Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

hi hi

————-

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

Tô Vị Nhiên gạt tay Phương Quân Dục, đứng dậy đi lên lầu. Phương Quân Dục không đi cùng, chỉ ngồi trên sa lon nhìn Tô Vị Nhiên rời đi. Hắn biết cho dù có đuổi theo, Tô Vị Nhiên cũng sẽ không để ý đến hắn, có khi còn chọc y giận hơn.

Phương Quân Dục biết hôm nay hắn đã làm quá nhiều, thậm chí còn vượt ra khỏi điểm mấu chốt của Tô Vị Nhiên, phỏng chừng mấy ngày sau cũng đừng hòng thấy Tô Vị Nhiên bày cho hắn chút sắc mặt dễ nhìn. Nghĩ đến đây, Phương Quân Dục thở dài một tiếng. Hắn không phải không biết sẽ có loại kết quả này, nhưng hắn nhịn không được ah.

nhịn không được tới gần hắn, sau khi tới gần thì lại càng muốn được nhiều hơn.

Quá tham lam sẽ mất tất cả. Đạo lý này hắn rất rõ ràng, bất quá hắn vẫn không khống chế nổi chính mình, dù cho chính hắn cũng biết rõ hiện tại làm như vậy cũng quá vội vàng.

Tô Vị Nhiên đúng là điểm yếu của hắn mà.

Tô Vị Nhiên trở lại phòng ngủ, nằm xuống ghế dựa. Hắn nhắm mắt lại, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng lông mi khẽ run tiết lộ nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Hắn vẫn bị quá khứ quấy nhiễu. Ký ức đời trước cứ như một cái lưới, càng giãy dụa thì càng bị trói chặt, thẳng đến khi không thể động đậy.

Tô Vị Nhiên đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi màu nâu sẫm sâu thẳm như một cái giếng cổ không thấy đáy. Bàn tay vốn khoác nhẹ lên thành ghế chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

“Phương Quân Dục ” hắn cúi đầu nói, giống như thở dài nhưng không phải thở dài, trong ngữ khí mang theo một tình cảm phức tạp khó nói thành lời.

Cứ như vậy, hắn khép hờ mắt, thẳng đến khi ở cuối chân trời nổi lên từng tầng ánh sáng nhạt.

Đến giữa trưa ngày thứ hai, Tô Vị Nhiên mới ra khỏi phòng.

“Tô thiếu gia, cơm trưa có dùng ở nhà không?” Triệu quản gia thấy Tô Vị Nhiên từ trên lầu đi xuống, liền thực hiện phận sự đi tới hỏi han.


Tô Vị Nhiên khẽ day trán. Bởi vì tối qua mất ngủ, nên đầu hắn có chút choáng.

“Không cần đâu, giờ cháu ra ngoài.” Hắn nhàn nhạt nói.

Rời khỏi biệt thự của Phương Quân Dục, Tô Vị Nhiên lái xe hoà vào nội thành nhộn nhịp. Hắn chỉ vô thức đi theo dòng xe dài đằng đẵng mà không xác định được phương hướng của chính mình. Lúc đầu hắn tính toán đến “Lạc đường”, nhưng hắn chán ghét cái loại cảm giác sống mà cứ mơ mơ màng màng đó, chập chờn giả dối, cho dù tìm được khoái hoạt và giải thoát trong nhất thời nhưng sau khi thanh tỉnh, thứ nên đối mặt vẫn phải đối mặt mà không bớt đi một phân. Cuối cùng, hắn thay đổi lộ trình đến căn hộ của Tô Nguyên.

Đừng trước căn hộ, hắn ấn chuông cửa, sau đó dựa lưng vào tường, yên lặng chờ.

“Quên mang chìa khóa à?” Tô Nguyên mở cửa, mặt không chút biểu cảm hỏi hắn.

“Không.” Tô Vị Nhiên nói: “Tôi chỉ là không muốn mở cửa thôi.”

Rầm một tiếng, cửa bị đóng sầm lại.

Tô Vị Nhiên vẫn đứng dựa lưng vào tường, rũ mắt, bất động.

Một lát sau, cửa lại mở ra.

“Vào đi.” Tô Nguyên dùng ngữ điệu máy móc nói.

Tô Vị Nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó bước vào. Hắn ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, mỉm cười nói: “Có rượu không?”

“Không có.” Tô Nguyên nói: “Cậu có hỏi thế nào đi nữa cũng không có.”

Tô Vị Nhiên khẽ thở dài một tiếng: “Tâm trạng tôi đang không tốt.”

Tô Nguyên đưa mắt nhìn Tô Vị Nhiên một lúc lâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Đã nhìn ra.”

Tô Vị Nhiên nhướn mày cười: “Cậu không hỏi nguyên nhân à?”


“Nguyên nhân có thể khiến cậu tậm trạng không tốt chỉ có một.” Lúc này, Tô Nguyên hiếm khi không ôm lấy cái máy tính. Hắn ngồi xuống, tư thế thẳng tắp giống như thứ dưới mông hắn không phải salon mà là một băng ghế dài.

Tô Vị Nhiên lại là thả người dựa vào sopha, khoác tay lên lưng ghế, khe khẽ thở dài: “Cũng chỉ cậu hiểu tôi nhất.”

Nghe Tô Vị Nhiên dùng ngữ khí như vậy, Tô Nguyên liền biết, những lời kế tiếp của Tô Vị Nhiên tuyệt đối không nên nghe.

Quả nhiên, Tô Vị Nhiên ai oán: “Phương Quân Dục hỗn đản, dám yêu đương vụng trộm sau lưng tôi. Cậu nói coi, có phải làm người ta thương tâm muốn chết không?”

“Cậu có thể bịa chuyện nào đó kỳ quái hơn chút không?” Tô Nguyên mặt vô biểu tình nói.

“Cậu không tin?” Tô Vị Nhiên chống tay, khẽ cười nói.

“Cậu có điểm nào đáng tin?” Tô Nguyên giữ nguyên khuôn mặt tú lơ khơ khinh bỉ một tiếng. Cùng Tô Vị Nhiên lăn lộn từ nhỏ đến lớn, đối với phong cách nói chuyện của Tô Vị Nhiên hắn tự nhận hiểu rất rõ. Mỗi khi Tô Vị Nhiên dùng loại giọng điệu ai oán này để nói chuyện, thì không phải muốn làm người khác tức chết thì chính là trợn mắt bịa chuyện.

Nhưng Tô Vị Nhiên có một câu là thật, chính là câu tâm trạng không tốt lúc đầu.

“Phòng bếp, bên trái, ngăn thứ ba.” Tô Nguyên nói.

Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Xem, cậu vẫn yêu tôi nha.”

“Yêu cậu?” Tô Nguyên nói: “Cậu chỉ như cục mụn khiến người khác chán ghét thôi.”

Tô Vị Nhiên đứng dậy đi vào bếp, theo lời Tô Nguyên mở tủ lấy ra chai Hennessy bên trong và hai cái ly.

Trở lại phòng khách, Tô Vị Nhiên ngồi xuống sô pha, sau đó tự rót cho mình nửa ly rượu.


“Tư liệu chuyển tiền giữa Tào gia và Tô Tuấn Vũ cậu cần tôi đã điều tra xong.” Tô Nguyên nói. Sau đó, hắn với lấy laptop trên bàn trà mở lên, gõ mấy cái mở tư liệu ra. Trong thời gian Tô Vị Nhiên còn ở C thành xử lý chuyện Tô Tuấn Vũ làm phản đã kêu Tô Nguyên điều tra giao dịch chuyển khoản của Tào gia và Tô Tuấn Vũ, để chuẩn bị giải quyết hết một lượt.

Tô Vị Nhiên nhâm nhi một ngụm rượu: ” Ồ, hiệu suất đúng là cao thật.” Tào gia âm thầm ủng hộ Tô Tuấn Vũ, tuy hắn biết nhất thanh nhị sở nhưng muốn bắt Tào gia ra khai đao thì tốt nhất vẫn nên đưa ra chứng cớ, miễn cho các gia tộc khác lén lút chỉ trỏ. Ánh mắt của hắn lướt qua màn hình, sau đó lạnh lùng cười một tiếng: “Có dã tâm thì tốt, nhưng cũng nên ngẫm lại thực lực của bản thân, còn nếu không thì chính là ngu xuẩn.”

Tào gia là một thương nghiệp thế gia, nhưng lại muốn can thiệp vào ngành độc quyền vũ khí đạn dược của hắc đạo, đúng là hành vi tự đi tìm chết. Xem ra mấy năm xuôi gió xuôi nước này đã khến Tào gia quên mất vị trí của bản thân. Hơn nữa Tào gia còn chọn Tô Tuấn Vũ đã sớm thất thể mà đánh chủ ý lên Tô gia, quả thực là muốn tự sát.

“Cậu giao những tư liệu này cho cha tôi, để ông ta xử lý.” Tô Vị Nhiên nói. Loại chuyện râu ria như xử lý Tào gia, dù chỉ chỉ là ý tưởng tự mình động thủ hắn cũng không thèm có. Loại chuyện này, cứ để Tô Lại Nam bận rộn là được.

“Ừhm.” Tô Nguyên đáp lại một tiếng, động tác trên tay không dừng lại, gõ mấy cái lên bàn phím, đem toàn bộ tư liệu gửi cho Tô Lại Nam. Tô Vị Nhiên nhìn lướt qua màn hình, không nói gì thêm mà chỉ hơi mỉm cười, sau đó nhấp ngụm rượu.

“Cậu thật sự không có ý định tự mình động thủ?” Tô Nguyên hỏi.

“Không đáng.” Tô Vị Nhiên cười nhẹ một tiếng.

“Tô Lê không về cùng cậu?” Tô Nguyên tiếp tục nói.

Tô Vị Nhiên nhìn dòng rượu màu hổ phách trong ly, khóe miệng khẽ cong lên: “Hắn đang chơi trò cắt lão nhị người khác, không nên quấy rầy.”

“Đùng là phong cách của hắn.” Tô Nguyên nói như thế.

“Cậu có vẻ rất không thích Tô Lê.” Tô Vị Nhiên hứng thú nhìn về phía Tô Nguyên.

“Khoan nói tới thích hay không thích.” Tô Nguyên gõ lên bàn phím, ngữ khí bằng bằng nói: “Hắn và tôi không liên quan gì. Bất quá ——” Tô Nguyên ngập ngừng.

“Luôn cảm thấy hắn có vấn đề.” Tô Nguyên vẫn nói ra. Hắn nhíu mày, hiếm khi đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương: “Cũng có thể là tôi đa tâm.”

Tô Vị Nhiên mỉm cười, nói: “Tôi biết rồi.”

“Cảm giác thế nào?” Tô Lê dùng mũi dao chậm rãi lướt qua mặt Tô Tuấn Vũ. Lưỡi dao sắc bén cắt rách da thịt, lưu lại trên mặt Tô Tuấn Vũ một vết cắt thật sâu, máu tuôn như suối, nhuộm đỏ cả lưỡi dao.

Tô Tuấn Vũ bị xích sắt trói chặt, đã đau đến ngay cả nói cũng không thành lời. Khuôn mặt loang lổ những máu làm người khác không nhìn ra được vẻ mặt của hắn. Dưới hạ thân hắn là một vũng máu khô, đen đen tím tím nhìn mà ghê người.

“Phốc ” Tô Tuấn Vũ hộc ra một búng máu, văng lên mặt Tô Lê.


Tô Lê tựa hồ không chút tức giận, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một độ cong tàn nhẫn mà yêu mị: “Có vẻ là một cảm giác rất tuyệt nhỉ.”

“Ngươi là biến thái.” Tô Tuấn Vũ muốn hung ác trừng Tô Lê, nhưng ngay cả chút khí lực để mở mắt hắn cũng không có. Con dao nhỏ của Tô Lê theo má Tô Tuấn Vũ chậm rãi trượt tới mắt hắn.

“Móc một con ra trước…” Tô Lê làm như thể đang hỏi ý Tô Tuần Vũ, nhưng cũng như thể đang tự nói một mình.

Thân thể Tô Tuấn Vũ không thể khống chế mà run lên.

“Vậy bắt đầu từ bên trái trước nha.” Tô Lê nỉ non nói. Ngữ khí mềm mại đáng yêu tựa như tiếng rên rỉ mê người khi hắn và Tô Tuấn Vũ đang làm tình vậy.

Một cơn đau nhức đánh úp lại, Tô Tuấn Vũ chỉ cảm thấy mắt hắn đầy máu, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập không gian nhỏ hẹp, âm trầm đến ghê người.

Tô Lê nở nụ cười: “Tiếng hét này đúng là êm tai.” Hắn vươn tay nâng cằm Tô Tuấn Vũ: “Chỉ đáng tiếc, ngươi rốt cuộc cũng không thể trừng ta nữa.”

Hắn vuốt ve khuôn mặt đầy máu của Tô Tuấn Vũ, ôn nhu như đang vỗ về tình nhân. Hắn nhìn vết máu chảy xuôi theo ngón tay, nụ cười càng xinh đẹp: “Ngươi có biết vì sao ta lại muốn làm như vậy không?”

Tô Tuấn Vũ đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê. Nhưng Tô Lê cứ như không phát giác, vẫn tiếp tục nói: “Bởi vì hắn dám kêu ta bò lên giường của ngươi!” Tay Tô Lê dùng sức, đầu ngón tay đâm sâu vào miệng vết thương vừa bị dao rạch trên mặt Tô Tuấn Vũ. Mặt Tô Tuấn Vũ trên tay Tô Lê gần như vặn vẹo.

“Vốn ta còn nghĩ có thể cùng hắn làm tình. Kết quả ta còn chưa câu dẫn thành công, hắn đã kêu ta lên giường của ngươi.” Tay Tô Lê vẫn dùng sức, Tô Tuấn Vũ đã nửa hôn mê lại bị đau đớn kịch liệt mạnh mẽ kéo tỉnh, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

“Ngươi nói xem, ngươi có cái gì đáng để quan trọng đến mức đó chứ.” Tô Lê mỉm cười nói: “Nếu ngươi có chút phân lượng như Tô Sùng Hoa, có lẽ ta còn có thể cam tâm tình nguyện để ngươi thượng. Nhưng ngươi và hắn ngay cả nửa phần cũng không giống.”

Tô Lê buông mặt Tô Tuấn Vũ ra: “Cho nên làm tình với ngươi một chút khoái cảm cũng không có. Thứ đồ chơi kia của ngươi chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm, còn không bằng cắt luôn đi cho rồi.”

Nhìn Tô Tuấn Vũ giống một con chó sắp chết, Tô Lê nở nụ cười: “Nhưng nhìn ngươi như vậy, cũng làm ta vui vẻ chút ít. So với làm tình cùng ngươi còn thích hơn, cho dù vẫn không thể khiến ta lên tới cao trào.”

Tô Lê nâng dao lướt qua động mạch chủ của Tô Tuấn Vũ, nhìn Tô Tuấn Vũ nháy mắt đầy máu, mỉm cười. Sau đó tùy tay vứt lưỡi dao đi, rời khỏi nhà tù.

“Xử lý sạch sẽ.” Tô Lê nói với người canh giữ ngoài nhà tù, sau đó cũng không quay đầu, nhấc chân rời khỏi Shadow.

—–

Tk: Cảm thấy ở cạnh Tô Lê như ở cạnh 1 con rắn, lạnh lẽo và ko biết nó “ tợp ” mình lúc nào. May mà em Vị Nhiên nhà mình lạnh lùng nhưng ko biến thái như Tô Lê, ít ra em nó còn biết yêu, tình yêu đẹp mà ko bẩn thỉu biến thái như Tô Lê:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui