ngày mai em đi câu… lộn, mua cá, dzìa cho má, ướp kho tiêu…
————
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Cổ phiếu liên tục rớt giá trên diện rộng khiến Tề thị vội vàng dừng tay. Trong khoảng thời gian này, Tề Thiên Tường một bên trấn an cổ đông, một bên tìm kiếm nguồn vốn đầu tư mới. Nhưng dưới thời điểm này, các gia tộc thường có giao hảo cùng Tề gia đều hàm hồ ậm ừ, không có thái độ rõ ràng. Tề gia đang bất ổn, rót nguồn vốn vào có thể sẽ không khác gì bát nước đổ đi, rất nhiều người đều bàng quang. Thậm chí là vài gia tộc có quan hệ cá nhân sâu đậm với Tề gia cũng lấy cớ vắng nhà, sai quản gia chặn Tề Thiên Tường ngoài cửa. Hạng người dệt hoa trên gấm nhiều không kể xiết, nhưng kẻ có thể giúp kẻ khác khi gặp nạn thì lại có mấy ai, sự thật vĩnh viễn chỉ là hai chữ thờ ơ.
( Dệt hoa trên gấm: Gấm đã đẹp, thêu thêm hoa trên gấm càng sang quý hơn. Ý đoạn này là nhà đã giàu thì càng nhiều người xun xoe mong có quan hệ nhưng khi khó khăn cần giúp thì có mấy ai)
Sau đó, Tề Tư Hành dẫn đầu đám con riêng Tề gia đẩy án kiện lên mức càng ngày càng nghiêm trọng. Tưởng Lăng cũng mở lời chắc chắn sẽ thắng vụ này.
“Tô tổng, chúng tôi đã từ tay người chơi cổ phiếu rải rác và vài cổ đông thu mua 10% cổ phần Tề thị.”
Tô Sùng Hoa cầm di động, nghe trợ lý chủ tịch Quan Triệu báo cáo, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Tốt lắm. Đợi đến khi Tề thị bình ổn lại, tiếp tục thu mua, tốt nhất là có thể mua 20%.”
“Vâng.” Người bên kia điện thoại nói.
Tô Sùng Hoa cúp điện thoại, một lúc sau lại bấm số Tưởng Lăng: ” Alô, là tôi.”
“Tô tổng, có chuyện gì sao?” Tưởng Lăng nói.
“Mấy hôm nữa để Tề Tư Hành tổ chức họp báo, công bố ‘Di chúc’ của Tề Dược Đằng.” Tô Sùng Hoa nói.
“Vâng, tôi sắp xếp ngay.” Tưởng Lăng nói.
Di chúc của Tề Dược Đằng dĩ nhiên là do Tô Sùng Hoa cho người mô phỏng bút tích của Tề Dược Đằng viết ra. Trong di chúc chung, đám con riêng Tề gia được phân 30% di sản.
Phần di chúc này được công bố, đợt sóng to gió lớn là không thể tránh. Tề gia hiển nhiên sẽ tìm người giám định bút tích, nhưng muốn có kết quả phải mất một thời gian. Mà trước khi có kết quả, hắn chắc chắn Tề gia đã tan đàn xẻ nghé, cho nên kết quả ra sao cũng không quan trọng. Cái hắn cần là thời gian do phần di chúc giả đó trì hoãn. Tô Sùng Hoa mỉm cười, con ngươi âm trầm.
Trù tính lâu như vậy, tài sản Tề gia thuộc về hắn là chuyện đã định. Tô Vị Nhiên có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận Tô gia, sau lưng lại có Dung gia ủng hộ còn hắn lại là trắng tay. Dù cho hắn cố gắng lâu như vậy, ngồi trên vị trí hiện giờ của Tô thị, nhưng chỉ cần Tô Lại Nam nói một tiếng liền có thể dễ dàng cướp đi tất cả. Nếu như không có Tô Vị Nhiên, Tô gia vốn nên thuộc về hắn. Xung quanh không có ai, Tô Sùng Hoa tháo xuống lớp mặt nạ giả dối. Tươi cười ấm áp như gió xuân trên mặt biến thành nụ cười lạnh lẽo âm độc. Hắn thật sự đã chán ngấy việc phải sắm vai người anh tốt đến cực điểm rồi, nhưng để có được Tô gia, hắn chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.
Tô Vị Nhiên có Dung gia ủng hộ, vậy hắn chỉ có thể tìm kẻ có thế lực ngang Dung gia Tề gia. Tài sản của Tề gia và tuyến đường hàng không với hắn mà nói thật sự quá mê người. Mà cái chính là Tề gia chỉ là thế gia buôn bán bình thường, trước mặt thế gia hắc đạo thật giống một con dê béo không sức chiến đấu.
Vài ngày sau, Tề Tư Hành cùng đám con riêng Tề gia tổ chức họp báo trong phòng hội nghị khách sạn quốc tế Long Bách. Trong buổi họp báo, bọn họ công khai “Di chúc” của Tề Dược Đằng.
Tề thị vốn đã vì cổ giá rớt giá mà gặp nguy hiểm lúc này lại càng hoạ vô đơn chí. Người chỉ đứng ngoài bàng quang cũng bắt đầu triệt để mất đi lòng tin với Tề gia.
Tề gia vội vàng mở họp báo trả lời. Bọn họ lấy ra di chúc đã công chứng được cất trong két sắt ngân hàng của Tề Dược Đằng trước mặt truyền thông, cũng thuyết minh di chúc kia của Tề Dược Đằng là giả. Bọn họ cũng mời cả ngôi sao thái đẩu ngành kiểm nghiệm văn kiện Giáo sư Nhạc Văn Ân và Giáo sư Trần Chính Phát của Z quốc kiểm tra bản “Di chúc” kia.
Tuy rằng Tề gia cũng mở họp báo, nhưng tình hình vẫn không chút chuyển biến.
Tô Vị Nhiên ngồi trên sopha xem tin tức mấy ngày nay, chậm rãi nở nụ cười. Cục diện trước mắt đúng là rất thoả mãn mong muốn của đại ca Thân ái của hắn. Nếu Tô Sùng Hoa đã xuất lực nhiều như vậy, hắn dĩ nhiên không thể ngồi không, không giúp đỡ một chút thì đúng là không tốt đúng không.
“A, cậu.” Tô Vị Nhiên bấm số Dung Cẩm Huy: “Bây giờ cậu có thể dùng danh nghĩa Vệ gia cấp vốn cho Tề thị rồi.” Chiếm được câu trả lời thuyết phục của Dung Cẩm Huy, Tô Vị Nhiên vừa lòng cúp điện thoại.
Vai trò đại diện được Tô Vị Nhiên ném cho Phó tổng tài cấp cao của ngân hàng đầu tư và phát triển Hàn Lập. Hàn Lập từng đứng ra phụ trách hạng mục liên doanh cho Vệ gia, nên hắn dùng danh nghĩa Vệ gia bàn chuyện đầu tư cho Tề gia sẽ không khiến ai hoài nghi. Mà Tề thị lúc này đã là hoảng đến mù mắt, có thể tìm được nguồn đầu tư đã không dễ thì lấy đâu ra tinh lực nghĩ đến mấy chi tiết nhỏ nhặt.
Quả nhiên, Hàn Lập và Tề thị đàm phán cực thành công. Nguyên bản Tề thị chết cũng không chịu nhả tuyến đường hàng không ra, nhưng nguồn vốn cực lớn do Dung Cẩm Huy đề ra khiến Tề gia dao động. Để cứu lại Tề thị đang gần bờ phá sản, Tề gia bất đắc dĩ từ bỏ tuyến đường hàng không, cũng như 23% cổ phần Tề thị. Chuyện Dung Cẩm Huy mượn danh nghĩa Vệ gia rót vốn cho Tề gia, ngoại trừ vài người biết chuyện thì không ai biết. Cứ vậy, tuyến đường hàng không Tô Sùng Hoa ngày nhớ đêm mong vô thanh vô tức rơi vào tay Tô Vị Nhiên.
Mà khi Tô Sùng Hoa thấy sự tình phát triển càng ngày càng nghiêm trọng không dừng được nữa, cảm thấy đã đến lúc thì mới gọi cho Tề Thiên Tường, tỏ ý có thể hợp tác cùng Tề thị. Hắn có thể rót vốn cho Tề thị.
Nguyên bản Tô Sùng Hoa chắc mẩm thắng lợi đã nằm trong tay, Tề Thiên Tường hiện giờ tứ cố vô thân, tất nhiên sẽ cầu cứu hắn. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất để nói chuyện tuyến đường hàng không.
Nhưng ngoài dự kiến của Tô Sùng Hoa, sau khi Tề Thiên Tường nghe đến yêu cầu của Tô Sùng Hoa liền quyết đoán cự tuyệt kế hoạch đầu tư của Tô Sùng Hoa. Yêu cầu Tô Sùng Hoa đưa ra không ít hơn “Vệ gia”, nhưng nguồn vốn rót vào lại chỉ bằng một phần mười “Vệ gia”.
Sau khi Tô Sùng Hoa cúp điện thoại cự tuyệt, tức giận ném chén rượu trong tay: “Đúng là không biết điều!”
Tề gia đối diện nguy hiểm nhưng vài ngày sau lại bình ổn trở lại. Vì được Dung Cẩm Huy rót vốn, sau khi Tề thị bình ổn, giá cổ phiếu cũng tăng mạnh.
“Hàn Lập, trước khi giá tăng đến đỉnh thì bán hết toàn bộ 23% cổ phần ra.” Tô Vị Nhiên nhìn hướng đi của cổ phiếu Tề thị, gọi cho Hàn Lập thản nhiên dặn dò. Cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên cười một tiếng. Mấy hôm trước dùng giá sàn thu mua 23% cổ phiếu Tề thị, hôm nay nhân lúc giá cổ phiếu Tề thị tăng bán hết ra, chênh lệch ước chừng một trăm năm mươi triệu.
“Không hổ là đứng đầu A thành, khó trách lại làm đại ca Thân ái thèm đỏ mắt như vậy.” Tô Vị Nhiên nhìn đường dao động giá trên màn hình mỉm cười. Qua hôm nay, Dung Cẩm Huy sẽ đột ngột rút vốn, cổ phiếu Tề thị sẽ trở thành một đống giấy vụn không đáng một đồng, toàn bộ số tiền đưa vào thị trường chứng khoán sẽ bốc hơi.
“Hi vọng ca ca thân ái của tôi có thể tranh thủ hôm nay giá cổ phiếu tăng cao thu mua cổ phiếu Tề thị, vui vẻ dùng nó làm lợi thế để bàn chuyện tuyến đường hàng không với Tề Thiên Tường.” Tô Vị Nhiên khẽ lắc ly rượu cổ cao trong tay, đưa chén đến chóp mũi ngửi một chút. (Cc: gian thương!!! Rót vốn, cướp đồ xong rồi rút vốn. lừa đảo à) ( Tk: Thì thằng bé vốn là lừa đảo mà:v)
Để có thể thuận lợi đàm phán tuyến đường hàng không với Tề Thiên Tường, Tô Sùng Hoa hiển nhiên sẽ khiến Tề gia nhiễu loạn. Sau đó thừa dịp cổ phiếu Tề thị rớt giá, các cổ đông bán tháo cổ phiếu Tề thị thì thu mua.
Cho dù giá cổ phiếu Tề thị có rớt, thì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, muốn thu mua lượng lớn cổ phần Tề thị, số tiền phải bỏ ra chắc chắn không nhỏ. Nếu hắn đoán đúng, Tô Sùng Hoa chỉ có thể mua từ 10% tới 20% cổ phần, số tiền bỏ ra cũng phải vượt qua một trăm triệu. Mà hôm nay giá cổ phiếu Tề thị tăng lên sẽ làm Tô Sùng Hoa càng thêm kiên định mua cổ phiếu Tề thị.
Tô Vị Nhiên nhấp một ngụm rượu đỏ, khóe miệng nhẹ giương. Bất quá hết hôm nay, cổ phiếu Tề thị sẽ không đáng một đồng. Như vậy toàn bộ tiền Tô Sùng Hoa đổ vào cũng bốc hơi trong nháy mắt.
“Không chiếm được Tề gia, lại không dưng mất sạch hơn trăm triệu. Không biết khi ca ca Thân ái nghe thấy tin này sẽ có biểu cảm gì.” Tô Vị Nhiên chậm rãi nở nụ cười: “Thật chờ mong mà.”
Vốn trước đó sổ sách Quan Triệu đã thâm hụt một khoản, tài sản của Tề gia là để Tô Sùng Hoa bù vào khoản thâm hụt kia. Nhưng tiền của Tề gia không lấy được, bản thân Quan Triệu thì lại tổn thất hơn một trăm triệu, khoản thiếu hụt này dư sức đem Quan Triệu đè sập.
“Thích món khai vị ta tặng cho ngươi không?” Tô Vị Nhiên nhìn rượu đỏ trong ly, mỉm cười nói.
Ngày hôm sau, Tề thị đột ngột bị rút vốn, cố phiếu từ lúc bắt đầu giao dịch đã lao xuống không ngừng.
“Vì sao vẫn không thoát!” Tề Thiên Tuấn nhìn Tề Thiên Tường đang im lặng theo dõi biểu đồ tổng quát.
Tề Thiên Tường khẽ nở nụ cười, mệt mỏi nhắm hai mắt lại: “Nhị đệ, chẳng lẽ đến bây giờ cậu còn chưa nhìn ra được sao? Tất cả những chuyện này đều là hướng về Tề gia. Cho dù thoát thì thế nào? Bất quá chỉ là giãy dụa một chốc, cuối cùng cũng phải chết.”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngồi chờ chết?” Tề Thiên Tuấn không cam lòng mở to đôi mắt đỏ bừng.
Tề Thiên Tường lắc đầu: “Lúc này ngay cả đối phương là ai chúng ta cũng không biết, kế hoạch của hắn lại quá chu đáo chặt chẽ. Không thể ngờ được gia sản hàng trăm năm của Tề gia lại hủy trong tay ta.” Tề Thiên Tường vô thức siết chặt tay.
“Nếu không phải do cha phong lưu, thì sao có thể biến thành như vậy!” Tề Thiên Tuấn cắn răng nói.
“Loại nợ phong lưu này, gia tộc nào mà không có? Cho dù không có chuyện tranh gia sản này, thì đối phương cũng sẽ hạ thủ trong chuyện khác, bởi vì mục đích của hắn là Tề gia. Tề gia cây to đón gió, lại không có thế lực như Phương gia, dĩ nhiên là đối tượng để xuống tay tốt nhất.” Tề Thiên Tường tắt máy.
—-
“Tô Nguyên, nghĩ cách không để lại dấu vết đem toàn bộ tư liệu Tô Sùng Hoa cấu kết với đám con riêng đưa đến tay Tề Thiên Tường.” Tô Vị Nhiên gọi cho Tô Nguyên, nói.
“Được.” Tô Nguyên như trước máy móc đáp lại: “Bất quá tôi muốn hỏi một chút, vì sao cậu lại giá hoạ cho Vệ gia? Các gia tộc khác cũng có thể lợi dụng, vì sao cố tình lại là Vệ gia?”
Tô Vị Nhiên khựng lại, hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn vọt tới đầu kia điện thoại bóp chết tên mặt tê liệt này, hít một hơi: “Tôi thích thế.”
“Hiểu rồi.” Giọng Tô Nguyên vẫn không chút phập phồng: “Bất quá tôi cũng hiểu, cậu rất thích cãi bướng.”
Tô Vị Nhiên: “…”
—-
Cc: một phút mặc niệm cho Tề gia và Vệ gia, hai vị quá xui xẻo, nhất là Vệ gia nằm cũng dính chưởng
Tk: Có ai thấy khó hiểu không thì com bên dưới để hai bạn giải thích cho:3
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...