ đó là người quen của Trương Mục, cũng có thể chú ý chiếu cố ngươi.”
Lời nói của lão Trần lập tức mang đến hy vọng cho Thẩm Hạ Đông. Hiện tại với hoàn cảnh như thế này muốn hắn làm gì hắn đều nguyện ý.
Đó là một doanh nghiệp nhà nước, vừa bước vào Thẩm Hạ Đông đã được xếp vào vị trí là trưởng một bộ phận, loại đãi ngộ này khiến này khiến Thẩm Hạ Đông có chút không thích ứng.
Lão Trần nói “Đừng vậy, trước kia ngươi quản lý cả một công ty lâu như thế, nhất định là có thực lực,làm vậy nhưng thực ra đã ủy khuất ngươi.”
Công việc xem như ổn thỏa, tiền lương cũng không sai, ngày mai có thể bắt đầu đi làm.
Thẩm Hạ Đông cảm kích liên tục cảm tạ lão Trần, lão Trần cuối cùng đành phải xấu hổ lắc đầu “Ngươi đừng cảm ơn ta,là Trương Mục giúp ngươi, ta bất quá là thay hắn chuyển lời thôi. Ngày nào rãnh rỗi chúng ta cùng đi dùng cơm.”
Tâm tình Thẩm Hạ Đông cuối cùng cũng tốt hơn một chút, hắn ghé chợ mua đồ ăn về nhà, trên đường mới nhớ tới Thẩm Thành tựa hồ không cần ăn uống, cứ như vậy không biết có sao không ? Bình thường Thẩm Thành cần những thứ gì ? Có sở thích gì đặc biệt không ? Thẩm Hạ Đông không hề biết.
Trong ấn tượng của hắn, Thẩm Thành dường như không có sở thích gì đặc biệt, khi còn bé những món đồ chơi rất được ưa thích thì nó cũng không thèm chơi, đối với thứ gì cũng không có hứng thú.
Thẩm Hạ Đông chợt nghĩ tới bàn tay của Thẩm Thành, chúng rất đẹp,nếu có thêm một chiếc đồng hồ hay một chiếc nhẫn thì chắc chắn sẽ càng bắt mắt hơn. Đôi tay kia thật sự rất quyến rũ.
Thẩm Hạ Đông cho là như vậy.
Nhưng khi hắn nhớ tới đôi tay kia đã làm gì với mình, Thẩm Hạ Đông nhanh chóng xóa sạch suy nghĩ lúc đầu.
Gần đến nhà, Thẩm Hạ Đông ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, tất cả bức màn đều đã bị hắn tháo xuống, cảm thấy thật lạ lẫm, không còn cảm giác trầm trọng như lúc trước nữa, Thẩm Hạ Đông thầm quyết định sau này nhất định phải trang trí lại căn phòng.
Mở cửa, trong nhà trống rỗng không có một người, Thẩm Thanh còn chưa về, Thẩm Thành cũng không thấy.
Thẩm Hạ Đông thử gọi “Thẩm Thành ?”
Thẩm Thành không xuất hiện.
Thẩm Hạ Đông thả đồ ăn xuống, đi đến phòng ngủ. Trong phòng chỉ còn lại một cái bàn.
Thẩm Hạ Đông đứng trước cửa tầng hầm, hắn nhấc tấm ván gỗ ra, “Thẩm Thành, con ở dưới đó sao ?”
Do dự một hồi, Thẩm Hạ Đông cúi đầu nhìn xuống.
****
Hết giờ học, Thẩm Thanh một mình xách cặp ra khỏi trường, lúc đi đến cửa, chợt có người gọi nàng “Tiểu Thanh.”
Thẩm Thanh dừng cước bộ, nghi hoặc quay đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...