Phải? Thừa Kiền nhíu mày.
Đang muốn hỏi lại, Thái Tông đế lại vỗ vỗ bả vai Thừa Kiền, sủng nịch cười nói “Tốt lắm, Kiền Nhi, đừng lo lắng, hết thảy phụ hoàng đều có an bài.”
Thừa Kiền đành phải đem nghi vấn đến miệng lại nuốt trở về.
Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, lúc này chưa gần hoàng hôn, phụ hoàng sao sớm như vậy đã tới đây? Sự tình đều xử lý xong rồi? Kia… Chuyện lập thái tử thì sao?
“Phụ hoàng, tấu chương đều xem xong rồi?” Thừa Kiền quay đầu hỏi.
Thái Tông đế không có trả lời, chính là đến trước mặt Thừa Kiền, xoay người, hai tay đặt ở trên tay vịn xe lăn, dừng ở Thừa Kiền, ngược lại thân thiết hỏi “Kiền Nhi, cảm thấy được?”
Ân? Được? Thừa Kiền sửng sốt ngốc lăng, có ý tứ gì? Nhìn chằm chằm Thái Tông đế không chút nào che dấu vẻ mặt thân thiết đau tích, bỗng nhiên nghĩ đến triền miên tối hôm qua, không khỏi mặt đỏ, có chút vô thố mở miệng nói “Con… Hoàn hảo…”
Thái Tông đế khẽ nhíu mày, nâng tay xoa mặt Thừa Kiền, Thừa Kiền ngẩng lên , thấp giọng nói “Phụ hoàng, đây là ở bên ngoài.”
Thái Tông đế thu hồi tay , tuy rằng đối Thừa Kiền né tránh có chút hờn giận, nhưng nhìn mặt mày Thừa Kiền khẩn trương cùng vô thố, cũng chỉ hảo kiềm chế quyết tâm , không để hờn giận.
Xoay người ôm lấy Thừa Kiền, đi hướng hậu điện.
Thừa Kiền có chút khẩn trương, nhưng là cố gắng bảo trì tự nhiên .
Trải qua tối hôm qua, Thừa Kiền không biết vì sao luôn đối hành vi của phụ hoàng trước kia là “Quang minh chính đại” vô cùng thân thiết , giờ lại cảm thấy mẫn cảm . Tổng sợ hãi sẽ bị người biết…
Nếu bị người ta biết , anh danh nhất thế của phụ hoàng sẽ bị hủy, đến lúc đó…
Thừa Kiền không khỏi xiết chặt bào sam Thái Tông đế.
“Kiền Nhi sợ hãi?” Đột ngột, bên tai trầm thấp một câu .
Thừa Kiền lấy lại tinh thần, thế này mới phát hiện, khi hắn xuất thần ngẩn người, đã muốn vào hậu điện, bị an trí ở phía trên nhuyễn ***.
Thừa Kiền nhìn về phía Thái Tông đế, do dự một chút, mới thấp giọng nói “Phụ hoàng, con không sợ, chính là, phụ hoàng, con không thể hại ngài –”
“Kiền Nhi chưa từng hại ta!” Không nói xong lời đã bị đánh gẫy , Thái Tông đế bình tĩnh dừng ở Thừa Kiền, ôn nhu nói “Kiền Nhi đừng lo lắng, hết thảy đều có phụ hoàng…”
Thừa Kiền ừ một tiếng, chậm rãi gật đầu, trong lòng cũng là nghĩ mình bình thường cũng phải chú ý mới tốt.
Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền không chút để ý đáp lời, trong lòng thở dài một tiếng, Kiền Nhi là không tin chính mình hay là không tin hắn? Nhưng là khi đầu sờ sờ Thừa Kiền, chưa tái tiếp tục, chính là nghĩ, chờ mấy ngày nữa… Đến lúc đó, hy vọng Kiền Nhi có thể hiểu được…
“Đúng rồi, phụ hoàng, Ngụy chinh lão sư thật sự đưa ra tấu chương lập thái tử sao ?” Thừa Kiền vẫn là có chút hoài nghi, Ngụy chinh xưa nay cẩn thận, độc lai độc vãng, loại mẫn cảm này liên lụy tới vấn đề phân đảng lập phái, hắn sao lại là người đầu tiên xung phong ? Nhịn không được hỏi, tuy rằng biết đề tài này có vẻ mẫn cảm, chính mình thân là hoàng tử cũng không thích hợp hỏi, nhưng trong lòng Thừa Kiền lại mơ hồ cảm thấy, hắn cùng phụ hoàng đã không phải đơn giản quan hệ phụ hoàng cùng nhi thần đi? Nhịn không được liền nói ra, nếu phụ hoàng trả lời mình…, nếu phụ hoàng không trả lời mình…
Ngón tay Thừa Kiền nhịn không được thu nhanh.
Thái Tông đế ha ha cười “Đúng vậy. Kiền Nhi cảm thấy nên thế nào ?”
Thừa Kiền sửng sốt, cái gì nên thế nào ? Phụ hoàng còn có thể không biết sao? Đồng thời trong lòng buông lỏng, phụ hoàng xem như trả lời mình, vừa ý cũng nghi hoặc, nhìn Thái Tông đế cười tủm tỉm lại lộ ra một tia tươi cười gian trá, nhíu mày hỏi lại “Phụ hoàng thì sao ? Phụ hoàng cảm thấy hiện tại có thể lập thái tử vị không ?”
Thái Tông đế từ từ cười “Đương nhiên không tốt, Trĩ Nô còn vị thành niên, Thanh Tước điều kiện không đủ, mà Huyền Lân…” Thái Tông đế có chút tiếc hận thở dài “Đáng tiếc…”
“Mà ta thân là trưởng tử, cũng là hành động không tiện…” Thừa Kiền không chút suy nghĩ liền tiếp lời Thái Tông đế nói tiếp, nói xong, có chút tự giễu cười.
Thái Tông đế nhíu mày, ôm Thừa Kiền, nhìn chằm chằm Thừa Kiền, vẻ mặt nghiêm khắc nói “Kiền Nhi, không cho nói như vậy!”
Thừa Kiền trầm mặc, trong lòng cũng có chút hối hận, vừa mới , hắn thật sự không hề nghĩ ngợi đã nói ra. Chính mình hành tẩu không tiện vẫn là nỗi đau trong lòng phụ hoàng cùng mẫu hậu, hắn vẫn đều biết. Mà sau khi biết tâm tư phụ hoàng, hắn càng thêm hiểu, vì sao phụ hoàng năm đó kiên trì để Hồng Ngọc dạy hắn mát xa thuật, mặc kệ sớm hay muộn , trừ bỏ bốn năm tách ra này, phụ hoàng luôn mỗi đêm thay hắn mát xa hai chân đã chết lặng…
Chính là khi phụ hoàng nói về mọi người lại không có mình …
Hắn vẫn đều muốn làm đứa con ưu tú nhất của phụ hoàng nha.
“Kiền Nhi muốn làm thái tử sao?” Trầm mặc sau một lúc lâu, Thái Tông đế cúi đầu hỏi.
Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu.
“Kiền Nhi…” Thái Tông đế vỗ về hai má Thừa Kiền, đôi mắt sâu thẳm dừng ở Thừa Kiền, ách thanh nói nhỏ “Cho dù ngươi có thể hành tẩu, ta cũng sẽ không lựa chọn ngươi.”
Thừa Kiền ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi “Vì cái gì? Con không đủ vĩ đại sao?”
Thái Tông đế mỉm cười, tươi cười sủng nịch ôn nhu “Không, Kiền Nhi tốt lắm, thực vĩ đại. Nhưng Kiền Nhi, tâm của ngươi không đủ ngoan.”
Thừa Kiền nhíu mày. Tâm không ngoan??
“Nhưng là, Kiền Nhi, cho dù ngươi đủ điều kiện, phụ hoàng cũng sẽ không lựa chọn ngươi…”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì Kiền Nhi là của một mình phụ hoàng.” Thái Tông đế chậm rãi nói xong, thanh âm áp lực.
Đại Đường quân chủ có ngàn người trong tim , nhưng phụ hoàng lại chỉ có một Kiền Nhi!
Cho nên, đây mới là lý do chân chính? Thừa Kiền dừng ở Thái Tông đế, nhịn không được mặt mày cong cong, trong lòng ấm áp, phảng phất như ấm áp của mặt trời chiếu vào mùa đông lạnh giá .
*******
Hàn Hoa điện , Âm phi có chút đăm chiêu nhìn vào thư tín trong tay , lúc này, đột nhiên bên ngoài có một trận tiếng nói nho nhỏ .
Âm phi nhíu mày, không hờn giận đứng dậy.
Tùy thị cung nữ bên người việc xoay người chỉ lễ nói “Nương nương, không bằng nô tỳ đi xem?”
“Ân, mau đi xem một chút. Nếu có chút người nào không biết sống chết, liền hung hăng giáo huấn cho ta !”
Cung nữ chỉ lễ xác nhận, liền xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài thanh lượng liền nhỏ xuống .
Âm phi gõ mặt bàn, có chút phiền lòng, chuyện tình trong thư làm cho nàng phiền não không thôi.
Mà đúng lúc này, cung nữ đã tiến vào , trong tay còn cầm lấy một vật nhỏ xèo xèo kêu không ngừng , vật nhỏ nhìn như chuột nhưng đáng yêu hơn chuột .
“Nương nương, nguyên lai là chuột của Trung Sơn vương điện hạ chạy đến nơi này của chúng ta.”
Âm phi sửng sốt, trầm ngâm một hồi, liền chậm rãi nở rộ ra tươi cười xinh đẹp, tươi cười rất đẹp, thực hồn nhiên, nhưng đáng tiếc đôi mắt nhìn chằm chằm Cuồn Cuộn nháy mắt lạnh xuống.
Cuồn Cuộn nhất thời run lên, cung nữ cầm lấy Cuồn Cuộn , trong lòng nghi hoặc, con chuột này có phải là sinh bệnh? Sao phát run?
“Đem con chuột này đến tẩm cung của ta , đợi ta tìm người đưa nó về .”
“Dạ, nô tỳ đi ngay .”
Sau khi cung nữ lui ra, Âm phi mắt nhìn thư tín trong tay, cười đắc ý.
**********
Lí Thái sắc mặt âm trầm trở lại Võ Chính điện, liền thét ra lệnh tất cả mọi người lui ra. Chỉ để lại Hầu Quân Tập cùng Hạ Lan Sở Thạch .
“Bị ngươi nói trúng… Hầu tướng quân.” Lí Thái có chút phẫn nộ mở miệng “Nguyên lai đại ca ta cũng có ý nghĩ kì lạ !”
Hầu Quân Tập cùng Hạ Lan Sở Thạch nhìn nhau, Hầu Quân Tập trước mở miệng “Điện hạ, nếu là như thế, như vậy, chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút mới phải …”
“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?” Lí Thái khó hiểu.
“Ha ha, điện hạ yên tâm. Lão thần đều đã vì điện hạ chuẩn bị tốt lắm.”
**************
Xuân Phong lâu , Tuyết Mai các.
Phòng Huyền Linh ngửa mặt lên trời thở dài “Cái kia Hầu Quân Tập rốt cuộc muốn làm gì nha?! Ta hiện tại cũng không dám về nhà a. Phu nhân ta nói ta nếu không trở về, nàng sẽ hưu ta!” Phòng Huyền Linh vẻ mặt buồn rầu.
“Hắn còn muốn làm gì, chính là muốn làm rối! Hừ! Hắn làm gì , Hoàng Thượng không biết sao?!” Đỗ Như Hối cũng không bình tĩnh nói, nhớ tới tiểu nhi tử trong nhà , mỗi ngày hướng Hoằng Văn quán chạy tới , Đỗ Như Hối liền đau đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chính là cười nhẹ “Hắn cũng không từng tìm đến ta.”
Phòng Huyền Linh hung hăng trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc mắt một cái, có chút ghen tị nói “Ngươi rõ ràng là cậu của Ngụy vương, lần này hồn thủy còn có thể không dính thân sao? Ta không tin! Hầu Quân Tập sớm muộn gì sẽ tìm ngươi!”
Trưởng Tôn Vô Kỵ từ từ cười “Bởi vì ta vẫn là lão sư Ngô vương, hơn nữa… Mọi người đều biết, ta cùng Trung Sơn vương điện hạ quan hệ rất tốt.”
“Nói thật, Trưởng Tôn huynh, ngươi liền như vậy nhìn Ngụy vương bị người điều khiển ? Ngươi hẳn là biết, Trung Sơn vương điện hạ là không có khả năng, mà Tấn vương còn nhỏ…” Đỗ Như Hối nghiêm mặt nói “Nói không chừng tương lai…”
Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên châm chén rượu cấp chính mình, lắc đầu nói “Ta từng cùng Ngụy vương nói qua, đáng tiếc, Ngụy vương không nghe lời nói của ta, về phần Tấn vương …” Trưởng Tôn Vô Kỵ cười, nhớ tới buổi sáng hôm nay, thấy tình cảnh khi Hoàng Thượng triệu hắn đến Cam Lộ điện, liền chậm rãi mở miệng nói “Ta chỉ biết Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân.”
Đỗ Như Hối cùng Phòng Huyền Linh chút đăm chiêu “Cho nên, đây mới là thái độ của Hoàng Thượng?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ chính là cười mà không nói.
Nhớ tới ở Cam Lộ điện –
“Vô Kỵ, ngươi xem xem, đây là sớ mà Tấn vương hôm qua viết dâng lên .”
Hắn tiếp nhận, mở ra, không khỏi kinh ngạc, vẫn là chữ viết thực non nớt , viết về ý kiến hướng nghị tranh luận của mấy ngày gần đây, tuy rằng không phải đặc biệt hảo, nhưng lấy Tấn vương điện hạ mới bốn tuổi, có thể nói ra ý kiến “Tổng hợp lại mà dùng, tuyệt đối bỏ qua, thủ thế mà vững ” cũng coi như khó có được…
“Vô Kỵ, Tấn vương tuy rằng trí tuệ không dưới Kiền Nhi, nhưng nay tuổi nhỏ, còn cần người hướng dẫn tận tình .”
“Dạ , Hoàng Thượng nói có lý, cho nên, có một số việc không nên sốt ruột.”
“Ha ha, Vô Kỵ, ngươi hiểu được là tốt rồi.”
Dần lấy lại tinh thần , nhìn Phòng Huyền Linh cùng Đỗ Như Hối đã bình tĩnh trở lại , đang thi văn tranh luận, Trưởng Tôn Vô Kỵ chút đăm chiêu, nếu Hoàng Thượng đã nhìn trúng Tấn vương , kia lại vì sao dung túng Ngụy chinh đưa ra hướng nghị lập thái tử ? Quả nhiên là vì dẫn chuột xuất động sao ?
Kia Ngụy vương không phải là…
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày.
Trong lòng lại nghĩ tới một cái người, Ngô vương… Huyền Lân…
Tụ hội xong, Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa hồi phủ, quản gia liền vội vàng lại đây thấp giọng nói “Đại nhân, Ngô vương điện hạ tới.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ không hờn giận nhíu mày, không phải đã nói, không cần luôn chạy đến sao?
Nếu như bị Hầu Quân Tập hoặc là mấy con chuột kia thấy , chắc chắn sẽ bị mãnh liệt châm chọc .
“Đại nhân… Ngô vương điện hạ giống như không tốt lắm…” Quản gia ngập ngừng nói.
Nghĩ Ngô vương điện hạ vừa mới đột nhiên đi vào , còn cúi đầu xuống, ai, Ngô vương điện hạ xưa nay ôn hòa lại thân thiết…
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩn ra, lập tức bước nhanh đi hướng phòng ngủ chính mình.
Mạnh mẽ đẩy ra cửa phòng ngủ, chỉ thấy trong phòng ngủ đã một mảnh hôn ám, liền theo ánh trăng , Trưởng Tôn Vô Kỵ mới nhìn đến góc sáng của phòng ngủ có một người .
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, lập tức xoay người khép lại cửa phòng, khinh bộ đi qua, sau khi đi vào kia liền gắt gao chạy đến trước mặt thiếu niên , Trưởng Tôn Vô Kỵ chậm rãi ngồi, phóng âm ôn nhu, nhẹ nhàng kêu “Huyền Lân?”
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, nhưng ở dưới ánh trăng , một bên má sưng đỏ lại thật là dọa người.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tâm đều nhanh đau , đồng thời trong lòng lửa giận dâng lên : “ Đây là có chuyện gì?!” Thấp giọng giận dữ hỏi, ngón tay lại thật cẩn thận xoa khuôn mặt sưng đỏ.
Lí Kính nhẹ nhàng cười, tươi cười ôn hòa hảo giống chỉ biết loại tươi cười này, mà thanh âm thực đạm thực nhẹ, giống như tùy thời đều tan ra.
“Lão sư, dọa đến ngươi? Thực xin lỗi… Chính là ta lúc này thật sự tìm không thấy địa phương có thể trốn đi… Ta… Giống như không biết có nơi có thể đi …”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...